19. Công việc đầu tiên
Ngày hôm sau khi Mile đã đăng kí thành Hunter, cô bắt đầu ngày vào việc đầu tiên.
Do mặc nhiên cô đã làm mình có khả năng dùng ma thuật Cất Trữ, nên không cần để cô mang đồ đạc. mà do mọi người sẽ nhìn lạ kì vào cô nếu mà cô đi tay không, Mile quyết định mang ít nhất một cái ba lô cùng cô. Bên trong chỉ dành để cho con mồi mà cô săn được. Bánh mì cho bữa trưa và bình nước của cô ở bên trong Hộp đồ để không bị hư.
Vũ trang của cô bao gồm một giáp da che ngực, giày da, và Huyền Bí Kiếm đeo ở eo. Làm cô trông như một Hunter tập sự ở hầu hết mọi chỗ.
Do đây chỉ là một thị trấn nông thôn, đường đến chỗ cô săn, khu rừng, thì ngắn ngủi. Một người lớn sẽ mất 1 tiếng để đến đó. Mile chỉ đi trong 15 phút. Do cô chậm lại khi cô tình cờ gặp người khác nên phải mất chừng đó. Mặt khác sẽ không thân thiện cho môi trường lắm nếu cô chạy hết tốc lực.
“Vậy ra đây là khu rừng mà mình sẽ săn…”
Cô đã theo chỉ dẫn và cầm trên tay bản đồ. Nên phải là nó.
Với khu rừng dày đặc và không náo nhiệt, cô nói ra suy nghĩ. Do vì chỉ im lặng nghĩ thôi cũng sẽ làm cô thấy cô độc.
“Không nói tới tân thủ, mọi người khác có lẽ đi xa hơn hay đi tới cánh rừng khác cùng nhau… Mà đây là một nơi cho người mới, có lẽ chẳng có quái vật thưởng lớn ở chốn này…”
Lẩm bẩm như thế, Mile tiến vào rừng.
Sau khi đi bộ một lát, cô thấy một con chim đậu trên cành một cái cây. Tuy ngôi rừng thì khá tối, không hiểu sao mắt Mile có thể thấy rõ hoàn hảo.
Bất kể việc phát hiện ra nó, thì cô chẳng có việc gì làm được với cây kiếm của cô trong khi con chim thì đang ở trên cây. Nhưng do con chim khá lớn, Mile chắc nó sẽ bán được ở Hội nếu cô săn nó. Còn không thì, cô chỉ việc để nhà trọ vặt lông rồi tự cô ăn nó.
Mile nhìn quanh trên đất và nhặt một hòn đá vừa nắm tay. Cô sau đó duỗi tay hướng ra sau, nhắm vào con chim, đoạn ném nó hết lực.
Doooon!
Một tiếng động điếc rái vang lên.
Rồi bóng dáng con chim biến mất. Cùng với con chim, khúc trên của cái cây cũng mất tích theo.
Rò ràng, đâu có giống kiểu con chim chạy thoát.
Bởi do cặp mắt hơi bị quá tốt của Mile mà cô có thể thấy mảnh thịt, lông vũ và máu bắn tung tóe dính trên phần còn lại của cái cây.
“Úi…..”
Sau một vài phút, Mile khôi phục động lực và bắt đầu bước đi lại. Trong túi áo cô là vài viên sỏi cỡ bằng đầu ngón tay.
Với kích thước ấy thì chúng chỉ xuyên qua mục tiêu. Có lẽ tốt nhất là nhắm vào đầu.
Mile là một cô gái biết học hỏi từ sai lầm.
Chắc do tiếng ồn khi nãy, nên giờ không có dấu hiệu con mồi nào.
Vì thế Mile quyết định tập trung vào thu thập thảo dược trong lúc này.
Nhưng kể từ khi hầu như khó tìm thấy bất cứ gì bằng cách kiếm tìm thành thật, cô quyết định chơi ăn gian. Tất nhiên bằng phép Tìm Kiếm.
