Watashi no Oshi wa Akuyaku Reijou.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

27 159

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

285 7491

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 32

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 233

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 187

PHẦN 1 - Chương 49: Nụ cười của mèo Cheshire

“Claire-sama, chào buổi sán――”

“Thế à, ahaha”

“Fufu, ôi Onee-sama”

Khi tôi đến phòng Claire-sama để làm việc tôi mong mỏi mỗi buổi sáng là thay đồ cho cô chủ, tôi nhận ra ai đó đã đến trước.

“Chào, Rei. Buổi sáng tốt lành”

“Chào buổi sáng, Manaria-sama, Claire-sama”

“Sao cô trễ vậy? Ta đã thay đồ xong rồi này”

“… Em xin lỗi”

Nhìn vào cô chủ, không chỉ quần áo tinh tươm, mà cả mái tóc của cô chủ cũng được chải chuốt gọn gàng.

Mái tóc xoăn của cô chủ rất khó buộc, chị Lene đã đi mất nên tôi nghĩ chỉ có mình mới làm được kiểu tóc đó.

“Tiện thể, cô chủ tự mình thay đồ và buộc tóc ạ?”

“Không? Onee-sama làm đấy. Chị ấy rất giỏi”

“Fufu, chị quen chăm sóc cho Claire thế này từ bé rồi mà”

Ngay lập tức cả hai cùng bật cười.

“Thế ạ. Em cảm ơn, Manaria-sama”

“Không không, chị đâu có làm gì nhiều.”

“Tuy nhiên, vì chăm sóc Claire-sama là sở thích *Khụ khụ* công việc của em, nên em mong từ mai trở đi ngài có thể tự kiềm chế được không ạ”

“Hình như ta vừa nghe thấy gì kỳ kỳ thì phải!?”

Dù được bảo thế, nhưng ngắm nhìn cơ thể của Claire-sama khi thay đồ cho cô chủ là mục đích sống của tôi và được buộc tóc cho cô chủ chính là lời ban phước của Chúa Trời dành cho tôi.

Không đời nào tôi lại để Manaria-sama giành mất.

“Không không. Rei không cần phải làm việc đâu. Chăm sóc cho Claire cũng vui lắm. Từ giờ cứ giao cả buổi sáng cho chị.”

“Không, em rất thích chăm sóc cho cô chủ, nên cứ để đấy cho em”

“Đúng đấy, Onee-sama. Làm sao em dám để Onee-sama làm hầu gái của em được.”

Claire-sama tỏ ra miễn cưỡng trước lời của Manaria-sama.

Tuy nhiên――.

“Em không muốn chị làm hầu gái cho em ư?”

“Jeez. Onee-sama chỉ toàn chọc em thôi”

“Ahaha, xin lỗi, xin lỗi. Claire quá dễ thương nên chị lỡ”

“Ufufu”

Cả hai phấn khích rời đi và bỏ tôi lại.

Trò hề gì đây.

Mà, sao cũng được.

“Claire-sama, bữa sáng sắp――”

“À, Claire. Em đói chưa? Hãy đến sảnh ăn nhé”

Manaria-sama cắt lời tôi.

… Vừa nãy chắc chắn chị ta cố ý.

Bằng chứng là ánh mắt Manaria-sama cười tinh quái.

“Chị nói đúng. Hãy đi nhanh thôi”

“Em muốn ăn gì Claire? Chị sẽ ăn thử món súp phương đông gọi là súp miso đang nổi tiếng gần đây”

Quàng vai Claire-sama, Manaria-sama định rời khỏi căn phòng.

Cái này là… quấy rối phải không?

“Cô đứng đó làm gì vậy. Đi thôi”

“Em xin lỗi”

Xách theo đồ của Claire-sama, tôi đi theo――.

“Claire có biết đến nhà hàng Blume không?”

“Vâng, dĩ nhiên rồi ạ”

“Thật ra là gần đây, một đối thủ của Blume đã xuất hiện”

“Ara, đó là nhà hàng nào vậy ạ?”

“Trụ sở chính của nhà hàng đặt tại Appalachia, họ đã giới thiệu rất nhiều món ăn mới mang tính đột phá. Lần sau chị sẽ chỉ cho em. Liệu em có nguyện ý để chị dẫn đi không?”

