Watashi no Oshi wa Akuyaku Reijou.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

PHẦN 1 - Chương 60: Về nhà

“Yo, Rei! Lâu rồi không gặp!”

“Bác McCloy. Lâu rồi không gặp bác”

“Ồ, Rei à. Cháu mới về hả”

“Dì Jane, lâu rồi không gặp ạ”

Ngày hôm sau, trong lúc đang rảo bước trên con đường trong thị trấn, rất nhiều người đã chào hỏi tôi.

Tôi đã quên béng mất chuyện mình là nữ chính trong một game otome.

Nói cách khác, tôi là một cô gái nổi tiếng trong thị trấn.

“Cháu có ổn không? Mọi người đều lo cho cháu khi nghe tin về vụ lộn xộn ở Đế Đô đấy”

Bác McCloy chủ tiệm kim khí hàng xóm hỏi tôi với vẻ quan tâm.

“Cháu ổn. Không có đáng sợ xuất hiện hết ạ”

“Vậy à? Gần đây, thị trấn chúng ta ngày càng trở nên nguy hiểm. Vài ngày trước, bác nghe tin có một Quý Tộc đã mất tích khi đến đây bằng thuyền để săn Tử Linh ――”

McCloy-san chợt nhận ra người đang đứng cạnh tôi.

“Quý cô này là ai vậy?”

“À, cô ấy là――”

“Cháu là bạn học của Rei. Tên cháu là Claire ạ”

Cô chủ đáp lại câu hỏi của McCloy-san, không hiểu sao Claire-sama lại muốn giấu đi thân phận của mình nữa

Ồ?

“Vậy à, cháu lịch sự thật đấy. Quả là yên tâm khi Rei-chan có được một người bạn như vậy ở Đế Đô nhỉ?”

“Vâng. Cháu rất vinh hạnh”

“Vậy Rei-chan ở đó thế nào, Claire-chan. Con bé là đứa giỏi nhất thị trấn, nhưng…”

“Trong số những học sinh của Học Viện thì cậu ấy vẫn được xem là rất xuất sắc ạ. Mọi người đều biết đến thành tích của cậu ấy”

“Thế à, thế à!”

Lời của Claire-sama đã khiến người dân thị trấn an tâm hơn.

Với họ, tôi giống như người đại diện của thị trấn vậy.

Nhưng tôi lại vừa gượng cười vừa nghĩ thế này.

Đừng có xen vào khoảng thời gian riêng tư của hai chúng tôi.

Không quan tâm đến suy nghĩ của tôi, người dân thị trấn tụ tập lại ngày một đông.

Ngay khi tôi bắt đầu cảm thấy ngán ngẩm――.

“… Rei?”

Với trí nhớ của Rei Taylor, tôi lập tức nhận ra giọng nói đó.

Ooops…

Anh ta là người tôi không muốn gặp nhất.

“Louis-san…”

“Là Rei thật ư. Em vừa mới về à”

Một chàng trai trẻ chen mình qua đám đông.

Tên anh ta là Louis-san.

“Louis-san, lâu rồi không gặp ạ”

“Sao em lại lịch sự vậy. Anh và Rei thân nhau lắm mà, nhỉ?”

Claire-sama nhìn Louis-san cười lớn bằng ánh mắt nghi ngờ.

“Anh ta là ai?”

“Anh ta là Louis-san. Phải nói thế nào nhỉ, anh ta là…”

“Là anh trai của Rei. Thưa Claire-sama”

Louis-san tiếp lời khi tôi còn mơ hồ chưa biết phải nói gì tiếp.

Ơ?

Chẳng lẽ Louis-san đã nhận ra danh tính thật của Claire-sama rồi ư?

“Anh là một mạo Hiểm Giả đấy nhé? Không đời nào anh lại không nhận ra đâu”

Dù có lẽ tôi không cần phải giải thích khái niệm này cho dân cuồng thể loại Fantasy nữa, nhưng Mạo Hiểm Giả là cái tên chung dành cho những người chuyên nhận giải quyết những nhiệm vụ và lĩnh thưởng thông qua Guild.

Thay vì định cư trong thị trấn, anh ta đã quyết định trở thành một Mạo Hiểm Giả và lên đường chu du tứ phương, do đó chuyện anh ta biết được cô chủ là con gái Bộ Trưởng Bộ Tài chính cũng không lạ.

“Rei. Em sẽ ở lại trong Thị Trấn nhỉ?”

“Vâng, em sẽ ở đây suốt kỳ nghỉ hè ạ”

“Thế ư. Nhớ ghé qua nhà anh chơi nhé. Mẹ mong em lắm đấy”

“Em hiểu rồi. Bọn em đang vội, cho em thứ lỗi trước”

Nói rồi, tôi dẫn Claire-sama chạy xa khỏi chỗ này.

“Chẳng phải cô hơi bất lịch sự sao?”

“Không sao đâu ạ. Chỉ là Louis-san có hơi phiền phức”

“…?”

Tôi nhận ra dấu hỏi chấm đang hiện trên đầu Claire-sama, nhưng tôi cố ý không trả lời.

Tuy nhiên,

“Louis-san đang thầm yêu Rei”

“Nàyyyyy!!!”

Người đột nhiên tiết lộ ra chuyện không cần thiết đó là――

“Ara, là Misha à”

“Mừng vì được gặp lại ngài, Claire-sama. Ngài đang làm gì ở đây vậy?”

Misha đã chuyển từ đồng phục sang thường phục.

