38. Hunter hạng C thông thường
Rena đang đứng trước bảng ủy thác của hội Hunter với vẻ mặt đáng sợ trên mặt và nói:
“Để coi, chí ít, bọn mình hãy làm một cái nhiệm vụ kỉ niệm đầu tiên như Hunter hạng C! Bọn mình sẽ làm gì trước đây?”
“Đương nhiên là săn goblin!”
“ “ “Eh…” “ “
Mile đáp câu hỏi cuồng nhiệt của Rena mà không hoàn toàn được đồng thuận của bộ ba.
“Sao cậu lại muốn săn goblin vào lúc này cơ chứ! Tiêu diệt chúng chả kiếm được nhiều, chúng còn chẳng có giá trị để bán, và cậu không thể ăn thịt của chúng. Goblin chỉ là những gì Hunter hạng D dùng kiếm tiền dằn túi hay tập luyện bọn khờ khạo!”
“Không đúng! Công việc khởi đầu của một Hunter phải từ việc thu thập thảo mộc và chấm dứt bởi việc săn goblin!”
Mile không để ý kiến của cô bị bác bỏ.
“Săn goblin là rào cản đầu tiên mà Hunter hạng F muốn tốt nghiệp khỏi việc đi lụm thảo mộc và giết Thỏ sừng, để thăng lên hạng E, buộc thông thạo. Hoặc theo định nghĩa cách khác, nó là bằng chứng sự trưởng thành của một người!
Mà bọn mình sẽ làm gì nếu bọn mình phải dạy cho đàn em bọn mình về điểm yếu của goblin trong tương lai!”
“Eh, không phải điểm yếu của goblin là cổ chúng sao? Cắt đầu là chúng ngỏm thôi….”
“Nếu cậu chặt đầu thì ngay cả rồng cũng chết tốt! Thứ đó không coi là [điểm yếu] được!”
Đáp trả lại phân trần của Meavis, giọng Mile trở nên to tiếng bất thường.
“Du-dù sao đi nữa, bọn mình đã chắc hạng C, nhưng bọn mình chỉ từng săn Goblin có một lần hồi tập luyện dã ngoại ở Trường khi mà chỗ an toàn được đảm bảo còn mọi thứ đã được chuẩn bị do thế bọn mình chỉ việc vung vũ khí hay tung chưởng mà thôi. Chỉ với thế đó thì bọn mình không thể gọi là có [kinh nghiệm thảo phạt goblin] được. Hunter hạng E như Rena-san chắc đã từng trải rồi, nhưng mình, Meavis, còn cả Pauline chỉ đấu duy nhất mỗi một lần.
Thậm chí cả khi bọn mình diệt được Sói rừng và Orge, nếu bọn mình bỏ qua những điều cơ bản, bọn mình không thể tự xưng là Hunter chính thức được, ngày nào đó bọn mình sẽ bị cắn trả… Nói thật mình muốn cả bọn bắt đầu bằng việc thu thập thảo mộc, nhưng hiển nhiên bọn mình đã làm điều đó còn hơn là đủ trong những ngày rãnh rang đi kiếm tiền rồi…”
Mặc dù sự không hài lòng được thấy trên mặt cô, khi rõ ràng thấy rằng Mile nói không vì bản thân mình, mà còn cho cả ba, kết hợp với giải thích thuyết phục của cô, Rena bãi bỏ sự phản đối của mình.
Mà nghiễm nhiên, khác với việc làm nhiệm vụ để kiếm tiền túi, khi một ngôi làng úy thác ngăn chặn goblin, phần quan trọng nhất không phải là trận đánh, mà đấy là điều tra trước và hoạch định chiến lược để chắc ăn là không để lấy 1 con tẩu thoát, rằng tổ của chúng sẽ bị xóa sổ tức khắc, và họ còn phải dứt điểm hết các con cái và con non. Vì nếu họ chỉ cần để lại một ít còn sống sót thì bọn goblin sẽ sớm nhân lên lại và gây hại dân làng. Rồi mục tiêu của chúng thì thường là những trẻ con mềm thịt và phụ nữ.
“….Thôi được. Vậy hãy làm cái này đi. Bọn cậu thấy sao, Meavis, Pauline?”
“Ừm, hiểu rồi!”
“Không vấn đề gì.”
Cả hai đều bị Mile thuyết phục và đồng ý.
Còn những Hunter khác nghe lỏm nói chuyện của họ thì ấn tượng.
