Chuyện xảy ra một năm sau khi Ix tuyên bố rằng “ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn để không bị giết”
(Chủ nhân của mình đã thay đổi rồi)
Mọi người trong dinh thự đều đã nhận ra điều đó, và việc đó đã trở thành chủ đề cho các cuộc trò chuyện trong một khoảng thời gian dài.
Tên thiếu gia từng nổi tiếng với những cơn thịnh nộ vô cớ, bị sắc đẹp làm cho mê muội và không bao giờ chịu luyện tập.
Vậy mà một ngày nọ, Ix bắt đầu vung kiếm mỗi ngày.
Mỗi khi có thời gian rảnh, cậu ấy sẽ đọc sách thay vì trêu ghẹo phụ nữ và thỉnh thoảng còn vào rừng săn quái vật.
Cậu ấy không còn tức giận vô cớ, cũng không đánh người hầu khi họ mắc lỗi.
Celestia, hầu gái riêng của Ix, cũng nhận ra sự thay đổi đó nhưng trong lòng cô lại dấy lên một nỗi bất an trong lòng.
(Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?)
Celestia quan sát Ix nghiêm túc vung kiếm trên sân tập.
Các hiệp sĩ đang luyện tập gần đó thi thoảng cũng liếc nhìn cậu, nhưng Ix lại không hề phân tâm.
( Xem ra cậu chủ đang cố vùng vẫy khi nhận ra tình cảnh hiện tại của bản thân)
Một năm kể từ khi Ix bắt đầu nghiêm túc luyện tập, cậu ấy vẫn luôn giữ đúng lời nói của mình, không bỏ sót buổi tập luyện hay học tập nào.
Lúc đầu, Celestia nghĩ rằng điều này chỉ kéo dài vài ngày, nhưng cậu ấy vẫn kiên trì và trở nên mạnh mẽ hơn mỗi ngày.
(Nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó mình sẽ không đuổi theo kịp cậu chủ rồi)
Celestia là người đồng minh duy nhất đứng về phía Ix trong trò chơi, vốn là một cô bé mồ côi do chiến tranh, được Ix cưu mang về vì một chút hứng thú nhất thời.
Sở hữu thiên phú kiếm thuật hiếm có, người ta từng nói nếu tiếp tục rèn luyện, cô hoàn toàn có thể sánh vai với Kiếm thánh.
Điều ngạc nhiên là cô vô cùng trung thành và chưa bao giờ bỏ rơi Ix, luôn bên cạnh cậu vì lòng biết ơn sâu sắc.
“Thưa cậu chủ, em có thể ra ngoài mua ít đồ được không?”
“Được chứ, lát nữa ta cũng sẽ ra ngoài”
“Cảm ơn cậu”
Tuy vậy, Celestia hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm đặc biệt nào với Ix.
Cô thừa hiểu rằng Ix là kiểu người không thể trông cậy được, cậu hoàn toàn không đáp ứng nổi chuẩn mực của cô về một người đàn ông lý tưởng.
Thêm vào đó, bản tính của Celestia vốn dĩ không mấy quan tâm đến người khác.
( Dù cậu chủ có thay đổi thế nào thì vai trò của mình cũng không thay đổi. Mình sẽ tiếp tục ở bên chăm sóc cho đến khi cậu trưởng thành. )
Nghĩ vậy, Celestia quay bước trở về phòng ở dãy nhà phụ, thay đồ và rời khỏi dinh thự để làm một số việc vặt thường ngày.
Mua sắm đồ dùng là một phần công việc của một hầu gái.
Dù là hầu gái riêng của Ix, Celestia vẫn là người mới trong số các hầu gái trong dinh thự nên ngoài việc chăm sóc Ix, cô vẫn phải làm những việc khác.
Trước đây, mỗi lần ra ngoài cô đều phải canh chừng tính khí thất thường của Ix, nhưng giờ thì…
(Giờ thì dễ thở hơn nhiều rồi. Không còn bị mắng mỗi khi xin ra ngoài nữa. Ít nhất thì cậu chủ thay đổi cũng có mặt tốt.)
Khoảng cách từ dinh thự Bá tước đến thị trấn khá xa, cô phải băng qua một đoạn đường rừng ngắn rồi đến vùng đất trống sau đó mới đến được thị trấn.
Hôm nay Celestia đi một mình.
