Khương Hi Sơ hít thở nặng nhọc, tức giận đi đi lại lại quanh văn phòng vài vòng rồi trở về bên bàn làm việc của Trần Mạn. Cô đặt hai tay lên và nắm chặt lấy cạnh bàn, giận dữ nói: “Cậu không hiểu ý tớ sao? Không thể đầu tư vào mảnh đất đó được đâu. Cách đây mười năm, nơi đó là cửa thải của nhà máy hóa chất. Nếu cậu mua nó, cậu sẽ thua lỗ và phải về sống với bà đấy!”
Trần Mạn lạnh nhạt nhìn cô. “Tớ đã nói rõ rằng mình sẽ mua mảnh đất đó rồi. Đất xấu thì đã sao? Tớ đâu có ý định trồng trọt trên mảnh đất ấy!”
“Vậy cậu định làm gì với nó? Nói tớ nghe xem, mảnh đất đó còn có thể dùng để làm gì chứ?!”
Khương Hi Sơ nhìn chằm chằm Trần Mạn. Chắc cô đã quên rằng Trần Mạn mới là tổng giám đốc. Trần Mạn miễn cưỡng nhìn ngược lại. Sau một lúc, Trần Mạn khịt mũi, “Tớ sẽ không nói cho cậu biết đâu.”
Khương Hi Sơ tức đến nghẹn họng.
Phòng hành chính nằm phía ngoài văn phòng tổng giám đốc, và các thư ký vểnh tai chăm chú lắng nghe cuộc cãi vã.
Thư ký Châu: “Thư ký Khương to gan thật.”
Thư ký Dương: “Nói thừa, bởi vì cô vào sau nên mới không biết. Trong công ty chúng ta, Trần Mạn và thư ký Khương luôn ở vị thế ngang bằng nhau.”
Thư ký Lý: “Vớ vẩn, rõ ràng địa vị của thư ký Khương cao hơn giám đốc Trần một chút.”
Thư ký Châu: “…”
Thư ký Châu chỉ mới vào công ty được hai tháng. Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm thế rằng mối quan hệ ở công ty sẽ phức tạp gấp mười lần ở trường đại học nhưng chuyện này vẫn quá khó hiểu!
Thư ký Dương đồng cảm vỗ vai thư ký Châu rồi kể lại cho cô nghe, “Thư ký Khương và Trần Mạn là bạn học từ thời cấp ba đến tận đại học. Từ lúc tốt nghiệp thì hai người họ đã làm việc cùng nhau rồi. Nhớ lấy, đừng bao giờ xen vào cuộc nói chuyện của họ.”
Tiểu Châu ngơ ngác gật đầu. “Tôi hiểu rồi. Mối quan hệ giữa thư ký Khương và tổng giám đốc vô cùng tốt nhỉ?”
Thư ký Dương khổ sở mỉm cười. Cô hất hàm về phòng tổng giám đốc. “Nghe thử xem, đây được gọi là một mối quan hệ tốt sao?”
Cửa văn phòng được làm bằng một khối gỗ đặc nên có cách âm rất tốt. Mặc dù vậy, họ vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét của thư ký Khương.
“Ah, ah, ah, cậu làm tớ tức điên lên được! Tớ không quan tâm nữa! Trần Mạn, cậu ở đó mà chờ lỗ vốn đi!”
Căn phòng im ắng một lúc. Giọng thư ký Khương lại vang lên, “Cậu nói gì? Bảo tớ ra khỏi đây á? Tớ đi cho cậu xem!”
Nghe được câu này, tất cả thư ký ngay lập tức trở về chỗ ngồi, mỗi người đều nghiêm túc nhìn vào màn hình, tiếp tục gõ phím tanh tách.
Khương Hi Sơ bước ra khỏi văn phòng, liếc mắt nhìn đồng nghiệp rồi mỉm cười thân thiện. “Tôi phải đến Cục thuế nên sẽ không trở về ăn trưa. Mọi người nhớ nghỉ ngơi đầy đủ nhé.”
Các thư ký: “…”
Mọi người lịch sự mỉm cười đáp lại, sau khi cô đi khỏi, họ thở dài nhẹ nhõm lau mồ hôi trên trán.
