Cậu nhóc và ông cụ vờ như không nghe thấy những lời cay nghiệt của Khương Hi Sơ.
Sau khi chết, có hàng tỷ hồn ma muốn quay trở về dương gian. Nếu làm được việc đó thì họ sẽ không thèm chầu chực bên ngoài phòng đăng ký nhân khẩu nữa, họ cần tìm một công việc để tự nuôi sống bản thân càng sớm càng tốt.
Làm người thì khó mà làm ma cũng chẳng dễ dàng gì.
Khi Khương Hi Sơ bước ra ngoài, cô bé ban nãy vẫn đợi ở cửa. Chắc con bé sẽ còn phải đợi thêm khá lâu nữa.
Khương Hi Sơ ngồi xuống bên cạnh cô bé. “Em biết lối thoát khỏi thế giới này ở đâu không?”
Cô bé chớp mắt. “Em biết.”
Cô bé vừa nói vừa chỉ vào ánh sáng phía xa. Khương Hi Sơ luôn nghĩ đó là mặt trời vì trông nó giống mặt trời. Nhưng giờ ngẫm lại, đây là địa ngục, mặt trời ở đâu ra cơ chứ.
Khương Hi Sơ chợt bừng tỉnh, đứng phắt dậy. Ngay sau đó, gương mặt cô đầy vẻ giận dữ: “Chị đi đây!”
Cô bé nhìn Khương Hi Sơ rời đi, bên cạnh em là một ông lão. Trông thấy thế, ông hồ nghi hỏi, “Cô ấy định đi đâu thế?”
Cô bé cũng không biết, chỉ đoán: “Có lẽ chị ấy đi tìm lối thoát khỏi đây? Ông ơi, chẳng phải lối thoát giống như mặt trời sao? Nhìn kìa, làm sao ta có thể chạm vào nó được chứ?”
Địa ngục và dương gian kết nối với nhau qua một đường hầm. Chỉ những người cai quản địa ngục mới có thể tiến vào và ra khỏi đường hầm này. Thông thường, khi con người chết, họ sẽ lập tức xuất hiện ở địa ngục mà không cần đi qua nó. Đây là lần đầu tiên Khương Hi Sơ trải qua cái chết nên cô không hề biết điều đó. Cô nghĩ rằng bất kỳ ai cũng có thể bước vào đường hầm. Không lâu sau, cô đặt chân vào con hầm.
Khoảnh khắc đó, địa ngục không còn yên tĩnh nữa.
“Wee-woo, wee-woo, wee-woo, wee-woo – “
Cô bé: “…”
Hóa ra, chuông báo ở địa ngục nghe giống hệt như ở thế giới con người.
Chưa đi được bao lâu thì Khương Hi Sơ đã trở về dương gian. Lúc này trời đã tối đen như mực. Khương Hi Sơ híp mắt nhìn quanh. Cô nhận ra đây là nơi sự cố ấy xảy ra- lối vào công ty.
Những nạn nhân đã được mang đi, vết máu đã được làm sạch. Trong vòng nửa tháng, mọi chuyện đã trở lại bình thường. Không còn dấu vết nào cho thấy rằng đã có năm cô gái trẻ trung xinh đẹp đã mất mạng tại đây.
Khương Hi Sơ ngỡ ngàng trong chốc lát. Nhưng rất nhanh sau đó cô đã tỉnh táo lại, tức giận đi đến nhà Trần Mạn.
Trần Mạn sống gần công ty. Cô đã đến nhà Trần Mạn rất nhiều lần rồi. Lần này cũng không ngoại lệ. Cô bước nhẹ đến cánh cửa, định bấm chuông thì chợt nhớ ra rằng mình đã chết. Cô có thể đi xuyên qua tường mà không cần bấm chuông nữa.
Khương Hi Sơ thử làm điều đó và nhận ra mình thực sự có khả năng này.
A…
Thú vị thật!
Một ý nghĩ bỗng nảy lên, cô đi xuyên tường thêm vài lần nữa. Cuối cùng, khi đã nhớ lại mục đích bản thân đến đây, gương mặt cô trở nên nghiêm túc. Hi Sơ đến phòng Trần Mạn, chuẩn bị dọa cho cô ta chết khiếp như trg phim kinh dị mà cô từng xem khi còn nhỏ. Sau đó, cô có thể giải quyết món nợ giữa họ.
Sau khi bước vào, cô nhìn thấy Trần Mạn đang ngồi im lặng tựa đầu vào giường, dường như đang hồi tưởng về một điều gì đó.
Khương Hi Sơ không phải một hồn mà đáng sợ, làm sao cô có thể hù dọa người khác đây?
…. Làm ma thật chẳng dễ dàng gì.
Cô đi vòng quanh giường hai lần nhưng vẫn chẳng hề hay biết thứ nằm trong tay Trần Mạn là gì. Khương Hi Sơ im lặng đứng tại chỗ.
