27. Cạn túi
Những ngày thực hành ban sáng và chiều cứ thế tiếp tục.
Nó bao hàm tất cả mọi thứ, từ rèn luyện cơ bản vừa sức của họ, đến việc học tất cả các mô hình tấn công khác nhau của quái vật.
Có những huấn luyện cá nhân cũng như các trận giả chiến, đôi khi còn có cả đấu luyện với giáo viên.
Ngoài ra, cũng có tập luyện theo chức nghiệp hoặc là tập trung phối hợp nhóm.
Làm việc nhóm trong một tổ đội chỉ có thể hiệu quả nếu mà bạn biết nghề nghiệp của đồng đội và nếu thành ra một trận chiến chống lại người khác trong suốt nhiệm vụ kiểu hộ tống hay cận vệ, biết được kẻ địch thường sẽ quyết định trận đấu.
Do vì cân bằng của nhóm nữ giới nghiêng nhiều về pháp sư đối chọi tiên phong, trong suốt những trận giả chiến ngoại-nhóm, các tổ đội thường pha trộn một chút hay có một số cậu trai thay đổi vào.
Nhóm Mile thì trái lại, một phần do Mile có thể đóng vai trò như một kiếm sĩ, phần khác bởi năng lực của họ cao hơn tổng thể, đã trở nên hoàn toàn tốt đẹp với sắp xếp bình thường này….
Mà do quá nhiều huấn luyện thể chất sẽ làm họ mệt đừ, nên các lớp lý thuyết cũng xen kẽ.
Chúng chứa đựng một phạm vi lớn các kiến thức quan trọng từ việc nói về phần những thực vật ăn được và thực vật có độc tới đặc thù của nhiều quái vật với yếu điểm của chúng. Cũng trong chương trình giảng dạy là những bài học lịch sử trong nhiều nước, về cách hoạt động nội bộ của Hôi, hay thậm chí cách đối phó với quí tộc. Không có gì mà họ không đụng đến.
Một Hunter bình thường sẽ trải nghiệm tất cả điều này trong suốt công việc của anh ta và học hỏi hay đánh cắp kiến thức từ những thành viên nhóm có nhiều kinh nghiệm hơn, xây dựng một nền tảng cho chính họ bằng những thử-sai, từng chút tại mỗi thời điểm.
Bởi vì vậy, bình thường phải mất thời gian dài để gầy dựng nền tảng này và nó thường thủng đầy lỗ. Vậy nên từ quan điểm đó, hầu hết dành nhiều hơn vài năm chậm rãi và trui rèn đều đặn trước khi họ trở thành Hunter chính thống.
…..Tuy là cho tới khi ấy, nhiều người đã mất mạng trong những lần thử thách.
Mile viết xuống hết tất cả mọi điều cô nghĩ là quan trọng vào một quyển tập.
Mặc dù có nhiều người cũng có tập, một số học viên thậm chí chả có đụng tới bút tuy rằng siêng năng lắng nghe.
Điều này làm Mile rối rắm, vì vậy cô hỏi bạn bè khi họ quay về phòng, chỉ có Rena bực dọc giải thích cho cô.
“Rõ ràng bởi vì họ không thể đọc hay viết rồi.”
“Eh? Nhưng, như vậy thì làm sao họ đọc đơn nhiệm vụ….”
“Nếu mà cậu hỏi nhân viên hội, họ sẽ cho cậu thứ vừa vặn. Còn có một số đứa trẻ kiếm chút đỉnh tiền túi bằng việc đọc ủy thác cho Hunter mù chữ.”
“…..”
Ở kiếp trước, cô là một người yêu sách…hay đúng hơn, vì cô chẳng có bạn, nên game và sách là cách cô giải trí duy nhất…. làm Mile không thể tưởng tượng ra không biết “đọc hay viết” là thế nào.
Duy nhất cô hình dung ra rằng nó khá buồn và bi thảm.
“Họp nhóm lần ba!”
Đối với tuyên bố mới mẻ của Rena, Mile hỏi câu ngây thơ.
“Sao mà Rena luôn dẫn đầu những buổi họp này trong khi Maevis là thủ lĩnh nhóm vậy?”
“ “ “……………” “ “
“Á, mình rút lại, mình rút lại. Xin quên những gì mình nói đi!”
“Chủ đề buổi họp này là về chúng ta làm gì trong ngày rãnh tới.”
Như thể nói chen của Mile chưa hề xảy ra, Rena tiếp tục.
“Như mấy cậu đã biết, chúng ta thiếu sức mạnh, kĩ năng, tốc độ, và quan trọng nhất, tiền!”
Rena nói lên phiền muộn của cô.
“Vì vậy tớ cho rằng chúng ta có thể làm việc Hunter vào ngày rãnh tới. Mặc dù chúng ta sẽ có một số điểm từ chiến đấu với quái vật như một phần chương trình giảng dạy và kiếm thù lao, nhưng chúng ta đâu thể lãng phí ngồi đợi lâu thế được!”
