Watashi, Nouryoku wa Heikinchi de tte Itta yo ne!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

11 605

Cô bạn thân nhất của crush đang bí mật tiếp cận tôi

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

HoneyWorks, Mari Kousaka

Chẳng lẽ, chuyện tình của Kotaro lại kết thúc một cách đau đớn như vậy sao?....

6 235

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

309 13677

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

(Đang ra)

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

Kota Nozomi

Hãy cùng khám phá những điều sẽ xảy ra với hai chú chim non đáng yêu này trong bộ truyện tình lãng mạn tuổi teen siêu ngọt ngào và lành mạnh. Chắc chắn sẽ có rất nhiều khoảnh khắc lãng mạn đang chờ đợ

4 13

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

(Đang ra)

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

Mishima Yomu

Đây là phần ngoại truyện kể về một nhánh rẽ khác của câu chuyện. Nếu như Leon chủ động hơn khi mới bước vào học viện và quen biết với Marie trước thì sao? Những diễn biến nào sẽ diễn ra khác với cốt t

221 19972

WN (2) - 192: Thiếu nữ mặt nạ, Lại nữa (3)

192: Thiếu nữ mặt nạ, Lại nữa (3)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Vậy thì, người nào đã kể cho chú chuyện như vậy?”

Đội trưởng hỏi thủ lĩnh của những nông dân bạo động. Xem ra dân làng đã thay đổi thái độ và bắt đầu nói chuyện thành thật. Dù cho họ ngu ngốc cỡ nào, họ cũng biết nhận ra tình huống của họ rất xấu.

“À được, cách đây 6 ngày…”

Thủ lĩnh nông dân bắt đầu kể.

Cách đây 6 ngày, có một người đàn ông ngất xỉu trước khi tới được làng của họ. Dân làng sau đó đã cho người ấy thức ăn và nước uống, người ấy liền chỉ cho dân làng biện pháp giảm thuế để tỏ lòng biết ơn.

…lòng biết ơn đó hoàn toàn vô lý, nó rõ ràng khả nghi khi người đàn ông chỉ ở lại làng một đêm cho khỏe và ra đi vào sáng hôm sau.

“Đúng là một tên bịp bợm, nhưng mà sao thấy hắn chả có lợi lộc gì nhỉ.

Có thể nào mục đích của hắn là báo thù niềm oán hận tới ngôi làng và muốn hủy diệt làng chăng?

Hay có lẽ là gây xung đột giữa làng với lãnh chúa? Tạo biến loạn hả ta?

Dân làng của chú có gây thù chuốc oán với ai không?

Giống như dày vò người của gia đình nào đó, hoặc là giết lái buôn qua đường để cướp tiền…”

“Cái gì? Không đời nào dân làng tôi làm mấy chuyện ác nhơn thất đức đó!”

Mặc dù sợ xanh mặt, nhưng nông dân đứng đầu cũng hết sức nổi giận phản bác lời Mile.

“Vậy à, thế thì chuyện này sẽ thành vấn đề lớn…Tình hình những làng khác thế nào chú có biết được không?”

“Chúng tôi nhận được yêu cầu đòi giảm thuế một chiều từ làng này ngày hôm qua. Lãnh chúa mới chỉ phái chúng tôi tới đây để từ chối trong hòa bình. Những làng khác chưa thấy có động tĩnh gì.”

Đội trưởng trả lời Mile.

Nhưng người kia đã ở trong làng mấy ngày qua. Có khả năng gã vẫn chưa đi tới làng khác.

“Người kia và đồng bọn có lẽ sẽ đi quanh quẩn ở những làng khác. Nếu chú không nhanh lên, sự việc có thể trở nên tồi tệ hơn.”

Vị đổi trưởng biến sắc. Ngăn chặn nổi loạn từ nhiều làng cùng một lúc là điều bất khả thi.

Nếu tình hình khó kiểm soát, lãnh chúa sẽ nghi ngờ năng lực điều hành của đội trưởng và cho chú ta thêm nhiều áp lực.

