31. Xích Thệ
Một tuần cho tới lễ tốt nghiệp, hay đúng hơn là kì thi tốt nghiệp.
Mile đang cân nhắc.
Cô ấy nên làm gì về lúc thi…..
(Mình có nên sống ở đất nước này như một Hunter hạng C bình thường… Vì mình có thể mang rất nhiều mồi và thu thập hằng hà sa số thứ vậy nên mình đâu cần làm việc điên cuồng. Đã nữa năm từ khi mình bỏ quê hương và chưa có dấu hiệu họ phát hiện ra mình, nên chắc ổn miễn là mình không trở về đó.)
Không cần cô phải bỏ đi tới nước khác, vì vậy Mile quyết định ở tại đây.
Miễn là tất cả đều ổn, nhưng mà….
(Solo hết ư….huống chi mình nhập nhóm, bí mật của mình sẽ bại lộ….)
Thật đáng tiếc vì cô sẽ xa cách những người mà cô thân thiết, nhưng họ có mục tiêu của riêng họ. Maevis và Pauline có gia đình còn Rena ít nhất còn có vài người bạn và người quen. Cô không thể lẩn quẩn và làm phiền họ mãi mãi.
Ba người đó thậm chí chấp nhận sự bất thường của cô, nhưng nếu cô nghĩ về xác xuất bị từ chối, nỗi sợ đó kềm hãm tay Mile lại.
Từng lời chào nơi đó cũng là lời tạm biệt. Như với Marcella và mọi người.
(Mình chắc sẽ kiếm được bạn lại khi nào đó trong tương lai, chắc lẽ vậy…)
Suy nghĩ của cô nghe có chút chủ kiến, nhưng biểu cảm trên mặt cô thì là một chuyện khác.
“Chúng ta lấy chỗ nào làm căn cứ sau tốt nghiệp đây?”
“ “ “EH?” “ “
Sau bữa ăn tối, vừa khi tiến vào phòng họ, Rena bỗng dưng bắn ra câu hỏi, làm ba người khác sững người.
“Eh, cái ‘căn cứ’ đó là gì?”
“Căn cứ điều hành của chúng ta như là Hunter sau khi tốt nghiệp chớ sao.”
“ “ “Eeeeeh?” “ “
Không hề lúng túng bởi sự kinh ngạc của cả ba, Rena nói tiếp.
“Mấy cậu ngạc nhiên cái gì? Tốt nghiệp xong thì tất cả chúng ta sẽ sống như Hunter đúng chứ?
Một Hunter tân binh đi solo sẽ khó lắm, với thay vì kiếm kinh nghiệm bằng cách tham gia vào một nhóm để bị sai vặc thì không phải tốt hơn là lập một nhóm với người mà mấy cậu quen biết à?
Và cách khác, đâu có ai trong chúng ta có chỗ để đi đúng không? Một tiểu thư bỏ trốn, một người lánh nạn, cùng một ứng viên vợ lẽ của ông già?”
“ “ “Ugh….” “ “
Maevis, Mile và Pauline không thốt lên tiếng phản bác nào.
“N-nhưng mẹ và em trai mình….”
“Cậu nghĩ mẹ và anh em cậu sẽ sung sướng để thấy cậu bán mình cho bọn họ sao? Cậu có thực sự tin là họ có thể thực sự sống yên vui sau điều đó à?”
“Nn….”
“Với cậu bây giờ, cậu đã tự mình sống tốt đấy thôi. Không phải cậu hạnh phúc là cách tốt nhất bày tỏ lòng hiếu thảo sao?”
“…”
Pauline rơi vào im lặng.
Sau Pauline, Mile lên tiếng.
“A, Ư, mình, mình…hơi kì lạ nên mình sẽ gây rắc rối cho mấy cậu…”
“ “ “…………” “ “
“Rồi?”
“Eh?”
Rena phá vỡ bế tắt sau khi Mile nói.
“Không phải ‘Eh’, tiếp tục phần còn lại đi!”
“Không, ừm, mình đang nói là so với người khác mình hơi kì lạ vậy nên mình sẽ gây phiền toái cho các cậu!”
“Chúng tớ đã biết cả cái đó rồi. Tớ đang bảo cậu nói còn gì khác nữa không mà cậu phải nói ngoài cái đó ra cơ!”
“Eh?”
“……………………..”
“Qua đi, tớ cho là một quán trọ rẻ sẽ là khởi đầu. Một căn phòng cho cả bốn mà không mắc lắm với cả phải tốt hơn chỗ này một chút.”
“N-nhưng….”
Mile yếu ớt phản đối trong khi Maevis tiếp tục nói chuyện. Nhưng Rena ngắt cô.
“Xuỳ! Quyết định việc này đã có từ lâu! Cậu đã hứa cái ngày nhập học nhớ chưa!”
“A….”
Mile nhớ ra.
Buổi nói chuyện họ có ở phòng này vào hôm họ nhập học.
{Khi ai đó mời cậu, chỉ cần đáp [Mình đã hứa với bạn chung phòng rồi].
Khi ai đó muốn lập mối quan hệ với cậu, phủi nó đi bằng cách nói [Mình chưa có hứng thú với loại chuyện này. Từ giờ mình muốn tập trung vào rèn luyện thôi].
