065: Phản công
“Pauline có lẽ sẽ nói [Đây là chuyện cá nhân] nhưng khi mà vấn đề sẽ ảnh hưởng tới Pauline, nên đó cũng là vấn đề của bọn mình luôn. Kể cả khi chúng không mướn những tên này tấn công bọn mình.”
.”…miễn là máu đỏ còn chảy trong mạch máu, tình bạn bọn mình bất tử bất diệt…”
“…Bọn mình là bốn đồng đội kết chặt với nhau bởi linh hồn. [Xích Thệ] của bọn mình đúng chưa?”
Meavis và Mile tiếp lời của Rena.
Vì thế, trong khi Pauline không ở đó, ba người họ thảo luận về cách đối phó với vấn đề cha mẹ của Pauline; đây là một quyết định của Xích Thệ cho việc giải quyết vấn đề của Pauline.
Đoạn họ bắt đầu thẩm vấn những tên côn đồ.
Ba ngọn đuốc đã trở lại tình trạng chúng có thể nói chuyện được nhờ vào phép chữa trị của Mile.
Càng có nhiều người bị thẩm vấn, xác suất ai đó khai chuyện càng cao.
“…Trước hết, tụi ông là hunter đang hoạt động, hay đã bị đuổi và thành cựu hunter rồi?”
Kế bên Rena, Mile đang chơi với một hỏa cầu và một bóng nước đỏ trên hai bàn tay.
Một ma thuật được phát triển cho Pauline, đương nhiên Mile có thể dùng tốt.
Vừa nhìn vào cả hai tay Mile với xương sống lạnh run, mấy gã đàn ông vừa nghĩ.
Chúng không còn vũ khí và áo giáo, chúng bị trói lại bởi dây bện, và chỉ mấy tiếng nữa, xe chuyên chở của hội sẽ tới.
Cho tới khi đó, chúng gần như không có khả năng thoát được giam cầm. Mà dù cho chúng thoát được … đi nữa, thì ba cô gái đứng kia đủ mạnh để giết họ trong mấy giây.
Chúng không thể thắng nổi họ trong tình trạng bình thường, huống chi là lúc này.
Chúng nghĩ rằng chống cự là vô ích và chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng giảm nhẹ hình phạt.
Nếu cứ thế này, tồi tệ nhất là chúng sẽ thành nô lệ tội phạm suốt quãng đời còn lại.
Nhưng nếu chuyện diễn ra tốt đẹp, có khả năng chúng được chỉ định công việc nhẹ nhàng nào đấy thay vì làm việc ở mỏ, hoặc là chúng có thể thực hiện “hình phạt có thời hạn” mà sẽ được phóng thích sau vài năm.
Nếu chúng đủ vận may, thì bị tước quyền hunter là cùng.
Hễ mà chúng có thể đổ hết tội ác cho khách hành và khăng khăng rằng chúng bị lừa gạt, đơn giản chỉ nghĩ đó là một ủy thác mà không hề biết gì về tình hình.
Tuy nhiên nếu nghĩ một cách cẩn thận, lập luận ấy hoàn toàn không thuyết phục nổi, bất quá chúng không còn cách nào khác ngoài việc đánh cược hết.
Cược hết vào hy vọng nhỏ nhoi, chúng cố gắng tăng lên ấn tượng có lợi dù chỉ là một ít…
Đó là một cố gắng hết sức liều mạng.
Và trần tình của mấy gã bắt đầu.
“C, chúng tôi vẫn còn tư cách hunter rõ ràng nha! Mọi người, đều là C…”
Rồi một kết quả thẩm vấn được mang ra trước khi xe chuyên chở tới.
Mấy tên đây là hunter hạng C đang hoạt động, tuy cả đám đã quá lứa nửa sau 30 tuổi, song gần như không có tích lũy nào.
Chúng định nghỉ hưu bởi do thể chất suy giảm và phát hiện ra rằng chúng có thể giải quyết một số ủy thác bất hợp pháp mà không thể thực hiện thông qua hội để kiếm tiền.
Và như tên ám chỉ. Thứ bất hợp pháp chính là nội dung của ủy thác. Chúng sẽ không nhận được ủng hộ từ hội nếu gây chuyện sai lầm.