Đã vậy có nguy cơ chú ấy còn đối mặt với chuyện bị sa thải nữa chứ.

Trường hợp xấu nhất nữa, chú ấy có thể bị nghi ngờ tội cấu kết với dân làng.

“C-chú phải làm sao bây giờ?”

Tuy bản thân là đội trưởng đội lính, ông chú sau cùng chỉ là một quan chức quèn. Đó là điểm bất lợi khi trở thành quan chức.

Hơn nữa, quí tộc thấp đẳng của dân quân địa phương ở vùng miền xa xôi chưa chắc nhận được giáo dục quân đội đáng kể.

Vậy nên, cả cho chú ấy biết được mối hiểm họa, chú ấy cũng không thể ra quyết định và hành động quyết liệt.

Mile nhận ra điều ấy, nên nhỏ quyết định giành lấy chủ động.

Manga, anime, novel, vân vân…Mile có tri thức và luôn khát khao thời điểm để phô diễn nó.

“Trước hết, hãy phái một cấp dưới của chú đi tới làng khác và kêu họ nghe ý kiến ở những ngôi làng đó.

Phải chắc chắn làm cho dân làng biết rằng họ phải đi tới thành lãnh chúa hòng nói lên nguyện vọng của họ cho lãnh chúa. Được như vậy thì chú không cần phải giải quyết hết tất cả các làng.

Trong khi đó, chú áp giải những dân làng này, trở lại chỗ lãnh chúa để ngăn chặn rò rỉ tin tức.

Sau đó, chú sẽ báo cáo lại tình hình cho lãnh chúa và xin phái những đội che đậy đồng loạt đi tới tất cả những làng trong lãnh địa.

Những chi đội ấy sẽ nắm bắt tình hình và báo lại vị trí hiện thời của địch nhân vào mỗi sáng sớm.

À, vì lãnh chúa sẽ quyết định mọi thứ sau khi chú báo cáo, chú không phải lo lắng việc ở phía sau.

Ưu tiên hàng đầu của tất cả mọi người trong đội của chú là che giấu việc chú đã biết sự tình và phải nhanh nhanh báo cho lãnh chúa. Chú có hiểu không?”

“A…oh…được rồi, các anh nghe cô gái nói rồi đấy. Tản ra đi tới các làng khác lập tức cho tôi!

Người khác sẽ phụ đi cùng tôi tới chỗ lãnh chúa!”

Xem ra đội trưởng này không giỏi ra những quyết định quan trọng và đột ngột, nhưng ông chưa bao giờ thiếu hụt khả năng ra lệnh cho người khác.

~godblessme~

“Chú ơi, chú không sao chứ?”

Một cô dân nữ nọ thấy một người đàn ông đang ngồi trên đường cái gần làng, nên lo lắng tới hỏi chuyện.

“A, không có gì, chú chỉ bị trượt chân ngã ở dốc núi kia thôi.

Chú đã mất hết hành lý, thức ăn và nước uống. Đã hai hôm rồi chú không có gì để bỏ bụng…”

“Ôi trời, thế thì nguy quá!

Làng chúng cháu ở ngay phía trước kia thôi, chú hãy tới đó đi. Làng cháu có thức ăn và nước uống. Chú còn có thể nghỉ một giấc ở đấy đêm nay.”

Người đàn ông gật đầu, sau đó đi theo cô gái về làng.

“Cám ơn cô gái. Cảm ơn mọi người đã cứu sống tôi!”

Sau khi được uống nước và ăn một bữa cơm nóng, người đàn ông cảm ơn cô gái cùng cha và anh trai của cô.

“Tôi muốn được cảm ơn mọi người vì đã giúp đỡ tôi. Nhưng xui quá, tôi đã mất hết cả hành lý.”

“Không không, anh không cần thực sự cảm ơn chúng tôi cái gì.

Giúp đỡ lẫn nhau khi người khác gặp nạn là điều chúng ta phải làm.