Thôi nào, quên đi, mắng Trần Mạn và đi thôi, dù cô ta không nghe thấy thì chí ít Khương Hi Sơ cũng có thể khiến cô ta không thoải mái…
Sau khi hắng giọng, Khương Hi Sơ muốn chỉ thẳng vào mặt Trần Mạn rồi mở miệng mắng nhiếc cô ta. Nhưng khi vừa mới đưa tay ra, Hi Sơ giật mình.
Dường như có gì đó không đúng.
Mới chỉ nửa tháng mà Trần Mạn đã gầy đi rất nhiều. Cặp mắt thâm quầng, hốc mắt cũng lõm sâu. Gương mặt Trần Mạn vàng vọt như một hồn ma.
Khương Hi Sơ cau mày tiến lại gần. Trần Mạn chỉ có thể cảm nhận một làn gió nhẹ thổi đến, nhưng vì quá yếu nên nó không khiến Trần Mạn để tâm tới. Cô vẫn chầm chậm lật giở đồ bật nằm trong tay mình.
Nhìn vào tay Trần Mạn, Khương Hi Sơ chết lặng.
Tất cả đều là ảnh của cô.
Đó là ảnh chân dung tự chụp, ảnh chụp cùng công ty, ảnh trong các hoạt động lớp thời sinh viên. Chúng nằm rải rác khắp cuốn album.
Mỗi trang được mở ra, Khương Hi Sơ đều có thể tìm thấy chính mình trong từng bức ảnh. Một lúc sau, cô xúc động nghẹn ngào.
Khương Hi Sơ thở dài và ngồi xuống bên cạnh Trần Mạn. “Vì cậu đã làm quyển album này cho tôi nên tôi sẽ không oán trách cậu. Bỏ đi, tiền bạc với tôi chẳng có nghĩa lí gì cả. Tôi chết rồi, tiền chẳng là gì cả, nhưng số tiền đó không phải là nhỏ đối với người khác. Cậu có thể giữ lấy cho mình hoặc dùng để quyên góp.”
Cảm xúc của Khương Hi Sơ dâng trào. Cô đang nói những lời mà những vĩ nhân sẽ nói trước lúc lâm chung. Mà, họ đều đã chết rồi, làm gì còn ai quan tâm chứ.
Từ lúc rời dương gian, Khương Hi Sơ chẳng thể cảm nhận được điều gì. Cả khi trần như nhộng cô cũng đi đây đi đó mà chẳng thèm để tâm. Thậm chí nếu một ngày nào đó biến cố xảy ra khiến Hi Sơ lại phải xa lìa dương gian thì cũng sẽ chẳng có gì khiến cô cảm thấy phiền não cả.
Gia đình và cô đã không còn giữ liên lạc nữa, những người bạn của cô cũng chỉ thương xót cô một thời gian mà thôi. Dần dà mọi người cũng sẽ đều quay trở về với cuộc sống vui vẻ của mình. Không một ai có thể sống thiếu người thân, và chẳng ai có thể lãng quên một kẻ thậm chí còn chẳng hề tồn tại trên đời nữa.
Khương Hi Sơ luôn nghĩ như thế, nhưng khi nhìn thấy Trần Mạn trong tình cảnh này, cô vẫn thấy nhói lòng. Cô đã nhìn thấy Trần Mạn nhìn vào những bức ảnh của mình, thi thoảng dừng lại đôi chút. Khương Hi Sơ gạt đi những giọt lệ tựa pha lê, xúc động nói: “Ôi… Mạn Mạn, cậu thật đáng thương…”
Khương Hi Sơ ngồi xuống bên Trần Mạn. Mặc dù Khương Hi Sơ không thể chạm vào bất kỳ thứ gì nhưng nếu có thứ gì đó đi xuyên qua người thì cô sẽ cảm nhận được.
Cô bắt đầu ý thức được mình đang ngồi lên thứ gì đó, Hi Sơ nghi hoặc chuyển mình, nhận ra mình đang ngồi lên một chiếc lọ cổ. Nó không to và đẹp như lọ hoa. Thay vào đó, nó mang lại cảm giác trang nghiêm và ngột ngạt.
Khương Hi Sơ yên lặng ngắm nhìn rồi ước lượng tuổi của cái lọ, có lẽ đây là một món đồ cổ. Tuy nhiên, cô luôn cảm thấy rằng chiếc lọ này khá quen thuộc, như thể cô thường xuyên nhìn thấy nó trên các chương trình TV vậy.
Khi Khương Hi Sơ còn đang cố nhớ lại xem mình đã nhìn thấy chiếc lọ ở đâu thì Trần Mạn nhặt lên rồi ôm nó vào lòng, cô thì thầm: “Có tổng cộng 472 bức hình nhưng chỉ có ba bức chụp cùng tớ. Khương Hi Sơ, cậu ghét tớ đến thế sao?”
Khương Hi Sơ: “…”
Chuyện quái quỷ gì thế!!!
Khương Hi Sơ giật nảy người. Cô kinh hoàng nhìn vào Trần Mạn. Chuyện gì đang xảy ra?!