“Hây, vẻ như là chúng biết mình nên làm gì, mặc dù chúng còn non choẹt. Khi tôi nghe rằng chúng hình thành một đội gồm chỉ những hạng C mới toanh từ trường, thay vì gia nhập một đội ngũ hơi kinh nghiệm, tôi đã nghĩ chúng sẽ sớm chết ở một cái lỗ đâu đó, nhưng giờ trông như chúng sẽ sống và giỏi hơn nữa….”
“Quả thật là thế. Họ không phải chẳng có gì để thành đề tài nóng hổi. Trường Đào tạo thiệt sự làm tốt việc đấy nhỉ…”
“Hô, tôi rõ rồi….Tôi đã nghe [Mithril Roar] đã để ai đó thắng ở kì thi tốt nghiệp, vậy ra họ có lẽ thấy tiềm năng của chúng và muốn gia tăng sự tự tin này…hoặc họ có lẽ cho chúng qua bởi vì đều là mấy cô gái dễ thương cả. Aha ha ha!”
“ “ “ “Eh…” “ “ “
Với lời tuyên bố của một Hunter nhất định làm cho vài đồng nghiệp chung quanh anh ta cho thấy sự ngạc nhiên, nhưng bỏ nó qua đi, kết luận đó chỉ vì anh ta không xem kì thi tốt nghiệp và chỉ nhận được những tin đồn nhăng nhít mà thôi.
“Chẳng có gì hết…”
Ở trước bảng nhiệm vụ, vai Mile chùn xuống.
Không có ủy nhiệm của ngôi làng nào về việc diệt goblin lẫn không có ủy thác nào làm giảm số lượng chúng. Có vẻ như ngay giờ số lượng goblin ở kinh thành khá là thấp.
Những ủy thác mà vị trí gần và có thể xong trong ngày cũng thưa thớt luôn. Cô không hề có động lực nào để lựa nhiệm vụ cần họ đi xa trong ngày đầu tiên, lẫn khiến họ chuẩn bị cắm trại bên ngoài cả.
“Ừm, còn về săn orc trong ủy thác liên tục thì sao? Mà còn có rất nhiều ủy thác liên quan tới thức ăn mà bọn mình có thể thu chúng dọc đường kìa….Bọn mình đã săn chúng hồi thực tập nên chẳng có vấn đề gì hết phải không?”
Mile miễn cưỡng gật đầu với yêu cầu của Meavis trong khi Rena và Pauline nhìn có chút nhẹ gánh.
Tuy là họ đồng ý lý luận của Mile, thì chẳng ai háo hức đi săn goblin cả.
(Goblin bốc mùi kinh dị khi chúng bị đốt…orc thì tốt hơn nhiều.)
Thực sự, so với một con goblin, mùi thịt lợn nướng thì kích thích thèm ăn hơn.
---medmed---
“Không bắt được gì hết…”
Rena ngã sụm đầu gối.
Cảm giác deja vu nổi lên trong Mile, nhưng cô chẳng thốt lên tiếng.
Đúng vậy, Mile đã học [đọc tâm trạng] được một ít chứ bộ.
Khu rừng này không phải cái phù hợp cho hạng E-F mà họ đã đến hồi còn ở trường. Nơi đây là [Đất săn bắn] cho các Hunter D-C kiếm tiền.
…..Đúng vậy đó, đây là [một chốn săn nơi mà số lượng lớn Hunter hạng D-C đi tới]. Nói ngắn gọn, cạnh tranh khốc liệt, và thực tiễn cho thấy chả có con mồi nào ở bóng bìa rừng.
Tuy hoàn toàn có số ít chim chóc và thỏ sừng, thì săn y hệt con mồi mà họ đã giết đi giết lại ở hạng E-F, làm cảm giác sai sai với first kill của họ ở hạng C.
“Đi sâu hơn đi!”
Từ khi cảm giác họ y chang, ba người kia đơn giản gật đầu, đoạn họ tiến xa vào rừng.
Bashu!
Búng ra hòn sỏi, Mile lao vào bụi rậm một chút rồi quay về với một con thỏ sừng.
Bất kể họ muốn bắt con mồi to cỡ nào, thì cũng chắc gì họ phải làm như thế. Và thậm chí nếu họ muốn bắt cá to, thì cũng không cần ngó lơ cá nhỏ bơi ngang đường họ. Thêm 2 đồng bạc thì họ có thể kiếm một bữa ăn tối ngon lành hơn. Do vì [Xích Thệ] chẳng có giới hạn về việc họ có thể vác về bao nhiêu, họ chả cần phải bỏ tép bắt tôm mà là quất sạch.
