163: Phế tích ư? Đâu phải, nó còn sống!
==================================
http://ncode.syosetu.com/n6475db/163/
“Gì đó? Bà làm sao vậy?”
Mile trả lời câu hỏi của Rena với mồ hôi trên thái dương.
“…C..có..có cái gì đó…”
“Hả, là cái gì!?”
“Là cái gì đó ấy..”
Bởi vì cửa không che đậy, Rena khe khẽ hé cửa một chút và nhìn vào.
Sau đó nhỏ khép cửa lại.
“Có gì đó thật…”
“Thế đó là cái gì??”
Lần này tới lượt Pauline và Meavis lên giọng.
Rồi điều y hệt được lặp lại thêm hai lần nữa.
“Đúng là cái gì đó…”
~cạn~
Đúng vậy, không gian bên kia cánh cửa là giống như một lối đi, và ở đấy có gì đó.
Một thứ có kích thước cỡ con chó to, di chuyển trên 6 cái chân không.
Giống như một côn trùng, nhưng không phải bọ. Với 6 chân, có lớp vỏ ngoài trông cứng cáp nhưng có một đặc điểm lớn nhất của nó cho thấy nó không thuộc giống côn trùng.
Đúng thế, nó có một phần thân trên đứng với đầu như con người từ thân hình kiểu như-thân-sâu có chân, cùng bốn cánh tay mọc ra từ khúc mình ấy.
Sự hỗn tạp.
Mile không biết lựa chọn nào để mô tả nó. Nó có một hình dạng kì lạ ngược đời với những sinh vật khác.
Và thứ đó đang đi ở gian bên.
“Những kẻ nhặt xác …”
Một lúc sau Rena thì thào.
“Những kẻ nhặt xác là gì?”
Meavis mang vẻ mặt khó hiểu khi nghe thấy điều đó.
“Họ không dạy về nó ở trường, nhưng mình có nghe nói từ mọi người ở [Xích Lôi].
Chỉ có một số ít ỏi người là chứng kiến được và nó không phải một sinh vật biết đến phổ biến.
Nó thường tới xác của những nhóm người bị tiêu diệt và thu thập đồ vật kim loại như vũ khí hay áo giáp chúng ta đang mặc, cả nữ trang lẫn tiền đồng. Nhưng chúng không động tay tới thi thể.
Chúng là những sinh vật kì bí mà hunter không nghĩ nổi ra chúng ăn gì và vì sao lại nhặt đồ kim loại.
Kể cả khi cậu cố gắng đi theo, cậu cũng không tìm ra cái tổ hay hang của chúng vì chúng chạy rất nhanh qua một lối đi hẹp.
Do chúng không tới gần người sống hay gây hại gì, chúng không thành đề tài thảo luận thế nên không có nhiều người biết tới. Bên cạnh đó, số người nhìn thấy chỉ ít ỏi.
Mình chưa thấy xác minh nào, nhưng mình nghe như vậy đó.”
Những sinh vật như côn trùng an phận ở hang dưới lòng đất. Đó là chuyện bình thường. Không ai sẽ lấy làm lạ….trừ Mile.
(Nó thiệt nhìn như kim loại! Nó bằng đồ kim loại! Hình như nó đã làm việc ở đây trong thời gian dài…đã phục vụ 37 năm…Không, không phải là thế!) (Dịch: tuổi làm việc ở Nhật là 37 năm)
“À, nếu chúng sống sâu dưới lòng đất trong những di tích thế này, hèn gì người ta không thấy tổ của chúng.”
“Chúng trông ghê ghê sao ấy…Còn may là chúng không hại con người, mình thấy nhẹ cả lòng.”
Bình phẩm của Pauline và Meavis không hề lọt vô lỗ tai của Mile.
(Phế tích, robot dạng côn trùng, không hại người, đi thu kim loại, đó là…)
Một lời giải đáp cho câu đố hiện lên trong đầu Mile.
(Bảo trì, hoạt động sản xuất tự động…)
Nếu như vậy, chỉ có một điều để nói.
“Cái di tích này còn sống…”
“Cậu lại nói điều kì dị gì nữa thế?”
