Đã vô số lần cậu muốn quay trở lại.
Để chọn con đường dễ đi hơn, đi đến bất kì nơi nào mà mình muốn. Tại sao cậu lại phải chịu đựng nỗi đau khổ này chứ? Cậu là nạn nhân ở đây mà, cậu không hề mong muốn được làm nhân vật phản diện như thế này. Mong muốn trở nên mạnh mẽ hơn của cậu thực chất cũng chỉ là lòng kiêu hãnh cố chấp. Cậu từ chối đi theo con đường định sẵn của kịch bản, cậu không muốn phải chết.
Tuy nhiên, cũng có những con đường mà cậu không cần phải đi. Như khi giúp đỡ cô hầu gái để cô ấy trở thành đồng minh của cậu, hoặc khi mạo hiểm mạng sống của mình để cứu lấy con gái của một thương gia và Thánh nữ khỏi quái vật. Những hành động đó không liên quan đến kịch bản chính của trò chơi. Cậu có thể tìm ra những con đường khác để trở nên mạnh mẽ hơn.
(Mình biết chứ…)
Vai của cậu, nơi cánh tay bị thương nặng đang đau đớn tột cùng. Cậu đã đốt vết thương của mình để cầm máu, nhưng cơn đau vẫn không hề ngừng lại.
(Mình thực sự biết điều đó mà…)
Ix nhảy xuống, đáp xuống chỗ Arle đứng. Ngay khoảng khắc cậu đáp xuống đất, nắm đấm của hai người chạm vào mặt nhau.
(Mình thực sự không phù hợp làm phản diện mà!!)
Cổ của cậu như muốn gãy do cơn đau tột độ. Ngay cả bây giờ, cậu cũng không cần thiết phải ở đây. Nhân vật chính chắc chắn sẽ ở đây để bảo vệ cho Thánh nữ. Cậu hiện tại có thể chạy trốn, xem mọi chuyện từ phía xa như những người không liên quan khác.
Không phải là vì cậu sẽ có được sức mạnh của Thánh nữ như phần thưởng sau chuyện này. Cuối cùng thì cậu chỉ đang cố tìm lí do để tiếp tục chiến đấu mà thôi.
Dĩ nhiên là cơn đau vẫn là không thể chịu nổi.
“…Tôi thừa nhận..”
Ix siết chặt cánh tay đỏ đen của mình thành nắm đấm.
“Tôi không muốn thấy các cô gái phải chịu đau khổ nữa!! Có vấn đề gì không hả cái thế giới chết tiệt kia!!?”
Đây chính là lí do mà cậu vẫn tiếp tục chiến đấu. Cho dù cậu có cố gắng phủ nhận điều đó, có cố gắng trở thành phản diện đi chăng nữa, cậu cũng không thể chịu nổi khi thấy các cô gái ấy khóc.
“Hahaha!! Giữ lại mấy cái lý tưởng nhảm nhí đó mà nói với người khác đi, anh hùng à!”
Arle nở một nụ cười điên loạn khi cô đấm mạnh xuống đất. Toàn bộ không gian xung quanh nứt ra, một lát sau, đất và cỏ bị xới tung lên che khuất tầm nhìn của cậu.
Tận dụng khoảng khắc đó, Arle tung một cú đá tàn bạo vào xương sườn của cậu.
“Ugh!!!”
“Nếu như những mộng tưởng đó có thể cứu lấy mọi người thì Thần đã tồn tại rồi!! Và vì đó chỉ là những mộng tưởng thế nên Thần cũng không hề có thật!!!”
Cơ thể Ix nảy lên nhiều lần rồi đâm vào một bức tường, tạo ra một cái lỗ to. Bên trong cái lỗ đó, có rất nhiều học viên năm nhất đang tụ tập tại đó. Họ há hốc mồm khi thấy cảnh Ix trong tình trạng thương nặng.
“I-Ix Vandille?!”
“Cậu cũng chạy nhanh lên đi!! Cậu không thể nào đánh bại được con quái vật đó đâu!!”
