Welcome to Japan, Elf-san!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1325

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Vol 3 - Chương về Mê cung Cổ đại, Phần một: Mua sắm cùng Elf-san

Chậm rãi, tôi từ từ thức dậy. Trong căn phòng thường ngày, tại nơi chốn thường ngày và ở nước Nhật thường ngày. Ánh mặt trời đang len qua lớp rèm, và tôi có thể ngay thấy tiếng gió hiu hiu thổi phía bên ngoài. Những chú chim đang cất tiếng hót chào buổi sáng, báo hiệu khởi đầu của một ngày mới. Tôi đưa mắt nhìn lên đồng hồ báo thức, đã tám giờ sáng. Hình như đã ngủ nhiều hơn mọi khi mọi khi thì phải. Tôi ngáp ngủ, trong đầu nghĩ về giấc mơ tối qua. Đúng vậy, tất cả những sự việc, cuộc trò chuyện trao đổi khi trước đều diễn ra trong giấc mơ của tôi. Nó quá thật, và nàng Elf bán tiên thật quá dễ thương, tới nỗi khiến tôi luôn mong chờ những giấc mơ như trong cổ tích ấy. Nhưng nơi đây, nước Nhật này, sẽ luôn chờ đón tôi mỗi khi thức dậy, khiến tôi cảm thấy có chút sầu muộn.

“Hôm nay là ngày nghỉ. Mình có thể ngủ thêm một chút.”

Vừa lẩm bẩm như vậy vừa kéo tấm chăn sang bên, tôi đặt chân xuống mặt sàn mát mẻ đã luôn mát mẻ từ hồi lập xuân. Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn mong ngóng những giấc mơ. Tôi có thể tận hưởng thế giới giả tưởng yêu thích bất cứ khi nào mình muốn, vì vậy cũng là dễ hiểu tại sao tôi lại luôn muốn bỏ bê công việc, dù cho bản thân là một người làm công ăn lương. Mặc dù, tất nhiên rồi, tôi chẳng thể nào nói với các sếp rằng tất cả sự trì trệ đó chỉ là vì mình muốn mơ tiếp được.

“Mm, quả là một giấc mơ đẹp.”

À, câu đó không phải do tôi nói đâu. Quay lại đằng sau, tôi thấy hai cánh tay đang vươn cao lên khỏi tấm chăn. Rồi người đó ngồi dậy, để lộ ra mình là một cô gái với mái tóc trắng. Bộ đồ ngủ bằng lụa đã biến thành quần áo pajamas mềm mại, đôi tai dài ló ra từ mái tóc có chút bù xù. Elf bán tiên Mariabelle. Cô gái mà tôi đã cùng đồng hành trong giấc mơ cũng đã thức dậy tại Tokyo này. Cô ấy hất tấm chăn sang bên, nhẹ nhàng nhảy từ trên giường xuống đất như thể để thể hiện rằng mình đã hoàn toàn tỉnh táo. Xếp gọn lại tấm chăn và chiếc gối của mình, cô ấy nhanh chóng bước theo tôi.

“Chà, thêm một giấc mơ vui vẻ nữa. Và ngày mai, chúng ta tiến công mê cung cổ đại đã ngủ yên hàng ngàn năm. Chắc chắn trong đó sẽ đầy ắp kho báu. Ôi, nếu vì phấn khích quá mà tớ không ngủ được thì làm sao đây? Hehe, cứ như giấc mơ trở thành sự thật vậy.”

Cô gái đang vui vẻ nói cười trước tôi trông nhỏ hơn rất nhiều so với trong giấc mơ. Không phải là cô ấy bị teo nhỏ đâu, mà thay vào đó, tôi đã trở nên cao hơn… hay, nói đúng hơn, tôi đã quay trở lại chiếu cao vốn có của mình. Vì lí do nào đó, ở thế giới bên kia, tôi lão hóa rất chậm. Chắc chắn những sự kiện vừa rồi đều xảy ra trong giấc mơ của tôi. Tuy nhiên, dần dà, tôi phát hiện ra thế giới tưởng như chỉ có trong những giấc mộng mị đó thực ra có tồn tại. Mọi chuyện có lẽ đã bắt đầu vào cái ngày mà tôi và nàng Elf cùng tỉnh dậy trên giường. Tuy thế, tôi vẫn không biết làm sao những chuyện như thế này có thể xảy ra.

“Chào buổi sáng, Marie. Nhắc đến giấc mơ, cậu có nhớ loại trà từ Arilai không? Loại mà anh chàng tên Zera đưa cho chúng ta ấy.”

“Ôi, tớ quên khuấy mất. Nhưng bọn mình đã lên kế hoạch ăn uống ở bên này rồi, vậy nên chúng ta sẽ dùng trà vào ngày mai sau khi đi ngủ, đúng không?” Marie nghiêng đầu trả lời, biểu cảm bối rối hiện ra trên gương mặt. Xem ra cô ấy chưa để ý tới. Tôi quay sang phải và chuyển hướng, rồi bước về phía chiếc giường đang tắm trong ánh nắng buổi sáng. Và rồi tôi chỉ tay về phía chiếc kệ cạnh đầu giường phía tôi.

“Đến giờ đố vui. Cậu nghĩ kia là cái gì?”

“Hử…? A! Sao số trà Arilai đó lại ở đây vậy?” Ước gì tôi có thể tạo ra những tiếng Đinh! Đinh! Đinh! để xác nhận rằng cô ấy đã trả lời đúng. Phần cổ chai hẹp như chai sữa và có một miếng gỗ mềm được sử dụng làm nút chai. Bên ngoài cũng được cuộn thêm một sợi dây vải, vậy nên chẳng cần lo sản phẩm bên trong bị rơi ra ngoài. Thiết kế xù xì và gồ ghề rất hiếm có ở những sản phẩm của thời hiện đại, rõ ràng là một món đồ được làm thủ công. Dù sao thì, sao một thứ trong mơ như này lại xuất hiện ở đây? Tôi quyết định giải thích tất cả với cô gái đang tròn đôi mắt tím đứng trước mặt mình.

“Như cậu biết đấy, bọn mình chỉ có thể mang đồ ăn và thức uống, như bento, vào trong thế giới giấc mơ. Vậy nên tớ đã thử nghiệm một chút và phát hiện ra mình cũng có thể mang đồ từ bên đó về nữa.”

“Cái-Cái gì? Chuyện như vậy là khô…!” Marie lắc đầu, bối rối trước thông tin mới nghe. Cô ấy nắm lấy cổ tay áo pajamas, đôi dép bông đi trong nhà trang trí tai thỏ cọ cọ vào nhau.

“Ồ, thế nhưng điều đó là có thể đấy. Điều đó có nghĩa là kể từ bây giờ, chúng ta có thể mang những sản phẩm cao cấp có chất lượng tốt nhất tới thể giới này mà không phải tốn lấy một yên!”

“Yaaay!” Marie hồn nhiên nhảy cẫng lên. Nhưng tôi nghĩ là mình hiểu tại sao cô ấy lại vui vì chuyện ấy. Arilai sản xuất được những lá trà cao cấp đối với ngay cả tiêu chuẩn của thời hiện đại, vàcả hai đứa chúng tôi đều rất thích mùi hương của nó. Ngay cả nàng Elf kỉ luật cao này cũng không thể chờ tới giờ uống trà, và cô ấy bắt đầu bận rộn chuẩn bị. Về phần mình, tôi cũng không khỏi cảm thấy phấn khích khi có được nó một cách miễn phí. Tiền bạc cũng là thứ quan trọng phải có ở thế giới bên kia, nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc với số tiền tối thiểu mà mình kiếm được khi ở đó. Ý tôi là, tôi không muốn ngay cả khi mơ cũng phải làm việc. “Hehe, tớ thấy mình vẫn thật may mắn ngay cả khi đã thức dậy. Thôi nào, cùng pha một ít trà nào. Chắc sẽ ngon lắm đây.”

“Nghe hay đấy. Hương thơm của loại trà này khá mạnh, vậy nên có lẽ sẽ tốt hơn nếu điều chỉnh nó đi một chút.”

 “Hmhm, tớ háo hức quá! À, tớ nghĩ ra rồi. Nếu bọn mình dùng bánh mì kèm với nó, vậy thì dùng thử thứ mới mua hôm trước nhé. Cậu biết đấy, loại hoa quả hầm với đường ấy đó.” À, ý cô ấy là mứt hoa quả. Là một sản phẩm có thể được tìm thấy gần như tại bất cứ cửa hàng nào, nhưng với cô ấy, đó là một thứ gì đó cực kì khác biệt. Đường trong quá khứ từng là một món hàng cự kì đắt giá, và cả trong thế giới viễn tưởng tôi yêu quý cũng vậy…

“Đồ ăn thực sự thảm họa. Giờ tớ mới thấy chỉ sơ chế và các loại gia vị không thôi thì không thể đủ. Hiếm khi mà đường, muối và gia vị cay được sử dụng ở bên đó.” Marie nói với vẻ mặt nghiêm túc, như thể đang đánh giá một tài liệu nào đó. Qua cách mà cô ấy nhanh nhẹn mở túi bánh mì và bỏ vài lát vào trong máy nướng, tôi có thể nói rằng nàng Elf đã trở nên quen thuộc với căn phòng này. Cô ấy mở tủ lạnh ra, kiếm tìm lọ mứt dâu đang chờ đợi trong đó. Trông thấy hình vẽ nhỏ dễ thương trên nhãn lọ mứt, cô mỉm cười và cầm lấy nó.

“Giờ bọn mình có rất nhiều gia vị, nhưng nấu ăn ở thế giới khác vẫn rất cực. Hẳn người ta nghĩ chỉ cần có đủ dinh dưỡng cần thiết thôi là ổn rồi.”

“Sai rồi. Họ đơn giản chỉ là không quan tâm tới đồ ăn ngon thôi. Ví dụ như tớ đây, nếu mà không gặp cậu thì chắc cũng chẳng bao giờ mê mẩn đồ ăn đến như thế này.” Phồng má với lọ mứt trong tay, cô nàng đóng cửa tủ. Để ý thấy tôi chuẩn bị nấu ăn, cô ấy ngó qua xem với vẻ hiếu kì.

“Ồ, một chiếc… chảo rán nhỏ?”

