34. Thi tốt nghiệp 3
Nơi giữa đấu trường, Mile và Thủ lĩnh [Mithril Roar] đối diện nhau.
“Thiệt tình, các cô từ chỗ quái nào vậy hả….”
“Eh, chúng tôi hả? Chỉ là vài học viên của Trường đào tạo, ông biết mà? Tuy là chúng tôi có hơi trật đường lối chút xíu…”
“Làm như cái [trật đường lối] đó sẽ biến học viên bình thường thành ra thế này vậy!”
Nhận được sự bác bỏ bình thường, Mile cười hạnh phúc.
Chẳng có gì phải buồn khi chơi giả ngu, chỉ để bên kia cho nó qua mà chẳng nói năng gì.
“Ma Kiếm Sĩ, [Cô gái bình thường Mile], là tôi đây!”
“Cái đó là gì?!”
“À, ừ, tôi nghĩ nếu tôi tự giới thiệu thế này thì nó gắn liền luôn. Bình thường không tuyệt sao…”
“Không phải cái đó! Dù cũng có lẽ…Mà cái [Ma Kiếm sĩ] đấy coi là gì! Pháp sư hay kiếm sĩ, cô thuộc đằng nào!”
“Ông sẽ nhận ra khi đánh với tôi.”
“Được thôi, thực sự tôi cũng cho vậy…Bắt đầu đi!”
Và thế là trận đấu của họ bắt đầu.
GanGonGinGon!
Giiiiiiin!
Sau khi thăm hỏi bằng vài chiêu mạnh mẽ, những cú va chạm nhanh lé mắt bắt đầu.
Sụ rung động của kiếm họ kết nối với nhau đã hóa thành những tiếng rít chói tai liên tục.
Chiến đấu ở mức độ khi khán giả không thể thấy lưỡi kiếm nữa tiếp tục cho tới khi khách khứa, đắm mình trong sự ngạc nhiên và thích thú, hò reo cổ vũ.
“Không biết sao mà lại vui thế này. Tôi đánh nhanh chút nữa có được không?”
“N-nhóc lùn, nhóc dám giữ sức với ta sao! Mang ra hết đi!”
“Rồi!”
GaGaGaGaGaGaGaGa!
Dogogogogogogo!
Rõ ràng Guren tự bản thân cũng giữ sức rất nhiều khi những đòn trao đổi của họ tiếp tục nhiều hơn nữa kể cả khi tăng tốc độ. Mặt ông ta bắt đầu méo xệch, nhưng đó không bởi vì đau đớn hay sự khó chịu.
Nếu một trong những bạn già của Guren thấy ông như thế, họ có lẽ nói [A, hắn đang cười kia. Kì quái nhỉ. Tâm trạng hắn chắc phải đang tốt lắm đấy]…
“Ha”
“Fuha…”
“Ahahaha!”
“Fuhahaha!”
“Gì thế…thủ lĩnh đang cười kìa…”
Tiếng ngạc nhiên cất lên từ khu nghỉ ngơi của Mithril Roar.
“Thế nghĩa là gì…”
“….trận chiến cuối cùng của một ác quỉ và một thiên thần?”
Người mà giải đáp câu hỏi lẩm bẩm của bộ trưởng tài chính là hoàng tử.
“Anh thấy kiếm của họ không?”
“Thưa không ạ…”
Elbert đáp lời nhà vua.
Kế bên họ, tay của Bá tước Christopher, nguyên Hunter hạng S, đang run lên.
Ông ta đâu phải đột quị. Chúng đang rung bởi vì nắm một chuôi kiếm vô hình.
“….Ta có thể không, Elbert?”
“Hiển nhiên không rồi, thưa Bá tước!”
….vẻ như ông ấy cũng muốn chiến đấu.
Khán giả thường reo hò suốt cả thời gian đã rơi vào yên tĩnh.
Họ không còn dư dả để nói hay la hét.
Nếu họ có thời gian cho điều đó, thà rằng họ để dành nó cho việc khắc ghi quang cảnh vào óc họ thi hơn.
Toàn trường trận đấu này có lẽ thành thứ mà họ sẽ kể và bàn tán trong tương lai.
Bakin!
“””A…”””
Không thể chịu nổi những nhát chém, kiếm của Mile cuối cùng gãy dưới sự căng thẳng. Chúng chỉ là đồ rẻ tiền cho trận giả, nên chẳng hề lạ chi.
Nhưng chẳng ai trong hai người thỏa mãn.
“Cô muốn lấy một cái mới không? Ta chẳng ngại nếu cô dùng cái của mình đâu.”
Mặc dù Guren nói vậy, thì không đời nào Mile dám dùng Huyền Bí Kiếm.
“Không cần.”
