Và sau đó, kết thúc kiểu như “Mình sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau cho đến khi chết. Yaaaayy~!”. Chẳng lẽ tôi lại không phát điên lên vì điều này ư?
“Waefiubeoycwiorytwt.”
Tôi càng lúc càng cáu giận hơn khi nghĩ về điều đó một lần nữa.
Tôi không biết tác giả đang nghĩ cái quái gì trong đầu mà lại thêm vào tiểu thuyết một nhân vật có cái chết thảm thương đến như vậy.
Ở kiếp trước của tôi, hầu hết các thanh thiếu niên đều cho rằng cuốn tiểu thuyết này đã chạm đến ao ước của mọi cô gái trẻ và biến nó thành hiện thực. Còn tôi thì chỉ phản ứng kiểu “Hừm, thật ư. Tôi cũng không biết nữa.”
Mặc dù vậy, tôi vẫn không thích Athanasia cho lắm, nhưng tôi luôn nghĩ rằng cô ấy tốt hơn nhiều so với Claude và Jennet. Tất nhiên, tôi cũng không quan tâm tới những nhân vật khác chừng nào tôi còn sống hạnh phúc, nhưng thế này, thế này… Ah~
Tại sao chứ?
Đó là vì tôi nghĩ rằng mình chính là công chúa Athanasia bước ra từ cuốn tiểu thuyết đó!
“Whaaangggg!”
Cảm thấy đau khổ và buồn phiền, tôi cất tiếng khóc lớn.
Tôi đã không muốn tin vào điều này từ lâu, nhưng kể cả sự không tin tưởng cũng có giới hạn của nó. Tất cả mọi chuyện đã xảy ra đều giống y như trong cuốn tiểu thuyết rác rưởi ấy! Kể cả nếu đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, làm thế nào mà nó có thể được gọi là “ngẫu nhiên” nếu mọi tình huống đều giống hệt nhau chứ?! Mặc dù tôi đã cố gắng làm lơ cảm giác kì lạ này, nhưng thật sự không dễ để làm vậy.
“Công chúa!”
Chắc hẳn Lilly đã vào phòng vì nghe thấy tiếng tôi khóc.
“Ôi, thứ gì đã khiến công chúa của chúng tôi lại phải rơi nước mắt như thế này?”
Tôi sụt sịt liên hồi và rúc mặt mình vào vòng tay thân thuộc của Lilly. Dạo gần đây, cơn xúc động của tôi thường trở nên mãnh liệt hơn mỗi khi tôi nhìn vào cô ấy.
“Có phải là người đang đói bụng không?”
Lillan York.
Nhân vật duy nhất trong <Nàng Công Chúa Đáng Yêu> luôn tin tưởng sự trong sạch của Athanasia và sát cánh bên cô cho đến giây phút cuối cùng. Kết quả, Lillian đã phải chịu chung số phận với Athanasia.
Thực chất, Lillian xuất thân từ một gia đình giàu có và được nhiều người biết đến, vậy nên cô không phải là người có thể làm hầu gái cho Athanasia.
Tuy nhiên, cô ấy đã thỉnh cầu hoàng đế và được nhận vào làm việc ở Điện Ruby, với vai trò giống như một người trông trẻ. Lí do cho tất cả những chuyện này có liên quan đến mẹ đẻ của Athanasia và cái chết của bà.
Diana vốn là một thường dân và cũng là một vũ công, nhưng bà luôn được tán dương và ca tụng bởi mái tóc vàng hoe sáng rọi tựa ánh trăng cùng với đôi mắt đỏ bí ẩn của mình. Bà ấy rất đẹp, đẹp đến vô cùng.
Bà ấy cũng rất tài năng và có thể trình diễn những vũ điệu chuyên nghiệp trên con thuyền trong suốt bữa tiệc hoàng gia. Lillian, người đã thấm mệt sau khi làm xong việc ở cung điện, tình cờ được ngắm nhìn điệu nhảy duyên dáng như chim trời của Diana, khiến cho cô có đôi chút ghen tị.
Nhưng điều gì đã xảy ra với Diana? Ồ, bà ấy đã lọt vào mắt hoàng đế và qua đêm với hắn. Bà trở thành “tù nhân” và bị hắn giam lỏng trong cung điện. (Trans: không phải Diana bị giam, chỉ bị bắt phải sống ở trong cung điện thôi.)