Y như mối đe dọa của bình mực cuối cùng của cô, tiền túi của Rena đã gần cạn, xét theo bữa ăn ngày ba bữa của cô ở nhà ăn.
Bình thường, một người như thế gọi là “bị dồn vào góc” hoặc “lâm vào thế kẹt”.
“Maevis và Pauline không có kinh nghiệm Hunter, chỉ được đăng kí làm Hunter hạng F để vào đây. Cậu có một chút kinh nghiệm hoạt động của một Hunter hạng F nếu tớ nhớ đúng, phải không Mile?
Nhưng từ khi mình Hạng E, chúng ta thậm chí có thể nhận nhiệm vụ chống lại orc hay goblin. Nếu có ủy thác cho chúng, chúng ta sẽ nhận nó, hoặc không thì chúng ta sẽ săn Thỏ sừng hay động vật. Nếu suôn sẻ thì chúng ta sẽ nhận 3-4 bạc mỗi người.”
“EH…”
“Gì? Có vấn đề với kế sách của tớ sao?”
“À không, không có gì…”
Mile chỉ ngạc nhiên bởi vì thu nhập dự kiến của họ quá thấp.
Chiều tối đó, Mile suy nghĩ vất vả trong khi nằm dài trên giường.
Về liệu xem cô có nên dạy bạn cùng phòng thêm về ma thuật.
Huống chi kể cả cô quyết định, thì cô đâu thể làm cùng cách như Marcella và người khác trước kia.
Tài năng bạn bè của cô không dị biệt ngay từ đầu, nên họ sẽ không tiến tới một chức nghiệp (pháp sư) họ phải chiến đấu vì cuộc sống của họ bằng nó. Vì vậy, cả khi cô chỉ họ vài mánh khóe, thì không đời nào họ sẽ thành những học viên mạnh mẽ với định mệnh ai đó gánh trên vai họ, nên họ không thể dính vào một tình cảnh nơi mà họ sẽ ở khoảng cách sống chết thường xuyên. Bởi do vậy, họ có lẽ sẽ giữ lời hứa và kiến thức cô bảo họ mãi là một bí mật.
Nhưng trường hợp đó không áp dụng lên cho học viên trường này. Ở đây, kĩ năng phép thuật trực tiếp liên hệ tới việc giữ mạng sống, và không chỉ cho chính bạn mà còn nhóm của bạn nữa.
Nếu bạn dạy ai đó làm thế nào gia tăng sức mạnh, họ nhất định sẽ kể cho thành viên của nhóm. Rồi sau khi nhóm đó giải tán, họ sẽ chia sẻ nó với nhóm kế tiếp của họ.
Hẳn nhiên, họ cũng sẽ dạy nó cho con cái. Rồi bạn bè thân thiết. Và trong số đó có thể ai đó mở một trường dạy ma thuật, làm việc như gia sư riêng cho quí tộc, hoặc bán kiến thức cho nước khác, truy cầu tiền bạc….
Bí mật có lẽ bị bật mí.
Mà pháp sư trong trường này đã có tài năng ma thuật ngay từ đầu.
Về điểm này, họ đã vượt trên bình quân về sức mạnh truyền tải ý nghĩ và hình ảnh rõ nét, có thể dùng phép thuật đủ mạnh. Nếu cô dạy người như thế mánh lới của cô thì…
Khi cô nghĩ về điều đó, chính cô không thấy được rằng có thể chỉ bạn cùng phòng theo cùng cách thức.
Nhưng cô ghét nếu mà họ chết ngay lập tức sau khi tốt nghiệp, và còn hy vọng là tất cả bọn cô sẽ thăng Hạng C khi thi tốt nghiệp thay vì hạng D.
Cô nên làm gì đây….
Mối bận tâm của Mile tiếp cho đến bình minh.
---medmed---
“Đi thôi!”
Ngày nghỉ kế đó.
Sau khi bị đánh thức sớm và vội vã ăn sáng bởi Rena, cả bốn lên đường tới chi nhánh hội Hunter ở kinh thành.
Một chi nhánh, mặc dù nó lại ở kinh thành.
Nó phục vụ như trung tâm điều hành của tất cả chi nhánh bên trong đất nước, nhưng từ khi Hội là một tổ chức đa quốc gia, họ không thể để một quốc gia độc nhất tự mãn làm chủ trì cơ sở trung ương của họ. Và do họ không có một trung tâm “Đầu não”, Hội không thể dễ dàng bị chiếm giữ chỉ bằng cách thay thế nó. Quyết định to lớn này được lập bởi hội nghị các-nước-mở-rộng.
Bởi vì thế, hội được sự an bình và vững chải của tổ chức đối lấy tiến triển trì trệ và làm nó khó thay đổi quyết sách.
Sáng sớm, Hội đã đông nghẹt.