Nói ra vậy, Mile để tay lên phần lưỡi kiếm gần cán kiếm và miết nó lên cho tới khi cô tiến tới độ dài cũ của thanh kiếm. Nơi ngón tay cô đi qua giờ là một lưỡi kiếm ánh sáng
“Tuyệt chiêu, [Quang tuyến kiếm = kiếm ánh sáng] !”
“Cái quái đó là gì?!”
“Là nó đấy, một [Kiếm sĩ có thể dùng Ma thuật], ngắn gọn là [Ma kiếm sĩ]!”
.
“Eh, cô thường vẫn dùng được phép cơ à!”
Hyugoo, Dokan!
“…À thôi, chả sao cả, tiếp đi!!”
“Được!”
Guren vô hiệu hóa ma đạn bắn tới dễ dàng, không hề niệm chú, và chỉ bằng cái phẩy tay của ông.
Từ khi khán giả không nghe họ nói, họ không nhận ra rằng Mile bỏ qua cả niệm chú.
Trận đấu nảy lửa của họ khôi phục lại với Mile tự do di chuyển tốc độ cao và lật lại.
Đây vẫn còn lâu mới đến toàn lực bình sinh của cô, nhưng cô đã xóa đủ giới hạn tại đỉnh cao của loài người. Với Mile thiếu tài năng khi bàn đến kiếm thuật, đây vừa đúng đủ để chọi với Guren.
Vui quá! Thật phấn khích!
Đánh mất bản thân trong niềm vui sướng chiến đấu, Mile chỉ tỉnh táo trở lại khi Guren tiến đến giới hạn và trở nên chậm dần.
(Tệ quá! Mình lại làm thế nữa rồi!)
Tuy cô lên kế hoạch phô diễn từ đầu, nhưng cô không định cho xem thế này. Có một giới hạn là cô sẽ đi xa tới mức nào.
Mặt trắng bệch, Mile hỏi Guren nhỏ tiếng.
“Tôi rất xin lỗi, nhưng tại bị hoàn cảnh nên sẽ tuyệt lắm nếu ông làm tôi thua được không! À, ít đau nhất có thể nhé!”
“….hiểu rồi!”
Nhiều năm làm Hunter, Guren đã thấy và trải nghiệm nhiều thứ. Ộng lập tức hiểu ra ngay Mile có hoàn cảnh đặc thù, nhưng bởi hưng phấn mà làm loạn xạ lên. Vì ông cũng là phần nguyên do, còn việc ông cũng đã có rất nhiều khúc vui vẻ, ông có thể làm thế vậy cho cô ấy.
“Chết nè!”
“Gua, mình xong rồi~….”
Họ diễn không thể dở hơn nữa.
Nhưng là một phối hợp tốt.
Với khán giả, kết thúc thảm của trận đấu nghẹt thở này thật là sốc, nhưng sau đó họ sớm diễn giải theo cách tốt đẹp kiểu như [chắc có lý do đằng sau] hay là [cô ấy bày tỏ sự kính trọng với người đi trước và dâng chiến thắng cho ông ấy], ngó lơ đi diễn xuất trơ trẽn của họ.
Nhưng ở giữa đấu trường, lượt Mile vẫn chưa xong đâu.
“Đừng có tự mãn bởi vì ông thắng tôi! Chúng tôi chỉ là trẻ nít đối với người đó! Hãy báo thù cho mình, Vail-sama!”
“ “EHHH?“ “
Đối với tuyên bố thình lình của Mile, Guren, cũng như Vail ở khu chờ phía xa, kêu lên.
“Ê nè, cô…”
“Hoàn cảnh, tôi có hoàn cảnh, diễn đi!”
“Ơ-Ờ được….Cô đang phun thứ gì phi lý thế! Làm sao hắn có thể thắng nổi đại nhận ta đây!”
Guren miễn cưỡng chơi cùng bộ dạng thất thiểu của Mile.
“Ây, Thủ lĩnh điên rồi…”
Mithril Roar rơi vào lúng túng, một số không tin nổi chăm chăm nhìn vào cảnh trước mắt họ trong khi số khác cố nén xuống tiếng cười của họ hết sức.
Trong khi đó Vail đang bước ra từ khu chờ, mặt cậu ta rõ ràng cho thấy cậu ta không muốn vào loại không khí này.
“Diễn xuất dở tệ đó vào khúc cuối là sao vậy Elbert..”
“Nhìn theo họ thì có lẽ có nguyên do. Cho nó qua đi. Thế phải không Elbert.”
Nhà vua hỏi Elbert sau khi xoa dịu bộ trưởng.
“Cô gái đó, cùng với ba người trước là cùng một nhóm.”
“Vậy à…”
“Mile! Chuyện là sao! Chúng ta đã gần như có chiến thắng mỹ mãn!”
