Watashi, Nouryoku wa Heikinchi de tte Itta yo ne!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

6 18

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7440

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 172

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 172

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

(Đang ra)

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

みょん

Kẻ tự xưng là kẻ thua cuộc nhưng về cơ bản lại là nhân vật chính tốt bụng, cuối cùng lại chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người!? Một câu chuyện rom-com thôi miên mọi lứa tuổi!

10 175

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2143

WN - 060: Trở về

060: Trở về

Hôm sau.

Ban đầu, hôm nay được cho là một ngày tự do để thăm thú thành phố lần đầu, nhưng dường như bọn cô được mời tới dinh thự của lãnh chúa vào buổi tối.

Do đó, Xích Thệ lên kế hoạch đến guild nhìn ngó một chút để nhận phần thưởng vào lúc sáng rồi sẽ đi tham quan thành phố.

Dù gì bọn cô đã vất vả mới tới được nơi này, đi xem xem thành phố ra sao cũng hay. Vả lại, nhóm cũng muốn mua đồ lưu niệm cho Reni-chan.

“Nè Mile-chan, làm ơn đi chơi thành với bọn anh đi..”

“Mấy tên kia, biến!”

Ba anh chàng Hỏa Lang cố mời mọc Mile, nhưng bị hai cô nàng Vera và Jeanne đuổi đi.

“Rồi, đi thôi nhỏ!”

“Dạ….”

Trước hết, cả bọn đi tới guild, Hỏa Lang tất nhiên cùng đi. Sau hết, cả bọn là một nhóm hợp tác mà lị.

“Thật khó quá. Mọi người đã làm việc rất nhiều, và đây là phần thưởng của guild.

Tuy nhiên do vụ này không phải nhiệm vụ chính thức, nên tiền thưởng không được nhiều lắm.

Bù lại, các bạn sẽ nhận được tiền từ bọn cướp.

Đây là 3 đồng vàng thưởng của thương nhân.

Thêm 7 đồng vàng cho mỗi tên cướp sẽ bán thành nô lệ tội phạm. Tổng cộng 7 tên nên các bạn sẽ có 70 đồng vàng.

Còn 40 người kia tuy không là cướp nhưng cũng tương đương như một tên cướp. Guild sẽ tính 3 đồng vàng mỗi người do không bán họ. 40 người là 120 đồng vàng.

Dù tiền bạc có hơi ít, nhưng đó là tiền mà các thương nhân ở thành phố này đã biếu tặng, xin hãy nhẫn nại nha.

Sau điều này, lãnh chúa còn có phần thưởng cho mọi người nữa.”

Sau khi bọn cô tới guild, liền có người dẫn vào phòng họp trên tầng hai và Hội trưởng ra nói chuyện với cả bọn như thế.

Rồi tiền vàng được đùn hết cho Mile.

Một người có khoảng 16 đồng vàng, ít hơn 1,600,000 Yen.

Phần thưởng cho nhiệm vụ áp tải khi bọn cô về lại kinh thành sẽ là 24 xu vàng nhỏ, tương đương 240,000 yen.

Cả thảy tiền thưởng của 4 cô nàng Xích Thệ là hơn 60 đồng vàng.

Đấy là hơn 6,000,000 yen.

Mọi người đều gật gà sung sướng.

“Chuyển tiền cho mọi người đi Mile, rồi, tiền của tớ thì cậu cứ giữ ở đấy.”

Rena cũng không lấy làm vui lắm khi giữ một lượng tiền lớn, và nhỏ giao cho Mile cất hầu hết tiền thưởng vào Kho Phép.

Dĩ nhiên cầm 60 đồng tiền vàng thì hơi có chút nặng rồi.

Ngay từ đầu, Mile vốn dĩ là người giữ tiền của cả nhóm.

Tất cả phí lộ hành của nhóm đều là ngân quĩ dùng chung.

Giống như tiền nhà trọ, tiền ăn uống… mua sắm, sửa chữa trang bị, vũ khí, vân vân.

Đặc biệt là tiền cho Tiên phong như Meavis.

Nguyên do việc đó vì hunter tiên phong thường mang gánh nặng nhiều hơn hậu đội.

Mỗi khi họ tấn công hay phòng thủ, giáp và vũ khí của họ gần như đều hư hao và thường xuyên cần tu sửa hay thay thế.