Đúng, họ nói đúng. Kể cả cậu có là phản diện, thì mối lo của họ cũng rất hợp lí. Thông thường thì cậu cũng sẽ chọn đi theo con đường đó.
Thế nhưng nếu hiện tại cậu làm thế thì –
“Emilia sẽ trở thành mục tiêu để chúng nhắm đến…!”
Ix từ từ đứng dậy, bước qua đống đổ nát hướng về phía Arle.
“Thần linh là có thật. Tôi biết điều đó vì chính tên Thần đó đã kéo tôi vào cái thế giới chết tiệt này!!”
Một tên khổng lồ đỏ đen, cầm một thanh kiếm khổng lồ dài ba mét, xuất hiện bên cạnh Ix.
“Chết tiệt, tại sao tôi luôn phải đối mặt với mấy tên điên rồ vậy chứ!?” , Arle lẩm bẩm trong khi nắm chặt tay.
Bất chấp việc xuất hiện tên khổng lồ đứng cạnh Ix, cô vẫn không thể từ bỏ được.
(Cái ma pháp triệu hồi tên khổng lồ đó hẳn sẽ làm ma lực của hắn cạn kiệt rất nhanh. Nếu mình gây đủ sát thương thì hắn ta sẽ không thể duy trì nó được)
Những đánh giá của Arle là đúng. Tên khổng lồ đó tiêu tốn rất nhiều ma lực của Ix. Nếu cậu bị chịu thêm những tổn thương thì cậu buộc phải sử dụng thêm nhiều ma lực hơn để duy trì nó. Cậu không có nguồn cung cấp ma lực vô hạn. Cậu chỉ có thể sử dụng nó một lần, nếu cô ấy phá hủy nó, ma pháp đó của cậu sẽ bị vô hiệu hóa.
“Ta sẽ chứng minh Thần không hề tồn tại!!”
Arle liên tục tấn công. Tên khổng lồ vung ngang thanh kiếm khổng lồ, nhưng Arle đã nhảy lên để tránh nó. Ở giữa không trung, cô né cú đấm của Ix và phản công lại bằng một cú đá.
Cô đáp xuống thanh kiếm của gã khổng lồ rồi chạy theo chiều dài của nó. Cú đấm của gã khổng lồ đấm thẳng vào cô, khiến cô bay đi nhưng cô bỏ qua vết thương bỏng rát và tiếp tục chạy.
Chỉ cần một đòn thôi. Chỉ cần tung một đòn đánh mạnh nhất là đủ.
- Tôi sở hữu một sức mạnh tiềm ẩn to lớn.
Cô có thể đấm sập cả tường thành chỉ bằng một cú đấm. Không gì có thể chống lại sức mạnh áp đảo ấy.
“Nếm mùi của đáy vực tuyệt vọng đi, anh hùng!!”
Nắm đấm của Arle đánh thẳng vào thân người tên khổng lồ. Cô dồn toàn bộ ma lực vào đó, giải phóng toàn bộ tiềm năng của cô. Đúng như dự đoán, tên khổng lồ liền sụp đổ, tan biến vào trong gió.
“Heh…Hah…”
Cô đã làm được rồi. Dự đoán của cô đã đúng. Mối đe dọa lớn nhất đã biến mất. Những gì còn lại chỉ là… –
“….Hả!?!”
“Ngài anh hùng…?”
Không chỉ cô gái đang cầu nguyện trên mái nhà đổ nát chứng kiến cảnh tượng này.
Những học viên bên trong cái lỗ Ix tạo ra trước đó, những người đã di tản ra bên ngoài, những chàng trai đang chiến đấu với những tên áo đen, và kể cả những con chim đang bay phía trên.
Họ đều thấy –
“Còn quá sớm để kết thúc đấy, đồ ích kỷ chết tiệt!!”
Một cánh tay đỏ đen được hình thành từ dung nham.
Ngay khoảnh khắc nó vung lên, nó phát nổ giải phóng một lực mạnh không ngờ tới.
Một cú đấm thẳng vào mặt Arle.
Khoảng khắc đó, Ix đã trở thành một anh hùng, người đã đánh bại phản diện.