Nhiệm vụ bất hợp pháp rất đa dạng, ví như giết người, bắt cóc, vân vân.
Trong đó, lần này có một ông cha muốn mang cô con gái mình về, xét trên loại nhiệm vụ bất hợp pháp thì yêu cầu này đúng là tử tế.
Song nó bất hợp pháp bởi lẽ cách thức làm không hề thân thiện, “Hãy làm bị thương đám bạn của cô con gái sao cho chúng không thể làm hunter được nữa.”
Theo như chúng nói, miễn là chúng có thể hoàn thành mục đích mang về cô con gái và làm bị thương bạn của cô, thì khách hàng sẽ chẳng quan tâm về tiểu tiết.
Thật sự bọn cô phải nghi ngờ rằng chuyện có thực như chúng nói hay không…
Đám đàn ông kêu lên tuyệt vọng.
“Thực sự mà! Đó là tại sao chúng tôi nói nhiều dữ vậy! Chúng tôi nghĩ rằng nếu các cô biết khách hàng là cha của cô gái thì các cô sẽ không kiện cáo với guild hay cảnh binh để bắt ông ta, Chúng tôi nghĩ rằng các cô sẽ chẳng bao giờ muốn dính liếu với cô gái đó nữa. Chúng tôi cũng nghĩ nhiệm vụ này không đến nỗi tệ và nhận nó. Huống chi nếu chúng tôi không nhận, biết đâu có những tên tội phạm nguy hiểm sẽ nhận và chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn thì sao.”
Thực tình, lời thoại thế là đậu rồi.
Nhưng mà, lúc đó, mấy cô gái chỉ thấy kinh tởm. Nếu đây là một vở kịch, mấy gã này đã thắng giải diễn xuất gạo cội rồi.
Rồi các cô gái xác nhận lại lần nữa, đây là một ủy thác từ cha của Pauline, Beckett.
Chủ sở hữu một thương hội cỡ trung mà cách xa vương thành 4 ngày di chuyển. Kẻ đứng sau rất nhiều chuyện phi pháp Hắn đã kiếm được rất nhiều mà chưa từng bị bắt mặc dù đã làm nhiều điều khủng khiếp.
“Làm ơn, hãy nói vài lời tốt đẹp với guild và cảnh binh với! Chúng tôi chỉ định đánh vài cú thôi! Thực sự chúng tôi còn chưa đụng nổi một ngón tay vào các cô và cả đứa con gái mà. Những gì chúng tôi biết chỉ là một yêu cầu từ một người cha muốn mang con gái mình về. Các cô đều là hunter đồng nghiệp, các cô hiểu nó là sao phải không? Lúc có tuổi rồi, các cô sẽ không còn sức mạnh nào để giết quái vật rồi tương lai sẽ trở nên bất ổn cho coi. Chúng tôi nhận việc mà không qua hội chỉ vì kiếm thêm chút đỉnh để có cái ăn. Chúng tôi đang nói sự thật đó, làm ơn giúp đỡ bọn tôi mà…”
“Các ông nhầm nhọt gì rồi hả? Không phải các ông [Chưa đụng ngón tay nào vào tụi tôi] mà là [Các ông không thể đụng nổi lấy một ngón tay] mới chính xác.”
“Ngoài ra, các ông đồng loạt tấn công tôi, đó rõ ràng là tấn công chết người, đúng không hả?”
“Bởi vì bọn tôi không biết sự thật, nên chúng tôi không thể biện hộ cho các ông. Chúng tôi sẽ nói thật những gì đã xảy ra. Nếu muốn, các ông tự mà biện bạch lấy với guild và cảnh binh. Không phải bọn tôi mới là người quyết định trừng phạt của bọn ông.”
“Ách, cái đấy thì….”
Đám đàn ông lộ mặt tuyệt vọng với lời đáp lại của Rena, Meavis và Mile.
“Nếu những gì bọn ông nói là sự thực thì các ông có thể chứng minh. Tội ác của các ông sẽ giảm nhẹ. Không phải thế là tốt sao, bởi là thật thì các ông chỉ nhận được hình phạt nhẹ hều à.”
Mile mỉm cười với chúng.
Tất nhiên, nhỏ cảm thấy kinh tởm. Mile dường như không giống thường ngày, nhỏ thực sự giận dữ.