Vì thế, những kẻ có ý đồ xấu thường hay chờ đợi ở nơi hẻo lánh như thế này –
“Này, cô em xinh đẹp”
Một tên đàn ông bước ra từ bụi rậm.
Khoảng hơn chục tên khác cũng lộ diện, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, khuôn mặt chẳng giấu nổi vẻ hung tợn.
“Ta thấy cô em vừa đi ra từ dinh thự Bá tước, hẳn là mang theo rất nhiều tiền phải không?”
“Sao không chia cho bọn anh một ít nhỉ?”
“Mà tiện thể... vui vẻ với bọn anh một chút cho đỡ chán nhỉ? Cô em xinh thế cơ mà!”
Cả đám phá lên cười khoái chí, trông chẳng khác nào lũ thổ phỉ vô lại chuyên rình rập khách đi đường.
(Phiền thật.)
Nhưng Celestia vẫn điềm nhiên như không, chỉ nhẹ nhàng thò tay dưới váy—
“Chơi một chút thì cũng được thôi…”
Vút!
Một cái đầu văng lên trên không, máu bắn tung tóe.
“…C-Cái quái gì thế này!?”
Cả đám hét lên trong kinh hoàng.
Cũng đúng thôi,một cô gái nhỏ nhắn bị cả đám bao vây, vậy mà chỉ trong tích tắc đã rút kiếm và chém bay đầu một tên.
Celestia là nhân vật mạnh nhất phe của Ix trong game.
Trong trò chơi, cô ấy thậm chí có thể trở thành boss cuối, hoặc chướng ngại vật lớn nhất chống lại các nhân vật chính.
Tuy còn nhỏ tuổi, kỹ năng của cô đã vượt xa người thường.
“Mày…!”
“Sao ngạc nhiên thế? Không phải các người muốn chơi cùng tôi sao?”
“Con khốn này! Giết nó đi!”
Lũ cướp đồng loạt lao vào.
Nhưng Celestia chẳng mảy may hoảng sợ. Cô uyển chuyển né đòn, vung kiếm như gió, đá bay vũ khí, dễ dàng áp đảo bọn chúng.
Thay vì nghĩ “làm sao đánh bại chúng mà không bị thương”, cô lại nghĩ “làm sao giết sạch chúng mà không làm bẩn bộ đồ”.
(Phiền thật. Chắc lát nữa phải quay về thay đồ. Mặc thế này vào chợ sẽ làm kinh sợ mọi người mất.)
Nhưng chính sự kiêu ngạo đó đã khiến cô chủ quan –
“Heh! Nếm chiêu này đi!”
Một tên cướp chém tới.
Celestia lập tức đưa kiếm lên đỡ, nhưng tên kia bất ngờ nắm cát ném vào mặt cô.
“?!”
“Ha-ha! Bắt được rồi!”
Trong khoảnh khắc đó, lũ cướp ập tới, giữ chặt tứ chi cô bé.
Dù là thiên tài kiếm thuật, Celestia cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi.
Khi bị những tên đàn ông trưởng thành khống chế, cô không có cơ hội nào để trốn thoát.
“Ugh…!”
“Ngươi… con khốn này. Đừng mong bọn ta sẽ giết ngươi ngay”
Một tên ghé sát mặt, nở nụ cười hiểm độc.
Celestia cố vùng vẫy, nhưng thanh kiếm quen thuộc đã không còn trong tay.
Và rồi - cô cảm thấy một thứ cảm xúc đã lãng quên từ lâu…
Nỗi sợ. Nỗi sợ đã từng khiến cô mất đi tất cả trong chiến tranh.
Những kí ức kinh hoàng mà cô không muốn nhớ lại.
“Haha! Đáng đời! Vừa nãy còn làm oai lắm mà, giờ lại khóc sao!”
Phải… Celestia rất mạnh.
Nhưng mà suy cho cùng cô cũng chỉ là một cô bé.
(Sợ quá..)
Cô sợ. Cô thật sự rất sợ.
Cô muốn chạy trốn, muốn quay về nơi ấm áp ấy, nơi có những người tốt với mình.
Nhưng trước mắt chỉ toàn là những khuôn mặt ghê tởm đang cười khoái trá.