“Nó là một chiếc chảo rán tớ đã mua từ lâu nhưng quên mất. Lần đầu ra ở riêng nên lúc đó tớ có hơi phấn khích quá.”

Với tôi, chuyện dùng thứ gì đó có đôi ba lần rồi quên khuấy nó đi trên chạn bát không phải là chuyện hiếm. Chiếc chảo nhỏ được đặt trên bếp đang đun sôi nước. Rồi, tôi bỏ một muỗng đầy lá trà vào trong chảo, và mùi hoa thơm nhè nhẹ lan tỏa trong không khí. Tôi đậy nắp lại và để nó sôi liu riu một lúc. Sau đó tôi bỏ thêm sữa vào, khiến nước trà chuyển từ màu hổ phách sang màu kem.

“Giờ mình chỉ cần hãm lá trà và… A, mình không có bộ lọc. Dùng kyusu thay chắc cũng được.” Vô tư, tôi trút toàn bộ nước trong chảo sang ấm kyusu rồi rót ra cốc. Cũng chẳng ảnh hưởng tới hương vị, vậy nên tôi cũng lướt qua luôn những chi tiết nhỏ nhặt. Mà ấm kyusu cũng có cơ chế hãm rất tốt nữa. Bánh mì nướng cũng đã sẵn sàng, và cô gái đang bận rộn chuẩn bị bàn. Tôi đặt lên đó những chiêc tách mình đã chuẩn bị, và bữa sáng cao cấp của chúng tôi đã hoàn thành.

“Quả là đáng tiếc khi phải thức dậy. Bọn mình đã rất vui khi tận hưởng những tiện nghi ấy.” Tôi nói với Marie như vậy khi ngồi xuống, và cô ấy chớp chớp đôi mắt với biểu cảm bối rối, đĩa cầm trong tay. Phải mất một lúc cô ấy mới trả lời.

“Cậu thực sự không nhận ra sao? Ừ thì, nếu từng sống ở một nơi như thế này thì cũng khó mà để ý thấy. Dù sao thì, ăn thôi.”

“Hở? À, ừ, itadakimasu.”

Không biết từ bao giờ, hành động chụm hai tay vào nhau và nói lời mời đó trước bữa ăn đã trở thành một thói quen của chúng tôi. Marie cũng lặp lại cùng câu tiếng Nhật đó, rồi nâng chiếc tách của mình lên. Đôi môi của cô ấy tươi sáng dù không trang điểm, thậm chí còn có đôi chút bóng bẩy. Cô ấy có vẻ khá mẫn cảm với nhiệt độ. Làn da trắng trẻo làm cho đôi môi cô ấy nổi bật như những bông hoa khi cổ cố gắng thổi cho tách trà nguội đi chút ít. Hộp đường để bên bàn là thứ mà chúng tôi đã mua cùng nhau lúc cao hứng. Marie thích những thứ có hương thơm như trà, và chúng tôi mua ngày càng nhiều những vật phẩm liên quan tới lối sống ấy. Tôi nghĩ điều đó thật tuyệt. Thật sự thú vị khi theo dõi cô ấy dần hình thành một lối sống thường ngày, chọn mua một vài món đồ mà mình thích, uống trà vào buổi sáng, và dần quen nó những câu như itadakimasu. Nghĩ kĩ lại, cuộc sống thường ngày của tôi trước khi gặp cô ấy chỉ bao gồm “chuẩn bị bento và đi ngủ.” Tuy nhiên, tôi đoán ăn và ngủ không được tính là hoạt động hàng ngày nhỉ.

Marie nhấp một ngụm trà từ chiếc tách màu trắng sữa điểm sắc hồng của mình và đôi moi cô ấy cong lên thành một nụ cười. Nước nóng đã làm lá trà ngấm hoàn toàn, và sữa làm cho hương trà trở nên dễ chịu hơn. Sữa cũng giúp làm dịu mùi hương, vậy nên cực hợp với loại có mùi mạnh như loại của Arilai. Tiếng dép gõ nhịp nhịp trên sàn vang lên, và tôi nghe thấy giọng nói cao vút của Marie.

“Mmm… Thật ngọt và ngon! Thế này thì không được rồi. Một Elf thì không nên làm quen với những xa xỉ này. Ôi, nhưng tớ không dừng lại được. Tớ không thể quay về lối sống tối giản giữa thiên nhiên như trước nữa rồi.” Cô ấy nhăn mày như thể điều đó khó khăn lắm, trông rất đáng yêu khi cố gắng lắc đầu xóa bỏ lối sống cũ. Thế rồi cô ấy đặt tách xuống và vươn tay về phía lọ mứt mới mua. Mứt dâu nấu kĩ với đường, vẫn có thể thấy được những vụn hạt còn lại đây đó bên trong. Marie dùng thìa múc lấy một muỗng rồi dàn đều nó ra trên lát bánh mì sáng bóng bơ mới nướng. Cô ấy mở miệng ra, rồi cắn một bên bánh. Và rồi lập tức run rẩy.

“A, thật là ngọt quá đi! Mmm, ngon quá đi mà! Wow, dù bị nấu nhừ, nhưng vị chua ngọt của hoa quả vẫn còn nguyên. Kazuhiro này, bọn mình chắc chắn đã đúng khi mua thứ này. Tớ bắt đầu nhận ra rằng cứ món nào được để nhiều trên kệ thường là thực sự tốt. Chắc chắn là có rất nhiều người thích món này.” Gò má ửng đỏ vì phấn khích, Marie lên tiếng giải thích như thể mình vừa tìm ra một kho báu vĩ đại. Thế rồi, cô ấy phát hiện ra khám phá lớn nhất của bữa sáng ngày hôm nay. Nhấp một ngụm trà trong khi vẫn còn bánh trong miệng, miếng bánh mì, vị ngọt của mứt trái cây, và beo béo của bơ dường như là quá nhiều đối với vị giác của cô ấy.

Sau lưng Marie là khung cảnh của một thành phố đã bê tông hóa gần như toàn bộ, được biết tới với cái tên Quận Koto. Tôi khi trước vẫn hay thường vẩn vơ đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh ấy, thế nên thật thú vị khi thấy Elf-san ngồi đó, mắt nhắm nghiền và làm ra một khuôn mặt giống như đang hét lên không lời vậy. Mọi chuyện cứ như thể thế giới giả tưởng đã tới với nước Nhật, khiến ngay cả những cấu trúc bê tông vô tri vô giác ngày hôm nay cũng tràn đầy sức sống.

“Wha, này, đây là…!” Nàng Elf đưa mắt qua lại giữa miếng bánh mì và tách trà, ngón tay lần lượt chỉ vào từng món với vẻ bối rối. Trước cảnh tượng đó, tôi bật cười thành tiếng, miếng bánh mì vẫn còn cầm trên tay.

“Sao cậu có thể nhìn một quý cô rồi bật cười như vậy hả?! Hưm, hiểu rồi, cậu đang định khiến nàng Elf đáng thương này quên đi những khuôn phép của bản thân bằng cách nuông chiều cô ấy với những xa hoa này đúng không? ” Tôi thì có cảm giác cô ấy đã quên điều đó từ lâu rồi…

“Xin lối, tớ không cố ý. Nếu không phiền, cậu có thể đưa tớ ít mứt đã được Elf kiểm định chất lượng đó không?”

“Okay, nhưng hãy cẩn thận. Mặc dù vẻ ngoài có vẻ dễ thương nhưng thứ này thực sự rất ngọt và ngon đó. Nếu dùng quá nhiều, nó sẽ khiến cậu phải kêu lên đấy.” Cô ấy đưa lọ mứt ra, và tôi cầm lấy nó. Thế nhưng Marie không bỏ tay ra, và tôi tròn mắt nhìn cô ấy. “Có lẽ đây là lúc thích hợp để nói điều này. Tớ nghĩ Nhật Bản thực sự rất tuyệt vời. Nơi này có đầy đồ ăn ngon, niềm vui, và cả những điều mà tớ chưa biết. Vì vậy, tớ không muốn cậu xin lỗi. Thật ra, tớ còn phải cảm ơn cậu là đằng khác.” Cô ấy nở nụ cười và hỏi tôi liệu có hiểu không, với ánh mặt trời rọi chiếu sau lưng. Vài vụn bánh mì vẫn còn dính trên miệng cô ấy và tiếng chim hót chiêm chiếp có thể nghe thấy bên ngoài cửa sổ.

Lạ thật. Nó khiến tôi phải suy nghĩ rằng có lẽ ở thế giới này, thế giới mà tôi từng cho là chỉ toàn những điều nhàm chán, thực sự là một nơi vui vẻ và tuyệt vời. Chắc tôi đang phiêu luôn rồi. Marie rõ ràng là muốn câu trả lời, bởi ở dưới gầm bàn, cô ấy đã đá nhẹ tôi bằng bàn chân mang đôi dép trang trí thỏ. Tôi gật đầu.

“Nếu vậy thì thật tốt, tớ mừng là cậu thích. Tớ mong cậu có thể tận hưởng nhất có thể.”

“Cậu không cần nhắc tớ đâu. Giờ thì, ăn thôi. Chỗ bánh mì thơm ngon nay sắp nguội hết mất rồi.”

Marie cuối cùng cũng bỏ tay ra khỏi lọ mứt, và tôi cẩn thận nhận lấy nó. Mở nắp ra, tôi cảm nhận mùi thơm ngọt ngào của dâu tây, hẳn là sẽ ngon lắm đây.

◇◇◇◇◇◇◇◇

Tỳ tay lên lớp hàng rào sơn nâu, tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Mùa sắc của buổi sáng vẫn còn vương lại đôi chút trên bầu trời, để rồi nhanh chóng trở thành một sắc xanh tuyệt đẹp. Trước mặt tôi, dòng sông lững lờ chảy lấp lánh ánh mặt trời mùa xuân được nhuộm hồng bởi màu sắc của những cánh hoa anh đào rơi xuống từ hàng cây hai bên. Tiếng nước chảy, không biết tại sao, lại đôi chút khác biệt so với của những dòng sông ở thế giới bên kia. Hẳn là bởi bờ kè ở đây đều là bằng bê tông và cũng chẳng có bờ đá cuội hay hòn đá tảng để sóng vỗ vào. Tôi yêu thiên nhiên nguyên sơ của thế giới huyễn tưởng, và thực sự thích được tận hưởng khung cảnh đó khi đang buông cần câu cá. Còn về phần cô gái, cô ấy đã thay sang chiếc váy một mảnh đính ren để ra ngoài và đang cúi xuống làm gì đó. Nhìn kĩ hơn, tôi nhận ra cô ấy đang nô đùa cùng một chú mèo vằn vện lúc này đang lăn qua lại trên mặt đất. Lọn tóc của nàng Elf đang đung đưa xung quanh, và chú mèo thì cố hết sức để chạm chân tới chúng.

