“Uya.”
Tôi không thể làm gì ngoài run rẩy khi nghĩ tới những tin đồn về người được gọi là “cha”.
Dù chỉ mới nghe được những thông tin đó từ các hầu gái, nhưng tôi đã biết được một điều, rằng hắn ta là một kẻ tâm thần. Tôi thường trở nên căng thẳng mỗi lần người hầu tới dọn phòng và thì thào với nhau về hắn.
Nơi tôi đang ở hiện tại được gọi là “Điện Ruby”, cũng là nơi mà các thê thiếp của hoàng đế từng sống.
Nói cách khác là dàn harem của hoàng đế. Tuy nhiên, một buổi sáng nọ, hắn ta đã giết sạch tất cả những người ở trong Điện Ruby.
Không ai rõ lý do hắn ta làm vậy, nhưng chắc chắn rằng điều gì đó đã khiến hắn phiền lòng và tự tay giết chết bọn họ.
Một hôm, mẹ tôi, Diana, một vũ công đã được mời tới bữa tiệc hoàng gia. Và bằng cách nào đó, bà đã thu hút sự chú ý của hoàng đế và hạ sinh ra tôi.
Nhưng không như những thần dân khác, Diana đã qua đời khi đang sinh nở. Bà thậm chí còn không có cơ hội trở thành nữ hoàng chính thức và chỉ để lại tôi, một đứa trẻ mới chào đời.
Sau sự việc đó, hoàng đế đã đi khuất và gạt tôi ra khỏi tầm mắt. Những hầu gái trong cung điện đã chăm sóc cho tôi kể từ đó.
Hừm, cung điện này quả thực là một nơi tệ hại. Tất cả những vấn đề khác thì có thể cho qua, nhưng tên hoàng đế chó chết đó lại bỏ rơi chính đứa con đẻ của mình trong lúc khó khăn ư?!
Dù sao đi nữa, tôi cũng đang sống trong một cung điện nơi hỗn loạn đã từng diễn ra.
Arrgh! Lần đầu biết được chuyện đó, tôi đã gặp ác mộng. Để đứa bé như tôi ở một mình trong căn phòng trống trải… Quả là một thói quen xấu, rất xấu.
Nhưng tôi còn sợ tên hoàng đế mà mình không biết diện mạo hơn tất thảy những điều khủng khiếp đã xảy ra ở cung điện này. Giống như đã làm với những người đã bị giết ở đây, liệu hắn ta có nổi điên lên, thình lình xuất hiện và giết tất cả mọi người khi nói “Ngươi phải chết!” một lần nữa không? Bao gồm cả…tôi nữa?! Tuyệt. Tương lai của tôi thật “tuyệt vời” làm sao khi được tái sinh thành một công chúa.
“Uwaa euu.”
Thôi được rồi. Tôi đã đề cập tới tên mình lần nào chưa nhỉ? Ở kiếp trước, người đứng đầu cô nhi viện chẳng quan tâm lắm khi đặt tên cho tôi. Nhưng ở kiếp này, mẹ tôi đã tự mình làm điều đó.
Cái tên đó là “Athanasia”. Thật ghê gớm làm sao, trong khi cái tên cũ của tôi lại có nghĩa là “không rõ”.
Tôi đã nghe được điều này từ Lilly vào tối hôm qua. Đó thật sự là một cái tên hết sức xa xỉ đối với một công chúa bị đối xử thấp kém như tôi.
Ngạc nhiên thay, đó cũng là cái tên của nàng công chúa có tương lai bất hạnh trong cuốn tiểu thuyết lãng mạn <Nàng Công Chúa Đáng Yêu>.
Tôi tự hỏi rằng, có phải người được gọi là “mẹ” muốn tôi sống thật lâu và hạnh phúc ngoài tầm tay của tên hoàng đế quái vật đó, nên mới đặt cho tôi cái tên này hay không.
Hức hức… Tuy nhiên tôi vẫn thấy tội nghiệp cho nhân vật Athanasia trong cuốn tiểu thuyết, người có số phận bất hạnh với cái chết kinh hoàng ở tuổi mười tám.