Nếu mọi người trong nhóm không tính chi phí cho tiên phong, thì họ sẽ sớm đổi nghề mất thôi.

Dĩ nhiên chi phí này trừ ra những lúc mấy tiên phong đó hành động độc lập, còn không vẫn bao quát việc chi tiêu nếu như họ hoạt động theo kiểu nhóm.

Chỉ có một phần nhỏ tiền thưởng được chia làm tư, và mỗi cô gái có thể tiêu xài số tiền ấy theo ý thích.

Tùy theo nhóm, sẽ có những chỗ gây nên sự khác biệt về thứ bậc của cá nhân, thời gian hoạt động trong nhóm, vân vân, nhưng Xích Thệ là đồng bộ, nên mọi người tương đương nhau.

Các hunter khác thông thường cũng không thích chia lượng tiền theo chức nghiệp hay là sức mạnh làm chi.

Kết quả là, phần tiền lời của Mile vì mang 2 tấn hàng cho khách thương nhân đã thành thu nhập phụ cho cả nhóm.

Nhưng cho dù tiền bạc và vật phẩm đều được Mile mang trong Kho, thì việc quản lý tiền nong là vai trò của Pauline.

Và khi có một lượng thu nhập lớn mà nhỏ không hề biết, Pauline sẽ mất bình tĩnh ngay tắp lự.

Cứ khi đêm về, Mile lại lấy ra tiền của nhóm được cất trong một cái túi lớn thắt dây và đưa cho Pauline. Đặng sau đó nhỏ sẽ ngồi đếm từng đồng từng cắc với những tiếng lẩm bẩm hoang dại…

“Mỗi người sẽ nhận 1 đồng vàng để ăn xài thả cửa nha!”

“Chu choa!!!”

Ba cô gái reo vui hào hứng với lời của Pauline.

Tuy vậy do họ chỉ là những cô nàng thiếu nữ, họ không có đi nhậu nhẹt như các hunter khác, hay đi vào những cửa hàng khả nghi. Hầu hết, họ sẽ chi dùng tiền cho đồ ăn hay đồ vật họ thích.

Vốn dĩ hành lý sẽ được tống cho Mile cất, nên mọi người mặc sức sắm sửa những gì mấy cô muốn.

“Yo, đi thôi mọi người ơi!”

~godblessme~

“Haizz, rốt cuộc mình còn chưa xài tới 10% nữa.”

Rena thấy mệt mỏi sau khi trở về.

Ngay từ đầu, trừ Meavis ra thì ai trong nhóm cũng nghèo cả.

Rena không quen với việc tiêu tiền.

Cuối cùng, nhỏ chỉ mua đồ ăn, song với cái bụng của một cô gái bé người, nhỏ cũng không ăn gì nhiều được.

Và nếu như nhỏ muốn mua quần áo, trang bị hunter, hay thức ăn khô, vân vân…

Thì tốt hơn nhỏ nên mua chúng ở Kinh thành, chỗ có chất lượng cao hơn, vậy nên ở đây không còn thứ gì khác nhỏ muốn mua cả.

Họ không có nhiều hành lý vì mọi thứ đã nằm trong Kho của Mile, nên họ chỉ cần thuê một phòng trọ 4 người để qua đêm.

Mile thì mua một lượng lớn sản vật xuất xứ từ cá như cá khô, cá muối, mà là đặc sản ở địa phương gần biển này.

“Thôi bọn mình đi sớm nhé…?”

Mặt trời đã lặn và thời điểm đi tới dinh thự của lãnh chúa đang đến.

Trên đường quay về nhà trọ để hội họp với các hunter khác, Mile phát biểu ý kiến.

“Các cậu à, lần này bọn mình sẽ báo là Xích Thệ chỉ hỗ trợ từ đằng xa, trong khi hunter của Hỏa Lang và Long Tức làm hầu hết mọi việc nha?”

“Hả???”

Ba người Rena, Meavis với Pauline chưng hửng với yêu cầu của Mile.

“Sao bọn mình phải làm chuyện như vậy chớ! Nếu chúng mình lập thành tích này, thì sẽ dễ dàng lên được hạng B đó!”

“Nghĩ lại coi, nếu chúng mình thành hunter bậc B hay A lúc hãy còn quá trẻ thế này, có khả năng là đất nước sẽ tuyển chọn chúng mình thành hiệp sĩ hay binh sĩ….”