“Ờ phải. Tôi cũng sẽ làm chứng chính xác về việc các ông ‘hội đông’ tôi, nên xin cứ yên tâm.”
Meavis cũng giận luôn.
“Thế tốt rồi, bọn mình đi uống trà đợi Pauline mang xe tới nhé?”
Mile và Meavis cùng gật đầu đồng tình với ý của Rena.
~godblessme~
Pauline quay lại cùng với một xe ngựa kéo và một nhóm người cưỡi ngựa trước buổi trưa.
Đánh giá trên thời gian di chuyển, thời gian để giải thích, thời gian sửa soạn và việc cá nhân; họ tới sớm hơn các cô nghĩ.
“Meavis, em an toàn rồi!”
Yuan là người nhảy ra khỏi xe trước nhất khi cả đoàn tới.
“Anh Ba!”
Yuan cười hớn hở nhảy vô ôm chầm Meavis.
Bọn Mile thấy và nghĩ ‘Biết ngay mà…’
“Mày, tụi mày dám hại Meavis sao!”
Đám đàn ông bị tra hỏi bởi quí tộc trẻ hoảng sợ.
“Không không, làm gì có, bọn tôi chỉ dọa cô ấy một chút…”
“Cái gì! Bọn mày dám dọa Meavis của tao hả! Tội ác của bọn mày coi như tử hình rồi.”
“Éeeeee!”
~godblessme~
Các cô nàng chào hỏi một ít hunter và nhân viên guild đi cùng Pauline xuống xe tiếp theo sau Yuan, rồi nhìn họ mang những gã bị trói lên xe.
“Mà nè, tại sao Anh Ba-sama không ở nhà trọ sáng này?”
“Anh đi để nhờ gửi một lá thư cho Chichiue trước nhất vào sáng nay. Lúc anh quay lại nhà trọ thì không thấy Meavis ở đâu cả. Thế nên anh tức tốc chạy tới guild… Tới guild rồi thì em đã bỏ đi mất. Thành thử anh không còn lựa chọn nào ngoài việc đợi em trở về.
Và trong khi đang đợi, anh nghe một vụ huyên náo; anh thấy cô gái trong nhóm của em quay về nói chuyện với guild, anh nghe là “Meavis bị tấn công”. Dù anh không nghe được chi tiết thì nó chẳng là cái gì hết, điều duy nhất anh nghĩ cần làm bất kể tình hình ra sao là đi cùng guild tới để giúp em.”
“Ồ, đó thì…”
Dường như Meavis cứng đờ với chút mặc cảm.
Thực sự, cô thấy xấu hổ vì đã nghi ngờ gia đình mình trong một chốc. Cô mang tâm trạng ấy bởi vì thấy có lỗi với anh trai.
Nhưng Yuan đâu hề biết điều như vậy, anh ta chỉ “Mình mừng là đã thấy Kawaii Imouto~♥ được bình an” khi ảnh cố ôm Meavis lần nữa.
“Maevis~♥, Gue~!”
Ba cô nàng quýnh lên khi Yuan cố ôm Meavis lần nữa.
Họ ngăn anh ta bằng cách nắm quần áo, và Yuan, người bị quẹo cổ, khóc ra nước mắt.
Trong khi đi bộ bên cạnh chiếc xe di chuyển chậm rãi, bốn nàng Xích Thệ thảo luận về kế hoạch của họ.
“Tụi mình sẽ đi tới nhà cha mẹ Pauline.”
“Hả…?”
“Có gì đâu mà ngạc nhiên?”
“Nhưng, đây là chuyện cá nhân của tớ…”
“…Ê này, chúng ta là đồng đội kết chặt linh hồn đó nhe.”
Bởi vì Pauline phản ứng như Rena dự đoán, Mile và Meavis biết nên nói điều gì.
“Đ-đó…”
Pauline ngượng ngùng làm giọng cô trở nên không rõ ràng.
“Trước hết, cha của cậu đã thuê bọn chúng…”
“A. Tên thương nhân đó không phải cha của tớ.”
“Hả?”
“Mình đã nói lần đầu giới thiệu mà phải không, [Mình là con gái của nhân tình của một chủ tịch hội thương mại cỡ trung, Beckett]. Chỉ vì mẹ mình là vợ lẽ của hắn, thì không có nghĩa hắn là cha mình phải không?”