Còn điều gì có thể khiến các thư ký lo sợ hơn việc một tổng giám đốc tính tình nóng nảy lại để cho một thư ký trưởng còn nóng tính hơn trực tiếp quản lý họ cơ chứ.
Khương Hi Sơ vẫn giữ nụ cười hòa nhã và phong thái chuyên nghiệp của một thư ký. Cô một mình đi thang máy từ tầng hai mươi ba xuống tầng một, cơn giận gần như đã tiêu tan. Cô nghĩ về sự tình ban này, cả công ty và tài sản của công ty đều không thuộc về cô. Cớ gì cô lại giận dữ đến vậy? Dù sao thì cô cũng đã khuyên nhủ Trần Mạn rồi. Nghe hay không là việc của cô ấy.
Nếu Trần Mạn chịu lắng nghe thì đó là chuyện tốt với mọi người. Nếu không thì… cô ấy rõ ràng là một đứa đại ngốc!!
Bề ngoài thư ký Khương tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng cô bồn chồn không yên.
Cô nhanh chóng ra khỏi sảnh chính tầng một. Hôm nay, cô mặc một bộ Âu phục lụa trắng như tuyết. Bộ suit quá trơn nên túi sách của cô cứ bị tuột xuống. Khương Hi Sơ vừa đi vừa nghiêng người để giữ chiếc túi.
“Ah! – Cứu! Cứu tôi! Ah! Giết người!”
Khương Hi Sơ lập tức ngẩng đầu lên rồi nhìn về hướng phát ra giọng nói. Mọi người ở đó chạy tán loạn về phía lối ra và cửa thoát hiểm. Những người lớn tuổi đang đi qua đó đều bị dọa sợ. Một phụ nữ ôm bụng, lết từng bước về phía trước. Phía sau, có một người đàn ông ăn vận quê mùa, tay cầm một con dao cắt sushi dính đầy máu.
Hắn tấn công loạn xạ bất kỳ ai. Hắn hành động quá bất ngờ nên mọi người không thể kịp thời phản ứng, họ chỉ có thể chạy trốn mà thôi. Sau khi liên tục đâm chết ba người phụ nữ, hắn liếc thấy Khương Hi Sơ trong bộ quần áo đẹp đẽ và tinh tươm.
***
Tại cửa văn phòng đăng ký nhân khẩu ở âm phủ, Khương Hi Sơ trò chuyện với một bé gái.
“Sao em lại chết?”
“Em đi bơi với bạn cùng lớp thì gặp phải cá mập.”
“Và em bị cá mập cắn chết?”
“Không,” bé gái ngây ngô lắc đầu. “Cá mập không nhìn thấy em nhưng trong lúc chạy trốn, em vô tình bơi phía sau đuôi của nó. Em chết do bị đuôi của nó hất trúng.”
“…”
Khương Hi Sơ giọng cảm thông nói. “Quả là đáng thương, nhưng cũng tốt, em chết mà không phải chịu đau đớn.”
Bé gái mỉm cười, để lộ hai chiếc răng nanh. “Vâng, còn chị, sao chị lại chết?”
Khương Hi Sơ kể lại câu chuyện của mình, bé gái lặng lẽ nói, “Có vẻ như chị còn đáng thương hơn cả em.”
“Là do chị không may thôi. Chuyện này chẳng phải lỗi của ai cả.” Khương Hi Sơ ngồi xổm xuống, vỗ vỗ chân mình. “Mà chỗ này làm việc kém thật đấy. Chị đã chờ ở cửa từ rất lâu rồi. Sao mãi chưa đến lượt chị nhỉ? Tổng cục thuế làm việc nhanh hơn ở đây nhiều.”
Ngay khi cô vừa dứt lời, một cậu nhóc mặc áo sơ mi trắng bước ra từ văn phòng, “Khương Hi Sơ, mời vào trong đăng ký.”
Khương Hi Sơ nhanh chóng đứng lên, bé gái mỉm cười rồi vẫy tay với cô, “Tạm biệt.”
Khương Hi Sơ đi theo cậu nhóc vào trong, ở đó còn có một ông cụ. Ông đeo một cặp kính đọc sách rồi híp mắt đọc to thông tin của cô. “Khương Hi Sơ, nữ, hai mươi bảy tuổi, quê Hoài Thành, nguyên nhân cái chết: bị giết bởi một kẻ trả thù đời, không có tài sản sau khi chết, tài sản trước khi chết cũng… không có.”