“Ô chà, nhìn xem. Bụng em thật là tròn quá đi. Hẳn là đang no căng đồ ăn ngon đúng không hở? Thật là nghen tị mà!”

Chú mèo cất tiếng kêu gừ gừ trong khi vẫn lăn lộn xung quanh một cách lười biếng, trông như thể chú không thể nhịn được nữa mà sắp bật cười vậy. Cả hai cứ tiếp tục như thế một lúc nữa, nhưng chú mèo có vẻ như đã thỏa mãn liền đứng dậy, cất tiếng kêu meo meo như thể cảm ơn cô ấy. Marie vẫy tay chào tạm biệt, và cả hai chia tay để tận hưởng ngày nghĩ của riêng mình. Và thế là, mèo ta lại tiếp tục đi dạo. Cô nàng đi về phía tôi, trên môi là nụ cười không hề giấu giếm khi nói, “Thật dễ thương.” Tôi chìa tay ra, cô ấy nhẹ nhàng năm lấy, và tôi bắt đầu cất bước đi bộ dọc bờ sông cùng nàng Elf đang ngâm nga.

“Cậu thân với chú mèo đó thật đấy. Mà kiểu tóc mới cũng hợp với cậu lắm.”

“Hehe, cảm ơn cậu. Tớ chưa bao giờ thực sự để ý tới đầu tóc, nhưng ở đất nước này ai cũng có một kiểu tóc riêng. Thế nên tớ nghĩ mình cũng nên thay đổi phong cách một chút.” Marie vừa lắc lư hai bím tóc của mình vừa nói như vậy. Đôi tai dài đặc trưng cho tộc Elf của cô ấy đang được tạm thời giấu đi bằng một ma cụ mà Wridra đưa cho chúng tôi lúc trước. Nhờ có nó, Marie có thể thoải mái thay đổi kiểu tóc của mình. “Tớ nhất định phải cảm ơn Wridra. Mà cũng bất ngờ thật. Tớ cứ nghĩ cô ấy sẽ muốn cùng tới Nhật Bản với bọn mình chứ.”

“Cô ấy nói là muốn quan sát khu trại đêm nay. Họ chắc là sẽ bàn thảo kế hoạch tiến công mê cung trong buổi họp tối.”

Marie ậm ừ và nghiêng đầu, xem ra vẫn còn vài điểm nghi ngờ. Tôi cảm giác trực giác của cô ấy là đúng. Dù không nói ra, nhưng Wridra lịch sự từ chối đến đây hẳn là vì chúng tôi. Tôi vẫn còn nhớ rõ gương mặt nhìn nghiêng của cô ấy đêm trước. Biểu cảm của nàng rồng thể hiện cho tôi thấy rằng cô ấy muốn đi cùng chúng tôi, nhưng đã miễn cưỡng từ bỏ ý tưởng đó. Ngẫm nghĩ lại, có lẽ cô ấy thực sự là một người phụ nữ có trái tim nhân hậu. Tuy nhiên, cũng chính người phụ nữ ấy đã tiêu diệt tôi ngay lập tức trong lần gặp đầu tiên, thế nên tôi cũng chẳng chắc chắn về điều đó.

“Nhắc mới nhớ, tớ đã rất bất ngờ khi cậu chọn [Lao động] làm kĩ năng thứ cấp đấy.” Nghe vậy, Marie chớp chớp mắt. Ngày hôm đó, trên cây trượng được tạo ra bởi Cự Long và cậu bé tộc Neko đã xuất hiện một skill thứ cấp, một loại kĩ năng khác hoàn toàn các kĩ năng căn bản, đối với cô ấy. Kết quả là Marie nhận được them một ô kĩ năng, và cô ấy chọn ngay [Lao động] mà không hề ngần ngại.

“Tất nhiên tớ sẽ làm vậy rồi. Tớ là một Tinh linh Pháp sư, và khi chiến đấu cùng cậu lần đó, sự thật hiển nhiên tới đau đớn rằng tớ cần phải học cách tận dụng Ma thuật Tinh linh tốt hơn nữa.”

“Lần đó? À, là lần chúng ta đánh cướp. Cậu nhắc tớ mới nhớ, khi đó cậu đã dùng các tinh linh để thực hiện các ma thuật dạng bắn.” Khi đó, cô ấy đã điều khiển cùng lúc nhiều tinh linh để kìm chân một con quái vật có level xấp xỉ 100. Tôi không cho rằng đó là điều mà ai cũng có thể làm được

“Bọn mình sẽ phải nghĩ cách để phối hợp với nhau tốt hơn từ bây giờ, đúng chứ? Để làm được điều đó, chúng ta cần bỏ cách chiến đấu cũ và tận dụng tối đa lợi thế có một Pháp sư Tinh linh trong đội. Chi tiết hơn thì, đó không phải là với những phép hủy diệt có diện đánh rộng, mà là những phép thuật giúp chúng ta di chuyển hiệu quả hơn.”

“Hmm… Tớ vẫn chưa hình dung ra ý tưởng của cậu, nhưng chuyện phối hợp cùng nhau nghe có vẻ hay đấy. Dù sao cậu cũng có nhiều sự phương án hơn hầu hết những người khác mà.”

Marie ưỡn ngực ra tự hào. Sự thật là, trong bât cứ tình huống nào, Marie cũng có khoảng tầm gấp đôi số lựa chọn có thể sử dụng so với các pháp sư khác. Nói rõ hơn thì, tôi liên tưởng đến các phép công kích diện rộng và Phép thuật Tinh linh mà cô ấy có thể sử dụng ngay lập tức bất cứ khi nào cần thiết. Nếu có đủ thời gian chuẩn bị, tôi nghĩ Marie có thể tạo ra một sức mạnh cực kì đáng gờm.

“Nhưng trong mê cung, bọn mình cần phải liên tục tiến lên phía trước, vậy nên việc chuẩn bị trước như vậy là không khả dĩ trong phần lớn thời gian. Giống như khi bước vào một họi trường với cánh cửa đóng kín sau lưng vậy. Trong những trường hợp như thế, có lẽ tớ nên cố gắng câu kéo một ít thời gian.”

“À, tớ cũng đang nghĩ đến chuyện đó. Cậu giỏi di chuyển né tránh thiệt hại, vậy nên tớ nghĩ bọn mình sẽ là một đội ăn ý.”

Tôi thực sự mong chờ điều đó. Cảm giác này khiến tôi nhớ đến lúc mình chơi game. Điều chỉnh kĩ năng, khiến nó trở nên chuyên biệt để xử lí kẻ thù một cách hiệu quả. Ngay cả khi gặp phải thất bại ban đầu, chẳng có gì tuyệt vời hơn là vượt qua được trở ngại bằng cách thích nghi và tiến bộ dần dần. Tôi sẵn lòng mất ngủ---hay nói đúng hơn, sẵn lòng ngủ li bì, để toàn tâm toàn ý tập trung vào quá trình đó. Và không như ôn bài cho kì thi, kết quả sẽ tới ngay lập tức. Nàng Elf có vẻ cũng có cảm xúc như vậy, đôi mắt long lanh như những viên đá quý.

“Ahhh, tớ háo hức quá! Và với Wridra cùng đồng hành, chúng ta không thể nào thất bại được. Điều đó có nghĩa là chúng ta có muốn thử như thế nào và phạm bao nhiêu sai lầm cũng đều được hết!” Hai đứa chúng tôi nhìn nhau và cùng cười khúc khích đầy xấu xa.

“Trời, trời, như vậy là xấu lắm đó, Elf-san à.”

“Ừ, nhưng sao bì với cậu được. Gương mặt cậu trông cực kì hiền lành, vô hại, vậy nên cậu xấu xa ở cái tầm đỉnh của chóp luôn.”

Nói vậy, cô ấy ẩy mông vào người tôi từ phía bên. Trong khi chúng tôi vẫn còn đang chọc ghẹo nhau như vậy, cánh cửa tự động của siêu thị trượt mở sang bên.

Cô nàng xem xét kĩ lưỡng những củ cà rốt được đóng gói trong bao bì, miệng “Hừm…” một cái. Lật mặt sau lên để xem giá, cô ấy so sánh nó với vài túi khác. Dựa vào nét mặt của nàng Elf, xem ra cô ấy không chỉ xem xét sản phẩm được bọc trong lớp giấy kính trong suốt đó. Trước mặt cô ấy là một bức hình của những người nông dân, cùng với đó là lời chú thích, “Sản phẩm này được trồng bởi chúng tôi.” Phía bên dưới, là chi tiết về việc họ vận hành một nông trại giữa thành phố như thế nào. Tôi dịch chúng sang ngôn ngữ của tộc Elf cho cô ấy nghe, và Marie lại kêu lên một tiếng đầy khó nhọc.

Sáng nay chúng tôi tới siêu thị cũng là có lí do. Hôm nay là ngày nghỉ, vậy nên tôi muốn thong thả tận hưởng một chút. Tôi đã hỏi Marie xem liệu cô ấy có muốn nấu ăn với tôi không, và cô ấy lập tức đáp lại rằng “Chắc chắn rồi!” Khi trước cô ấy vẫn thường hay hỏi tôi công thức, vậy nên tôi đoán cô ấy cũng có hứng thú với nấu ăn, nhưng có vẻ nàng Elf háo hức hơn là tôi tưởng. Và thế là, tôi quyết định sẽ để cô ấy bắt đầu bằng một món gì đó đơn giản.

“Okay, quyết định rồi. Hôm nay tớ sẽ nấu số cà rốt được trồng bởi những người Sato này. Giờ thì, đi nhặt ít khoai tây nào.”