Rena nghe thấy Mile nói lớn và hỏi ngược.
“…Di tích này, không chừng, ý mình là nó còn hoạt động.”
“ “ “Cái gì??”
“Kẻ lụm xác mà cậu đang nói thực ra là một bảo dưỡng viên của di tích này. Nói tức là, họ phụ trách việc duy tu sửa chữa…”
“Ra đó là vì sao chúng cần kim loại.”
Như mong đợi, Meavis là loại người sẽ hiểu những chủ đề dạng này.
Rena phụ trách kiến thức thường thức tổng quát.
Pauline chuyên trách công việc và những vấn đề liên quan chuyện tiền bạc.
Meavis lo phần quân sự, chiến thuật và kiến thức hậu cần.
Và Mile phụ trách những điều ngoài phạm trù bình thường.
Một bộ bài hoàn hảo.
“Chờ chút, vậy, thế nghĩa là sao? Ý cậu, loại quái vật mà nhìn giống con trùng kia có trí tuệ và là người cai trị của di tích này à?”
Rena tròn mắt la lớn, nhưng không đúng như vậy.
“À không, nó không có [Cai trị]… Mình đoán chắc nó chỉ làm theo những gì nó được ra lệnh. Lệnh từ chủ nhân của nó mà chắc đã bỏ mình từ lâu lắm rồi…”
“Khoan đã, Mile-chan, cậu nói sinh vật kia liên tục sống từ lâu cỡ đó tới giờ sao?”
Pauline trong sự nghi ngờ tham gia vào cuộc nói chuyện.
“Không đúng thế, họ từ đầu đã không phải [vật sống] nên cậu không thể dùng từ [sống] được. À, hiểu theo một cách, họ kiểu giống như một golem…
Nếu họ bị hư, những cộng sự khác của họ sẽ sửa chữa họ hoặc làm một bản sao của chính họ.
Vậy nên, trừ khi tất cả những cá thể đó bị phá hủy đồng thời, bằng không họ sẽ tự sửa chữa và sản xuất ra cái khác, rồi tiếp tục tồn tại vô tận.”
Mile nghĩ dùng từ [Bất diệt] là không đúng nên nhỏ đổi thành [Vô tận].
“““__________”””
“Có đứng đây nói cũng chẳng chứng minh được gì. Đi nhìn xem thôi.”
“Mình nói cái đó từ nãy giờ rồi chứ bộ.”
Nghe Mile cắt nghĩa xong, Rena cảm thấy hơi do dự.
Nếu các cô gái đi qua gian bên, họ chắc chắn đụng độ một số kẻ nhặt xác.
Ngay cả khi Rena nói chúng không gây hại con người, chẳng ai biết liệu chúng cũng làm như vậy trong cái tổ của chúng không.
Nhưng ngay bây giờ, bọn cô đã xâm nhập vào lãnh địa của chúng.
Không ai đảm bảo rằng chủ nhân của những sinh vật kia không lệnh cho chúng [giữ nơi này an toàn tuyệt đối và đánh đuổi bất cứ kẻ nào xâm nhập].
Vả lại, Rena chưa nghe chuyện nào về con người xung đột hay đánh nhau với kẻ nhặt xác từ xưa tới nay. Bởi vì bản thân trận đấu chưa bao giờ xuất hiện, hay là không ai có thể đuổi kịp hay đánh với kẻ nhặt xác, hoặc là nhân chứng còn sống sót…
Chúng đánh như thế nào? Chúng có chất độc không? Chúng có hợp tác tấn công không? Bởi vì những thông tin chưa được biết đó, nếu các cô đánh nhau với chúng thì đây sẽ là trận đầu tiên và nó cực kì mạo hiểm.
“Không sao đâu. Mình sẽ tạo một trường tàng hình và biên giới cách âm nên họ sẽ không thấy bọn mình.”
“Trường làng mình?”
Rena mọc dấu chấm hỏi trên đầu.
“Đó là một ma thuật làm người khác không thể nhìn thấy người tạo phép. Phiên bản khác là kết giới cách âm có thể ngăn mọi tiếng động phát ra.”