“Vậy thì sao chớ…”

Rena, Meavis cùng Pauline dường như không bị thuyết phục. Ờ, tất nhiên phải là thế.

“Tớ nghĩ nếu chúng mình nhận công trạng lần này, thì sẽ phiền phức theo những cách khác nhau.

Mấy thứ như Hoàng gia, đế quốc Albarn, quí tộc các nước, chính trị gia, chiiến tranh đại loại…

Tuy chiến tranh không xảy ra sớm bất kì lúc nào, nhưng có nhiều thứ khác cũng rắc rối lắm…

Tưởng tượng xem nếu như có tin đồn kiểu [Bốn hunter trong số 12 hunter áp tải đánh bại 40 binh sĩ. Tất cả họ đều còn là những cô gái trẻ nữa] lan ra thì sao?

Tên và khuôn mặt chúng ta sẽ bị mọi người biết đến.

Meavis và Pauline sẽ bị mang về nhà.

Ngoài ra, bọn mình vẫn chỉ mới ở hạng C, nên hạng B là một con đường dài cần phải đí. Chúng mình không nên nổi trội quá sớm.”

Tại có giải thích của Mile, mà Mevias và Rena bắt đầu suy tính lại.

“Ờ ha, việc ấy nhất định xảy ra lắm…”

“Ừ phải rồi…”

Rena miễn cưỡng đồng tình với lời của Meavis.

Những người ở Long Tức và Hỏa Lang sau khi nghe lời trần tình của Xích Thệ chỉ đáp lại “À…” nhưng họ đồng ý mà chẳng thắc mắc gì.

Sau cùng, việc nhận lấy công trạng vinh dự này là cần thiết. Nên nhóm Long Tức là đội ngũ gần với bậc B rất vui mừng nhận yêu cầu của bọn cô.

Thế là chuyện như sau: Long Tức là lực lượng chiến đấu chính, cùng với Hỏa Lang, họ đánh bại hết quân lính, còn Xích Thệ giữ các thương nhân được an toàn và yểm trợ từ phía sau.

Thương nhân và đánh xe ẩn nấp ở trong xe, nên họ không biết diễn biến cuộc chiến, nên bọn cô không cần lo lắng về họ.

Hỏa Lang rất sung sướng nhận được một công trạng lớn. Họ còn định dùng điều này để tuyển thêm thành viên.

“Mấy cậu nghĩ cái gì rứa, cố gắng khoe khoang sức mạnh nằm ngoài khả năng của mấy cậu. Bộ mấy cậu thiệt tình không hiểu vì sao mấy cô nàng đây đang cố che giấu tài năng của họ ư?.... Mấy cậu rồi sẽ để chính mình bị giết đấy.”

Các anh chàng Hỏa Lang xanh mặt với lời của Bart.

“Mà thôi, chỉ cần đừng vượt qua lằn ranh đó thì okê. Cứ việc nói [Chúng tôi đã gặp may và đã làm tốt nhất có thể lần này], rồi nói chuyện với các ứng viên, giải thích khả năng của mấy cậu cho họ là được thôi.”

“Hiểu rồi…”

Hỏa Lang đủ biết rằng chiến lực của Long Tức lẫn Xích Thệ là cực kì phi thường, và họ sẽ bị tiêu diệt nếu mà không có những người đó giúp sức lần này.

Bart thấy nhẹ lòng sau khi Hỏa Lang ngoan ngoãn tự kiểm điểm lại.

~godblessme~

Lãnh chúa có cùng tên với thành thị này, Bá tước Amuros.

“Mọi người tuyệt lắm! Tuyến đường thương mại ở nơi đây với kinh thành và các thành phố khác đã đình chỉ trong khoảng thời gian dài và các bạn thậm chí đã bắt giữ hầu hết bọn chúng.

Nhân danh cư dân thành Amuros, cho phép ta được cảm ơn các bạn.”

Cornelius và lính của ông nói rằng lãnh chúa của họ thường “ki bo”.

Nhưng Bá tước đã chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của hunter. Ổng dường như là một người tốt trong đám quí tộc.

Ông ta không ngó xuống từ nơi cao mà là chỗ ngang hàng bao quanh một cái bàn lớn, với thức ăn và đồ uống được dọn ra trên đó.