Túi cà rốt với hình ảnh những người nông dân đang tươi cười trên bao bì được bỏ vào giỏ. Xung quanh lúc này không có quá nhiều người, nhưng vẫn có nhiều con mắt hướng về phía nàng Elf bởi vẻ kì bí toát ra từ cô ấy. Tôi có thể thấy một vài nhân viên siêu thị ở sau quầy đang kháo nhau rằng, “Cậu có thấy cô gái dễ thương đó không?” Tôi mỉm cười và không thực sự cho đó là vấn đề. Mặc dù liên tục liếc nhìn chúng tôi trong khi cố tỏ ra ta đây không quan tâm, họ chưa bao giờ làm phiền chúng tôi. Điều đó khiến tôi nhận ra rằng những người làm trong các ngành dịch vụ của Nhật kín đáo, hay nói đúng hơn, kỉ luật đến như thế nào. Đang nghĩ như vậy, Marie quay qua nhìn tôi.

“Kazuhiho này, như vậy đã là đủ số rau củ bọn mình cần chưa?”

“Như này là được rồi, giờ chúng ta chỉ cần mua thịt và bột cà ri nữa thôi là đủ rồi.” Marie đáp “Được rồi,” rồi nắm lấy tay cầm xe đẩy hàng và băng qua cửa hàng chiếu đèn sáng trưng. Đôi mắt cô ấy bận rộn nhìn quanh không gian tràn đầy tiếng nhạc và tất cả những bảng chỉ dẫn nhiều màu sắc xếp ngay ngắn trên các gian hàng. Tôi tiếp tục theo sau nàng Elf, không bận tâm tới việc cô ấy cứ chốc chốc lại dừng lại xem xét mỗi khi có thứ gì đó thu hút lọt vào tầm mắt.

Marie nhìn chằm chằm vào một túi chứa đầy những miếng “Hanpen” trắng với vẻ bối rối và cất tiếng hỏi, “Vậy, về mấy cái cà-ri này ấy. Món lần này khác gì với món mà cậu làm khi trước vậy?”

“À, lần đó là kiểu cà-ri truyền thông, còn món lần này giống loại kiểu Nhật Bản hơn. Vì đã được tinh chế nên nó rẻ, dễ chế biến, và ngon.” Marie nghiêng đầu và nói gì đó không rõ nữa. Cô ấy không hiểu sự khác nhau giữa cà-ri truyền thống và cà-ri Nhật. Tôi thực sự thắc mắc không hiểu vì sao người Nhật lại thích tinh chế và cải tiến mọi thứ như vậy. Khiến đồ ăn ngon hơn cả bản gốc là một tài năng, và trong vài trường hợp, còn tiến tới được bước xuất khẩu là đằng khác. Như hoa quả có hàm lượng đường cao chẳng hạn. “Nói về khoản tinh chế, thịt bò là một ví dụ tốt đó. Loại thịt đó được gọi là Wagyu, và nghe nói nó ngon tới mức dành được rất nhiều sự ưa chuộng ở nước ngoài.”

“Wa-gyu…” Marie vụng về lẩm nhẩm cái tên không quen, và đôi mắt tím nhạt của cô ấy từ từ hướng về phía các kệ hàng. Đó là quầy thịt, và trên đó là đầy ắp các gói thịt bò Wagyu. Chỉ qua một cái liếc, ai cũng có thể thấy thịt Wagyu ở một cấp độ khác so với những loại thịt bò còn lại.

“Trông ngon th--Á, giá của nó!”

“Ừ, đúng vậy, thật không may, tiền nào thì của nấy. Hừm, cậu hình như cũng có cho mình chút nhận thức về giá cả rồi đó. Hôm nay chúng ta sẽ chỉ dùng đến loại thịt băm này thôi.” Tôi chỉ sang một gói khác, và cô ấy thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ kĩ lại, cô ấy và tôi có quan điểm giống nhau về giá cả, nên xem ra nàng Elf cũng có cảm quan giống như của một người bình thường như tôi. Giờ thì, bọn tôi chỉ cần lấy thêm bột gia vị cà-ri và một vài nguyên liệu cho hộp bento nữa là đủ rồi.

Với số đồ khiêm tốn trong giỏ, chúng tôi đi ra phía quầy thu ngân. Người phụ nữ đứng quầy có vẻ có hơi chút khó chịu khi bị đôi mắt tím của Marie nhìn chằm chằm vào máy quét trên tay, có vẻ đang tò mò với cách hoạt động của mã vạch. Sau một vài lần quét bị lỗi, cô ấy cũng đã tính tiền xong cho chúng tôi. Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất đó là cô ấy đã chạy vòng qua quầy tới chỗ chúng tôi và dúi cho Marie một ít kẹo.

“Cô ấy bảo đó là quà cho cậu. Nó là một món ăn vặt ngon lắm đó.”

“A, cảm, ơn. Cửa hàng thực sự rất, sạch sẽ.”. Marie nói bằng tiếng Nhật với giọng có hơi chút vụng về, và những khách hàng ở xung quanh cùng ồ lên. Người bán hàng mỉm cười vui vẻ khi nghe thấy lời cảm ơn của Marie và trở lại với công việc.

Và thế là, lần đi cửa hàng tạp hóa đầu tiên của Marie đã kết thúc suôn sẻ với một khoảnh khắc ấm lòng. Khi chúng tôi ra tới bên ngoài, trời đã sáng hơn, và xe cộ cũng đã tấp nập hơn.

“Ơ? Tớ tưởng chúng ta mua đồ xong rồi mà?” Marie cất tiếng hỏi như vậy khi tôi dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi. Đèn điện được bật sáng trưng để đón khách vào, và không gian bên trong sáng sủa tới nỗi khiến bầu trời phải chạy dài mới theo kịp được.

“Ở đây, người ta có một quy tắc rằng bạn phải thưởng cho người đã đi mua sắm cùng với bạn. Giống như viên kẹo mà người thu ngân đã tặng cho cậu ấy.”

“Trời ạ, như vậy thật tuyệt. Vậy, chỗ này có phần thưởng mà cậu đang nói tới đó hả?”

Đúng vậy. Ở đây có sẵn gần như tất cả các loại sản phẩm, và cũng là một nơi mua đồ cực kì thuận tiện cho những người dân ở xung quanh. Tôi đi thẳng tới quầy thu ngân và gọi một phần kem vani. Thế rồi, tôi nhanh chóng chuyển thành gọi hai phần, bởi tôi biết bản thân sẽ cảm thấy ghen tị khi thấy Marie tận hưởng món kem như thế nào. Với hai phần kem ốc quế trên tay, tôi trở ra ngoài. Tôi định tìm một chỗ để cả hai ngồi ăn, nhưng rồi lại quyết định sẽ vừa đi vừa thưởng thức. Tôi đưa Marie phần ốc quế của cô ấy, và nàng Elf nhìn tôi bối rối.

“Umm, cậu chỉ tớ cách ăn món này được không? Biết cậu quá mà, món này tớ chắc chắn là ngon.”

“Đúng vậy. Cậu có thể cắn hay liếm dần nó đều được.” Tôi biểu diễn bằng cách liếm phần kem của mình, và rồi cô ấy đưa môi mình lại gần phần của mình. Lưỡng lự, cô ấy liếm một chút kem trắng bằng đầu lưỡi. Màu sắc của nó hơi ngả vàng một chút, thể hiện độ ngậy của phần kem. Kem ở cửa hàng tiện lợi rất tuyệt, và thật khó tin là một món đồ ngọt như vậy lại có sẵn ở mọi góc đường. Cô gái tộc Elf dừng bước, và làm một miệng đầy kem trước khi nêu cảm nghĩ của mình.

“Ah..! N-ngọt và ngon quá… Tại sao, c-cậu, cậu lại khiến tớ mất cảnh giác khi nói nó chỉ là một phần thưởng khi đi mua sắm cùng hả!” Lời nói thì đượm buồn, nhưng nét mặt cô ấy lại thật kì lạ, gò má thì ửng đỏ còn sự ngạc nhiên thì sáng bừng trong đôi mắt. Quả nhiên, phái nữ luôn đáng yêu nhất khi họ thưởng thức đồ ăn ngon hay những món ngọt.

“Nếu có nhiều hơn nữa những món ngọt như này, cậu sẽ lại đi mua sắm cùng tớ chứ?”

“Tớ thích đi mua sắm. Và tớ cũng sẽ không phiền nếu không có phần thưởng đâu, nhưng… À, mà thôi. Cậu cần thực hiện trọn vẹn những gì mà mình đã hứa, và phần thưởng là thứ quan trọng phải có. Tớ không có ý gì đâu, nhưng đó là điều thường có trong trao đổi sức lao động mà.” Marie ngước nhìn tôi với ánh mắt như thể hỏi, “Cậu hiểu chứ?” Tôi gật đầu đáp lại, và hai bọn tôi chậm rãi đi về nhà. Suốt dọc đường về, cô nàng tiếp tục chỉ ra cho tôi thấy món kem có mùi vị ngon tuyệt như thế nào.

Đúng như dự đoán. Tôi thực sự mừng là mình đã mua món này cho cô ấy. Còn giờ thì, nấu ăn thôi.

Thường thì tôi hay nấu ăn vào buổi tối, nhưng làm việc đó khi trời vẫn còn sáng lại là một trải ngiệm hoàn toàn mới về thời gian. Cô gái đứng cạnh tôi đã cuốn một chiếc khăn quanh đầu, một hình ảnh quen thuộc khiến người ta nhớ tới lớp học nấu ăn gia đình. Tuy vậy, đôi tai dài, nhọn đang dựng thẳng lên kia lại cho thấy rõ rằng cô ấy là một Elf, và tôi là một người làm công ăn lương đã quá già để sống lại những kí ức hồi còn đi học. Thắt chiếc tạp dề quanh hông, một ánh nhìn quyết tâm hiện lên trong mắt cô ấy.

“Được rồi, vậy trước tiên chúng ta sẽ lần lượt rửa các nguyên liệu. Sau đó là gọt vỏ và cắt chúng ra thành những miếng nhỏ. Công đoạn này không quá khác so với những gì bọn mình làm ở thế giới bên kia đâu.” Nghe tôi giải thích, Marie nhìn chằm chằm vào mấy củ khoai tây với vẻ mặt nghiêm túc, rồi nói, “Hiểu rồi,” tay vươn ra mở vòi nước. Lúc đầu tôi có chút lo lắng, nhưng xem ra cô ấy đã dần quen với các thiết bị của thế giới hiện đại rồi.

