194: Vụ bắt cóc bí ẩn (2)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Pauline đi tới Công hội cùng với chú chủ nhà trọ, còn những người khác đi tới hiện trường vụ bắt cóc dưới sự dẫn đường của Meselia-chan.
Vợ chú chủ nhà ở lại nhà trọ cùng với các con trai của họ.
“_______”
Thật đáng sợ. Mọi người sợ hãi đủ thứ trước sự im lìm của Mile.
À không, Rena, Meavis và tất nhiên cha con Dafrel và Meselia-chan có giận dữ với bọn bắt cóc, nhưng tất cả họ đều bị áp đảo bởi hào quang tiêu cực bốc lên ngùn ngụt từ người Mile.
“Rena-san, cậu đoán được mục đích của bọn bắt cóc là gì không?”
“Eh? Tớ chỉ nghĩ được những động cơ như đòi tiền chuộc ngẫu nhiên, buôn người, chơi với trẻ con bởi những kẻ lệch lạc thích tra tấn hay giết chóc… mà tớ tự hỏi chúng nhắm tới Faril-chan có phải vì em ấy là một bán thú nhân hay không?”
Bởi vì Mile, người im lặng âm thầm, bỗng dưng nói chuyện, làm Rena hốt hoảng đáp lại. Rena thấy dường như không khí tiêu cực của Mile đã yếu bớt đi.
“Chúng nhắm tới em ấy chỉ vì em ấy là một bán thú nhân thôi ư?”
“Đúng rồi, cậu nên biết mà. Có người hoặc đám cuồng tín nghĩ như thế.
Thú nhân bị coi là sinh vật hạ đẳng. Trẻ con lai giữa người và thú nhân được ví như một sự phạm thượng đối với Thần Linh tạo ra con người.
Chúng thuộc về mặt đối diện với cậu, Mile. Cậu yêu thú nh…Hii~iii~!”
“Làm ơn đừng có gom tình yêu kemonomimi của mình với một đám hoang tưởng!”
…Quá đáng sợ. Mile hiện giờ quá đáng sợ.
“Nhưng có lẽ khả năng nhiều nhất bọn chúng bắt cóc Faril-chan là bởi vì dòng máu thú nhân của em ấy, hơn là buôn lậu người hay mục đích khác.”
“Hả???”
Nghe Mile nói, nhóm người lên giọng ngạc nhiên.
“Eh? Tại sao cậu nghĩ vậy?”
“Tại vì Meselia-chan nói là khi tụi bắt cóc xuất hiện, chúng hô lớn tới Faril-chan rằng [Là đứa này].
Điều đó có nghĩa là ngay từ đầu, chúng đã có ý định bắt cóc Faril-chan. Nếu vì mục đích tiền chuộc, buôn người… tại sao chúng không bắt giữ Meselia-chan luôn đi?
Vả lại, chúng rời đi mà không gây hại gì khác ngoài bắt cóc Faril-chan. Thông thường, chúng sẽ bịt miệng, giết nhân chứng để trì hoãn việc phát hiện tội ác của chúng.
Chỉ mất vài giây để dùng dao bịt miệng một đứa bé.
Tuy vậy, chúng khá là tử tế khi không làm điều đó. Hay đúng hơn là, chúng không thèm để ý tới điều gì khác ngoài mục tiêu bắt Faril-chan.”
“B—bịt mmiệng!?”
“Dd—dùng dao?!”
Giờ thì chú Dafren và bé Meselia đã ý thức được tình huống là nguy hiểm thế nào cho cô bé khi ở đó. Khuôn mặt họ trở nên xanh lè.
~godblessme~
Mọi người chạy hơn 10 phút từ nhà trọ và tới một bãi cỏ mà Meselia-chan thường chơi với Faril.
Chú Dafren tính cõng Meselia đi nhưng cô bé từ chối. Ừ, một đứa trẻ 6t tự chạy dù sao vẫn là nhanh.
“Đây! Ở quanh đây nè các chị. Những người đàn ông đó…
Faril-chan cố gắng chống cự và hô hoáng lớn. Meselia cũng bấu vào họ và cố gắng ngăn cản, nhưng Meselia bị đẩy ngã ra đất.”
“…Khứu giác, Hiện ảnh hóa!”
Đột nhiên Mile nói gì mà không ai hiểu.
“….Cái gì vậy!”
Tự nhiên, Rena và Meavis đồng thanh nghi vấn.
“Đó là ma thuật để hình ảnh hóa mùi vị”
Là cái họ được nghe.