“Whaaaaaaang!”
Tên điếm chó Claude đó! Không, là cặn bã mới đúng! Hức hức huhu…
Lillian bắt đầu hoảng loạn khi nghe thấy tôi khóc ngày một lớn hơn.
“Ah, công chúa, người làm sao vậy?”
Làm thế nào mà tôi có thể không khóc được khi đang sống trong thế giới chết tiệt này chứ! Tôi thậm chí còn không thể ngừng nghĩ về điều đó nữa!
Tình bạn của Diana và Lillian được giải thích rất ngắn gọn trong cuốn tiểu thuyết. Dù vậy, tôi cảm thấy như mình biết rất nhiều về nó.
Tình bạn của họ giống như những gì tôi đã chứng kiến trong bộ phim có tên <Anne Tóc Đỏ Dưới Chái Nhà Xanh> khi được mời đến bữa tiệc sinh nhật của một người cùng tuổi tôi. Tình bạn của Anne và Dianna!
Nhưng, đúng vậy. Tôi không có một người bạn nào cả. Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy ghen tị đôi chút với Lilly. Nhưng những gì xảy ra với người chị này ở đoạn kết thúc câu truyện thì sao? Cô ấy chết vì đã luôn ở bên cạnh Athanasia! WHAAAAA!
“Có phải đến giờ thay tã cho công chúa rồi không?”
Hả? Khoan đã! Tôi có tè dầm đâu!
“Hmm… Không đói, cũng không cần thay tã…”
HAAHH?! Whaaa! Sự trong trắng của tôi!!! Cái tôi đã bị buộc phải cởi đồ, giờ bắt đầu khóc với cả cơ thể giãy đành đạch một cách hấp tấp. Mặc dù đây không phải lần đầu tôi lâm vào tình cảnh như thế này, nhưng tôi vẫn không muốn hạ thấp xúc cảm nữ tính của mình!
“Hmmm, dạo gần đây công chúa tỏ ra rất nghịch ngợm.”
Lilly có vẻ hơi thất vọng vì không thể nhận ra lí do mà tôi không bằng lòng. NHƯNG MÀ! Tôi cũng thất vọng giống như cô ấy vậy. Thậm chí nếu tôi có muốn hét lên về những vấn đề của mình đi chăng nữa, thì TÔI VẪN KHÔNG THỂ NÓI! Thật luôn, TÔI KHÔNG CÓ GIẤC MƠ ĐỂ MƠ CŨNG NHƯ KHÔNG CÓ HI VỌNG ĐỂ HI VỌNG!
Đầu thai hay không đầu thai, sự thật rằng tôi đã trở thành công chúa vẫn không thể thay đổi, nhưng thế này thì quá là tàn độc mà.
Ôi~ Lillian. Tại sao Cô lại tên là Lillian? Tại sao Diana, Diana, và TẠI SAO CLAUDE, CLAUDE? V.À… TẠI SAO TÔI LẠI LÀ ATHANASIA, TẠI SAO?!
Tôi sẽ làm Jennet. Tôi không muốn làm Athanasia đâu!
“Ổn rồi, công chúa. Tôi ở đây.”
Tôi không ngừng khóc thêm một lát nữa, lắng nghe tiếng Lilly cố dỗ dành tôi.
Phải, lựa chọn tốt nhất chính là rời khỏi đây NHANH NHẤT CÓ THỂ. Thời gian ơi, xin hãy nhanh lên!
***
Phần 4. Atti Mới Năm Tuổi Thôi, Xin Đừng Giết Atti!
Đó là một mùa xuân ấm áp và tràn đầy nắng. Khu vườn nơi khuôn viên của Điện Ruby dù không được ai chăm sóc nhưng trông vẫn rất đẹp với những bông hoa nở tươi thắm.
Tôi chạy qua con đường với những cánh hoa rải xuống từ trên trời, tới chỗ một cô hầu gái vừa tình cờ xuất hiện khi rẽ qua hành lang. Tôi nhẹ nhàng túm lấy tà váy của cô ấy.
“Chị, chị ơi.”