Mile thậm chí không nghĩ cần làm điều gì quá hăng hái nếu có cách dễ dàng để làm nó. Cô có thể biện mình cho mức độ gian lận này.
“Tìm kiếm thuật! Cho ta thấy vị trí thảo mộc!”
『Xin bước 17 bước về trước, sau đó xoay trái, rồi bước 6 bước nữa tiến tới.』
“Ngươi là cái gì thế, một hoa tiêu định vị à!? Ai cần ngươi hướng dẫn chứ? Đây là phép thuật chắc?!”
『Về cơ bản, thứ gọi là ma thuật là tất cả việc làm của chúng tôi mà…』
“Phải rồi ha…”
Vì cô mong đợi thứ gì như một rada hiện lên trong tầm nhìn với điểm xanh điểm đỏ biểu thị thảo mộc, hay cột ánh sáng chỉ vị trí thảo mộc, Mile sụm đầu gối trong ảo não.
『Chúng tôi có thể thu xếp nếu mà cô muốn chúng tôi…..』
“Vậy thì làm thế đi!”
Không muốn dựa vào nanomachine quá nhiều, Mile kiềm nén nói chuyện với họ khi cô không tạo phép. Nhưng ngay giờ cô không thể đáp lại.
Nếu người nào thấy cô, họ hẳn nhiên sẽ nghĩ đầu cô kì lạ khi tự mình cãi với chính mình.
Đã chuyển phép tìm kiếm từ giọng nói trực tiếp sang chế độ rada, Mile đều đặn thu thập thảo mộc. Rõ ràng thần kinh thị giác của cô được kích thích trực tiếp để làm cô thấy rada.
Khi cô đã thu thập đủ lượng thảo mộc nhất định, cô quay sang đại khái tiếp theo, nhồi tất cả chúng vào Hộp đồ. Mile nghĩ rằng không tốt để làm thức ăn với chỉ duy nhất một loại thảo mộc.
Trong khi cô bận rộn thu thập cây cỏ, tác dụng của tiếng ồn khi nãy dường như đã hết và thú vật bắt đầu ra khỏi nơi ẩn náu.
Phản ứng với một con Thỏ sừng mà hiện ra ở một khoảng cách ngắn đằng xa, Mile búng một hòn sỏi nhỏ mà cô đã đặt trong túi.
Chắc chắn có kĩ thuật bắn đồng xu hay bi sắt bằng ngón tay ở trái đất, nhưng rốt cuộc đích nhắm của chúng là vào mặt hay mắt đối phương với mục đích làm sao lãng. Nhưng trong tay Mile thì..
Véo!
Nó xuyên thấu.
Bởi cô chính xác nhắm vào đầu, thịt và da lông không bị tổn hại cũng như là sứng của con thỏ. Chẳng có gì làm giảm giá trị của nó.
Thúc đẩy bởi thành công này, Mile chuyển từ việc thu thập sang săn bắn.
Thỏ sừng. Chim. Thú như-cáo. Cô săn chúng mà không phân biệt đối xử.
Sau khi bù số sỏi trên đường cô đi, cô tiếp tục bắn chúng như là người điên.
Con mồi sẽ biến mất nếu ở trong phạm vi tầm kiếm hay giáo và tỷ lệ bắn từ cung cũng không phải tốt. Như thế, một Hunter bình thường không thể săn nhiều chím hay động vật nhỏ.
Và cuối cùng một món lớn xuất hiện: một con heo rừng!
Woosh!
Cô bắt được một mẻ lớn.
Mile trở về với vẻ vui sướng và thoải mái trên khuôn mặt.
Nhưng rồi cô nhận thấy.
“A, mình không dùng ma thuật lấy một lần mặc dù là một pháp sư rồi…”
Và vẻ như, Mile không công nhận dùng ma thuật Tìm kiếm là “dùng ma thuật”.
Hiển nhiên, nó không để lại ấn tượng rằng cô “săn bằng phép thuật” nếu cô không dùng phép tấn công nào, nhưng điều này sẽ là quá khó nếu như không có “Phép tìm kiếm”. Tuy lỗi việc này có lẽ nằm ở ấn tượng đầu của “hoa tiêu định vị”.
