24: Bạn cùng phòng
Mile và bạn mới dành 3 ngày cho tới lễ khai giảng bằng cách trò chuyện và thăm thú vương đô. Vì chẳng ai trong họ có nhiều tiền nên họ tập trung vào những thứ mà chẳng cần tiêu tiền.
Mà kể cả họ có tiền để mua sắm, thì cũng chẳng còn không gian nào trong phòng họ, nên họ không thể mua cái gì gây ấn tượng cả. Hầu hết họ chỉ kiếm đồ thay đổi và một số vật phẩm tiêu hao.
Họ dùng bữa miễn phí ở nhà ăn và không phí tiền cho những đồ ngọt xa xỉ.
Cả bốn, mặt dù tính cách hoàn toàn khác biệt, nhưng coi bộ họ sẽ thân thiết như là bạn cùng phòng.
Không hiểu sao, Rena đặc biệt thích Mile. Rena luôn quyết định đứng kề bên cô.
Maevis nói cho Mile ngu ngơ suy diễn của cô về nguyên do hành xử như vậy của Rena.
“À, cậu biết đấy, với chiều cao và ngực của cậu…à không, quên những gì mình nói đi há.”
“Làm như mình có thể ấy!”
Mile cao giọng đáp lại điểm phân tích của Maevis.
Cô khả dĩ đã nói chuyện được vô tư với bạn phòng.
Chắc chắn, Rena trông lớn hơn khi đứng kế Mile.
Tự cô thì cũng đã lớn hơn Mile 12 tuỏi, cả về chiều cao lẫn bộ ngực.
Với Rena hơi hơi có sự phức tạp về cơ thể trẻ con của cô thì coi đó là niềm vui sướng. Mile có thể hiểu sao mà cô ấy muốn đứng kế bên cô.
Mà trong lùn hơn một tí so với 15 tuổi Rena khi đứng kề bên thì cũng đâu quá là tệ cho Mile.
Maevis đã 17 tuổi, vậy nên cô ấy ngoài tầm so sánh.
….vấn đề là Pauline.
Cô ấy chỉ cao hơn trung bình tí chút ở độ tuổi 14. Nên, đương nhiên, cô ấy cao hơn Rena.
Và bầu ngực cô ấy rõ ràng nhỉnh hơn kích thước trung bình, vượt qua cả Maevis.
“Grrrr…”
Mile nhìn chằm chằm vào ngực Pauline, làm cô ấy lúng túng, khi Rena trở lại từ phòng tắm.
“Vậy thì, đi thôi!”
Thực sự, hôm nay là ngày cuối cùng nhập học của họ vào Trường Đào tạo.
Lễ khai giảng thì nhạt nhẽo.
Sự thật hiển nhiên là hầu như học viên đều nghèo. Không có cha mẹ nào đến xem họ.
Mà, tất nhiên, cũng không có lấy đồng phục. Mọi người mặc trang phục cá nhân của họ.
Nhưng kể từ khi họ bỏ qua quần áo bình thường và tham dự với đồ chiến đấu, những học viên ít ra cũng giống những Hunter tập sự.
Số lượng học viên khóa này bình thường là 40.
Do chỉ có 40 người, nên chỉ có một lớp.
Ngôi trường vẫn ở mức độ đó từ khi nó còn giai đoạn thử nghiệm, nên nó giống qui mô một trường đền nhiều hơn.
“Thật hay để thấy các em đến! Tôi là người điều hành nơi này, Elbert.”
Một người khoảng 50 tuổi, có lẽ là hiệu trưởng, chào mừng họ từ trên một cái bục.
Ông ấy trông không giống hiệu trưởng chút nào mà tựa như một Hunter nghỉ hưu.
“Tôi đã làm Hunter từ tuổi lên 6 tới khi nghỉ hưu cách đây 6 năm, tôi được giao phó nơi này!”
…nhìn thế nào ra thế ấy…
Mà, với chỉ 40 học viên có lẽ chẳng cần có hiệu trưởng đâu.
Nơi này nên gọi là “Chỗ Đào tạo Hunter” hay là “Chương trình bổ trợ Hunter”.