“Ôi Onee-sama”

Cả hai lại cười đùa trong thế giới riêng của mình rồi.

Không được, mình chỉ là một nữ hầu, tôi đã nhiều lần kìm nén được cảm xúc khi Claire-sama nói chuyện với người khác, nhưng giờ tôi lại có cảm giác Manaria-sama đang cố tình đẩy xa tôi khỏi cô chủ.

Ánh mắt đắc thắng của chị ta khi liếc nhìn tôi hết lần này đến lần khác khiến tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Tôi không quan tâm đâu.

Miễn Claire-sama hạnh phúc thì cô chủ có thân với ai cũng được.

Nói thật, từ khi Manaria-sama đến, Claire-sama đã lấy lại vẻ hoạt bát đã mất sau khi chị Lene ra đi.

Về mặt đó, tôi rất biết ơn Manaria-sama.

“Này! Đó là quần lót chứ không phải là khăn mùi xoa!”

Mà, hiểu lý thuyết là một chuyện, còn cảm giác thật của tôi lại là chuyện khác.

◆◇◆◇◆

Sau đó, những trò quấy phá của Manaria-sama vẫn tiếp diễn.

Thường xuyên cắt lời tôi.

Chắn giữa tôi và Claire-sama trong lớp học.

Ngăn tôi dạy cờ vua cho Claire-sama.

Đút cho cô chủ trong giờ ăn trưa.

Manaria-sama tiếp tục phá rối tôi thường xuyên đến mức tôi nghĩ chị ta cố tình.

“Này, Rei. Cậu ổn chứ? Sao trông cậu mệt mỏi thế?”

Khi trở về phòng vào buổi tối, Misha đã nhận ra tôi có gì đó khác thường và gọi tôi.

“Mình thiếu Clairium…”

“À, chắc vẫn ổn”

Tôi liều mạng ngăn Misha chui vào chăn như mọi ngày.

“Vì Manaria-sama nên mình chẳng xơ múi Claire-sama được tí nào cả! Cô chủ còn chẳng thèm bắt nạt mình!? Mình cũng muốn đút cô chủ ăn!”

“À, thì ra cậu không ổn thật. Còn tệ hơn cả ngày thường”

Misha chết lặng khi nghe tôi càu nhàu, nhưng vẫn chịu ngồi nghe tôi tâm sự.

Cậu ấy đúng là một cô gái tốt.

“Bộ cậu gây thù với Manaria-sama à?”

“Mình cũng không biết”

Câu này chỉ có một nửa là thật, nhưng tôi thật sự không biết vì sao Manaria-sama cứ quấn lấy Claire-sama cả ngày.

“Đây là một cơ hội tốt, cậu có thể tách mình khỏi Claire-sama”

“Không thể. Claire-sama là lẽ sống của mình”

Làm sao tôi sống thiếu Claire-sama được.

“Thế thì sao không đấu một trận đi?”

“Ra vậy, hèn gì gần đây mình có cảm giác như đang nằm trong lòng bàn tay Manaria-sama”

“Nằm trong lòng bàn tay?”

“Mình có cảm giác như đang bị khiêu khích”

Ngay từ đầu, tại sao một đồng minh của nữ chính trong game như Manaria-sama lại theo đuổi Claire-sama chứ.

Tôi chẳng hiểu.

“Vậy thì cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài chịu đựng. Đó là nếu cậu không muốn rời xa Claire-sama”

“Mình tự hỏi liệu đó có phải là cách duy nhất không”

Tức tối, tôi đành chui vào chăn ngủ.

Đêm đó, tôi mơ thấy tôi và Manaria-sama đang kéo hai tay Claire-sama để giật lấy cô ấy.

◆◇◆◇◆

Hôm sau, những trò quấy rối của Manaria-sama vẫn tiếp tục.

Dù đã cố hết sức lờ đi, nhưng Manaria-sama cứ không ngừng khiêu khích tôi.

Tuy tôi không quan tâm đến Manaria-sama, nhưng chuyện Claire-sama si tình có chút… không, phải là khá khó chịu mới đúng.

Không, có lẽ chuyện vẫn ổn.