“…Mà, cái phép đó tiện thật…”
Rena nói trong khi nhìn ghen tỵ cái cách Mile bắn sỏi. Bao nhiêu lần nhỏ đã bắn nó hôm nay?
“Nếu cậu muốn chặt ngón tay đi thì mình có thể dạy cho?”
“Gu…”
Như mọi khi, Rena rên rỉ đau khổ với lời Mile.
Khi Rena dồn Mile vào chân tường để bắt dạy cô phép ấy, Mile đã gập một đồng xu bằng ngón tay để trình diễn cho xem, và bảo cô rằng chỉ những ai rèn luyện từ sớm mới có thể dùng phép ấy mà không thổi bay ngón tay họ đi khi nó kích hoạt, khiến cô buộc đầu hàng.
Nếu Mile không làm xa thế, cô ấy phải kể cho Rena nghe rằng cái này chẳng phải phép thuật gì đâu, chỉ là sức mạnh cơ bắp thuần túy thôi.
Pishun!
Pishun!
Họ kiếm tiền kha khá trên đường đi, nhưng do chỉ có mình Mile búng sỏi, ba người khác thấy buồn chán. Để kiếm thêm mồi, họ thậm chí đi sâu hơn vào rừng.
Sau khi đi được một lúc, Meavis đi đằng trước dừng lại và âm thầm ra tín hiệu cho họ bằng tay. Dấu hiệu đó là cô thấy con mồi.
Trong đội hình nhóm của họ, Meavis ở phía trước. Do vì cô ấy cao nhất bọn, cô là người đầu tiên nhận diện được kẻ địch, và nếu mà cô ấy đi đằng trước để dọn dẹp nhánh cây bởi chiều cao của cô, thì có nghĩa là không cần nhân đôi công việc.
Mà, lý do quan trọng nhất bởi vì Meavis là thành viên [Thuần Tiên phong] duy nhất trong đội.
Nhân tiện, Rena và Pauline là người chiến đấu hậu tuyến, trong khi Mile là người đánh ở tiền phương, trung phương và cả hậu phương nữa.
Khi tất cả dừng lại theo dấu hiệu của Meavis rồi quan sát xung quanh.
Nó đấy.
Do hôm nay họ làm việc để hoàn thành một ủy thác tuần hoàn, không có một [kẻ địch cụ thể] mà họ cần chinh phục, mục tiêu cá nhân của họ là săn một con orc. Ở đây có 3 con orc trưởng thành.
“Mile, cậu đã săn nhiều rồi, để chúng nó cho bọn tớ!”
Mile gật đầu đáp ứng lời thì thào của Rena, nhưng vào trạng thái chiến đầu hoàn toàn phòng khi có sai sót diễn ra.
“Mình sẽ hạ một con làm nhiệm vụ. Pauline, cậu đánh 2 con kia. Và ngay khi phép cậu trúng, Meavis sẽ cho chúng đòn kết thúc.”
Pauline cùng Meavis gật đầu đồng tình.
Rena và Pauline bắt đầu thì thầm niệm chú, tung cả hai đòn tấn công của họ cùng lúc với tín hiệu của Rena.
“Băng thương = Icicle Javelin!”
“Thủy nhận = Water Cutter!’
Bất chấp có nhiều ma lực, Rena thì không thiên về thủy và băng pháp, thế nên cô dùng một đòn tấn công dựa trên Băng Chất, trong khi Pauline khéo léo bắn ra thủy pháp đồng thời.
Rồi lưỡi băng và hai sóng nước trúng mục tiêu thần sầu.
Kẻ địch bị băng đâm lủng bụng té ngã, nhưng hai tên khác, mặc dù có vết rách lớn trên bụng và vai, không phải vết thương chí tử nên chúng nhanh chóng vào thế chiến đầu và nhìn quanh tìm kẻ địch.
Nhưng thời điểm đó, Meavis đã lao ra cùng với phép tấn công, đã rút ngắn khoảng cách và lăm lăm thanh kiếm.
Khi orc nhận ra cô, cô ấy đã chém xuống xẻ gọn một tên.
Rên tiếng kêu bi phẫn, con orc bị chém ngã xuống với máu tung tóe.
Tránh con orc này, Meavis chém con còn lại.
Bởi con orc đang nhìn xuống vết thương ngay bụng, mũi kiếm cô cắt cổ họng sơ hở của nó, làm con orc thứ hai cũng bón phân cho đất.