Hơn nữa, tại sao không phải là những cái chết khác mà lại là cái chết gây ra bởi chính tay hoàng đế chứ? Cơ mà tại sao nội dung cuốn tiểu tuyết này cứ mãi nảy lên trong đầu tôi, kể cả sau khi tôi đã trở thành trẻ sơ sinh thế nhỉ?
“Euuu euuu.”
Khi mở mắt ra, tôi bị bủa vây bởi nỗi sợ xuất phát từ suy nghĩ rằng “cha” sẽ đến thăm tôi.
Cạch!
Tôi tưởng rằng mình sẽ chết ngay lúc đó. Nhưng thật may mắn làm sao, người bước vào không phải ai khác chính là các nữ hầu trong Điện Ruby. Họ lại liếc nhìn tôi chằm chằm và rỉ vào tai nhau những lời than phiền.
“Cái gì đây, công chúa không ngủ sao?”
“Chúng ta có nhất thiết phải tới đây không? Đằng nào công chúa cũng đâu thể di chuyển.”
“Cô biết Lillian rất phiền phức mà.”
Trời ạ, họ lại bắt đầu rồi. Thì thào với nhau khi đang hướng ánh nhìn phàn nàn về phía tôi. Đừng đối xử với nhau như vậy chứ. Sau tất cả, chúng ta đều bị mắc kẹt ở trong Điện Ruby này cơ mà, đúng không các chị gái?
“Tôi sẽ lo về điều đó sau khi đi nghỉ một lát.”
“Nếu công chúa lại khóc thì sao?”
“Thế thì hãy đẩy cái nôi để công chúa ngủ nhanh hơn đi.”
Cứ làm như thể tôi sẽ khóc cả ngày nếu ai đó lắng nghe vậy! Nếu có đứa bé nào có thể khóc ít hơn tôi thì hãy mang nó tới đây đi!
Bất cứ khi nào đến thăm tôi, Lilly luôn lo lắng vì tôi không khóc nhiều mà chỉ lầm bầm, còn các chị hầu gái kia thì lại luôn thì thào chuyện của họ.
Tôi khá chắc chắn rằng họ đối xử với tôi như vậy là vì tôi chẳng phải thứ gì quan trọng trong mắt hoàng đế cả.
Tôi có cô đơn vì điều đó không ư? Không hẳn! Được hưởng thụ cuộc sống của một công chúa thế này cứ ngỡ như mơ vậy. Tôi có thể chơi đùa suốt cả ngày, thậm chí tôi còn có thể lén lấy một ít vàng và chuồn khỏi đây nữa. Vậy nên, làm ơn hãy quên tôi đi. Tôi không muốn nhận được bất cứ sự chú ý nào hết! Tôi không muốn!
“Công chúa thậm chí còn không lọt vào mắt hoàng đế, mặc dù vận may của công chúa rất tốt.”
Đúng rồi đấy. Dù chỉ được uống sữa ấm trong chai, nhưng vì sống trong cung điện, tôi sẽ được ăn ba bữa một ngày! Ngủ ở đây vô cùng thoải mái. Thêm nữa, căn phòng cũng được trang trí đầy vàng.
Nếu mọi thứ cứ thế tiếp diễn mà tôi không lọt vào tầm nhìn của hoàng đế, thì tôi sẽ không phải lo về việc thiếu thức ăn. Kể cả khi điều này lặp lại hàng ngày thì đây vẫn là một cuộc sống vô giá.
Nếu cứ tiếp tục lớn lên như thế này, tôi sẽ tìm một cơ hội để trốn khỏi đây sau khi cuỗm một ít vàng.
Vậy nên hãy tập trung vào việc lớn lên trước. Trong trường hợp này, ăn ngủ khoẻ và tập thể dục giống như Lilly đã nói là vô cùng quan trọng.
Hiya hiya! Tôi đá loạn xạ vào không trung để tăng sức khoẻ cho đôi chân của mình.
“Kể cả trong trường hợp đó, công chúa vẫn rất yếu ớt đến, nỗi cô ấy có thể chết chỉ với một cái búng tay.”
“Đúng vậy. Tại sao chúng ta lại phải làm việc ở đây mà không phải những nơi khác chứ? À phải rồi, cô có nghe câu chuyện về bóng ma ở Điện Ruby không? Nó xuất hiện trong cung điện vào mỗi đêm đấy.”
