161: Di tích thứ 2
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nghe lời phân trần từ thủ lĩnh đội hộ tống xong, những nghiên cứu sư mang vẻ mặt không tin nổi.
“Zawin, anh…”
“Làm ơn đừng nói gì cả!”
Ma nhân thủ lĩnh chỉ cúi đầu trước thành viên đội khảo sát. Rõ ràng, tên ổng là Zawin.
Từ chuyện nhóm Mile nghe được, đội ma tộc khảo sát này chia thành nhóm nghiên cứu và nhóm hộ tống. Thủ lĩnh nhóm hộ tống là người phụ trách chiến đấu hay rút lui, ông có quyền quyết định và mọi người coi như phải nghe theo phán quyết của ổng.
Nói cách khác, do thủ lĩnh Zawin đã đầu hàng, mọi người bao gồm cả những nghiên cứu sư, phải tuân thủ quyết định đó.
“Anh đang làm cái quái gì thế? Anh để chúng ta bị bắt rồi bị con người thẩm vấn sao?
Ma tộc kiêu hãnh chúng ta không thể chấp nhận điều như thế!
Phải, đúng là phải như thế. Kể cả khi anh thua và thành tù binh chiến tranh, nhưng giờ đây chúng ta có nhiều người hơn, chúng ta há không phải nên chống trả lại bây giờ sao?
Bắt lại tù bình chiến tranh đâu có là gì sai đúng không.”
Hai ma nhân nhóm nghiên cứu sư gật đầu với trưởng nhóm Helst nhưng 5 đội viên nhóm hộ tống lại lắc đầu.
“Thôi đi…”
“Nhưng các anh hẳn là không cẩn thận mới để bị thua đám gái loài người. Nếu chúng ta xử lý đàng hoàng…”
Zawin lên giọng ngắt lời Helst giữa đường với vẻ mặt run run.
“Anh không nghe thấu những gì chúng tôi nói từ đã một lúc à? Tôi đã nói chúng tôi thua họ. Chúng tôi đấu tuần tự lần lượt và thua liên tiếp, vậy anh còn muốn đấu nữa chứ?
Với lại, chúng tôi thua 4 lần nhưng cô ấy đã hạ gục một trong số bọn tôi ngay đòn chiếm tiên cơ. Đấy tổng cộng là 5 lần.
Anh xem tụi tôi là trò đùa à?”
“_____”
Nghe Zawin hò hét, Helst á khẩu.
“Đây là phán quyết từ thủ lĩnh nhóm hộ tống và là một mệnh lệnh.
Chúng ta không thể thắng họ. Nếu như đánh một trận nghiêm túc, đấy sẽ là toàn diệt, hoặc là chúng ta sẽ bị đánh dở sống dở chết rồi bị dẫn độ tới thành phố con người.
Anh muốn là đằng nào?”
“_____”
Nhìn vào mặt các nghiên cứu sư câm như hến, Zawin xoay mặt sang Mile.
“Tôi xin lỗi, nhưng cô có thể cho họ thấy gì đó chăng?
Mile hiểu ý Zawin muốn nói, nhỏ lặng lẽ chỉ tay vào tường đá.
Chi~yu (SFX)
Chi~yu (SFX)
Chi~yu (SFX)
Chi~yu (SFX)
Chi~yu (SFX)
Chi~yu (SFX)
Chi~yu (SFX)
Chi~yu (SFX)
Nơi này trở nên yên ắng.
Là pháp sư, mấy nghiên cứu sư biết họ có thể niệm chú nhẩm trong đầu và chỉ việc nói ra tên phép.
Nhưng ma thuật này kích phát quá nhanh, hay đúng hơn, nó đang bắn hết tốc độ lẫn tuyệt nhiên không cần niệm chú.
8 cái lỗ ngay ngắn trên tường đá với độ sâu không rõ.
8 cái lỗ tương đương với số đầu lâu ma nhân ở đây.
Tốc độ thi phép này, tốc độ bay của ma pháp này, uy lực của ma pháp này.
Ngăn cản là việc bất khả thi.
“…Tôi xin lỗi. Thế gian này không sai, tôi mới là người sai.”
Helssi cúi đầu nói xin lỗi với Zawin.