“Không không, nếu chúng ta làm như thế, thì bắt đầu từ Hạng C sẽ có chuyện đấy! Mà không phải tệ lắm sao nếu bên kia mất mặt hoàn toàn à?”
“À-Ờ, cậu có lý đấy…”
Nhớ lại những gì cô làm khi nãy, Rena cảm thấy hơi xấu tệ và dịu xuống. Coi bộ ông chú pháp sư vẫn còn thu mình thành trái banh ở khu đợi của họ và liên tục lầm bầm gì đó.
Nơi giữa đấu trường, dưới cái nhìn của khán giả, Guren và Vail đối mặt lẫn nhau.
Sau những lời đó, Guren không hề có lựa chọn nào là tiếp tục chiến đấu. Y như Mile lập kế.
“Cậu cũng là phần của bọn họ ư…”
“K-không có! Đừng có gom tôi với mấy người như họ!”
“Xin lỗi! Tôi không có ý gì…”
Guren thành thực xin lỗi Vail mà hết sức chối bỏ nhận xét của ông.
Nếu chỉ là một học viên thường, thậm chí với tình trạng kiệt sức và tả tơi của ông thì cũng không thành vấn đề.
“Vậy hãy hoàn tất nó thôi. Đến với ta đi!”
“Yeah!”
GanGanGanGanGanGanGanGan!
“Wa…Cậu lừa tôi!”
“Tôi đâu có lừa ông!”
Dù Vail không gần đến mức Mile, tốc độ cậu vẫn sáng ngang Maevis, nhưng kĩ thuật cậu thì nhảy vọt trên Mile. Phối hợp điều này với một Guren kiệt sức và buông lỏng tinh thần sau khi thỏa thích đánh với Mile, làm trận đấu trở nên khó khăn cho ông.
Trong khắc xao lãng, một đòn tấn công bắn ra.
“Air Bullet!”
“Sao!”
Nhét hình ảnh cần thiết trong độc nhất một từ, một Phong Thuật phát động dễ dàng.
Bởi phần khác biệt chiều cao, quả cầu khí nén trúng vào phần dưới của ông bởi phản ứng chậm lụt, nhấc Guren lên không và phá tư thế của ông.
Với chân lơ lửng chân không, Guren không thể gom tí sức lực nào, trong khi Vail tung một loạt chuỗi công kích. Nhưng dù thế thủ ông bị phá, thế này cũng không đủ hạ gục Guren. Vậy mà…
“Magic Edge!”
Với một âm “pling”, phần lưỡi kiếm của Guren bay đi cắm vào đất trong khi Vail ngừng ma thuật tức thời sau khi cắt thanh kiếm, đoạn thọc thanh kiếm giờ đã bình thường lại vào bụng Guren.
“Hự!”
“Chúng ta đã có người thắng!”
Thủ lĩnh của Mithril Roar, Hunter Guren hạng A, đáng tiếc đã thua.
Bất chấp việc bị thua, Guren hoàn toàn bình thản. Bởi vì ông hiểu rõ nguyên nhân thua cuộc và tự tin rằng ông sẽ chẳng hề lặp lại sai lầm nữa.
Người sốc hẳn là Vail, người chiến thắng.
“Mi, mình thắng à…?...thắng một Hunter hạng A?”
“Ê, nếu cậu nghĩ cậu thắng việc này bằng chính sức cậu, cậu sẽ chết sớm đó, rõ chưa?”
“A, à vâng, tôi biết cái đó…nhưng kể cả vậy, một chút thì…”
“À~, tôi hiểu rồi. Thôi, thắng là thắng. Hôm nay cậu chỉ cần vui sướng về điều đó, nhưng nhớ khắc ghi hành động cậu cùng điều đó. Và hạng của nhóm ta là B, nhưng của ta là A, nhớ kĩ đấy!”
“V-vâng! Cảm ơn ông rất nhiều!”
Trong tràng pháo tay rộn tã, Vail rời khỏi đấu trường.
(Tuyệt vời, mọi thứ đều theo kế hoạch!)
Kế hoạch là để làm yếu đi ấn tượng trận đấu của Mile bằng cách để Vail phô diễn sau cô.
Bằng việc Vail đánh bại thủ lĩnh nhóm Hunter hàng đầu Mithril Roar, làm mọi người khác gần như cuống theo. Kể cả khi cô làm quá một chút, nó cũng sẽ bốc cháy trong tin chấn động về một học viên hạ gục Guren của Mithril Roar.
“Này, Mile! Tới đây một chút đi!”
Đang mỉm cười về kế hoạch cô tốt đẹp không lấy một trở ngại, Guren bỗng dưng gọi cô từ giữa đấu trường.
“C-Sao cơ?”