Từ giờ đến lúc hoàn thành route của Sein-sama vẫn còn xa, nhưng miễn Claire-sama có thể cười thì sao cũng được.

Ổn thôi… nên là vậy.

“Rei nhà mình kiên trì ghê ha”

Vào tối hôm đó, Manaria-sama đã nói vậy với tôi.

Sau khi chắc rằng Claire-sama đã ngủ say, tôi đi về phòng ký túc xá.

“Ngài cần gì ạ, Manaria-sama”

“Thật ra là không có gì cả”

Dường như Manaria-sama đã đứng đợi tôi gần phòng của tôi và Misha, chị ấy đang dựa lưng vào tường với nụ cười rạng rỡ thường ngày.

“Em có yêu Claire không?”

“Có”

“Nếu vậy thì sao em lại im lặng không làm gì. Chị khiêu khích em đến mức đó mà”

Ra là cố tình thật hử.

“Em yêu Claire-sama, dù cô chủ không đáp lại tình cảm của em, nhưng miễn Claire-sama hạnh phúc thì em sẽ chấp nhận tất cả”

“… Hmph”

Nghe thấy câu trả lời của tôi, vẻ chán chường lần đầu tiên hiện lên trên gương mặt Manaria-sam.

“Gì vậy. Tình cảm của bé cũng chỉ đến mức đó thôi à. Làm chị thất vọng ghê”

“Hả?”

Tôi cảm thấy hơi cáu vì giọng chế nhạo của chị ta.

“Chỉ đến mức đó là ý gì?”

“Không có gì đâu nhỉ? A, chị làm tổn thương cảm xúc của bé ư? Xin lỗi xin lỗi. Chị quên. Rei yêu Claire mà. Chị chắc em hiểu Claire hơn chị. Đến mức tự rút lui luôn”

Tôi bắt đầu bực rồi đấy.

“Trò khiêu khích nhạt nhẽo quá đấy, Manaria-sama. Chị có chắc mình là một công chúa không?”

“Yup, dù trông không giống, nhưng chị là một công chúa hàng thật giá thật. Thế nên chị hợp với Claire hơn bé nhiều”

“Có thể em là một Bình Dân, nhưng tình cảm em dành cho Claire-sama không thua kém ai đâu”

“Thế mà bé vẫn bỏ cuộc ư?”

Chị ta bị sao vậy.

“Em không bỏ cuộc. Hạnh phúc của Claire-sama mới là điều quan trọng nhất――”

“Em chỉ đang cố chạy trốn thôi, đúng không? Tại sao em không nói mình sẽ tự làm Claire hạnh phúc đi?”

“Điều đó…”

Vì tôi chỉ là một Bình Dân và là một cô gái giống như Claire-sama.

Tôi sẽ làm mọi thứ vì hạnh phúc của Claire-sama, nhưng tôi không nghĩ mình là một người bạn đời phù hợp mang đến hạnh phúc Claire-sama.

“Ngưng trốn chạy đi”

“Em không có trốnchạy”

“Thế, hãy cướp lấy cô chủ yêu quý của em từ tay chị đi.”

“Chị muốn gây sự à?”

“Đúng thế. Giờ em mới biết ư?”

Gương mặt xinh đẹp của Manaria-sama nhăn lại khi chị ấy nói thế.

“Thứ tình cảm nửa mùa của em, chị sẽ chặn đứng chúng. Cả em và Claire đều thật đáng thương”

“Được lắm. Thích thì chiều”

“Yup, tốt lắm. Vậy thì hẹn nhau vào chiều mai ở sân tập nhé.”

Để lại câu “đừng trốn nha”, Manaria-sama bỏ đi.

“… Gì vậy…? Thật là, chị ta bị sao vậy…”

Tuy tôi không thể nhìn nhận rõ ràng tình huống hiện tại, nhưng tôi rất bực mình vì chị ta dám xem thường tình cảm tôi dành cho Claire-sama.

“… Nhào vô. Tôi đếch quan tâm cô là Pháp Sư Tứ Thuộc Tính hay công chúa, tôi sẽ dạy cho cô một bài học”

Nghĩ lại thì, lúc đó tôi đã giận quá mất khôn.