Lần tới, nếu anh có thể giúp ai trong cảnh khốn khó, vậy là đủ rồi.”

Người đàn ông cực kì ngạc nhiên khi nghe cha cô gái bảo thế.

“Ồ, ông thật là một người nhân hậu.

Được rồi, vậy để tôi chỉ cho các vị cách giảm thuế mà làng các vị dùng để trả cho lãnh chúa thay cho lời cảm ơn.

Thực sự mà nói, thuế của làng chúng tôi trước đây là những 50% cơ, nhưng chúng tôi mạnh mẽ đòi lãnh chúa của bọn tôi giảm xuống còn 30% và cuối cùng ổng đã đồng ý.

Mới đầu, lãnh chúa sẽ phái lính tới đe dọa, nhưng dĩ nhiên, họ sẽ không dám làm hại chúng tôi. Nếu họ bắt giữ hoặc giết hết dân làng, họ sẽ không thu được cái gì dù chỉ là một bao gạo, đừng nói chi là tiền thuế.

Nếu dân làng đồng thời công kích, binh lính sẽ không có lựa chọn khác nào ngoài việc nhượng bộ.

Đó là cách…”

Trong lúc nói liến thoáng, người đàn ông bỗng sực nhận ra, cả cô gái làng, cha cô gái và anh trai lớn của cô lặng người đi không nói tiếng nào.

“Hả…”

Khi gã đang tự hỏi cái không khí quỉ dị này là sao…

“Chính là ngươi ! ! !”

“Hiiii!”

Giật mình, gã đàn ông kêu lên trước mọi người có mặt.

“Cuối cùng tao cũng bắt được mày!

Tên tội phạm xúi giục cả làng nổi loạn!

Tao sẽ giết mày…!”

“Khoan, chú đợi đã nào. Chú không được làm thế!”

Gã đàn ông quay sang cô gái tóc bạch ngân, người chặn cha cô lại, cầu mong sự giúp đỡ.

“Trước đó chú nên giữ lại tra tấn hắn để lấy tin cái đã cho có thêm nhiều điều có ích hơn.

À, cháu không chắc hắn chịu nói hay không. Nên tra tấn có lẽ sẽ không có kết thúc, nhưng dù sao chú không nên giết hắn.”

“Gyyyyaaaaa!”

 ~godblessme~

“Hắn chịu nói chưa chú?”

“Nói rồi, hắn không phải binh sĩ mà là một người vứt bỏ được thuê.

Vì vậy, dù chúng ta có xử lý hạng người này có bao nhiêu lần đi nữa, chuyện này vẫn không thể có kết thúc.

Tất nhiên, người như hắn thì không biết rõ ai là người đã thuê mướn hắn.”

“Quả nhiên là thế…”

Cô thôn nữ và người cha, à không, Mile và đội trưởng từ lần trước đang nói.

Trong đầu Mile, nhỏ đang nghĩ tới chuyện những tên lính quốc gia khác âm mưu phá hủy đường thương mại.

“À mà này, chú có thể hỏi cháu một câu không?”

“Được chứ, có gì vậy chú?”

Đội trưởng hỏi với khuôn mặt chuyện-khó-hỏi.

“Cái mặt nạ đó… không phải cháu luôn đeo nó à?”

“Dĩ nhiên rồi chú! Cháu là một nữ siêu anh hùng, một người không rõ lai lịch luôn giúp đỡ người cái trị! Cháu là [Mặt nạ Thống trị] !”

Mile hơi sang chảnh đáp lại vị đội trường.

“Nhưng cháu đã gỡ nó xuống trong mấy ngày qua và chỉ mới vừa đeo lại…à không, coi như chú chưa nói gì đi!”

Đội trưởng lẩm bẩm nhưng quyết định không chỉ ra việc ấy.

Chuyện tiếp sau đó, gã được thuê khai ra rằng người thuê gã dường như đến từ đế quốc, nhưng gã không biết điều ấy có thực không.

