“Này. Bộ cô muốn ta bị cháy nắng hả? Mà hình như ô bị lệch một chút rồi thì phải?”
Vào một buổi tối đầu hạ.
Dù trời đã gần tối, nhưng ánh nắng mặt trời vẫn còn gắt, Claire-sama nhăn nhó nhắc nhở tôi.
Hiện giờ, chúng tôi đang trên đường trở về ký túc xá sau khi hoàn thành việc Hội Học Viện giao cho.
“Ah, em xin lỗi, Claire-sama. Có lẽ nó đã trượt đi một tí khi em mải ngắm ngài.”
Tôi vội chỉnh lại chiếc ô.
Nếu làn da xinh đẹp của Claire-sama bị làm hỏng bởi một vết cháy nắng thì tệ lắm.
Ở thế giới này đào đâu ra kem dưỡng da mà xài.
“Ta không hiểu cô có chuyện gì vui, nhưng ta tự hỏi liệu cô có thể làm việc nghiêm túc được không.”
“Em xin lỗi mà.”
“… Hứm”
Claire-sama phồng má quay đi.
Ôi, vẻ phồng má giận dỗi của cô chủ cưng quá à.
Dù thế, bình thường cô chủ sẽ mắng tôi nhiều hơn thế này, nhưng gần đây tâm trạng Claire-sama không được tốt.
Sau cùng thì chuyện chị Lene, người phục vụ cô chủ nhiều năm, buộc phải ra đi đã để lại một vết thương trong lòng Claire-sama.
Tôi muốn giúp Claire-sama vui lên, nhưng lại đang buồn vì không biết phải làm gì.
“Claire-sama”
“Gì vậy?”
“Khi tan trường, để em làm chút đồ ngọt cho cô chủ nhé?”
“Sao đột nhiên lại làm thế. Ta đâu có muốn cô làm cho ta đâu.”
“Dù là món crème brûlée yêu thích của Claire-sama ạ?”
“… Là món cô dạy chị Lene”
Claire-sama buồn bã nói.
Thay vì giúp cô chủ vui lên, tôi đã giẫm phải mìn.
Không tốt rồi.
“Claire-sama”
“Gì nữa”
“Xin hãy vui lên đi.”
“Ta không có buồn.”
Dù giận dỗi quay mặt đi, nhưng cô chủ vẫn cố tỏ ra cứng cỏi.
Sau một lúc ngẫm nghĩ, tôi vẫn chưa tìm ra được cách.
“Claire-sama”
“Gì”
“Cho em ôm nhé?”
“Haa!?”
Thôi chết.
Vì không nghĩ được gì, nên tôi đã lỡ nói ra khao khát của mình.
“Không được. Trên đời này làm gì có nữ hầu nào tự tiện đòi ôm chủ nhân của mình chứ.”
“Ể? Đây này?”
“Đừng bày cái bộ mặt khó hiểu đó ra với ta!?”
Nhưng trong cái rủi lại có cái may, Claire-sama dù giận nhưng đã vui hơn một chút so với lúc nãy.
Được rồi, cứ tiếp tục thế này là được.
“Claire-sama”
“Gì nữa… Khoan, hình như đây là lần thứ ba chúng ta nói chuyện kiểu này rồi thì phải?”
“Em thích cô chủ”
“Rồi rồi. Còn ta ghét cô.”
Cách cô chủ đối xử với tôi vẫn như bình thường.
“Lạ thật. Em nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này thì mình có thể tiến xa hơn.”
“Làm thế quái nào mà cô nảy ra được cái ý nghĩ đó vậy!? Mà tiến xa hơn nghĩa là sao!”
“Ơ, ngài muốn em nói tại đây ư? Không được đâu Claire-sama. Cô chủ hư quá à.”
“Cô là đứa nói trước mà!?”
Mmhm.
Tâm trạng của cô chủ tốt lên rồi.
Trong lúc tôi khích lệ(?) Claire-sama, chúng tôi đã về tới ký túc xá tự lúc nào.