Tôi đặc biệt lo lắng về việc cô ấy sử dụng dao làm bếp, nhưng Marie vẫn luôn tự nấu ăn, vậy nên chắc cũng chẳng vấn đề gì. Tuy nhiên, có vẻ như lâu thành quen rồi nên giờ tôi lúc nào cũng lo lắng cho cô ấy. Ý tôi là, sống cùng một người con gái như cô ấy thì ai mà chẳng vậy.

“Cậu hơi bảo bọc quá đó. Đến khi nào cậu mới chịu thừa nhận tớ không phải là trẻ con hả?”

“Tất nhiên là tớ biết chứ. À, mà cậu nên để ý sao cho mũi dao không hướng vào ngón tay mình. Như thế này này.”

Tớ, đã, nói, rồi, tớ lớn tuổi hơn cậu nhiều, và là một Pháp sư Tinh linh đầy đủ phẩm cách… Ah, m-mắt tớ. Phải bỏ dao xuống… Áááa, giúp tớ với, Kazuhiro ơi!“ A, vậy là Pháp sư Tinh linh vĩ đại cần sự giúp đỡ. Bởi bị hành bắn vào mắt, nước mắt bắt đầu chảy ra giàn dụa trên gương mặt cô ấy. Tôi cầm lấy dao từ tay Marie trong bối rối, và bắt đầu chuẩn bị bữa tối thay cô ấy. Từ phía sau, tôi có thể nghe thấy tiếng nàng Elf hắt hơi liên hồi. Cô ấy sụt sịt, đôi mắt đỏ hoe. Nhìn thế này, thật khó có thể nghĩ được cô ấy đã hơn cả trăm tuổi. Dựa vào tính cách có hơi bảo thủ của cô ấy, tôi ngờ rằng Marie đã nói dối về tuổi của mình. Giờ thì cô ấy đã có ác cảm với hành tây vì tai nạn vừa rồi, rắc rối rồi đây. Nhìn cô ấy đi đi lại lại xung quanh củ hành tây nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, tôi lại nghĩ tới một đứa trẻ đang giận dỗi.

“Cậu muốn làm gì đây? Tớ thái hành thay nhé?”

“Tớ muốn học nấu ăn, nhưng thật không may, tớ sẽ bỏ qua phần thái hành. Chắc là Elf nào cũng đều ghét hành tây thôi. Hẳn là do bọn tớ không hợp nhau.” Ừ, mà hẳn trong con mắt của con người nước hành tây cũng là một thứ không phù hợp. Tuy nhiên, bạn có thể tránh được điều này bằng cách giữ dao theo một góc sao cho nước hành bay xa theo một hướng khác. Tôi đưa ra vài lời khuyên như vậy cho cô ấy trong khi cả hai tiếp tục chuẩn bị cho bữa ăn. Sau khi thái các nguyên liệu thành các miếng vừa ăn, Marie nhìn lên tôi, xem chừng muốn hỏi xem mình làm như vậy có đúng không. Cứ mỗi lần như vậy, tôi lại đáp lại bằng một vài lời khuyên đơn giản, và rau củ dần đầy lên trong rổ. Quạt hút mùi kêu ầm ĩ trong khi chúng tôi xào rau trong một chiếc chảo lớn. Tiêp theo, chúng tôi thêm nước và hớt bọt… mấy cái này chắc không cần giải thích đâu nhỉ.

“Nguyên liệu đã gần chín rồi, giờ thì bọn mình sẽ thêm bột cà ri đã mua lúc trước vào.” Marie bắt đầu dùng móng tay bẻ tấm cà ri cô đặc thành các miếng rồi bỏ vào chiếc nồi lớn với vẻ mặt nghiêm túc. Nếu mặc trên người một bộ trang phục khác, có lẽ cô ấy sẽ trông chẳng khác nào đang thực hiện một thí nghiệm giả kim. Nàng Elf bắt đầu dùng một chiếc muôi để khuấy, và một mùi thơm dịu nhẹ hơn cà ri truyền thống lan tỏa khắp căn bếp. Tôi có thể thấy mũi Marie động đậy, như đang tận hưởng mùi cay dịu đặc trưng ấy. Và thế là, món ăn của Elf-san đã hoàn thành.

“A… Thơm quá đi mất… Tớ thấy đói bụng quá… Chờ đã, vậy là xong rồi sao!?”

“Ừ, tất cả sẵn sàng rồi. Dù sao thì, cà ri Nhật Bản được làm ra theo tiêu chí là tiện lợi và ngon miệng mà. Và cà ri truyền thống cũng không quá khó để làm đâu.” Cả loại cà ri truyền thống tôi nấu bữa trước cũng không tốn quá nhiều thời gian để thực hiện. Đúng là phải vất vả một chút để lấy ra vị ngọt từ khoai tây và gia giảm độ cay, nhưng thực tế tới lúc Marie tắm xong thì cũng đa xong cả. Thời gian qua đi, những món ăn nổi tiếng sẽ càng ngày càng trở nên tiện lợi.

“Ừm, tớ hiểu rồi. Ở thế giới bên kia người ta cũng tối giản mọi thứ có thể, nhưng tớ nghĩ họ cũng đã hi sinh luôn mùi vị món ăn trong quá trình đó luôn rồi.”

“Đồng ý. Có lẽ ở bên ấy, miễn có thể bỏ vào miệng là coi như đạt rồi.”

“Mấy người chỉ đơn giản là làm biếng thôi. Cứ đun nóng lên là đã nấu, đó là những gì họ nghĩ. Khoan đã… hình như đó cũng là tất cả những gì bọn mình làm với món cà ri này mà.” Marie trông có vẻ bối rối với dấu hỏi chấm to đùng hiện ra trên đầu, nhưng cô ấy nói đúng. Đó thực sự là những gì chúng tôi đã làm lúc nấu ăn vừa rồi. Nhưng nếu phải đưa ra nhận định, tôi nghĩ môi trường khắc nghiệt khiến nguyên liệu nhanh hỏng mới chính là nguyên nhân. Thế giới giả tưởng đúng là tuyệt thật, nhưng khoản bảo quản đồ ăn thì cũng tệ không kém. Người ta cũng không có hứng thú cải thiện chất lượng đồ ăn, vậy nên không lại gì khi chúng khó ăn và không ngon miệng.

Một tiếng bíp kéo dài vang lên báo hiệu cơm đã nấu xong, và Marie như bừng tỉnh. Rồi, tôi đưa một đĩa cà ri nhỏ cho cô ấy thử, và đôi mắt tím mở to.

“Wow, nó ngọt! Tớ cứ nghĩ nó sẽ giống món cà ri lần trước, nhưng… Mmm, hậu vị thật dễ chịu quá đi…”

“Hương vị dịu nhẹ như vậy chính là điểm nổi bật của ẩm thực Nhật, tớ nghĩ vậy. Được rồi, tất cả đã sẵn sàng.”

Chúng tôi đập tay, và kế hoạch nấu ăn cùng nhau của cả hai đã hoàn thành. Tôi nhìn lên đồng hồ và thấy cũng vừa tầm giờ ăn trưa, và tôi còn cần một người nếm thử món này nữa.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Trăng đã lên cao, như thể được tạc nên từ màn đêm. Nàng rồng vẫn tĩnh lặng ngắm nhìn khung cảnh đó, ngồi im lìm. Không có gì ngoài sự tĩnh lặng, và một vài cơn gió thỉnh thoảng nhẹ nhàng lướt qua làm lay động mái tóc cô. Thỉnh thoảng, vài người qua đường lại rì rầm to nhỏ với nhau, hiếu kì về người đẹp tóc đen khoác trên mình bộ trang phục khác thường ấy. Nhưng với cô, chúng chỉ nghe như những tiếng chiêm chiếp của một bầy chim nhỏ. Lo lắng về việc tại sao một người phụ nữ đi thám hiểm mê cung hay những lời mời đi uống, tất cả chẳng hề khiến cô ấy hứng thú dù chỉ một chút. Gã đàn ông đứng trước mặt cô lúc này đang giới thiệu về bản thân gã, huênh hoang với một thái độ thô lỗ rằng mình một ngày nào đó sẽ trở thành anh hùng. Và cứ thế, Wridra tận hưởng khung cảnh màn đêm.

Một khoảng thời gian yên bình, không có gì ngoài bóng đêm, và cũng chẳng có điều gì cần phải nghĩ ngợi về. Một khung cảnh đã luôn ở đó từ xa xưa, tồn tại từ khi thế giới được sinh ra… Gã trai trẻ tuổi đeo bám cô cuối cùng cũng bỏ cuộc sau một thời gian kha khá bị phớt lờ, và rời đi với vẻ khó chịu thấy rõ.

Tuy nhiên, cậu nhóc mà cô biết có tiềm năng, đó là điều không phải bàn cãi. Nhưng nàng long nhân tóc đen biết… Rằng cô không thể cho cậu một nơi bình yên như những suối nước nóng hay niềm vui mà cậu cảm thấy khi ca hát cùng nàng Elf. Nghĩ vậy, cô tiếp tục đưa mắt nhìn lên bầu trời, bình thản chờ thời gian trôi đi. Đó là ý định của cô, ít nhất là như vậy, cho tới khi…

“Chào. Trăng hôm nay thật đẹp, đúng không? Tròn và sáng.”

Cảm xúc lần đầu tiên xuất hiện trên gương mặt Wridra khi cô nghe thấy giọng nói đó. Đôi mắt cô mở to, đôi môi tươi tắn như màu quả mọng chín của cô, hé mở. Và khi quay lại, như dự đoán, ở đó là khuôn mặt ngái ngủ của cậu nhóc.

“Ngươi khiến ta ngạc nhiên đó. Đang làm gì ở đây vậy? Ta tưởng hai đứa các ngươi đang tận hưởng thời gian của mình ở thế giới khác.”