“Cái gì…sao giờ mới nói?”
Một sự thật mới được khám phá.
Và câu chuyện về gia đình Pauline bắt đầu.
Ba mẹ Pauline điều hành một cửa hàng.
Cả hai đều là người tử tế. Ngoài Pauline ra, họ còn có một đứa con trai nhỏ hơn 2t.
Ban đầu cửa hàng chỉ kinh doanh nhỏ lẻ. Bằng sự may mắn và chăm chỉ, cha cô đã phát triển cửa hàng lên tầm trung. Cửa tiệm của ông nổi tiếng với giá cả phải chăng và đối xử tốt với người làm.
Đối với vợ con, người cha có một sự kinh doanh vững chãi của một thương nhân và không làm bất cứ kinh doanh phi pháp nào. Từ tính cách cho đến sự tin cậy, ông quán xuyến công việc rất trôi chảy.
Cho tới ngày đó—
Vào một đêm, bọn cướp phá cửa hàng của họ.
Chúng trói gia đình Pauline lại và khi tối trời, chúng cướp hết tài sản trong két sắt.
Chúng chỉ giết cha của Pauline và bỏ đi.
Còn mẹ Pauline, trong khi bị dày vò trong đau khổ, bị tống vào mặt mảnh giấy [Tiệm đã sang tay] từ Beckett.
Đó là một tuyên bố chuyền quyền dưới tên của chồng bà, rằng ông sẽ trao lại hết quyền hành của cửa hàng cho Beckett khi ông mất.
Không thể nào. Mọi người cùng nghĩ vậy.
Thế nhưng, quan chức cho rằng nó có hiệu lực bởi vì tờ giấy được đóng dấu bởi con dấu đã bị trộm đi đêm hôm trước.
Những người làm cũ không đồng ý đều bị sa thải, còn Beckett thuê người mới vào để lấp chỗ trống.
Đối với mẹ của Pauline, hắn nói, “Nếu cô không muốn cả cô và các con ra ngoài đường sống thì cô phải làm nhân tình của ta.”
Và mẹ Pauline không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận.
Mẹ cô bảo.
“Bổn phận làm vợ của mẹ với người ấy đã hết. Bây giờ mẹ chỉ là một người mẹ, mẹ sẽ phụ trách nuôi con cái của người ấy lớn lên được người người hâm mộ. Cho tới khi hai con khôn lớn…”
Mẹ cô nói với nụ cười bi thảm.
“Mẹ sẽ làm trọn vai trò người vợ của người ấy.”
Thế là Pauline hiến mình cho tập luyện và học tập.
Mục đích của nhỏ không phải để giúp việc kinh doanh của Beckett, hay bán mình như vật cống nạp cho một quí tộc ở đâu đó khi Pauline thành người lớn.
Điều đầu tiên, nhỏ lên kế hoạch bỏ đi khỏi mẹ và em trai.
Nhỏ cũng định dành dụm tiền và sức mạnh để phản công.
Hoặc trường hợp tệ nhất, nhỏ sẽ bán mình cho một quí tộc quyền lực. Nhỏ sẽ dụ dỗ chủ nhân, để có được sức mạnh giành lại cửa hàng của cha mà ngay giờ đã được đặt tên thành Thương Hội Beckett.
Để thực hiện điều ấy, nhỏ phải nâng cao giá trị hàng hóa của bản thân.
May mắn thay, nhỏ có tài năng của một pháp sư.
Kiến thức về kinh doanh cũng cần thiết.
Và còn phải có một tâm địa xấu xa.
Và như thế, một cô gái yếu ớt dễ thương, đang sống hạnh phúc với tình yêu gia đình thành lớp vỏ của Pauline. Còn bên trong, một con sói được khai sinh.
Một con sói mang bộ lông cừu.
Đó là lúc Pauline được 12 tuổi.
~godblessme~
“……..”
Ba cô gái không thể thốt nổi lên lời.
Yuan nghe câu chuyện lẩm bẩm, “Ác tâm của một người sẽ sinh ra…” (dịch: ác quỷ)
“…Vậy giờ đã tới lúc phản công rồi chứ nhỉ?”
Tiếp nối lời Rena, Mile cùng Meavis lặng lẽ gật đầu.