Trong sự kiện phong trào bình dân, chúng tôi đã phải chạy gấp đến đây.
Sau khi đến phòng ký túc xá của Claire-sama, chúng tôi vào trong rồi khóa cửa lại.
Sau khi tôi đặt đồ xuống và dọn dẹp xong, tôi nhận ra trong thùng thư trước cửa phòng có thứ gì đó.
Kiểm tra và sắp xếp thư cho chủ nhân cũng là một trong những nhiệm vụ của nữ hầu.
Tôi nhận ra con dấu trên niêm phong của bức thư.
Đương nhiên đây là lần đầu tiên thôi thấy con dấu đó ở thế giới này, nhưng với một con cuồng Revolution như tôi, thì tôi không chỉ biết người gửi là ai mà còn biết đại khái cả nội dung bức thư.
“Người đó” sẽ đến.
“Claire-sama, ngài có thư này”
“Ai gửi vậy?”
“Là Manaria Sousa ạ”
“! Onee-sama ư!?”
Claire-sama vội đi về phía tôi và chộp lấy bức thư tôi vừa kiểm tra danh tính người gửi.
“Mở hộ ta”
“Vâng ạ.”
Tôi cẩn thận mở phong bì bằng một con dao rọc giấy bạc.
Bên trong là một tờ giấy mỏng.
Tôi lập tức chuyển nó cho Claire-sama.
“…”
Claire-sama vui vẻ nhìn chằm chằm vào bức thư.
Tôi nghĩ các bạn có thể biết qua cách gọi “Onee-sama”, người gửi là Manaria-sama, một người mà Claire-sama hâm mộ.
Nếu các bạn muốn biết Manaria-sama là người như thế nào, thì chị ta sắp xuất hiện rồi, các bạn rồi cũng sẽ biết thôi.
“Claire-sama, sao chúng ta không đến sảnh ăn nhỉ.”
“Cô đi trước đi. Ta phải đọc xong bức thư đã.”
“Vậy em sẽ đợi”
“…”
Claire-sama chăm chú đọc bức thư.
Trông cô chủ như đang đọc lá thư tình từ người thương vậy.
Tôi cảm thấy có gì đó nhói lên trong tim.
“Onee-sama sẽ… đến học viện”
Sau khi đã đọc xong, Claire-sama thích thú lẩm bẩm.
Cứ im lặng thế này thì chẳng tự nhiên tí nào nên tôi lên tiếng hỏi.
“Onee-sama mà cô chủ nói, Manaria-sama, là người như thế nào ạ?”
“Để xem. Chị ấy là đại công chúa của Vương Quốc Sousa. Là một người mà ta khâm phục.”
“Haa”
“Chị ấy sẽ đến Bauer để nhập học tại Học Viện. Đây là bức thư xin lỗi vì không thông báo sớm.”
“Hee, vậy ạ”
“Vừa nãy, hình như cô nói với giọng đều đều phải không, mà tại sao trông cô thất vọng vậy hả?”
“Chỉ là tưởng tượng của ngài thôi, Claire-sama”
Ước muốn của tôi là Claire-sama được hạnh phúc.
Cô chủ có tình ý với ai không quan trọng.
… Tôi hiểu rõ điều đó, nhưng tôi không thể bình tĩnh được.
“Hãy nhanh tới sảnh ăn thôi, Claire-sama”
“Thôi được. À, nhưng giờ lòng ta đang rất nhộn nhạo, nên ta không ăn được nhiều đâu”
“Ah, vậy ạ. Vậy thì hãy nhanh lên thôi”
“Cô, chắc chắn cô đang bất mãn chuyện gì đó phải không?”
“Hônggg? Làm gì có?”
Tôi không hề để ý nhá.
*Giận dỗi*.
“Đừng nói với ta là cô đang ghen nhá?”
“Vâng”
“Trả lời ngay luôn sao!?”
Vì tôi ghen thật mà.
“Claire-sama chưa bao giờ nói yêu em cả”
“Ta chán nghe lời đùa cợt đó rồi.”