“Fu~hn…”
Mile nói ra tỉnh rụi như không và Rena đón nhận một cách nhẹ như không, tại vì Rena nghĩ “Đó là Mile cả mà”, nhưng thực hiện điều đó hoàn toàn không dễ như lời nói.
Làm một tường chắn âm thanh thì dễ. Tất cả những việc bạn cần làm là dựng một bức vách chắn rung động không khí giữa bạn và đối thủ.
Nhưng khi làm điều này với ánh sáng, bạn không thể thấy bên ngoài từ bên trong cũng như người ngoài không thể nhìn vào bên trong.
Thực tế chứng minh rằng nếu không có ánh sáng, mọi thứ sẽ tối đen. Bạn không thể di chuyển vòng quanh vì bạn không thể thấy chung quanh có những gì; và từ bên ngoài, người khác sẽ thấy một không gian đen thui kiểu hình vòm. Nó khiến bạn bị chú ý nhiều hơn là giúp bạn lẩn trốn.
Hơn thế nữa, điều gì sẽ xảy ra nếu bạn chỉ cho phép ánh sáng ngoài và sóng điện từ từ ngoài đi vô nhưng không cho phép chúng đi ra? Nhiệt độ ở trong sẽ liên tục tăng lên. Đó là hiệu ứng nhà kính.
Khi bạn cố gắng hút hết nhiệt, bạn liền sẽ bị thấy bởi người ta có thể nhìn thấy tia hồng ngoại với phạm vi nhìn rộng, giống như một hố cơ quan mà một con rắn có thể cảm nhận được thông qua những tia hồng ngoại.
Vả lại, vấn đề không chỉ là cản ánh sáng từ người tạo phép.
Bạn phải để ánh sáng lọt qua khung cảnh ở sau lưng bản và phản chiếu ánh sáng như là bạn không có ở chỗ đó.
Đây là việc mà không ai trên thế gian này có thể làm nổi, họ không biết về ánh sáng thấy được, đặc tính của những tia hồng ngoại, nhiệt độ, ánh sáng, vân vân… làm như là tất cả đều rõ ràng với họ.
Rena dễ dàng chấp nhận giải thích của Mile bởi vì nhỏ không biết những việc đó, không nhận ra được độ gian khó, và không bận tâm về phép cách âm mà cũng đồng đẳng cấp, không do dự để nói [Có cách nào khác đâu, sau cùng là Mile cả mà].
Đó là nguyên nhân vì sao người của thế giới này dù cho họ có giỏi ma thuật thế nào, họ cũng không thể làm nên một trường vô hình hoàn hảo.
Không hề có kiến thức khoa học như tưởng tượng chính xác, tư tưởng tia bức xạ…đây là phép bất khả thi tạo dựng với bất cứ sinh vật sống biết ma thuật trên thế giới này.
Nhưng đối với trường hợp Mile, [Làm ơn tạo một trường vô hình quanh chúng tôi mà không ai từ bên ngoài có thể nhìn thấy! Xin chuẩn bị tất cả những điều kiện cần thiết của tiến trình luôn nha!], chỉ bằng suy nghĩ ấy và vứt quách mọi thứ cho nanomachine, Mile cho rằng đó là [Thực thi ma thuật bình thường theo ý nghĩ của nhỏ] song chuyện nào có dễ như thế đâu.
Bất quá đối với lệnh của người dùng mang thẩm quyền cấp độ 5 với nanomachine, những nanomachine mặc dù không nhận được hình ảnh của một hiện tượng cụ thể thông qua sóng nghĩ, song với đánh giá hình ảnh, lời nói và kết quả sau cuối, tất cả chi tiết tiến trình đều được họ làm trơn tru.
Phải, kiểu của nó giống như [Làm tất cả những thủ tục hoàn trả thuế từ đồ miễn thuế], một khác biệt to lớn với việc chỉ trả món tiền và ném nó cho một người tính thuế (thuế vụ).
“Rồi, chúng ta đi!”
Nói xong, Mile tạo phép trường tàng hình và cách âm cho cả bọn rồi hùng hổ mở cửa.
~~~~~~~~~~~~