“Tôi hiểu tài năng của anh, chỉ là tôi nghi ngờ đánh giá của anh nên mới…”
Nếu là Zawin, miễn là ông xin lỗi thành khẩn, Zawin sẽ tha thứ. Helst nghĩ vậy, nhưng lấy làm lạ vì sao Zawin không phản ứng. Helst ngẩng đầu băn khoăn nhìn xem Zawin có thật sự giận không—
“C…c…cô…cô…”
--và thấy Zawin đang lắp bắp chỉ vào cô gái loài người và run lên như bị thần kinh.
“C…cc..cô, trận đấu trước đó cô toàn giỡn nhây với ta hả?”
~godblessme~
“Rồi đó, giờ đây cô đã biết hoàn cảnh là vậy, cô có cảm thấy muốn bắt giữ chúng ta nữa không?”
Mile hơi thấy tội nghiệp cho Zawin, người đã vỡ-nát-tâm-hồn vừa rồi và phần nào được khôi phục.
Giờ đây ít nhất mọi người đã khả dĩ nói chuyện được với nhau.
Zawin đại diện cho ma nhân trong khi Mile đại diện bên Xích Thệ.
“Không có đâu. Tại vì chúng tôi đã nghe hầu hết sự việc từ những Cổ long chạy vặt…Uhm, là Beldetes hay gì gì đó…
Vì vậy mà, bên phía con người đã biết chuyện này. Hiện nay Hội chắc đã báo tin này cho những đất nước khác, tôi nghĩ là vậy.
Thế nên, nếu các ông hứa chỉ hành động trong phạm vi nhất định và không có ý định làm hại con người, thì chúng tôi sẽ hoàn tất báo cáo và việc thế là kết thúc.
À không phải. Tôi không biết lãnh chúa và đức vua sẽ đánh giá và xử lý sự việc này thế nào, nhưng ít nhất, nhiệm vụ chúng tôi nhận là điều tra và thế này là xong rồi nên chúng tôi sẽ gác vụ việc lại ở đây.
Có lẽ, nước này và lãnh chúa sẽ hành động, nhưng tôi nghĩ các ông sẽ ổn.”
“Gì cơ? Cô biết Beldetes ư !? Nhưng cái phần [chạy vặt] đó là nghĩa thế nào?”
“Ờ thì, tôi không đã nói rồi sao, CỔ LONG [Chạy liên lạc].”
“Chạy liên lạc và chạy vặt là hai chuyện khác nhau đó…”
Zawin nói vậy, tại vì đối với họ, Beldetes là một dạng Cổ long siêu đẳng. Thế nhưng, qua Mile, vai trò thực tế mà Beldetes đang làm là đi vòng quanh các di tích và rà soát thúc đẩy tiến độ bị đẩy thành [chân chạy liên lạc]. Trò chuyện với Mile một hồi, Zawin cảm thấy trong mình dường như có gì đó giác ngộ.
Do xác minh được nhóm Mile thực sự biết về vụ việc tới một độ nhất định, Zawin nói với những ma nhân khác, [Chuyện không thành vấn đề kể cả chúng ta có nói ra], nhưng dĩ nhiên, họ chỉ nói những gì trong danh mục [Cái Mile đã biết].
Điều đó là đủ cho Mile.
Tuy nhiên, tùy thuộc vào tiến trình khảo sát, nhóm ma nhân vẫn không biết chắc họ sẽ ở lại đây trong bao lâu.
Mọi người vừa đi vừa nói, vừa khi Mile nói chuyện về tình trạng cuộc điều tra, không gian trở nên rộng hơn.
Và trên vách tường đá ở phía cuối, có gì đó…
“Ồ, cái kia…”
Mile không nhịn được nữa và hỏi trưởng nhóm nghiên cứu sư Helst.
Từ thời điểm Zawin nói với 3 thành viên nghiên cứu sư, ở thời điểm đó, chỗ kia đã ở suốt trong tầm mắt của Mile.
“À, cái phòng nhỏ đó hình như là chỗ cất giữ kho báu.
Nó là đường cụt, làm bằng kim loại và nhỏ hẹp, nên gọi nó là kho an toàn cũng đúng.
Mặc dù chúng tôi đã tốn biết bao nhiêu là công sức để buộc nó mở ra, bên trong vẫn không có gì.