“Em phải làm gì để cô chủ nhận ra em nghiêm túc đây?”
“Chuyện đó là bất khả thi… À nhưng――.
Claire-sama chợt ngừng rồi cười quyến rũ,
“Một chiếc cân đầy hoa Hoắc Hương thì sao? Lúc đó cô sẽ thể hiện được tình cảm thật sự của mình.”
Sau đó nói bằng giọng nữ tính bất thường.
“Truyện Thơ”
“Ara, cô cũng biết à”
Truyện Thơ là một truyền thuyết xa xưa được truyền lại ở Vương Quốc Bauer.
Chuyện là thế này.
Hai người đàn ông một cao một thấp cùng yêu một nữ tu độc thân.
Cả hai đều là những người cực kỳ có ảnh hưởng trong vương quốc và cùng tranh giành một người phụ nữ.
Khi hai gã đó chìm vào bể tình, chính quyền quốc gia rơi vào hỗn loạn.
Nàng trinh nữ đã cầu xin với Chúa Trời ngăn cản xung đột giữa hai người, Chúa Trời đã ban cho cô một chiếc cân rồi nói.
“Hãy đặt món quà của lên chiếc cân. Người được chọn bởi chiếc cân sẽ trở thành chồng con.”
Theo ý của Chúa Trời và lựa chọn của chiếc cân, người đàn ông thấp đã trở thành chồng của nàng nữ tu, còn người cao sau khi thất tình đã trở thành một vị Vua thông thái.
Câu mà Claire-sama nói chính là câu mà Chúa Trời đã nói khi đưa chiếc cân cho nàng nữ tu.
“Claire-sama thích những câu chuyện như thế ạ?”
“Làm sao ta ghét được? Lãng mạn mà đúng không.”
Có lẽ vì vẫn còn đang vui vì nhận được thư của Manaria-sama, nên Claire-sama mới có thể vui vẻ nói chuyện như vậy.
“Em không ghét bản thân câu chuyện, nhưng em không thích Truyện Thơ lắm”
“Ara, tại sao?”
Claire-sama nghiêng đầu.
Dễ thương quá.
“Bởi vì nó chỉ hay do cô nữ tu không thể chọn được người mình yêu. Cô ta khiến hai người kia phải ganh đua vì cô ta, xấu xa, quá xấu xa”
“Không phải vậy”
Với biểu cảm dù không hiểu nhưng vẫn muốn nói, Claire-sama tiếp tục.
“Đúng là cô nữ tu đã không thể tự mình chọn bạn đời. Bản thân thực sự yêu từ lúc nào hay yêu ai hơn, ta chắc để đưa ra quyết định cuối cùng không phải là điều dễ dàng”
Chỉ có mấy con bánh bèo đầu đầy hoa mới nói ra được câu đó.
“Tôi không biết ai là người tôi yêu hơn. Tôi muốn có ai đó có thể nói cho tôi. Ước nguyện thực sự của một người đang yêu, đã được khắc họa rất rõ ràng trong bài thơ này.”
Claire-sama đột nhiên thức tỉnh như một nhà thơ.
Không, Claire-sama vốn đã rất xuất sắc trong thơ ca rồi.
“Claire-sama”
“Gì… Khoan, chúng ta đã nói chuyện kiểu này bao nhiêu lần trong ngày rồi?”
Trong cái tình huống chán ngắt này, dù Claire-sama đang rất thật lòng đáp lại tôi, tôi đã――.
“Em đói”
Thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
“Cô・đúng・là・ không・thể・tin・được…!”
Mặt Claire-sama đỏ rực như sắp phát nổ, rồi chợt ủ rũ xụi vai và
“Mà thôi, một người tự đem tình yêu của mình ra làm trò đùa như cô sẽ không hiểu được sự tinh tế của bài thơ đâu.”
nói thế, sau đó rời khỏi phòng
“Em đâu có đùa”
Khi đuổi theo cô chủ, tôi lẩm bẩm.
Hôm nay tình cảm của tôi cũng không chạm được tới Claire-sama.