Kết luận, Mile chẳng dùng phép tấn công lẫn cây kiếm của cô.
Mile tới hội Hunter để chuyển mồi săn thành tiền.
Cô mang một phần của nó trong chiếc túi cô đeo trên vai.
Cô làm vậy để tiện cho mục đích không giấu việc cô dùng được Phép Cất Trữ từ bây giờ, nhưng trở về tay không sẽ làm nó giống như cô thất bại trong việc đi săn, nên cô muốn cho thấy cô đi săn thành công.
Từ khi cô chỉ muốn đổi thỏ sừng và thảo mộc cho nhiệm vụ tuần hoàn cũng như bán bộ phận khác của động vật, Mile thằng tới quầy vật liệu mà không dừng ở quầy tiếp tân. Trước khi đến được nó, một người đã tiến tới cô.
“Cô có chút thời gian không?”
Anh ta muốn tán tỉnh hay muốn cằn nhằn mình về điều gì?
Vừa khi Mile hơi vào thế tự vệ, người đàn ông, không phải, là chàng trai, nhanh chóng tiếp tục.
“Tôi không là người đáng ngờ đâu! Tôi chỉ muốn tuyển cô vào nhóm thôi! Nhóm chúng tôi có 5 người, nhưng chúng tôi hơi thiếu sút chiến lực. Vì vậy chúng tôi đang tìm một thành viên mới. Những cô chàng đây là thành viên.”
Đằng sau chàng trai là hai nam hai nữ.
“Tôi không thấy cô quanh đây, cô từ thành phố khác sao? Xét theo cái túi đầy đó, cô dường như khá khéo léo, nhưng khi cô solo thì chẳng ai có thể giúp cô ở những chỗ ngặt nghèo. Không có nhiều khoảng cách trong độ tuổi của tụi tôi và cô có thể thấy thoải mái từ khi nhóm chúng tôi có hai cô gái. Cô có hứng thú gia nhập cùng bọn tôi chăng?”
Ý định gia nhập tổ đội với Mile là zero. Nếu cô lập nhóm thì sự bất bình thường của cô sẽ lộ ra ánh sáng tức thì và đội nhóm của cô có lẽ không lợi dụng cô thì cũng bán thông tin của cô cho một số quí tộc.
Nhưng để nói chuyện vụ này ở ngay chính giữa phòng, trong khi vẫn còn mang vác đồ, mất thời gian lâu hơn sẽ làm cô nổi bật và thậm chí còn tệ hơn nếu mà anh ta cứng đầu về nó.
“Có được không nếu tôi đổi đồ mình trước?”
“À, xin lỗi. Chúng tôi sẽ đợi ở đây.”
Chàng trai ngoan ngoãn bước lui.
Sau đó Mile đi tới quầy vật liệu, đọc tên và mã số của cô rồi mang con mồi ra.
Bằng cách lập công trạng này như một Hunter của cô, những việc như nhiệm vụ tuần hoàn hay chuyển giao vật liệu, sẽ được ghi nhận và tính toán để nâng bậc của cô.
“Ồ, cô gái nhỏ, cô coi bộ khá tài năng mặc dù trẻ như vậy. Không kể đến có khá nhiều, còn da lông thì hoàn mỹ vô khuyết, tôi sẽ thêm chút thưởng cho cô.”
Ông chú đằng sau quầy nói thán phục thành quả việc làm của cô.
“Thiệt sự? Cảm ơn chú rất nhiều! À, nhưng tôi vẫn còn nữa…”
Rồi Mile bắt đầu lôi ra những động vật còn lại từ Phép Cất Trữ của cô và xếp chúng lên quầy. Trong khi đó mắt người nhân viên đã tròn bự ra như cái dĩa.
“Phép Cất—Trữ…và còn số lượng đó…”
“Eh? Có vấn đề gì à?”
“Cô ấy nói có vấn đề gì á…”
Khi Mile lấy con heo ra cuối cùng, hàm của ông rớt đụng đất.