“Đ-được!” }
“Đó là một lời hứa à…? Tớ nghĩ đấy là lời khuyên đơn giản về làm cách nào gạt bỏ những đề nghị tuyển mộ chớ….”
“Đừng có tìm cách thoái thác khỏi vụ này nữa ! Việc này đã quyết định rồi!”
Giờ Mile nghĩ về nó, nhắm tới việc thành bình thường để kiếm bạn tới độ mà cô xua đuổi bạn bè sau cùng cô có được thì là loại sự tình trái khuấy.
“Ha….ha, hahaha…ugh….”
“Uuu….”
Kề bên Mile bị dày vò bởi khóc và cười, Pauline cũng òa nước mắt.
Từ đằng sau, Meavis nhẹ nhàng vỗ lưng của họ.
“Các cậu rõ chứ? Miễn là máu nóng còn chảy trong huyết quản của tụi mình, tụi mình sẽ không bao giờ phản bội đồng đội! Tình bạn chúng ta là bất diệt!”
“ “ “Yeah!” “ “
---medmed---
“Ta muốn xin một ân huệ..”
Ba ngày trước thi tốt nghiệp, chánh giảng viên đồng thời là hiệu trưởng gọi nhóm Mile tới văn phòng ông ấy sau lớp học buổi chiều, và làm họ ngạc nhiên khi bất ngờ cúi đầu ộng.
“Ta năn nỉ các em. Xin hãy trình diễn khả năng thực sự của các em ở kì thi tốt nghiệp ba ngày sau!”
“ “ “EH………” “ “
Đoạn Elbert giải thích cụ thể.
Ông ẩy kể họ rằng ban đầu ngôi trường này được thiết lập như một thử nghiệm bởi Bá tước Christopher, một anh hùng Hunter hạng S mà đã thành quí tộc.
Rồi kể từ khi thành lập tới nay đã 6 năm qua, mặc dù có nhiều Hunter tuyệt vời được cơ sở này đào tạo ra, nhưng không ai có được Hạng A hay trên nữa.
Sau cùng, nhiều quí tộc không hài lòng với ngôi trường nữa và cho rằng họ đang “phí tiền”. Vượt qua giai đoạn thử nghiệm giờ chỉ như là một giấc mơ, khi mà họ đối mặt với cắt giảm ngân sách và thậm chí dỡ bỏ cũng được ném vào mặt….
“Chúng tôi định dùng nơi này như một chỗ khởi đầu để giảm bớt luật định về Thăng Hạng cho Hunter bên ngoài trường, để mà họ có thể tiến lên nhanh hơn, kể cả việc họ không cần phải có độ tuổi tối thiểu cũng như có tài năng hay thực sự đáng tin tưởng. Đó là tại sao chúng tôi không thể để nỗ lực bị tiêu tùng ở nơi đây…”
Nói ra điều này, Elbert nhìn bôn cô gái trước ông.
“Để dành cho thi tốt nghiệp trong ba ngày nữa, chúng tôi đã thuê một đội ngũ hàng đầu Bậc B, mà đang được nói ở lằn ranh lên bậc A, là địch thủ.
Rất nhiều người sẽ tới xem kì thi này. Người sáng lập, Bá tước Cristopher, luôn luôn có mặt, cùng với một số người chủ trì có liên quan tới Hội từ các nước lân cận để xem xét tiềm năng của trường chúng ta; Hội trưởng từ các thành phố xung quanh đến xem các thanh niên ưu tú; quí tộc và người giàu tìm các Hunter mới mẻ, hay chỉ đến để giải trí. Có những Hunter tuyển mộ thành viên mới và đông đảo quần chúng thì cố gắng làm dịu đi cơn khát giải trí. Quan trọng hơn tất thảy, là người đảm nhiệm ngân sách của nơi này, bộ trưởng tài chính sẽ tham dự và đôi khi có cả Đức vua cũng ghé.”
Elbert hạ đầu ông lần nữa.
“Vì vậy, tôi năn nỉ các em, hãy ra hết sức vào kì thi!
Để làm cho họ hiểu là không có ngôi trường này thì họ sẽ phí phạm những năm quí báu cho nhưng tài năng như các em đi bắt Thỏ hay lụm cỏ. Ngôi trường này tuyệt đối cần thiết. Xin làm ơn dộng vào đầu họ điều như thế!!!”
Miệng cả bốn đã há mà không khép lại từ đã một lúc.
“ “Xin để đó cho bọn em!” “
Hai giọng nói vang khắp phòng, khiến Mile giật mình.
“Làm sao bọn em có thể từ chối cầu xin của giáo viên mà bọn em mắc nợ được, đặc biệt là khi thầy còn hạ đầu với chúng em! Hơn thế nữa, đây là một bổn phận quan trọng để được phục vụ như là Hunter trong tương lai!”
“Một cơ hội hoàn hảo để quảng cáo của bọn em, làm sao chúng em bỏ lỡ nó được!”
Không cần phải giải thích rõ ai là người nói nữa.
“…nhờ các em vậy…”
Nhìn thấy biểu hiện yếu đuối trên khuôn mặt thường biểu lộ tự tin của Elbert để cho Mile không cơ cơ hội nào khác ngoài việc đồng ý với đề nghị của ông.
(Thật hay là mình đã chuẩn bị một kế hoạch để tránh loại sự kiện này….)