Thức ăn được dọn lên rất bình dân để mà các hunter không phải lo về cung cách ăn uống. Rõ mười mươi, ổng thiệt sự chào đón bọn cô.

“Để đánh bại được 40 binh lính mà còn nguyên vẹn thì thật là một chiến công lẫm liệt đó nha, bốn cô gái nhỏ đây cũng thật là giỏi. Nếu mọi người thích, sao mọi người không ở lại thành phố này đi? Ta có thể thết đãi tương xứng.”

Thật là một lời đề nghị hấp dẫn đối với bất cứ hunter hạng C nào.

Nhưng mà, đề nghị này không hấp dẫn đối với những nhóm hunter gần như B, hay một nhóm hunter trai tráng chỉ chăm chăm tìm những cô nàng xinh xắn và đang cháy hết mình với ý định khoe tên tuổi của họ.

Đặc biệt đối với Xích Thệ, họ đã quyết tránh né chuyện này ngay từ đầu.

Nếu một hunter có tiềm năng, họ sẽ chọn kinh thành của vương quốc, nơi đóng đô của chi nhánh chính của guild, có nguồn nhiệm vụ phong phú dồi dào.

Hơn nữa còn có những ủy thác độ khó cao chỉ xuất hiện ở chi nhánh chính, mà sẽ cung cấp thù lao và những điểm cống hiến lớn.

Bá tước có loại thất vọng nào đấy khi cả hội từ chối nhưng ổng hiểu và không nài nỉ lâu hơn.

Sau đấy, Bá tước xuất ra 300 đồng vàng làm tiền thưởng. Mọi người, đặc biệt là Hỏa Lang rất là hưng phấn. Bởi vì điều đó nghĩa là từng nhóm sẽ nhận được 100 đồng vàng.

Bằng đấy tiền đó, đủ để họ sinh sống trong một lúc kể cả khi chi xài việc sửa chữa hay thay đổi trang bị.

Nếu vụ việc này chỉ là nạn ăn cướp thì sẽ chẳng được thưởng to thế này đâu.

Dường như lãnh chúa đánh giá cao công trạng lần này. Bọn cô đã chặn đứng âm mưu phá hoại của nước khác với thiệt hại ít ỏi, còn bắt được cả tù binh lẫn vén lên bức màn toàn cảnh.

…Ôi mà, ngay cả khi họ là ăn cướp thực đi nữa, bọn cô vẫn sẽ có tiền khi bán chúng làm nô lệ. Lãnh chúa chắc đã tính toán và cho ra số lượng mà bọn cô có lẽ thu được. (34 x 7 = 238 đồng vàng < 300)

Và tất cả bọn cô đều cảm kích trước sự suy xét của bá tước.

Bọn cô nghe được rằng tối hôm qua, bá tước đã trực tiếp điều tra tù nhân và ông ấy đã gửi thư cho Đức vua sớm hôm nay để trình báo kết quả.

Đối với bọn cô, những người đã thuyết phục tù binh hợp tác, được yêu cầu trực tiếp giải thích cho quân đội áp tải đến từ kinh thành. Họ cũng còn muốn hỏi chuyện thương nhân chi tiết.

Kết cục, sau khi trở về và thảo luận với thương nhân, được họ đồng tình, trường hợp dở nhất sẽ là Hỏa Lang với Xích Thệ hộ tống nhóm thương nhân quay trở về, còn Long Tức sẽ ở lại để giải trình với vệ binh hoàng gia.

Vả lại những người nhắn tin mà Fagas đã thuê chắc có lẽ đã chuyển tin tới kinh thành. Họ đã hành động trước một ngày so với Bá tước Amuros. Nhóm Long Tức chắc sẽ gặp ít rắc rối bởi vì việc này.

Bất kể Bá tước tốt bụng ra sao, thì có nhiều việc mà ta phải thận trọng, nên Bart không kể cho Bá tước rằng ông đã cử người đi trước nhắn tin rồi.

“Hãy nói rằng chúng ta đã nhờ Long Tức chuyển những tin nhắn đó tới guild để hoàn thành nhiệm vụ, và cũng là đề nghị lần này các anh được đánh giá điểm A.”

“Cảm ơn ông, may quá.”

Bart nhẹ khom đầu với lời của ông thương nhân.