“Hôm nay là một đêm đẹp trời, và tôi cũng muốn đãi cô một ít đồ ăn ngon. Tôi và Elf-san nhỏ bé kia đã cùng nhau làm vài món. Cô muốn thử chứ?” Nói vậy, cậu ngồi xuống cạnh cô. Nàng rồng đứng hình mất một lúc, để rồi, một cảm giác vui vẻ dậy lên trong cô, và cô bật cười. Một ý nghĩ lướt qua trong đầu cô. Ngay cả khi đối mặt với một con rồng, con người này và nàng Elf cũng chỉ nghĩ đến việc làm cho cô vui. Đa phần những kẻ cô gặp cũng đều lên kế hoạch và lợi dụng cô, để rồi cuối cùng tự hủy hoại bản thân.

“Hah, hah, hahaha! Với một lời mời như vậy thì ta chẳng thê nào từ chối rồi. Nhưng nếu món ăn lần này không làm ta hài lòng, cứ xác định trước luôn là khuôn mặt ngái ngủ đó của ngươi sẽ không còn đâu.”

“Tôi thực sự ước gì khuôn mặt này có thể chỉnh sửa được, nhưng… Được rồi, vậy thì làm ơn hãy theo tôi." Cậu trải một tấm chăn đầy mùi bụi ra và quàng lên vai cô. Nó xua đi cái lạnh của buổi đêm, và sự ấm áp mà Wridra cảm nhận được, vì lí do nào đó, khiến cô thấy vui vui. Cô thực sự không cần phải ăn hay ngủ. Khả năng điều khiển ma thuật của cô ấy mạnh đến nỗi có thể bù đắp cho những thứ thừa thãi đó, nhưng trước lời đề nghị của cậu nhóc, nàng rồng cảm thấy bị cám dỗ tới lạ. Tựa đầu lên vai cậu nhóc, cô im lặng nhìn lên bầu trời đêm. Có lẽ bởi không khí nóng khô của sa mạc, đêm đó những vì sao trông có vẻ như đẹp hơn bình thường. Cô cứ thế tiếp tục chiêm ngưỡng những mầu sắc trên bầu trời rộng lớn đó, và cơn buồn ngủ của cậu nhóc có lẽ đã lây sang cô rồi. Chẳng cần nói hay suy nghĩ gì. Wridra chỉ đơn giản là cảm thấy đây là thời điểm để tận hưởng sự im lặng của bầu trời đêm, và mí mắt cô dần trĩu xuống. Cô chậm rãi chớp mắt, nghĩ rằng mình không thể nào thiếp đi nhanh như thế được…và rồi nàng rồng đã ngủ gật. Dễ dàng và không hề khó khắn, giống như một đứa trẻ. Cậu nhóc, người bị bỏ lại một mình, cũng đưa mắt nhìn lên bầu trời và thở dài, nhả ra những đám khói trắng vào bầu trời đêm lạnh giá.

“Bầu trời đêm thật là đẹp. Ớ, cô ngủ luôn rồi sao?” Cậu cất tiếng hỏi.

++++++++++++++++++++++++++++++++

“Nnnnnn!”

“Mmmmmm!”

Xem ra sáng nay sẽ ồn ào đây. Cô ấy ngồi đó, thìa trong tay giống như Marie với đôi lông mày nhíu lại. Nhưng tôi hiểu cảm giác của cô ấy. Cà ri là một trong những món được ưa thích nhất ở tiểu học, đến nỗi khiến lũ trẻ cực kì trông đợi bữa trưa khi thấy nó trong thực đơn vào buổi sáng. Cà ri mà chúng hay lúng búng đầy miệng là loại có vị cay riêng biệt đôi chút ngọt. Về phần mình, vì đang mải tận hưởng phản ứng của hai người họ mà tôi chưa ăn miếng nào.

“Ngon quuaaaááá! Ngươi đùa ta đấy à!? Món này ngon tuyệt!”

“Ahh, không thể tin được đây là do tôi nấu! Nó cay vừa đủ, và tớ không thể nào dừng muỗng được! Lạ thật, ngay cả trong số các Elf tớ cũng là một người ăn ít đấy.”

Lạ kì là chỉ riêng sự có mặt của hai người họ thôi cũng làm bữa ăn trở nên ngon hơn nhiều so với khi chỉ có một mình tôi rồi. Nàng long nhân vẫn tiếp tục cật lực đưa đồ ăn vào mồm, rồi nhai chúng với vẻ mặt thỏa mãn. Elf-san thì cẩn thận xúc từng thìa đầy đưa lên miệng, rồi đặt tay lên má và phát ra một tiếng “Mmf” đầy hài lòng.

“Món này thậm chí còn ngon hơn khi do mình tự nấu, đúng không? Thậm chí còn ngon hơn cả ra hàng ăn. Khi trời ấm hơn mà được đi cắm trại bên bờ sông thì vui lắm đây.”

“Ý hay đó! Thứ này có lẽ còn ngon hơn khi ăn ở trong mê cung cổ đại.”

“Đúng, một ý tưởng xuất sắc! Ta hoàn toàn ủng hộ!”

Xong… Mình chẳng biết nên phản ứng thế nào nữa. Tôi không chắc liệu mình có muốn mê cung cổ đại, nơi chưa từng có bàn tay chạm tới trong hàng ngàn năm qua, bị ám đấy mùi cà ri hay không nữa. Thành thật mà nói thì nếu chuyện như vậy xảy ra, tôi sẽ cảm thấy không khỏi thất vọng.

“À mà. Cô có muốn phần thứ hai không? Bởi có Wridra cùng ăn nên tôi đã làm khá nhiều.” Nhìn cô ấy ăn thực sự khiến người ta cảm thấy thỏa mãn, và đĩa của nàng rồng đã sạch bong chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

“Có, tớ muốn chứ!” Cô ấy đáp lại như vậy và nhiệt tình chìa đĩa về phía tôi… Thật không may, cứ đà này thì có vẻ như cô ấy sẽ không chỉnh lại khuôn mặt ngái ngủ này của tôi rồi. Tuy vậy, tôi cho rằng thế này vẫn tốt hơn là không đáp ứng mong đợi của cô ấy.

“Vậy, tình hình khu trại thế nào vậy? Cô có thấy gì bất thường không?” Tôi hỏi như vậy trong khi đơm thêm cơm vào đĩa cô ấy, và Wridra ngồi bắt chéo chân, để lộ cặp đùi tuyệt đẹp bên dưới chiếc váy đen liền mảnh.

“Có chứ. Xem ra đã có một tên xâm nhập. Vì chuyện này mà mấy tên đứng đầu rối tung cả lên, nhưng ta cảm giác một thứ gì khác cũng đang diễn ra.”

“Hừm… A, liệu có phải bọn cướp đó không nhỉ. Nhớ bọn cướp mà bọn mình đối đầu bữa trước không, Marie? Tớ nghĩ bọn chúng đã vào trong mê cung trước chúng ta.” Tôi nói với cô ấy như vậy, và Marie sực tỉnh khỏi cơn mơ màng.

“À, đúng rồi, tớ nhớ. Nhưng đó không phải là một nhóm lớn, thế nên tớ nghĩ chúng không làm gì được lực lượng của Arilai đâu. Chắc chúng cùng lắm chỉ luẩn quẩn xung quanh và thó trộm vài thứ giá trị thôi.”

Cô ấy nói có lí. Nhưng theo lời Wridra nói thì những người đứng đầu đã có một phen náo loạn vì chúng, có lẽ bọn này không chỉ là vài tên ăn trộm đá quý vặt vãnh. Nếu là vậy, chúng sẽ phạm vào một trong hai trường hợp. Hoặc là tập hợp của lũ đầu óc ngu si tứ chi phát triển hành động liều mạng… hoặc là chúng sở hữu lá bài nào đó có thể đối đầu với cả một vương quốc. Theo những gì đã thấy, tôi nghiêng nhiều hơn về vế thứ hai một chút. Dù không hề muốn đào sâu hơn và làm gián đoạn thời gian ăn tối dễ chịu, nhưng có vẻ tình trạng dưới mê cung này không hề đơn giản. Như tôi đã nói đó, độ khó càng cao thì càng khiến con người ta phấn khích. Tôi mỉm cười, đi ra bàn với đĩa cà ri trên tay. Wridra dùng ánh mắt thúc giục tôi nhanh lên, và khi tôi đặt đĩa lên bàn, nụ cười rộng tới tận mang tai xuất hiện trên gương mặt nàng rồng khiến tôi hiểu rằng mê cung đã hoàn toàn bị lãng quên.

“Hah, hah, cuối cùng cũng tới, Itadakimasu!” Cô ấy nói vậy rồi bắt đầu xử lí đĩa đồ ăn. Vẫn như mọi khi, sức ăn của cô ấy thậm chí còn vượt trội hơn bất kì thằng con trai trưởng thành mà tôi biết. Có lẽ thay vì lo về lũ cướp, chúng tôi nên lo xem chỗ cà ri còn lại được bao nhiêu. Với mẻ cà ri đầy ắp trong nồi kia thì trông có vẻ hứa hẹn đấy, nhưng nhìn Wridra vừa ăn vừa ve vẩy đuôi, tôi lại có cảm giác rằng chừng đó cứ nhỏ nhoi thế nào ấy. Mà biết làm sao được. Bởi dù gì cô ấy cũng là một Rồng Ma thuật huyền thoại mà. Đương khi suy nghĩ đó chạy qua đầu, Marie trưng ra chiếc đĩa của mình với vẻ mặt bẽn lẽn. Rồi xong, nồi cà ri đó sẽ không cầm cự được lâu đâu. Tôi ngó vào nhìn cái nồi giờ đã trơ đáy và xác nhận lại thêm lần nữa.

Không thể như vậy được... Mình đã nấu phần đủ cho những hai ngày đó. Đưa mắt nhìn về phía bàn, tôi thấy nàng rồng và Elf-san ngả ra lưng ghế, và xoa xoa cái bụng với vẻ mặt thỏa mãn. Wridra đã xử lí sạch sẽ chỗ đồ ăn đáng lẽ ra đủ cho hai ngày. Dù đã lấp đầy cái bụng tưởng chừng như là không đáy của mình, nhưng bằng một cách nào đó, vòng eo của cô ấy chỉ tăng lên có chút ít. Cà ri sẽ rất khó rửa nếu để cáu lại, thế nên tôi quyết định sẽ rửa chúng ngay. Khi tôi đang đổ nước vào bồn rửa bát, Wridra chậm rãi ngồi thẳng lại trên ghế.