Sau khi đọc xong, ông cụ xót xa lắc đầu. “Cô gái à, còn trẻ như vậy thì phải làm việc chăm chỉ chứ. Con không hề tiết kiệm tiền. Con đã làm gì trong suốt chừng ấy năm vậy? Giờ chỉ một đồng tiền tiết kiệm con cũng không có, ôi, một cuộc đời thất bại ê chề…”
Nghe ông cụ nói một lúc lâu thì Khương Hi Sơ mới hiểu ra. Cô cau mày, “Không thể, tôi có tiền mà. Tôi đã tiết kiệm được hơn 200,000 tệ.”
Cậu nhóc mặc áo sơ mi trắng mở tập hồ sơ trên tay, lạnh lùng nói: “Mất rồi, tất cả tiền tiết kiệm đều được chuyển vào tài khoản của mẹ kế chị.”
Khương Hi Sơ choáng váng. “Không thể nào. Không thể có chuyện tôi không có tiền được. Tôi chết rồi, công ty sẽ gửi tất cả khoản lương tôi chưa nhận được vào một tài khoản khác. Mẹ kế của tôi không hề biết về tài khoản đó. Có phải số tiền đó đã bị lấy mất không?”
Cậu nhóc mặc áo sơ mi trắng lại mở tập hồ sơ, lạnh lùng nói: “Không, sếp của chị không hề chuyển dù chỉ một xu.”
Khương Hi Sơ mở to mắt, “Không thể nào! Tôi đã chết được nửa tháng. Tôi phòng tài chính của công ty làm việc rất tốt. Họ chắc chắn sẽ nhanh chóng chuyển tiền thôi!”
Cậu nhóc mặc áo sơ mi trắng vô cảm nhìn cô, “Không, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Sau khi chị chết, công ty không hề cho chị một xu, cx chẳng trả số lương chị chưa nhận….. Để tôi xem lại... À, sếp đã tổ chức tang lễ cho chị. Buổi lễ rất sơ sài, không ai đến viếng nên chẳng có ai đốt giấy tiền cho chị cả. Vì thế nên ngay cả tài sản sau khi chết chị cũng không có.”
Khương Hi Sơ không ngạc nhiên khi biết Trần Mạn đã lo liệu đám tang cho cô. Cô đã rời khỏi tổ ấm gia đình từ rất lâu rồi. Nếu có việc gì xảy ra với cô, người duy nhất có thể giúp chắc chắn là Trần Mạn.
Trong suốt nửa tháng chờ đợi đăng ký nhân khẩu ở âm phủ, Khương Hi Sơ luôn nghĩ rằng Trần Mạn sẽ chuẩn bị cho cô một đám tang vô cùng lớn. Đồng nghiệp trong công ty đều tham gia, sau đó Trần Mạn sẽ cầm micro và nói với mọi người tại tang lễ, “Khương Hi Sơ là bạn thân nhất và là cấp dưới giỏi nhất của tôi. Khi nghe tin cô ấy qua đời, tôi rất buồn. Tôi quyết định chia 50% cổ phần của mình cho Khang Hi Sơ để cô ấy có thể tận hưởng cuộc sống của một người phụ nữ giàu có.
…
Khương Hi Sơ vui sướng đến nỗi không thế ngồi yên mỗi khi cảnh tượng đó hiện ra trong tâm trí cô, nhưng giờ thì cô không thể.
Khương Hi Sơ cảm thấy thật mông lung, cô chớp mắt. “Giấy tiền người sống đốt thật sự có thể sử dụng ở đây sao? Giá cả ở đây thế nào? Cậu có thể mua một chiếc bánh bao với 80 tỷ nhân dân tệ không?”
“Không dùng được, chỉ là con số tượng trưng thôi. Để tôi xem có bao nhiêu người nghĩ đến chị,” cậu nhóc thẳng thắn nhìn cô. “Lần cuối cùng tôi nhìn thấy cách đối đãi như vậy là trường hợp của Tojo Hideki.”
“…”
Khương Hi Sơ nổi giận, “Chết tiệt! Tôi phải trở về! Tôi phải hỏi Trần Mạn cho ra nhẽ, tại sao cô ta lại vứt bỏ người bạn cũ này!”