“B, bọn mình làm được rồi…”
Cảm giác hài lòng và thỏa mãn dựa trên lần đầu giết orc của cô, Meavis lơ đễnh trong phút chốc.
“Đằng sau kìa!”
Khi cô xoay lại với tiếng kêu của Rena, con orc bị đâm bởi Băng Thương nhỏm dậy và xông vào Meavis.
“Sặc!”
Bởi cô không có thời gian để giơ kiếm, Meavis chém nó hướng lên.
Mile đã nhón gót suốt cả thời gian, sẳn sàng nhảy vào bất cứ khoảnh khắc nào, nhưng cô kiếm chế có thể nhất miễn là người khác có thể vượt qua bằng chính sức của họ. Và với thị lực siêu phàm, cô xác định là đòn của Meavis đã đủ nhanh.
Chắc chắn hiển nhiên nó đủ nhanh.
Thân con orc bị chẻ thành đôi từ dưới lên trên bởi kiếm Meavis, ngăn chặn đòn tấn công của con orc.
….thế nhưng.
Bokin!
“ “ “ “Ách…..” “ “ “
Bể rồi.
Không phải tim Meavis bể đâu, mà là cây kiếm của cô cơ.
Có một lý do vì sao kiếm cô bị bể.
Meavis, do sự huấn luyện của Mile, đã mạnh hơn nữ nhân thường.
Quan trọng hơn nữa là tốc độ ra kiếm của cô.
Rõ ràng nếu liên hệ với sức mạnh va đập, ấy làm tăng sự căng thẳng trên lưỡi kiếm.
Và thanh kiếm được xác định làm vật thay đổi giờ được dùng cho một đòn đánh lệch bởi tư thế bất tiện, gây ra sự căng gấp vài lần thông thường.
Những điều đó thành ra thế này đây.
Điều như vậy không thể tránh khỏi.
“Nghiệp dư…..”
Hiểu rõ nhiều hơn bất cứ ai khác lý do thật sự thanh kiếm gãy bởi do thiếu khéo léo trong đòn đánh cuối, một cảm xúc u ám có thể nhận thấy được phủ lên Meavis. Nhìn vẻ mặt người bạn và thanh kiếm gãy, ba người kia chỉ có thể nói duy nhất một điều.
“ “ “Thôi về…” “ “
Tối đó, bốn thành viên Xích Thệ đi tới một hiệu vũ khí trong kinh thành.
Họ đã chuyển hết mồi, nhiều còn hơn là đủ cho chuyến ra mắt Hunter, thành tiền ở Hội và nhận được chúc mừng từ đồng nghiệp.
Khi một Hunter hỏi họ vì sao họ trông không vui mặc dù mang về một lượng thu hoạch phong phú như vậy, Meavis rút ra thanh kiếm như thể khuyên răn mình.
“ “ “Au~…” “ “
Kiếm theo một nghĩa không hề rẻ.
Thậm chí với phần nhỏ kiếm được của họ hôm nay, họ cũng sẽ kết thúc trong tình cảnh nguy ngập.
“Vấn đề là, bọn mình nên chi hết tiền để mua một cây kiếm khá ngon, hay là mua một cây re rẻ bây giờ và dùng nó kiếm tiền dành cho cây kiếm tốt hơn cho lần sau…Bọn mình làm gì đây…À, Meavis, đừng tiết kiệm khi chọn lựa nha. Chọn thứ ngon lành nhất là tốt cho cả nhóm. Thanh kiếm của cậu đã tới giới hạn từ lâu và bọn mình đã định thay nó.
….và trước hết, nguyên do kiếm cậu bị gãy là tớ chỉ mạnh miệng khi bảo dứt điểm con orc trong một đòn nhưng thất bại. Nếu kiếm cậu đã gãy trước đó với gì gì đấy thì tớ đã giết cậu rồi. Thực sự tớ xin lỗi…”
Quả thực, để kiếm gãy giữa chừng trận đấu là chết chắc. Một thanh kiếm sẽ không tin cậy được nếu mà nó rẻ.
“Hiểu rồi. Mình sẽ không tiết kiệm và lựa một cây tốt mà mình ưng ý phải không. Đi nhìn thôi…”
“Một cây rẻ nhé!”
“Eh?”
Mile làm Meavis bất ngờ bởi đột nhiên cắt ngang từ bên cạnh.
Đoạn Mile tiếp tục.
“Xin lựa cái nào có độ dài thích hợp với cậu và vung thấy thoải mái. Từ đống hàng rẻ, xài rồi ấy.”
“ “ “Mile~~!” “ “