(Sợ quá, sợ quá, sợ quá…)
Cô gái luôn giữ vẻ bình tĩnh ấy giờ đang run rẩy, bật khóc trong bất lực.
Nếu ai trong dinh thự thấy được khoảnh khắc này, hẳn họ sẽ bất ngờ lắm.
Nhưng không ai có thể đến cứu cô cả.
Cô hoàn toàn đơn độc.
Nhưng dù thế… Celestia vẫn cất lời cầu cứu—
“Làm ơn… ai đó… cứu tôi…”
Và rồi –
“Lũ rác rưởi kia! Cút ra khỏi hầu gái của ta ngay!!!”
Một luồng ánh sáng chói lòa xẹt qua, thiêu rụi khuôn mặt bọn đàn ông.
Chúng ngã xuống không một tiếng kêu, khói bốc lên từ khuôn mặt đã cháy đen.
(Ma thuật này…)
Cô đã từng thấy nó.
Là ma pháp Ix đã dùng vô số lần khi luyện tập.
“…Cậu chủ?”
“Cô ổn chứ, Celestia?”
Trong chớp mắt, Ix đã hạ gục toàn bộ đám cướp và nhìn vào gương mặt cô.
Gương mặt cậu tái xanh, trông có vẻ không ổn lắm.
“Khuôn mặt cậu… Cậu vẫn ổn chứ?”
“Ha ha… Giết người lần đầu, đúng là khủng khiếp với một người đến từ thời hiện đại thật đấy… ọe.”
Dù nói vậy, cậu vẫn nâng Celestia dậy nhẹ nhàng.
“Cơ mà… cô còn thảm hơn ta nữa. Biểu cảm gì thế kia? Mà… chắc ai sắp chết cũng sẽ như vậy thôi.”
Dù cho cậu dùng một số thuật ngữ kỳ lạ, nhưng Celestia không hỏi gì cả.
Bởi cô đang bận tâm vấn đề khác.
“Tại sao…”
“Hử?”
“Tại sao cậu chủ lại cứu tôi?”
Ix đã thay đổi.
Nhưng Ix mà cô biết là một kẻ ích kỷ, chẳng quan tâm đến ai, càng không bao giờ mạo hiểm cứu một người hầu.
Ấy vậy mà giờ đây, cậu lại trông vô cùng lo lắng, thậm chí còn vì cô mà giết người.
Không thể hiểu nổi.
Ánh mắt bất an của Celestia chạm vào ánh mắt của Ix.
Một lúc sau, cậu cười khẽ và nói –
“Ha ha! Ta chỉ muốn khoe khoang sức mạnh với cô thôi! Thấy sao? Ta mạnh hơn trước nhiều rồi nhé? Giờ thì không cần lo bị đâm rồi nhỉ?”
Với Ix, Celestia là đồng minh duy nhất. Trong game, cô luôn luôn trung thành.
Nhưng—
Còn ở thế giới này thì sao? Liệu cô ấy có quay lưng với tôi vào một ngày nào đó?
Ngay cả sau một năm, Ix vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
Quá khứ đối xử tệ bạc với Celestia, dù có cải tà quy chính, cũng chẳng dễ xóa bỏ.
Vậy nên, hắn chọn cách phô diễn sức mạnh để cô hiểu rằng cô không thể chống lại hắn.
Hắn đã đợi cơ hội này rất lâu rồi, và hôm nay vận may đã mỉm cười.
Và còn một lý do nữa…
“…Chắc là… ta không thể làm ngơ khi thấy một cô gái gặp nạn.”
Celestia chết lặng.
Cậu quay mặt đi, giọng lí nhí ngại ngùng.
Trông cậu chẳng còn giống gã cặn bã ngày xưa chút nào.
Cô thấy một điều gì đó… dịu dàng.
(A… Thật sự là…)
Celestia cảm thấy trái tim mình đập mạnh.
Nhưng cô không thấy lạ lẫm.
Cảm xúc ấy… sao mà tự nhiên đến vậy –
(Chủ nhân của mình… thực sự đã thay đổi rồi…)
Celestia ngước nhìn Ix với gương mặt ửng đỏ.
Khoảnh khắc này đã khơi dậy một cảm xúc hoàn toàn mới trong trái tim của cô gái từng sống chỉ vì lòng biết ơn.
Đây là câu chuyện xảy ra một năm sau khi Ix chuyển sinh.