Ờ, nếu nó thực sự là chỗ cất đồ quí hiếm, tự nhiên người ta sẽ lấy nó đi ngay khi họ bỏ nơi chốn này rồi.
“____”
Mile không biết nói gì. Nó giống hệt như di tích lần trước.
Đối với ma nhân và nhóm Rena, nó giống phòng kho báu hay một chỗ cất an toàn.
Nhưng với Mile, nó nhìn giống thế này: Một cái thang máy bị buộc mở cửa và hỏng hóc…
Bộ người thuộc văn minh tiền sử đã nắm công nghệ tân tiến hơn xa thời đại này để làm nên thứ đến nỗi Mile chỉ liếc mắt liền nhận ra đó là thang máy ư?
Họ chắc đã dùng cách thức di chuyển bất khả tưởng tượng hơn nữa.
Mile nghĩ vậy trong khoảnh khắc nhưng rồi nhỏ lập tức suy tính lại.
Văn minh tiền sử đâu phải bị phá hủy trong một đêm.
Nếu nó dần dần bị diệt vong, hầu hết công nghệ và thiết bị sẽ thất truyền theo thời gian.
Vả lại, dù khoa học tiến bộ cỡ nào, họ vẫn sẽ dùng công nghệ cũ.
Nhu yếu phẩm, độ an toàn, sức bền, chi phí bảo trì và nhiều nguyên nhân khác nữa.
Vô luận khoa học có tiến bộ, người ta sẽ không dùng công nghệ dịch chuyển để đi qua phòng kế bên hay nơi chỉ cách đó vài bước chân.
Trái Đất cũng vậy, kể cả khi phát minh thang máy và thang cuốn, người ta cũng làm nốt thang bộ luôn.
Bên cạnh đó còn có những cầu thang thoát hiểm và thiết bị di tản dành cho sự cố nguy cấp.
Có lẽ, chiếc thang máy này được dùng như một lối thoát hiểm.
Còn nữa, nó tuy giống thang máy ở Trái Đất, song nó thực sự là một thiết bị dịch chuyển. Nó chắc có cơ chế điều khiển trọng lực hoặc là không vận từ tính hơn là dùng dây cáp, và nguồn năng lượng có thể là những động cơ đã hỏng này.
Nếu Mile có thể nói gì đó, thì không giống như đây là tác phẩm của những người cố sức tiến vào nó.
Cho như nó có hoạt động đi chăng nữa, Mile vẫn không muốn vào. Quan sát hiện trạng cho thấy cửa đã hỏng hóc, cơ chế an toàn hẳn không làm việc nữa.
Mile âm thầm phát động ma thuật dò xét.
Đúng thế, nếu vật này tương đương một chiếc thang máy, vậy có nghĩa chắc có vật tựa như cầu thang ở quanh đây.
“Thôi, chúng tôi sẽ hạ trại ở gần đây tối nay và đi vào sáng mai vậy.
Tôi sẽ báo cáo rằng chỉ là một đội nghiên cứu của ma tộc, nên không có vấn đề không ổn nào.
Nhưng các vị nhớ tâm niệm trong đầu rằng có xác xuất một sứ giả điều tra hay thương lượng gì sẽ tới đấy nhá.
Một thời gian nữa, tin tức về việc Cổ long phái người điều tra di tích sẽ được chuyển giao thôi. Ờ, dù vậy tôi cho rằng phản ứng của phía con người sẽ không nhất quán đâu…”
Mile nói nhân danh Xích Thệ và đám ma nhân gật đầu đồng ý.
Rồi lúc các cô sửa soạn bỏ đi…
“Cô gì đó ơi, làm ơn nói tôi một việc, có bao nhiêu hunter con người mạnh như cô vậy?”
Mile trả lời Zawin.
“Ông có biết hunter chia làm 7 bậc: từ thấp lên cao là F, E, D, C, B, A, S, trừ bậc G tập sự không?”
“Ồ, à có, tôi có nghe, nhưng…”
“Chúng tôi là hunter hạng C đấy.”
“Cái gì?”
Choáng váng, ngây ngốc, đờ đẫn.
Khi nhóm Mile đã đi xa, chỉ còn trơ lại đó 8 tượng đá với miệng há hốc.