“Hú hồn. Chúng ta cũng không biết khi nào mình trở thành hồn ma như vậy nữa.”
Thì thào thì thào.
Họ tiếp tục thì thào trong khi liếc mắt về phía tôi hết lần này đến lần khác.
Về phần mình, không phải là tôi không hoàn toàn hiểu cảm giác của họ.
Đến cả tôi, công chúa của vương quốc này còn sợ hãi khi phải sống ở một nơi mà mình có thể chết bất cứ lúc nào. Nếu lấy được một số thứ giá trị, tôi sẽ chuồn ra khỏi nơi tệ hại này!
Một lần nữa, tôi tự thúc đẩy sự lựa chọn của mình.
***
“Eh he he.”
Tôi đang rất hạnh phúc! Khi tôi mỉm cười rạng rỡ với đồ vật trước mặt mình, Lilly cũng nở nụ cười duyên dáng như thể cô ấy rất hài lòng vậy.
“Người thích nó lắm sao?”
“Ui ít ăm!” (Tui thích lắm!)
Đúng thế, đúng thế! Uh huh, uh huh! Được rồi! Hãy ca ngợi vàng của ta đi! Nhìn xem nó đẹp chưa kìa!
Nhìn vào quả bóng vàng ròng quý giá của mình, tôi vô cùng vui thích khi đã bộc lộ tất cả sự đáng yêu, dễ thương và duyên dáng mà mình có. Tôi chắc chắn rằng trông mình rất thu hút. Khi nhìn tôi cất tiếng cười và rụi má mình lên quả bóng, Lilly chắc hẳn cũng rất hạnh phúc, đến nỗi cô còn thơm lên má tôi.
Thời gian đã trôi qua và không còn quá khó để tôi có thể bò trên thảm như trước nữa. Mỗi lần bò, tôi luôn nhìn vào những viên đá quý và đồ vật mạ vàng với đôi mắt lấp lánh tròn xoe.
Những bức tường được xây bằng vàng và có đính cả đá quý trên đó. Khoan đã, chúng đều là đá quý và vàng… Hẳn là vậy, đúng chứ?
Dù sao đi nữa, nhìn tôi suốt ngày đuổi theo những thứ quý giá, Lilly chắc phải nghĩ rằng tôi rất thích những thứ lấp lánh.
Kể từ đó, Lilly luôn mang cho tôi nhiều đồ chơi được làm bằng vàng và đá quý, khiến cho mắt tôi tròn xoe và lấp lánh trong ngạc nhiên. Tôi cứ nghĩ rằng ngân sách của Điện Ruby không còn nhiều, và họ thì không quan tâm cho lắm về đồ chơi của tôi.
“Tôi sẽ mang đồ chơi mới đến cho công chúa khi người chán những thứ này.”
Khuôn mặt luôn tươi tắn của Lilly nay lại bừng lên hạnh phúc khi cô nói câu đó. Lilly, chị là tất cả mọi thứ của em đấy!
“Gya. Uwaa.”
Tôi chơi với quả bóng và bò trên thảm. Chắc hẳn Lilly đã mang quả bóng này cho tôi, vì tôi chỉ thể bò và lăn nó trên sàn.
Tôi sẽ tiếp tục thế này cho đến khi chán thì thôi. Ahaha! Ahhh, tôi đang chảy dãi!
Điện Ruby vô cùng yên bình. Ban đầu tôi hơi lo lắng một chút, nhưng nhiều tháng trôi qua, tôi nhận ra cha mình, tên hoàng đế chết tiệt đó hoàn toàn không có động thái gì và luôn tránh xa khỏi tầm nhìn của tôi. Điều này đủ để chứng minh rằng có khả năng hắn ta đã quên sự hiện diện của tôi rồi.
Tất nhiên, những người đã từng sợ rằng hắn sẽ tới và giết tất cả bọn họ đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Tuy vậy, những lời đồn về hồn ma trong phòng bếp vẫn không hề biến mất.
Tôi ăn, ngủ và tập thể dục rất đều đặn nên đã lớn lên khoẻ mạnh và nhanh chóng. Nhờ có sự chăm sóc của Lilly, tôi không bao giờ mắc phải một căn bệnh nào.