Hay đúng hơn là, nó đông nghẹt bởi do sáng sớm.
Và một trong những lý do cho điều đó là…
“A nhìn kìa, đám từ trường!”
Sau hết thảy, suy nghĩ của mọi người và túi tiền của họ gần như y chang.
Bảng ủy thác hạng F và E đã bị lục lọi, để lại những việc không tốt gì mấy để có thể xong trong ban ngày.
“Chúng mình trễ quá…”
Rena ôm đầu thất thiểu.
“Vẫn còn mấy ửy thác tuần hoàn và thu thập dược thảo!”
Mile cuối cùng làm Rena tươi lên khi nhìn vào tỷ giá chợ cho ủy thác tuần hoàn và thảo mộc. Tâm trạng cô ấy nhẹ đi khi nhận ra rằng chim chóc và Thỏ sừng có thể kiếm tiền kha khá ở đây.
“Quả là kinh thành, với quá nhiều người thì nhu cầu to lớn về thịt và tỷ lệ rất tuyệt. Rồi, đi thôi!!”
Nhóm C của lớp thứ 12 của Trường Đào tạo Hunter, nhiệm vụ đầu tiên của họ bắt đầu.
---medmed---
“Chúng ta không bắt được cái gì hết…”
Rena khụy đầu gối tuyệt vọng.
Để có 4 đồng bạc cho từng người, họ phải bắt được 8 Thỏ sừng hay chim. Hoặc là hai con cáo.
Nếu là một động vật lớn như hươu nai, thì một là đủ, nhưng điều may mắn như vậy hiếm khi xảy ra.
Ba giờ kể từ khi họ bắt đầu săn. Mặc dù hầu như đã trưa, họ chỉ bắt được 1 thỏ sừng và chim. Thế này chỉ kiếm được 1 tiền bạc mỗi người.
Cứ như vậy, họ sẽ ngon lành nếu họ bắt thêm được 3 con nữa trong hơn 4 tiếng sau bữa ăn trưa. Với người rắc rối tài chính nhất trong họ, Rena, điều này thực sự là chuyện sống chết,
Rena làm một khảo sát.
Vì kinh thành có rất nhiều người, sẽ có rất nhiều Hunter tân binh cũng như lượng tiêu thụ thịt lớn.
Đổi lại, khu săn bắn quanh kinh thành gần như trống không.
Khi họ dừng lại ăn trưa và làm tâm trạng họ tốt lên tí chút, Mile nghĩ ngợi.
(Mình nghĩ chắc ổn nếu mình mang nó ra bây giờ…)
“Nè Mile, cái gì đó!!?”
“Eh, bữa trưa của mình…”
Ba người kia đang ăn bánh mì họ có từ nhà ăn và làm mềm nó với chút nước, trong khi ấy Mile lôi ra bánh mì kẹp thịt nướng từ Hộp Đồ của cô mà làm nó trong như ra từ Phép Cất trữ, cùng với một tách trà.
“Tại sao mà nó vẫn nóng!”
Rồi hơn phân nữa bị Rena giựt lấy.
“Um, có mấy điều mình muốn nói cho các cậu…”
Nghỉ ngơi sau bữa trưa, Mile cuối cùng phạm vào chủ đề.
Sau khi họ quay sang cô, Mile tiếp tục.
“Lý dp vì sao chúng ta không bắt được nhiều, thực tế không chỉ vì tìm con mồi thì khó mà còn săn bằng phép thì khó nữa đúng không? Và do chúng ta không có cung thủ trong đội, chúng ta phải dựa vào ma thuật để tấn công tầm xa...”
“Ý cậu là sao!? Cậu muốn nói là lỗi tớ chắc!!”
Rena tức khắc phản ứng với cảm nhận bị xúc phạm, nhưng Mile tiếp tục, trấn an cơn giận của cô.
“Ừm, vì mình đã nói các cậu trước đó, mình khá giỏi rất nhiều phép thuật, vậy sao chúng ta không giải lao ngắn và tập luyện thêm chút ít…?”
“Cậu sẽ dạy bọn mình à?”
“À-ừa, đại khái…”
(Mình làm cậu ấy điên sao, để bảo là cô ấy học từ đàn em<ref>med: Mile hạng F trong khi Rena hạng E</ref>…)
Mile lo lắng vì điều đó.
“Giờ cậu nhắc thì, cậu chưa hế bắn phát nào, để hết cho tớ. Được thôi. Chẳng tốt đẹp nỗi gì nếu mà bọn mình căng thẳng hết, nên tập luyện thư giãn chút cũng là ý hay.”
Trái ngược với dự cảm của cô, Rena hiền lành nhận đề nghị của Mile.
Đó là một bất ngờ nhỏ, nhưng là một bất ngờ sung sướng khiến Mile mỉm cười.
Vậy rồi, hãy bắt đầu dưỡng dục họ nào.