Tôi chắc chắn rằng cô ấy đang trên đường làm việc sau khi vừa hoàn thành việc trước đó. Nhiệm vụ trước của cô ấy là kiểm tra thức ăn đã được vận chuyển đến cho tuần này, và hôm nay chính là ngày chúng được mang tới.
Cô ấy nghiêng đầu để nhìn tôi. Tôi liền chuyển sang trạng thái “mắt lấp lánh” mức độ cao nhất và làm vẻ mặt thật đáng yêu.
“Chị làm ơn cho Atti sôcôla có được không?”
Hiện tôi năm tuổi. Chỉ mới năm thôi. Đó là lí do tại sao tôi không thấy ngượng ngùng, cũng không thấy hổ thẹn…cái quái gì chứ. Hức, như nhau cả thôi!
“Công chúa đáng yêu, tôi có nên cho người sôcôla không?”
“Vâng! Atti thích sôcôla. Nhiều nhiều nha.”
Chị hầu gái có vẻ đã gục ngã trước sự đáng yêu của tôi và tìm thứ gì đó trong túi của mình. Cô ấy là một hầu gái tên Hanna, được phân công làm việc trong bếp, và tôi biết rằng cô ấy luôn có chút kẹo hoặc sôcôla để cho tôi.
“Người thích sôcôla tới vậy ư?”
“Atti yêu sôcôla! Yêu chừ~ng này nè!”
Tôi giơ cả hai cánh tay lên và vẽ thành một vòng tròn trong không trung. Đúng là nó rất xấu hổ, nhưng nếu tôi được nuông chiều, thế này chẳng là gì cả.
“Atti cũng yêu Hanna nữa!”
“Ôi trời ơi.”
Đưa cho tôi! Đưa cho tôi sôcôla đi nào!
“Hanna, cô đang làm gì vậy?”
Kế hoạch để lấy được sôcôla của tôi đã bị gián đoạn bởi một ai đó đang tiến đến gần.
“Seth!”
“Cô có chú ý đến những gì Lillian nói không thế? Cô ấy bảo không được cho công chúa ăn vặt khi chưa xin phép.”
Người xuất hiện từ cuối hành lang là một hầu gái mảnh mai với khuôn mặt lạnh lùng.
Cô hầu gái này có tên Seth, và cô ấy luôn ngăn những hầu gái khác khỏi việc chiều chuộng tôi như thế này.
“Nhưng chỉ một miếng thôi mà.”
“Đó mới là vấn đề khi không chỉ có mình cô nghĩ như vậy đấy.”
Grừ~, đừng có xen vào mối quan hệ giữa tôi với sôcôla!
Seth và Hanna luôn tỏa ra những hào quang khiến cho mọi người không thể tiếp cận họ. Tuy nhiên, tôi không bao gồm trong số đó.
“Chị ơi.”
Lần này, tôi túm lấy váy của Seth và bắn một đòn tấn công qua ánh mắt.
“Làm ơn, Atti muốn ăn sôcôla.”
Mặt chị Seth tái đi khi tôi phô ra khuôn mặt đáng yêu nhất của mình.
“Tôi không thể, thưa công chúa.”
Nhưng em biết mà! Suy nghĩ của chị đang thay đổi!
“Nhưng tôi thực sự không thể…”
Mọi chuyện kết thúc trong chiến thắng của tôi.
Một lát sau, chị Seth cúi người xuống vừa với chiều cao của tôi và cho tôi một nắm đầy sôcôla.
“Phải giữ bí mật với Cô Lillian đó nhé.”
Kể từ khi Lilly không cho tôi ăn đồ ngọt thường xuyên, điều này đã trở thành một bí mật giữa tôi và các hầu gái khác, những người đã cho tôi đồ ngọt. Thôi thì, họ cho còn tôi lấy.
“Cả~m ơn chị!”
Tôi hôn lên má cô ấy và mỉm cười rạng rỡ. Tôi thấy biểu cảm của cô ấy dịu đi khi nhìn khuôn mặt đáng yêu của tôi.
Bạn có thấy không? Sự thật rằng, chị gái đó chỉ trông nghiêm khắc bên ngoài, nhưng thực ra cô ấy lại rất dịu dàng.