Tôi vẫn muốn biết đi càng sớm càng tốt. Vì khi có thể, tôi sẽ bắt đầu thu thập những đồ vật có giá trị. Không biết là do từng vật trang trí trong phòng đang dần biến mất hay chỉ là do tôi cảm thấy thế nữa.
Có phải Lilly nghĩ rằng tôi sẽ làm rơi hay làm mất thứ gì nên mới rời chúng đi không? Wahh. Không. Những thứ quý giá của tôi. Trả lại những thứ quý giá của tôi đây!
“Wahhh!”
Tôi ngừng chơi với quả bóng và bắt đầu khóc để gọi Lilly.
Tôi cảm thấy mông mình rất ẩm ướt. Hức… Xấu hổ thật, nhưng phải thay tã mới được.
***
“Những phù thuỷ đến từ tòa tháp đen là những người đã sở hữu sức mạnh quyền năng nhất trong số các phù thủy thời bấy giờ.”
Tôi đang cùng Lilly đọc một cuốn sách có hình minh hoạ khi đang ngồi một cách thoải mái trong lòng cô ấy. Họ gọi nó là một cuốn truyện, nhưng thực ra đây lại là cuốn lịch sử của vương quốc này và được gói gọn trong kích cỡ của một cuốn sách.
Tôi vô cùng tò mò về nơi đây nên đã chăm chú lắng nghe. Tuy nhiên, nếu những đứa trẻ sơ sinh cùng tuổi tôi cũng nghe câu chuyện này, thì chúng sẽ không thể hiểu được thứ có nội dung khó-để-hiểu này.
Mmmm. Có vẻ như Lilly rất thích thú trong việc dạy trẻ con thì phải.
Cuốn sách mà Lilly đang đọc cho tôi rất hay và ly kì, vậy nên tôi cố gắng chăm chú nhất có thể với đôi mắt lấp lánh. Thứ gì đó đã thu hút sự thích thú cao độ của tôi, và nó nằm ở bên dưới…
Đó chính là sự xuất hiện của phù thuỷ! Người ta nói rằng phù thuỷ thực sự tồn tại trên thế giới này! Tôi luôn nghĩ rằng thế giới này không bình thường như thế giới của mình. Tuy nhiên, tôi lại không nghĩ nó lại bất thường đến như vậy.
“Èi!” (Cái này!)
Khi Lilly chuẩn bị lật sang trang kế tiếp, cô đã ngừng tay lại và chỉ vào một hình vẽ minh hoạ. Trong bức hình đó, có một toà tháp được bao phủ bởi những cây gai leo quấn lộn xộn với nhau.
“Dựa vào sức mạnh của những phù thuỷ trong tòa tháp, xóa sổ một đất nước khỏi bản đồ đối với họ là chuyện dễ dàng.”
Tôi vô cùng hồi hộp khi được biết đến sự tồn tại của ma thuật. Tôi cũng muốn thấy chúng! Tôi muốn thấy ma thuật!
“Đó là lí do họ tự đóng băng trái tim của mình.”
Ah, đó là khi tôi cảm thấy cuốn sách lịch sử nhàm chán này đã trở thành một cuốn truyện thật. Tòa tháp đen của những phù thuỷ mà Lilly nói khiến tôi vô cùng thích thú.
“Nếu có thể, không cần lí do, với sự đam mê và sự khắc kỉ bên trong trái tim của một người, thì sức mạnh đó có thể sử dụng cho mục đích tốt hơn là việc xấu.”
“Woah.”
“Có một câu truyện nằm trong những ghi chép về Obelia và toà tháp của các phù thuỷ. Lí do tại sao các triều đại hiện tại của Obelia cần phải xây dựng lại từ đống đổ nát là vì phù thuỷ của tòa tháp đã phá huỷ Obelia.”
Ghi chép này có khả năng đã được phóng đại, nhưng vẫn rất thú vị.
Thêm một điều nữa mà tôi muốn làm khi lớn lên. Tôi sẽ chứng kiến phép thuật bằng chính đôi mắt của mình.
Với trái tim đập háo hức trong lồng ngực, tôi nghe hết những câu chuyện mà Lilly kể. Cho đến khi một thứ đã thu hút sự chú ý của tôi…
“Wehh?”
Cái quái gì đây…?