Cái lọ là tro cốt của cô sao? Đáng lẽ cô phải được chôn cất rồi chứ? Làm sao nó lại ở trên giường Trần Mạn?
Mẹ kiếp, quá lắm rồi. Khương Hi Sơ không biết nên bắt đầu từ đâu. Hơn nữa, ngay cả khi tro cốt này là của cô…
Vậy thì cũng quá đáng sợ đi, ahhhh!
Khương Hi Sơ nhìn Trần Mạn đầy nghi hoặc. Sau khi nói câu nói cuối cùng, cô lại im lặng. Trần Mạn mím môi. Một lúc lâu sau, cô nhếch mép. Mặc dù đó là một nụ cười nhưng trông còn xấu hơn là lúc đang khóc. Trái tim Khương Hi Sơ dường như thắt lại. Cô cau mày như thể đang phải chịu đựng nỗi buồn còn đau đớn hơn cả cái chết.
“Cậu có ghét tớ cũng vô dụng thôi. Giờ cậu cũng không thể nói điều đó nữa. Tớ sẽ không thể nghe cậu nói rằng cậu ghét tớ.”
Bộp, hai giọt nước mắt rơi xuống chiếc lọ. Sau hai giây lặng im, Trần Mạn cẩn thận gạt đi nước mắt.
Từ lúc mới gặp Trần Mạn đã nghĩ Khương Hi Sơ là một người rất sạch sẽ. Cô đổi trang phục mỗi ngày và luôn mang theo hai túi khăn giấy bởi vì không biết khi nào sẽ cần đến chúng. Khi Trần Mạn đi công tác với Khương Hi Sơ, Trần Mạn luôn bị cô chê là không sạch sẽ. Thực tế thì Trần Mạn đã là một người rất vệ sinh rồi nhưng Khương Hi Sơ lại muốn làm khó cô.
“Tớ xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…” Đôi mắt Trần Mạn đỏ lên, đôi môi liên tục lặp đi lặp lại lời xin lỗi, rồi cô im bặt.
Trần Mạn nói xin lỗi, nhưng với ai?
Ai sẽ nghe thấy lời xin lỗi của Trần Mạn?
Từng dòng lệ nóng hổi rơi xuống. Lần này, Trần Mạn không màng tới việc lau chúng đi nữa. Cô giữ chặt cái lọ trong cánh tay. Trần Mạn khóc thút thít, sau đó tiếng khóc lớn hơn một chút, rồi cô òa lên nức nở.
Những ngón tay bám chặt vào hũ cốt, đường gân xanh ở các đốt ngón tay nổi lên. Khương Hi Sơ sửng sốt nhìn vào cảnh tượng đó. Đột nhiên, cô nhìn thấy máu chầm chậm rỉ ra từ những ngón tay của Trần Mạn.
Trần Mãn đã quá mạnh tay, móng tay cô nứt toác vì những đường rãnh trên chiếc vại.
Khương Hi Sơ thét lên, “Trần Mạn, buông ra!”
Tất nhiên, Trần Mạn không thể nghe được giọng cô, nhưng Khương Hi Sơ có cảm giác cô ấy không cảm thấy đau đớn. Sau khi khóc một lúc, cuối cùng, Trần Mạn từ từ buông lỏng tay. Cô giơ tay lên, nhìn vào vết máu trên những chiếc móng.
Khương Hi Sơ ở cạnh vội vã nói: “Nhìn mớ hỗn độn này đi! Mau làm sạch vết thương rồi dùng băng gạc cầm máu! Không, cậu phải đến bệnh viện thôi. Trời ạ, mong là phần thịt dưới móng không việc gì. Cậu bị ngốc sao? Cậu hành hạ chính mình, cậu – ”
Thói quen cũ tái diễn, Khương Hi Sơ muốn chỉ vào mặt Trần Mạn mà mắng. Rồi, Khương Hi Sơ đột ngột im bặt khi thấy Trần Mạn quay đi.
Cô nhìn theo bất lực. Trần Mạn đặt tay lên ngực và dứt ra những mảng móng tay bị toác ra. Trần Mạn trông lạnh như băng. Lúc ấy, gương mặt cô nhợt nhạt như tờ giấy, tim cô đau nhói, ngón tay cũng vậy. Trần Mạn không khóc vì đau mà chỉ thở gấp. Sau khi cơn đau qua đi, cô nhìn vào những ngón tay khác.
Có ba chiếc móng gãy và Trần mạn đã rút cả ba ra. Chiếc lọ được đặt sang bên cạnh để không bị dính máu. Trần Mạn nhìn vào những đầu ngón tay đầy máu, cảm thấy khá hơn đôi chút.
Sau khi cơ thể chịu đau đớn, nỗi đau trong lòng cũng sẽ theo đó mà thuyên giảm.
+++++++++++++++++++
Edit: Sao sửa xong chương này lại thấy đau ngón tay thế nhỉ.........
Edit: "No one can't leave no one, no one will recall no one." Câu này mang tính triết lí cao quá nên dịch ra hơi chuối :( T đã cố hết sức :(