Đó là những gì Mile nghĩ…
“Nơi đây, chúng tôi sẽ nhồi vào đầu các em những cơ bản gì cần học và kinh nghiệm toàn khóa trong chỉ nửa năm! Khi các em tốt nghiệp, chúng tôi sẽ cho các em chứng nhận là Hunter hạng D hay C! Các em hiểu điều đó nghĩa là gì không!?”
Elbert hỏi các học sinh trong khi lướt mắt qua họ.
“Các em đoán đúng rồi! Nơi đây chính là khắc nghiệt! Những ai không thể bắt kịp sẽ bị trục xuất. Bởi vì nó sẽ để lại vị đắng trong miệng chúng tôi nếu chúng tôi để các em đậu vì sự tử tế, chỉ để có được không chỉ các em, mà là tổ nhóm của các em cũng sẽ bị giết. Vậy nên chúng tôi chắc chắn không làm vậy. Nếu các em cảm thấy không gắng nổi, cứ chọn rời đi đi!”
Thậm chí ông nói thế thì, mọi người ở đây đã thắng đối thủ cạnh tranh của họ lẫn mang gánh nặng sự kì vọng của gia đình, không đời nào họ tự nguyện ngoan ngoãn rời đi.
Sau bài nói của Elbert, các giáo sinh khác tự giới thiệu trước khi sự kiện kết thúc.
Sau cùng, chỉ có một lớp. Chi tiết có thể giải thích trong lớp học.
Vừa ở trong lớp đợi giáo sinh của họ, các học sinh vừa bắt chuyện với bạn bè cùng lớp.
“Ờm, chẳng có gì mới mẻ.”
Ba người kia gật đầu đáp lại nhận xét của Rena.
Mấy lời khi nãy của hiệu trưởng, mọi người đây đều đã sẵn sàng cho cái ở mức độ này. Không cần lên tiếng cho điều ấy vào thời điểm lúc này nữa.
Sau một lát, cửa trước căn phòng mở và giáo sinh của họ tiến vào. Là hiệu trưởng, Elbert.
“Tôi sẽ là chủ nhiệm hướng dẫn của các em. Bởi ngân sách hạn chế mà tôi vừa là hiệu trưởng vừa là chủ nhiệm và tôi cũng chỉ dẫn kiếm và thương thuật. Ngoài tôi ra, còn có ba người giới thiệu khi nãy. Khác hơn nữa chỉ còn có người dạy nấu ăn và dạy các em giữ nơi sống được. .
Lớp học sẽ tập trung vào thực tiễn, nhưng còn có một số lý thuyết nữa. Nếu các em không thể làm việc như là nhận diện thực vật, hay biết yếu điểm quái vật, các em sẽ chết rất nhanh. Còn nếu mà các em không biết cách đối phó với một quí tộc mà các em hộ vệ, họ sẽ qui chụp và công kích các em, nếu các em chống lại, thì các em hắn có trên danh sách sách truy nã rồi. Vậy nên tốt hơn là các em nên biết những loại việc này.”
Lời ông ấy thẳng vào trọng tâm, nhưng tất cả chúng đều là sự thực nên chẳng ai nói gì.
Trong khi nói, Elbert bắt đầu viết lên bảng đen.
Số lượng học sinh. 40. Nam 27 Nữ 13
Kiếm sĩ Nam 13 Nữ 3
Thương sĩ Nam 4
Cung thủ Nam 4 Nữ 2
Pháp sư Nam 6 Nữ 8
Nhóm nữ A Số lượng 5 Pháp sư 2 Kiếm sĩ 1 Cung thủ 2
Nhóm nữ B Số lượng 4 Pháp sư 3 Kiếm sĩ 1
Nhóm nữ C Số lượng 4 Pháp sư 3 Kiếm sĩ 1
Nhóm nam 1 Số lượng 5 Pháp sư 1 Kiếm sĩ 3 Cung thủ 1
Nhóm nam 2 Số lượng 5 Pháp sư 1 Kiếm sĩ 2 Cung thủ 1 Thương thủ 1
Nhóm nam 3 Số lượng 5 Pháp sư 1 Kiếm sĩ 2 Cung thủ 1 Thương thủ 1
Nhóm nam 4 Số lượng 4 Pháp sư 1 Kiếm sĩ 2 Thương thủ 1
Nhóm nam 5 Số lượng 4 Pháp sư 1 Kiếm sĩ 2 Thương thủ 1
Nhóm nam 6 Số lượng 4 Pháp sư 1 Kiếm sĩ 2 Cung thủ 1
“Đây là thiết lập của lớp này theo giới tính và chức nghiệp cũng biết như là nhóm các em từ bây giờ. Nhóm A-C là các cô gái, còn 1-6 là con trai.