“Về cái mê cung tối này —ta sẽ không lập party với hai người.”

“Ý cô là sao? Chẳng phải chúng ta sẽ cùng nhau phiêu lưu sao?” Marie chớp chớp mắt, nhưng không thể ngồi thẳng dậy bởi cái bụng quá no.

Wridra quan sát nàng Elf mất một lúc, rồi bắt đầu bện mái tóc dài tới ngang lưng của mình và trả lời, “Tất nhiên là ta đi chứ.” Mái tóc đen tự nhiên của cô ấy ánh lên trong khoảnh khắc, và một sợi dây xuất hiện thắt lại ở phần đuôi. Nàng rồng trưng ra mái tóc được bên một bên, và nói thật thì trông cô ấy ngầu nhiều hơn là dễ thương. Hai đứa bọn tôi vỗ tay, và nàng long nhân mỉm cười đầy quyến rũ.

Vì Wridra hơi gặp khó khăn để đứng dậy, thế nên tôi quyết định trả lời thay. “Tớ nghĩ ý cô ấy muốn nói là vì cách biệt giữa hai bên quá lớn. Marie, tớ và cậu level đã cách nhau tới 40 cấp rồi. Đưa thêm cả Wridra vào nữa thì cậu gần như chẳng thu được chút nào kinh nghiệm đâu.”

Marre gật đầu tỏ ý rằng mình đã hiểu. Dù là vậy, những giải thích của tôi có lẽ là chưa đầy đủ, bởi vì Wridra ngay sau đó đã hắng giọng và nói.

“Nói như vậy cũng đúng, nhưng ta không có vòng đeo tay dùng để lập một tổ đội. Mà ta cũng không có ý định ra ngoài để lấy một cái.”

“À, nếu là thế thì chúng ta không làm gì được rồi. Dù sao thì có đăng kí ngay bây giờ thì cũng phải mất nhiều tuần. Nói chuyện thông qua liên kết tâm trí cũng có chỗ vui mà.” Marie trông có vẻ thất vọng. Trông thấy vẻ mặt giận dỗi của nàng Elf, Wridra liền lên tiếng khuấy động một chút.

“Hah, hah, may mắn thay, ta có một liên kết với cây trượng đã trao cho Marie. Nó sẽ không chỉ hỗ trợ ma thuật của cô nhóc, chúng ta còn có thể liên lạc với nhau như khi sử dụng liên kết tâm trí vậy.”

“Wow, hiện đại thật đấy… Cây trượng này có thể mạnh như vậy sao?”

Tôi cọ rửa cái nồi bằng miếng giẻ bùi nhùi trong khi vô thức lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người họ. Tôi chưa từng nghe về bất cứ vật phẩm nào có liên kết với một con rồng. Các bộ phận cơ thể của loài rồng, những thứ cực kì bền bỉ và kháng nhiệt rất tốt, được sử dụng trong đủ loại vũ khí và áo giáp. Nhưng đa phần các vật liệu ấy được lấy từ những con rồng bậc thấp, và những sinh vật đó không thể nào so sánh được với một tồn tại huyền thoại như Marie.

“Hmhm, đương nhiên rồi. Ta phần nào đó cũng thuộc dạng tỉ mỉ, và mấy cái trang bị ở thế giới này chỉ toàn là đồ chơi khi so với sáng tạo của ta. Tuy nhiên, ta vẫn sẽ xử sự đúng mực khi ở đây. Dù sao thì cũng có một đứa hay cằn nhằn ở ngay gần mà.” Tiếng cười khúc khích của cô ấy vang lên phía sau lưng, và tôi tự hỏi liệu mình có thực sự hay lo xa quá không. Chắc chắn là bản thân tôi cảm thấy e ngại, nhưng tôi cũng đâu có nói ra sự lo lắng đó… Tuy vậy, tôi cũng thấy biết ơn Wridra vì đã cố gắng không thu hút những sự chú ý không cần thiết. Khóa vòi nước lại, tôi lau khô tay với một chiếc khăn tắm. Khi trở lại bàn, những cô gái chào đón tôi với những câu “Chào mừng trở lại,” và “Làm tốt lắm.”

“Vậy thì, cô sẽ làm tank cho Marie như chúng ta đã lên kế hoạch. Quả là vinh dự và nhẹ nhõm khi có cô đi cùng.”

“Ngươi đã thỏa mãn ta, bằng món cà ri khi nãy chẳng hạn, vậy nên ta không thấy phiền đâu. Các ngươi cũng chẳng cần cảm ơn đâu, tất nhiên rồi, nhưng… ngươi không có quá nhiều ngày nghỉ, nếu ta nhớ không nhầm. Ta đánh giá cao cử chỉ đó, nhưng ngươi không cần phải thường xuyên đãi ta những bữa như vậy đâu.”

Hở? Từ khi nào mà cô ấy biết tường tận về công việc của tôi như vậy? Đột nhiên, tôi nhớ lại khung cảnh cô ấy ngồi một mình bên ốc đảo. Rất nhiều người khiếp sợ cô ấy với tư cách là một Cự long, nhưng tôi nghĩ cô ấy còn tốt bụng hơn rất nhiều con người ngoài kia. Tuy nhiên, cô ấy không cần khách sáo như vậy với chúng tôi. Marie vui vẻ cầm lấy một quyển lịch để bàn và bắt đầu giải thích cho cô ấy nghe.

“Hehe, đừng lo về chuyện đó. Cứ nhìn vào cuốn lịch đầy ngày nghỉ này mà xem! Có thể cô không biết, nhưng tháng Năm là một tháng tuyệt vời đầy những ngày lễ.” Đây là lí do tại sao Wridra không cần lo lắng. Chỉ cần làm việc tới hết Thứ ba, và tôi sẽ có những ngày nghỉ dài trong Tuần Lễ vàng. Ngày Hiếp pháp, Ngày cây xanh, Ngày vì Trẻ em, và tiếp theo đó là Thứ bảy và Chủ nhật, tổng cộng là 5 ngày nghỉ liền nhau. Tôi gần như ngây ngất vì phấn khích. Nhưng không may là Wridra trông có vẻ không hiểu gì về tầm quan trọng của những ngày này, bởi đối với cô ấy thì ngày nào trong năm cũng đều là ngày nghỉ cả. Trước vẻ mặt tươi cười của bọn tôi, cô ấy chỉ dửng dưng “Ừm” một cái.

“À, phải rồi. Tớ cũng đã mua vé cho bọn mình rồi. Vì được nghỉ mấy ngày liền, tớ muốn mời cậu về thăm nhà tớ ở quê, như đã nói khi trước đó… Cậu còn nhớ không?”

Marie đáp lại bằng một tiếng reo cao vút. Qua bộ anime mới xem gần đây, cô ấy đã tỏ ra cực kì yêu thích khung cảnh miền quê đầy màu xanh của nước Nhật. Vì vậy, như một lẽ tất nhiên, tôi muốn đáp ứng nguyện vọng của nàng Elf, và đưa cô ấy tới đó. Gần như vô thức, Marie đứng bật dậy khỏi ghế, gò má ửng hồng, và đôi mắt tím mở to như thể đã quên mắt cách chớp. Tôi nhìn Marie đầy bối rồi, và rồi nàng Elf chạy ngang qua phòng, ôm chầm lấy tôi. So với vóc người nhỏ bé ấy, cô ấy khỏe đến đáng ngạc nhiên, đến nỗi chiếc ghế tôi ngồi nghiêng về phía sau mất vài độ. Tôi luống cuống ôm lại cô ấy.

“Có, có chứ! Tớ muốn đi! Ôi trời ơi, tớ phấn khích quá đi mất! Umu, cảm ơn cậu!”

“Haha, tớ mừng là như vậy. Nói thế thôi, chứ ở đó cũng chẳng có gì nhiều đâu. Tớ nghĩ có khi ở đó còn không có cả cửa hàng tiện lợi nữa.” Nói vậy, tôi lấy ra một phong bì từ trong chiếc túi để bên cạnh. Bên trong là những chiếc vé tàu shikansen, “Hayabusa.” Tôi đặt chúng lên bàn. Những chiếc vé này không hề rẻ, nhưng tôi muốn Elf-san được ít nhất một lần thử qua tàu siêu tốc. Tôi còn muốn mua cho cô ấy một vài hộp đồ ăn trưa từ ga tàu, một nét đặc trưng trên những chuyến đi như thế này, và để cô ấy tận hưởng chuyến đi về vùng đông bắc. Đang nghĩ như vậy, tôi sực nhận ra một điều. Một điều mà tôi đã quên khuấy mất: Tôi chỉ mua có hai vé.

“Phải rồi… Uh, Wridra-san. Thành thật xin lỗi, tôi đặt vé vào thứ sáu, nên chỉ đủ vé cho hai người đi thôi.”

“Hửm? Ta không bận tâm đâu. Dù sao từ đầu ngươi cũng đâu biết ta sẽ tham gia. Ta không trách ngươi vì không dự đoán trước được tương lai đâu. Hãu đi và tận hưởng khoảng thời gian chỉ có hai đứa đi.” Bữa ăn lúc nãy có vẻ khiến cô ấy có tâm trạng tốt, và cô áy vui vẻ gật đầu. Thật nhẹ nhõm. Tôi mừng là cô ấy không giận tôi. Sự chín chắn của long nhân cổ đại này khiến tôi ấn tượng. Marie cầm tấm vé trong tay, xem xét hết mặt này tới mặt kia.

“Mà Shin-kan-sen là gì vậy? Nó có khác gì ô tô chúng ta hay đi không?”

“Ừ, nó nhanh hơn những loại tàu chúng ta đã đi… Tớ nghĩ để cậu xem thì sẽ dễ hình dung hơn.” Nói như vậy, tôi mở điện thoại ra tìm kiếm và chọn một video về tàu shinkansen. Đoạn phim được đăng tải trên nền tảng video cho thấy rõ hình dạng không lẫn vào đâu được của tàu shinkansen Hayabusa, thứ đang nhanh chóng rời bến với tốc độ cao đến chóng mặt. Khung cảnh con tàu tăng tốc lao đi dưới bầu trời xanh cùng những nông trường và núi non làm nền ở phía sau thật sự khiến người ta cảm thấy phấn khích. Tất nhiên đây không phải là thứ tồn tại ở thế giới trong mơ, và cô gái thảng tốt kêu lên, mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại.