Bởi vì mạng sống của hắn đang treo trên đầu thòng lọng, hắn tỏ ra không dám giấu diếm. Người thuê hắn chỉ là nói như vậy.

Tuy với điều này, đội trưởng chẳng giải quyết vấn đề được theo hướng nào, nhưng chú ấy có thể ngăn chặn tai họa và có thể soạn biện pháp phòng ngừa cho việc tương tự xảy ra về sau.

Vụ việc này được báo cho lãnh chúa và thậm chí có thể là vương quốc. Lãnh chúa có thể sẽ tặng ông chú phần thưởng vì đã có công ngăn cản tai họa dự báo trước.

Vì lẽ đó, sự can thiệp của Mile là không uổng phí.

Kết quả, sau khi Mile và đội trưởng báo lại cho lãnh chúa, ông ta tặng Mile 20 đồng vàng làm tiền thưởng.

Nếu họ phạm phải sai lầm trong một âm mưu lớn như vậy, lãnh địa chắc hẳn gặp rắc rối nghiêm trọng. Thế nên, 20 đồng vàng không hề là đắt với lãnh chúa.

Và lãnh chúa cũng khôn ngoan không hé miệng một lời về chiếc mặt nạ Mile đeo. Mà cho dù không có mặt nạ hay có điều quái lạ đến thế, lãnh chúa cũng tương đối lịch thiệp.

Sau cùng ổng là lãnh chúa tốt mừ.

~godblessme~

“Chết rồi!”

Mile nhận ra. Hôm nay đã là ngày thứ 5 của kì nghỉ, là ngày cuối cùng. Nhỏ không thể đi về trễ.

Ít nhất, nhỏ phải quay về trước giờ ăn tối và trò chuyện cùng mọi người về kì nghỉ.

Nhưng hiện giờ, mặt trời đã lặn.

“Tệ quá! Dù chạy thục mạng, mình cũng sẽ không kịp mất.”

Quyết định thế là đặt ra. Bằng [Phương án khẩn cấp] mà Mile đã lên kế hoạch dùng cho tình huống khẩn cấp.

[Nano-chan, xin giúp chị!]

[Đã rõ!]

[Cản trọng lực! Phải phải, một lá chắn phản trọng lực. Kiểu Cavorite…]

https://en.wikipedia.org/wiki/The_First_Men_in_the_Moon

https://dc.fandom.com/wiki/Cavorite

http://fantastic-plastic.com/cavorite-sphere-from-first-men-in-the-moon-by-larson-designs.html

Sau đó Mile hướng dẫn nanomachine sau khi hình dung tác dụng của ma thuật. (nhân 3,27 lần hiệu quả)

[Phản trọng lực!]

Và, khi Mile không còn cảm thấy sức nặng cơ thể, nhỏ nhẹ nhàng đạp đất với một thanh âm “ton”.

Nhỏ xác định người mình nổi lên và độ cao trở nên cao hơn dãy núi quanh vùng.

“Bằng này chắc đã đủ cao.”

[Khôi phục lực trọng trường hướng xuống, với một góc từ điểm này tới vương đô.

Đếm ngược trong 5 giây. 5, 4, 3, 2, 1, và zero!]

Rồi đó Mile cảm thấy gia tốc liên tục giống như đang rơi không trọng lực.

“Aaaaaaaaaaaaaaa!!!”

“Gió…áp lực gió…aaa! Quần áo…sẽ bị xé toạc mất!”

“K-kết…giới! Kết giới!”

“Đ-đáng lẽ mình nên biết việc này xảy ra mới phải…”

Và thế là Mile trở về kịp thời. Về với căn nhà trọ nơi có cô bé kemonomimi và bạn bè đang đợi cùng một câu chuyện làm quà gặp lại.

Mile tin chắc bạn bè sẽ mắng mỏ nếu họ biết về vụ này nên nhỏ dứt khoát là không kể chuyện thử làm siêu anh hùng của nhỏ.