Mà thôi, bọn cô cũng không đinh kể cho thương nhân nghe về “hợp đồng mặc cả” trong trận này.

Sau đó cuộc hợp hầu như giải tán, song Hỏa Lang và Xích Thệ vẫn ở nguyên tại chỗ. Đó là về thảo luận cho chuyến hộ tống quay về vào ngày mai.

“Tôi nhận quyền chỉ huy trên đường về có được không? Dù có nhiều người ở đây và tất cả đều ở hạng C, nhưng chúng ta cần người có kinh nghiệm chỉ huy để làm việc tốt hơn. Tôi hiểu sức mạnh của Xích Thệ, nên tôi sẽ không ra những chỉ thị kì lạ nào đâu, nên xin hãy an tâm tôn trọng chỉ thị của tôi, có được không?”

Bốn cô nàng Xích Thệ công nhận và gật đầu với lời của Brett, thủ lĩnh Hỏa Lang.

“Cảm ơn mấy em… Anh sẽ giải thích kế hoạch hộ tống. Đầu tiên, Mile-chan có năng lực tìm kiếm kẻ địch sẽ ở xe đầu. Rena-chan, người giỏi ma thuật tấn công sẽ ở xe cuối để mà em có thể ngăn cản những kẻ theo sau.

Meavis-san và Pauline-san thì ở trên xe thứ ba và sẵn sằng yểm trợ cả trước và sau.

Mỗi người bon anh sẽ chia ra ở cùng xe với các em. Bọn anh có thể làm tiên phong bảo vệ pháp sư và mọi người.

Đây thuần túy là một nhiệm vụ hợp tác, nên trao đổi với người khác và chiến đấu cùng nhau cũng là một kinh nghiệm cần học hỏi.

Mấy em có thắc mắc gì không?”

“Em không có phàn nàn gì về chuyện này, nhưng em có thể hỏi 1 điều không?”

“Ồ, hỏi đi em?”

Rena hỏi khi đang nhìn Brett.

“Anh gọi Mile sao cũng được, nhưng sao anh gọi em bằng [chan] còn Pauline bằng [san]. Em lớn tuổi hơn Pauline đó. Nói em nghe lý do anh gọi vậy xem!”

“Hả….!”

Ba anh chàng Hỏa Lang ngạc nhiên bởi sự thật mà họ vừa mới biết.

“Không phải em chỉ mới 11~12t….”

“Rồi thôi, bọn anh sẽ gặp các em ngày mai, chào nha…”

Brett ngắt lời hai chiến hữu và kéo họ dông tuốt.

~godblessme~

“Làm sao mà em biết ba người kia vậy, Mile-chan?”

“Bọn em ở chung phòng trong trường đào tạo.”

default.jpg

Chuck đang ngồi kề bên người đánh xe ở xe đầu cùng với thương nhân. Họ đang ngồi song hành bên nhau, nên chỗ ngồi hơi chút hạn hẹp. Mile đã trèo lên ngồi ở nóc xe.

Và anh chàng Chuck chưa hề ngó lại lần nào khi chuyện trò với Mile.

Cả về vị trí lẫn độ cao, nếu anh nhìn lại, anh sẽ nhìn lên từ bên dưới váy của Mile.

Mile không có che chắn gì cả, và thậm chí khi Chuck có nhìn lại, thì nhỏ cũng không để ý. Song có một lần Chuck thử quay lại, thì anh chàng bị 1 cú thúc sườn mạnh mẽ…

…bởi ông thương nhân ngồi kề bên anh. Và anh ta nghe giọng thì thào nhỏ nhưng có võ, mà Mile không nghe thấy được, với một khuôn mặt đáng sợ đang cười mỉm.

“…Lão sẽ giết chú mày đó…”

Sau đấy, Chuck khôi phục lại vẻ phong độ của mình.

Chuck kể cho Mile những chuyện khác nhau để phối hợp với chiến lược “mời những cô nàng dễ thương này nhập bọn trên đường trở về” mà Brett đã nghiêm ngặt giao phó.

Vả lại dù không được Brett biểu, thì Mile đã giúp anh khi bị lính tấn công và chữa lành vết thương tay trái. Nhỏ còn ngoan hiền, tươi vui và dễ thương. Chưa kể giỏi giang về kiếm thuật lẫn ma pháp như bậc B nữa.

Anh chàng thích được ở cùng nhóm và hy vọng có thế phát triển một mối quan hệ nếu có thể được.