“A! Nhanh quá! Woow, làm thế nào mà nó có thể di chuyển còn nhanh hơn cả chim bay vậy? Khoan, từ từ đã, đợi một chút. Bọn mình sẽ đi trên thứ đó sao?”

“Tất nhiên. Dù sao tớ cũng đã mua vé rồi mà. Cậu có ghế đặc bietj cạnh của sổ đó.” Trông cô ấy thật dễ thương khi hết nhìn màn hình điện thoại rồi lại liếc nhìn về phía tôi, rồi lại quay qua nhìn màn hình điện thoại. Đương lúc còn đang cảm thấy tự hào vì đã đặt vé trước, tôi nghe thấy giọng Wridra lẩm bẩm từ bên cạnh.

“Ta cũng muốn…”

“Hửm?”

“Ta cũng muốn đi…”

Hai đứa bọn tôi đứng hình. Một nụ cười buồn xuất hiện trên gương mặt Wridra, những giọt lệ bắt đầu lăn xuống hai bên gò má. Kh-Khoan đã. Chẳng phải cô ấy vừa nói là không bận tâm, theo một cách rất trưởng thành sao? Không thể nói ra câu hỏi ấy, tôi đứng như trời trồng, và nàng long nhân bắt đầu sụt sịt.

“Ch-Chúng ta có thể đi vào dịp khác. Khi đó chúng ta có thể đi cùng nhau!” Trong cơn bối rối, tôi cố gắng an ủi cô ấy, giọng gượng gạo. Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tấm vé. Cảm xúc của cô ấy lúc nào cũng hiện rõ trên nét mặt, vậy nên chuyện cô ấy đang nghĩ trong đầu cũng rất rõ ràng. Có hai vé. Chỗ ngồi cạnh của sổ đã định sẵn là của Marie rồi. Vậy, còn chỗ của tôi thì sao? Marie và tôi cùng nước nuốt bọt.

“K-Kazuhiro chắc chắn sẽ không có nói dối một chuyện như thế này đâu! Lần tới, chắc chắn đó! Được chứ?”

“Không biết ‘lần tới’ đó khi nào mới đến. Ah… Mà đằng nào khi đó các ngươi cũng sẽ quên ta thôi mà. Người ta nói hay rằng chuyện gì đã xảy ra một lần rồi cũng sẽ có lần thứ ba, thứ tư. Những đứa trẻ của nhân loại chắc chắn sẽ lãng quên một con rồng cổ đại già nua, cô đơn như ta. Nào có khác gì hòn đá, ngọn cỏ ven đường.”

Thôi xong, giờ cô ấy đã cúi gằm mặt xuống và ôm chân vào ngực luôn rồi. Hai đứa bọn tôi tái mặt, chỉ có thể đứng đó cố gắng an ủi nhưng vô hiệu. Cuối cùng, có thế nào cô ấy cũng không chịu bỏ qua cho tới khi tôi kí tên vào một bản cam kết rằng lần tới chúng tôi sẽ đưa cô ấy đi cùng. Ngay cả như vậy, nàng rồng vẫn bắt tôi lặp lại lời hứa hết lần này tới lần khác.

Trong căn phòng chỉ được chiếu sáng lờ mờ bằng ánh sáng hắt từ bên ngoài, tấm rèm dày che kín các khung cửa sổ. Ánh sáng màu cam bao trùm căn phòng mới lúc trước vẫn còn ồn ào, như nhắc nhở rằng đã đến giờ đi ngủ. Và trong căn phòng đó, một cô gái đang nằm trên giường. Hẳn Marie không nhận ra, nhưng cái nhìn của cô ấy với một khoảng trống trên giường ngay cạnh đang tỏa ra một sức hấp dẫn đầy nữ tính. Như thể cô ấy đang mời gọi tôi. Dưới ánh sáng mờ ảo, cô ấy trông thật khác. Vẻ ngoài sắc sảo, đôi môi căng mọng, và đôi xương quai xanh ló ra khỏi bộ quần áo đánh lừa người khác về tuổi thật của cô ấy. Chiếc giường kêu cọt kẹt khi tôi tì đầu gối lên đó và nằm xuống chỗ còn trống, và nàng Elf vươn tay sang quàng qua người tôi. Marie nâng một chân lên và gác lên đùi tôi như mọi khi. Cô ấy luồn những ngón tay vào trong mái tóc của mình, và tôi có thể ngửi thấy một mùi thơm dịu nhẹ. Nàng Elf có vẻ trầm lặng hơn bình thường. Cô ấy tôi không nói, đôi mắt ươn ướt. Cô ấy ôm tôi chặt hơn một chút, và mái tóc của cổ làm tôi có chút nhột.

A, mình hiểu rồi. Cô ấy đang chờ đợi.

Ngâp ngừng, tôi luồn mấy đầu ngón tay vào mái tóc ấy và cô ấy sững người. Cô ấy nằm im với đôi mắt nhắm nghiền, xác nhận rằng dự đoán của tôi là đúng. Tôi thơm nhẹ lên trán cô ấy, và Marie cảm nhận được sự ấm áp như mong đợi. Trán cô ấy giãn ra, nhưng rồi lại giấu mặt mình đi dưới tấm chăn, khiến tôi không được thấy thêm biểu cảm dễ thương của cô ấy. Chỉ duy nhất mái tóc trắng của cô ấy là còn lộ ra, nhưng tôi có thể tự tin nói rằng đôi tai dài của cô ấy đang ửng đỏ.

“Hehe, chúc ngủ ngon. Ở mê cung hãy cùng nhau cố gắng nhé.”

“Chúc ngủ ngon, Marie. Mơ đẹp… À, mà chúng ta chắc sẽ mơ cùng một giấc mơ mà.”

Chúng tôi bật cười, rồi im lặng lắng nghe nhịp tim của người còn lại. Tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp của tấm chăn cũng như sự mềm mại của cơ thể cô ấy. Nhiệt độ cơ thể của cả hai dần tăng lên, sẵn sàng để đi ngủ. Nhìn cô ấy chớp chớp mơ màng cũng ru ngủ tôi đến gần hơn với vùng đất trong mơ. Và đương lúc mí đang mắt dần trở nên nặng trĩu, tôi nghe thấy tiếng cọt kẹt vang lên sau lưng.

“Mm, thật là ấm quá đi. Dễ chịu không kém gì mấy cái suối nước nóng đó.”

Và như thế, một đôi tay ôm lấy thắt lưng tôi. Thế này chắc phải cho là không may, nhưng có vẻ nàng rồng không hề thích mặc quần áo khi đi ngủ. Với tư cách là một thằng đàn ông, cảm giác mềm mại đang áp vào lưng tôi lúc này không khác nào tra tấn, và đồng thời cũng kéo cơn buồn ngủ của tôi ra xa một chút.

“Hai đứa các ngươi thực sự là quá dễ thương. Đễn nỗi bắt đầu khiến bản năng làm mẹ trong ta trỗi dậy.” Cô ấy dịu dàng nói như vậy, như thể cố hết sức để không làm phiền tới Marie đang ngủ ngon lành. Lời thì thầm của cô ấy mơn trớn bên tai khiến tôi cảm thấy nhồn nhột.

“Có lẽ là do tôi tưởng tượng thôi, nhưng tôi đã nghĩ lúc nào bản năng làm mẹ trong cô cũng rất lớn.”

“Ngốc ạ. Ngươi nói như vậy tức là ngươi không hiểu gì về loài rồng rồi.” Nói vậy, nàng rồng siết chặt vòng tay xung quanh bụng tôi. Cô ấy áp hông mình sát người tôi, và giấc ngủ đối với tôi xa lại càng xa. Nhưng không, tôi cần phải ngủ sớm tối nay vì cuộc thám hiểm mê cung sắp tới, bằng không sẽ bị mắng tơi tả mất.

“Chúc ngủ ngon, Wridra. Cảm ơn vì mọi thứ.”

“Ha, ha, nếu có thể trải qua những giây phút như thế này thì làm vệ sĩ là một cái giá quá rẻ đối với ta. Đồ ăn, những cuộc trò chuyện như vậy những thứ đó đều đáng để tận hưởng. Oáp… Cơn ngái ngủ của ngươi mạnh thật đó. Cảm giác như thể là tác dụng của một phép thuật vậy.” Nói thế, nàng rồng ngáp một cái rõ to rồi dụi đầu vào sát người tôi. Chăn ấm nệm êm nhanh chóng đưa cô ấy vào giấc ngủ say.

Người thức còn lại duy nhất có mình tôi. Tôi ngắm nhìn Marie, người đang ngủ êm đềm bên cạnh. Khi đang nhìn hàng lông mi dài của cô ấy, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi. Có lẽ cô ấy thực sự thân thiết với tôi hơn là tôi tưởng. Thực sự, tôi không thể nghĩ tới cảnh một ngày nào đó không có cô ấy ở bên. Kể cũng lạ, tôi và cô ấy sống cùng nhau vẻn vẹn mới được có một tháng. Và đồng thời có vẻ như tôi cũng đã nhận ra cô ấy thực sự không phải là một đứa trẻ. Có lẽ đó cũng là lí do tại sao tôi bị cô ấy cuốn hút. Cảm giác đó lớn tới mức khiến tôi khong thể dừng những cảm xúc này được. Lắng nghe tiếng thở êm ái từ cả hai phía, mắt tôi cũng dần díu lại. Tôi cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ, và tiếng ngáy của cả ba chúng tôi vang vọng khắp căn phòng.

-----------------------------------------------------------------------

Một loại thịt bò ngon nổi tiếng của Nhật, chỉ xếp thứ hai sau bò Kobe, giá khá chát (Từ 3-5 triệu/kg) Một loại ấm bằng đất sét của Nhật. Google để biết thêm chi tiết. Rồi, thế hai anh chị bao giờ định cho chúng tôi uống rượu mừng? Bác nào đi Shinkansen ở Nhật rồi cho tôi xin cảm tưởng với. Đội mồ sống dậy rồi đây.