Kyaaaa. Một hầu gái lạnh lùng xinh đẹp chỉ cư xử nhẹ nhàng với mình tôi. Điều này…thật tuyệttttt~
“Ah! Seth, thật không công bằng! Cô làm vậy chỉ để được thơm má thôi, đúng chứ?”
“E hèm. Cô đang nói cái gì vậy? Cô nghĩ tôi là một người dễ dàng sa vào mọi cái bẫy giống như cô sao?”
“Vậy sao cô cho công chúa sôcôla? Ahhh, nụ hôn của công chúa phải là của tôi mới đúng!”
Cả hai bắt đầu cãi nhau đằng sau tôi.
Tôi bắt đầu chạy để trốn khỏi hành lang phòng khi Lilly nhìn thấy tôi.
Dù tôi cảm thấy như có chuyện gì sắp xảy đến, không để Lilly phát hiện ra cũng rất quan trọng.
Thời gian trôi nhanh như thác nước chảy và giờ tôi đã năm tuổi.
Mỗi lần tôi bị Lilly bắt quả tang, cô ấy thường không dùng tông giọng và từ ngữ như bình thường để phàn nàn. Nhưng đây là cách dễ dàng nhất để tôi sống thoải mái và tốt đẹp hơn.
Hơn nữa, bạn cần gì ở một công chúa tới từ góc phòng cũ kĩ này chứ.
Với sự nỗ lực vất vả, tôi đã làm cho những hầu gái từng ngó lơ tôi phải cho tôi đồ ăn vặt và tự mình bắt chuyện với tôi. Tôi đoán rằng đó cũng là một thành quả.
Tất nhiên, thông thường, những hầu gái bắt chuyện với tôi sẽ…ừm, khá bình thường. Nhưng ở trong cung điện mà tôi đang sống, những luật lệ như vậy không hề tồn tại.
Kể từ khi tôi biết đi, họ đã ngừng phớt lờ tôi.
Trước đó, tôi thực sự đã trở nên rất phiền toái với những hầu gái không quan tâm tới tôi. Tôi sẽ khóc toáng lên và làm gì đó như đổ nước trong li ra ngoài, vờ như đó là một tai nạn. Nhưng sau đó tôi lại nhận ra rằng những mối quan hệ tốt đẹp sẽ hữu ích hơn.
Tôi đã vốn không có quan hệ tốt với Claude, vậy nên có phải tốt hơn khi không có quan hệ tồi tệ nào như vậy với các hầu gái không. Hơn nữa, nếu mọi chuyện lại diễn ra như thế, chẳng phải cuộc đời tôi sẽ tiếp diễn không khác gì phiên bản gốc sao!
Bằng chứng đã giúp tôi nghĩ như thế này chính là không chỉ mỗi mình tôi, người tưởng những vật giá trị của mình đang biến mất. Đừng biến tôi thành trò cười chỉ vì tôi nghèo chứ! Những người giàu không biết về những thứ nhỏ nhặt này đâu! Hức hức…
Thường tình, những người làm việc trong cung điện đều là quý tộc cả, tuy nhiên tại Điện Ruby này, người hầu dường như xuất thân từ tầng lớp thấp kém hơn những quý tộc đó.
Tất cả là do Claude, kẻ đã giết những người từng sống và làm việc ở cung điện này, vậy nên không ai muốn tới đây cả.
Vì thế, những người đến từ gia đình tử tước hoặc nam tước đã khóc lóc và cầu xin để không phải làm việc ở đây.
Nói gắn gọn, nghĩa là những người không có quyền lực hoặc không có tầm quan trọng nào kể cả mạng sống của họ, đều bị bắt buộc phải làm việc ở nơi này. Họ đều là những người từng làm việc cho tử tước hoặc nam tước.
Ban đầu, họ không xuất hiện thường xuyên. Tuy nhiên, sau nhiều tháng năm trôi qua, họ đã nhận ra rằng hoàng đế đếch thèm quan tâm tới tôi. Và kể từ đấy, cuộc sống của tôi còn thấp kém hơn cả một hạt bụi ở xó xỉnh nào đó.
Mặc dù Claude rất đáng sợ, nhưng tôi nghĩ rằng họ đã quên đi nỗi sợ hãi là như thế nào và bắt đầu lấy trộm những thứ quý giá từ Điện Ruby.