“Nó có giải thích được gì đâu chứ!”
Rena kêu lên phản đối. Ừ thì, đó là việc bình thường. Sau đó Mile cho một giải thích chi tiết thêm hơn.
“Nếu chúng ta có một con chó, chúng ta có thể để nó lần theo dấu mùi của bé Faril.
Nhưng tại đây chúng ta không có chó huấn luyện lẫn không có mẩu mùi của bé Faril.
Vậy nên mình sẽ theo dấu mùi cô bé bằng ma thuật cường hóa tố chất.
Mùi hương thường ngửi bằng mũi, nhưng mình không có khả năng phân biệt cường độ hay phương hướng mùi hương bằng mũi của mình.
Do đó thay vì dùng mũi ngửi, mình chuyển đổi tín hiệu mùi sang hình ảnh.
Bằng cách đó, mình có thể [Phát hiện mùi bằng mắt].”
“____________”
Cuối cùng thì họ cũng chả hiểu là cái quái gì. Dĩ nhiên, bé Meselia miễn bàn.
“Ôi dào, cứ để biết vậy là vậy đi! Vì thời gian gấp rút, cứ im lặng và đi theo mình thôi!”
Nói đoạn, Mile bắt đầu nhìn quanh tìm kiếm.
“Đây rồi! Hướng này, chúng ta đi thôi!”
Bốn người vội vàng theo sau Mile, người xem chừng thấy manh mối của Faril và bắt đầu đi.
“Mile, bộ cậu biết mùi Faril như thế nào ư?”
“Rena-san, chứ cậu nghĩ mình mê mẩn với bé Faril suốt thời gian mà chẳng được tích sự gì sao!?”
“______”
Một lần nữa….ba người trừ bé Meselia lại thấy sợ hãi đủ thứ.
“Pauline chắc sắp xong công việc của cậu ấy ở Hội rồi. Từ giờ, mình đã hiểu xấp xỉ phương hướng.
Chúng ta sẽ di chuyển theo đường này trong một lúc. Meavis, cậu vui lòng tới Hội đón Pauline được không?”
“Hiểu rồi~”
Một lúc sau, Meavis quay trở về…cùng với Pauline, chú chủ quán và cộng thêm 5 hunter.
“Trời đất! Có chuyện gì với mấy người này thế!”
Pauline cúi đầu khi nghe Rena kêu lên.
“Xin lỗi, khi mình đang làm việc cậu nói ở Hội. Những người này tình cờ có mặt ở đó và nghe được chuyện khẩn cấp từ tiếp tân viên ở Hội.
Họ nói họ cũng sẽ nhận yêu cầu đó. Nói là nhận, nhưng mình thấy…khá là ép buộc phải cho họ nhận.
Mình cũng đã bảo là lượng tiền thưởng chỉ có 1 đồng bạc thôi, nhưng họ cứ…”
“Trước đây họ có ở nhà trọ của chú, nên họ biết Faril.
Tiền thưởng chỉ một đồng bạc như các cháu đã căn dặn chú, nhưng họ bảo không sao với điều đó.
Thú thật, chú muốn càng nhiều giúp đỡ càng tốt. Nên chú đã xin họ làm việc cùng tụi cháu!”
Ở một bên, chú chủ nhà cũng vội nói theo. Các cô gái hiểu cảm xúc của chú chủ quán, họ cũng hiểu cảm giác muốn giúp đỡ của những hunter.
Họ không thể từ chối việc này.
Huống hồ chi, nhiệm vụ khẩn cấp như thế này không cụ thể chỉ định người hợp đồng ngay từ đầu.
Chỉ có nhiệm vụ chỉ định mới quyết định người nhận kèo mà thôi.
Và nếu đó là một nhiệm vụ đề cử, nó sẽ không là khẩn cấp.
Tuy nhiên, lần này nhiệm vụ cần thiết phải có khẩn cấp để tiện làm cho Xích Thệ.
Các cô gái cần có Hội lan truyền rộng rãi nhiệm vụ này.
Vả lại, Xích Thệ không thể cự tuyệt khi khách hàng, chú chủ quán, đã đồng ý với nhóm hunter.
Pauline hiểu rõ điều ấy.
Rena đành nhún vai như nói không có lựa chọn nào khác.
“Không cần lo lắng đâu, các tiểu muội! Đã có các tỷ tỷ ở đây!
Chúng tôi là, năm cô gái được nữ thần chúc phúc!
Những [Hầu cận nữ thần] !”