Một số các em đã nhận ra rồi, nhưng thành viên nhóm các em là bạn cùng phòng các em. Các em sẽ ở trong những nhóm này cho tới khi tốt nghiệp.
Nếu có ai mà các em không thích, cứ việc chịu đựng nó. Đây cũng là phần rèn luyện của các em. Sẽ có lúc sau khi tốt nghiệp các em sẽ chẳng có quyền chọn lựa làm việc cùng ai hết.
Thông thường, tất cả thành viên là nữ thì hiếm có, nhưng chúng tôi không có thời gian bận tâm với sự lãng mạn ở đây và sẽ rắc rối nếu một trong các em bị KO (rớt tốt nghiệp). Mà cũng dễ hơn nếu dạy dỗ các em tách bạch theo giới tính, do đó chúng tôi chia nhóm như thế.
Các em có thể bàn nó cho tới khi tốt nghiệp và thành lập nhóm lẫn lộn. Đúng hơn là, hầu như mọi người đều làm thế.”
Ông ấy quá thực tình.
Giải thích của Elbert tiếp tục sau cái đó.
Các học sinh được ngồi theo chức nghiệp nên giảng viên họ có thể dễ dàng suy ra cấp độ mỗi học sinh có. Trên chiến trường bạn ắt phải ghi nhận được vũ khí đồng minh hoặc kẻ thù, nên họ cũng dạy những thứ khác ngoài sở trường của họ. Nó cũng giúp ích cho họ khi làm việc nhóm, để họ biết động thái kẻ địch, và liên kết đào tạo là một trong số nhiều lý do khác cho điều này.
Sau đó là thời gian cho sự kiện thường lệ, tự giới thiệu.
“Dù gì các em sẽ không nhớ chi tiết, nên chỉ cần để tâm là có người như thể ở trong lớp. Bắt đầu từ bên phải. Ít nhất nêu ra tên, chức nghiệp, sở trường và Hạng Hunter. Để cho rõ ràng, đừng cứ để nó vậy như thế. Hãy làm đồng đội các em nhận thức bản thân các em như là một người đồng sự thay vì chỉ là người lạ.”
Với lời Elbert, hàng tự giới thiệu bắt đầu.
Và bất chấp lời của ông, hầu hết màn giới thiệu sơ xài trên mức tối thiểu.
Không có ai muốn kể cho những người lạ hoàn toàn về chuyện riêng của họ, sở trường hay điểm yếu. Bộ ba Maevis, Rena lẫn Pauline cũng không cho màn giới thiệu sâu sát giống như cái ở trong phòng kí túc.
Sau đó, đến lượt tự giới thiệu của Mile.
“Tên mình là Mile. Mình 12 tuổi và chức nghiệp mình là pháp sư. Mình không có ma thuật nào mà mình thấy dở. Mình có thể dùng Phép Cất trữ cũng như đấu hơi hơi bằng kiếm. Mình hạng F.”
Lập tức, căn phòng trở nên ồn ào.
Đối lập với Rena, không ai nghi ngờ một người dùng Phép Cất trữ như cô đến nơi này.
Bởi vì bất kể việc cô có ích ra sao, thì phái có sự đánh giá, bởi do kéo một tân binh không đầu không đuôi theo cùng như cô sẽ quá nguy hiểm, nên gửi cô tới đây để huấn luyện. Đó là vì sao mà họ có thể chấp nhận được mặc dù cô vẫn Hạng F.
Nguyên do sự náo động nằm ở chỗ khác.
Chiêu mộ.
Nếu họ có thể làm việc với cô cho tới lúc tốt nghiệp và được cô nhập bọn cùng.
Một cô gái dễ thương và trông hiền lành có thể dùng Phép Cất trữ quí giá cũng như có thể tự vệ bằng kiếm.
Làm gì có ai khác ngoài cô ấy được ao ước nhiều hơn làm đội viên của mình.
Một lần nữa, cuộc sống hàng ngày đầy chịu đựng sắp sửa lại bắt đầu với Mile.