Hai hay ba năm nữa, anh ta sẽ lên 20 và nhỏ cũng trưởng thành, nên nếu có thể anh chàng muốn thắt chặt mối quan hệ cho tới khi ấy…

Không hay biết gì về những mơ mộng ấy, Mile vui vẻ trò chuyện với Chuck khiến cậu chàng ngày càng mơ tưởng.

Nếu ông già không ở đó, thì đã là chuyện người mộng du nói rồi. (aka vớ vẩn)

“Fufufu, Mile-chan đúng là một cô gái ngây thơ vô số tội…”

Một tình cảnh y hệt cũng diễn ra trên xe thứ 3 và thứ 6.

Pauline chỉ liên tục viết viết, hoàn toàn mặc xác người tiếp chuyện nên anh ta sớm đã bỏ cuộc. Còn Brett thì thử nói chuyện về đao kiếm với Meavis.

Đối với thương sĩ Daryl, dù cho anh chàng ca ngợi ngoại hình và phép thuật của cô cỡ nào, Rena vẫn không đối đáp.

Chiến thuật của Hỏa Lang kết thúc hoàn toàn trong thảm bại.

Giờ giải lao, họ nói về những công việc khác nhau và mánh khóe đối phó với một quái vật. Do mấy cô nàng đồng tình đây là kiến thức hay, nên họ tham gia trò chuyện.

Hiển nhiên nghe chuyện từ các hunter lớn tuổi hơn bản thân nhóm Xích Thệ là tốt rồi, và Mile phục vụ thịt orc làm bữa ăn tối để cảm ơn các anh Hỏa Lang.

{Nhưng sao luôn luôn là thịt orc thế nhỉ… có thịt quái vật nào mà tốt cho sức khỏe hơn không ta...? Dù sao mình sẽ không bao vờ ăn goblin.. Vậy còn thịt orge thì sao ta? Chúng ít mỡ mà coi bộ tốt cho sức khỏe. Thịt orge, món hữu cơ… xí, 『Organic dish』?} (Soyokaze (eng) cmt: Trong tiếng Nhật, orge phát âm là “Oogaa”, thịt là “niku”. Từ “Organic (chất hữu cơ)” phát âm là “Ooganiku”. Nên Organic dish ~ “Ooga niku” = “oganiku”)

Mile nhận ra rằng chẳng ai trên thế giới này biết về ý nghĩa mà cô mới nghĩ ra sau rất nhiều suy đoán, và nhỏ gật đầu chán nản.

Sau bữa tối.

“Hôm nay là chuyện Fukashi Nhật Bản~!”

Với sự quen thuộc công khai của những chuyện kể cổ lỗ xỉ của Mile, mắt những nàng Xích Thệ sáng lên đầy mong đợi, nhưng Hỏa Lang không có phản ứng nào. Họ chẳng quan tâm về nó và Mile bắt đầu kể.

“Hôm nay là chuyện kể về ba chi em thú nhân hiệp sĩ [Tam tỷ muội thú tộc].”

Và thế là chuyện kể Mile tiếp tục.

“…Bởi như vậy, cô gái cáo Arasa, được gọi là [Aramis], chạm mặt với một cô gái mèo có biệt danh [Ôm nha~], một thú nhân mà có thói quen treo mình trên cây.”

Bu fu~o!

Vài người bật ngửa, nhưng bất chấp tất cả, Mile vẫn kể tiếp.

“Sau đó [Ôm nha~] hỏi [Aramis]: Thế chị bao nhiêu tuổi, onee-sama?

Rồi Aramis lúng túng trả lời […34 rồi]..”

Mấy anh chàng Hỏa Lang ngạc nhiên tới nổi phun cả thức ăn khỏi mồm.

Chuyện kể tối nay, không hề có dấu tích của bản gốc, là một chuyện chẳng dính chút gì tới Nhật bản. Xin nhớ cho rằng, từ đầu đây đã là [Chuyện Fukashi ở Nhật].

(Soyokaze (eng) cmt: Chuyện kết thúc. Tựa đề “Tam tỷ muội thú nhân] có thể phát âm là [San Juushi], đồng âm [34 = San Juu Shi].)

<<<Dịch: t thề chẳng hiểu cái chuyện Mile kể là cái quái gì =)) >>>