“Ta được mời đến nhà Rei”

“Được mời… Lý do ngài được mời đến nhà Rei là gì vậy nhỉ”

“Ờ thì, nhiều chuyện đã xảy ra?”

Bầu không khí giữa Claire-sama và Dor-sama đã trở nên kỳ lạ… tôi khó mà nói ra chuyện đó trước mặt Claire-sama.

“Chuyện đó không quan trọng! Quan trọng hơn, cô nói anh ta đang yêu Rei là ý gì!”

Eeeh…

Ngài muốn biết thêm ư, Claire-sama.

“Rất đơn giản. Như ngài vừa thấy đấy, Rei rất nổi tiếng với người dân thị trấn. Dĩ nhiên điều đó có nghĩa là… cậu ấy rất được yêu mến”

“… Hee, hmph”

Ah, mắt Claire-sama đờ ra rồi.

“Louis cũng là một trong số đó. Rei cũng thế, trước khi rời khỏi thị trấn, cậu ấy cũng không ghé――”

“Chuyện đó hoàn toàn không có thật. Em chỉ yêu mình Claire-sama thôi”

Tôi bịt miệng Misha để ngăn cậu ấy nói thêm bất kỳ điều gì không cần thiết nữa

Ánh mắt Claire-sama nhìn tôi lạnh như băng.

Nói thật, lời Misha nói cũng có phần đúng

Louis-san là người khác giới gần gũi nhất với nữ chính.

Gọi anh ta là “Anh trai mưa” cũng không sai.

Không, nữ chính không thực sự có tình cảm với Louis-san đâu nhé, tuy nữ chính trong game được mặc định là một cô gái bình thường, nhưng không hiểu sao cô ấy lại cực kỳ nổi tiếng với bọn con trai.

Louis chỉ tồn tại để làm nền, ý nghĩa tồn tại duy nhất của anh ta là để khiến chuyện thêm thú vị.

Nếu bạn về nhà nghỉ hè mà không có vé thưởng, thì một cuộc tình tay ba sẽ được hình thành giữa Hoàng Tử có chỉ số tình cảm cao nhất và Louis.

Vì ở hiện thực này chẳng có Hoàng Tử nào về cùng tôi cả, nên tôi đã xem nhẹ sự kiện này, tuy nhiên――.

“Không đời nào, Claire-sama đang ghen ư”

“Ta không ghen!? Không, ta không hiểu điều đó có nghĩa là gì, nhưng ta không hề ghen nhá!”

Claire-sama đã nhận ra điều gì đó nhưng vẫn cứng đầu chối bỏ.

Điều quan trọng nhất là có vẻ Claire-sama đã dần thấu hiểu tôi hơn.

“Claire-sama”

“… Gì vậy”

“Giữa em và Louis-san không có gì hết á”

“… Phải không vậy”

“Cô chủ không tin em ư?”

“… Hmph”

Mình phải tìm cách chọc cười cô chủ đã, nhưng Claire-sama lại cực kỳ cứng đầu.

“Umm…”

“Gì vậy Misha?”

“Hai người có thể ra chỗ khác cãi yêu hộ mình được không?”

“Đây không phải là cãi yêu nhá!?”

Claire-sama nổi giận.

“Vậy à. Thế thì tốt. Mình xin được đi trước. Rei, nhớ giữ gìn sức khỏe”

“Này Misha!”

Bỏ lại mớ hỗn độn mình tạo ra phía sau, Misha bỏ đi.

Thật là, cậu ấy đến đây làm gì không biết.

“Nào, hãy đi thôi Claire-sama”

“Hmph”

“Lúc ghen trông cô chủ thật dễ thương”

“… Cô tính lừa ta bằng mấy lời đường mật à?”

Hmm, tôi suy nghĩ một lúc.

“Ey”

“Ukyaa!?”

Tôi ôm cô chủ giữa đường phố đông người.

“Cái-cái-cái…!”

“Yup. Mềm ghê ha”

“Cô làm gì vậy hả!!”

Tôi lập tức nhận ngay một cái tát trời giáng.

Đau thật.

Nhưng ứ thả đâu.

“Ở đây có người đấy――!”

“Chừng nào Claire-sama chưa tha lỗi cho em thì em ứ thả”

Tôi ôm cô chủ chặt hơn nữa.

“Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi nên thả ta ra ngay đi!”

“Eeh”

“Sao trông cô thất vọng vậy!? Chẳng phải cô vừa mới xin tha sao!?”

“Chuyện đó khác, cảm giác ôm Claire-sama tuyệt lắm cơ”

“Quên・đi・thả・ta・ra・ngay!”

Cô chủ đã thoát ra thành công.

Tiếc ghê.

“Fuu, fuu. Gần đây cô không làm càn nên ta đã quên mất…”

“Đó là tình yêu vô hạn của em đấy ạ, không ai cản được đâu ha?”

“Im lặng! Trời ạ… chưa gặp được cha mẹ mà đã mệt thế này rồi…”

“Ơ, ý ngài là cha mẹ vợ ạ?”

“Cô nghĩ hay quá nhỉ!?”

Cũng một thời gian rồi tôi mới có thể vui vẻ trò chuyện với cô chủ thế này.

Sau cùng thì đây mới chính là chúng tôi của thường ngày.

“Vậy, Claire-sama”

“… Lần này là gì nữa”

“Tới nhà em rồi”

Claire-sama ngơ ngác nhìn.

“Nào, hãy vào trong thôi”

“… Khâu chuẩn bị tinh thần của ta hỏng cả rồi…”