“Rei, những gì mình nghe được có phải là thật không? Chuyện cậu bị Claire-sama để mắt ngay ngày đầu nhập học ấy.”
Người vừa hỏi tôi với chất giọng khàn khàn trưởng thành ấy là Misha Yule, một mỹ nữ với vẻ đẹp trưởng thành cùng bầu không khí điềm tĩnh. Misha giũ mái tóc dài bạc tựa ánh trăng của mình rồi ngồi xuống giường.
Chúng tôi đang ngồi trong phòng ký túc xá của mình tại Học Viện Hoàng Gia.
Trong căn phòng rộng cỡ 10 chiếu tatami này có hai chiếc bàn và một cái giường đôi, ngoài ra xung quanh còn có vài món đồ nội thất đơn giản nho nhỏ. Dù bầu không khí nơi đây khác với những ký túc xá ở Nhật Bản hiện đại vì vẻ cổ kính của nó, nhưng về cơ bản thì cũng chẳng có nhiều thay đổi.
Bối cảnh của「Revolution」diễn ra tại ngôi trường nổi tiếng nhất vương quốc, Học Viện Hoàng Gia, một ngôi trường nội trú.
Tuy trong thực tế có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng như địa vị xã hội và năng lực tài chính, nhưng về mặt công khai thì mọi học sinh đều được đối xử bình đẳng, và mỗi học sinh đều được phân vào căn phòng đôi cho hai người.
Misha là bạn cùng phòng của nữ chính, tức là tôi, cô bạn này là một người rất có ích theo nhiều cách.
“Bị để mắt á, không, phải là mình cố tình khiến bị để mắt mới đúng.”
“… Cậu, cậu đang định làm cái quái gì vậy.”
Misha nhìn vào tôi với vẻ bất ngờ rồi thở dài.
“Mình khuyên cậu không nên dính dáng quá nhiều với nhà Francois. Dù chỉ là một thường dân nhưng cái gì cậu cũng dám làm hết nhờ.”
Gia đình của Claire, nhà François, là gia tộc hùng mạnh nhất vương quốc.
Họ đã giữ chức bộ trưởng bộ tài chính qua nhiều thế hệ, cùng với Hoàng Tộc và gia tộc của Thủ Tướng, họ là một trong ba thế lực hùng mạnh nhất vương quốc. Ngược lại, vì rất nhiều thành viên gia tộc được gả vào Hoàng Tộc nên trên thực tế họ mới là thế lực hùng mạnh nhất.
Còn tôi chỉ là một đứa con gái bình dân, so với họ thì tôi chẳng khác gì một hạt bụi.
Còn về việc làm sao mà một đứa con gái bình dân như tôi có thể vào ngôi trường thượng lưu như thế này thì chắc có dính dáng tới chính sách của vương quốc này.
Dù thế giới trong「Revolution」trông có vẻ giống với Châu Âu thời trung cổ, nhưng chính quyền Vương Quốc Bauer, nơi câu chuyện xảy ra, đã xuất hiện dấu hiệu của tham nhũng. Ở vương quốc này, thư từ giữa quý tộc và viên chức cấp cao được chuyển qua tay những cá nhân có quan hệ cá nhân với họ.
Khoảng cách giữa quý tộc và dân thường càng ngày càng tăng, và sự bất bình trong dân chúng đã lớn đến mức chính quyền không thể làm ngơ được nữa.
Thế nên, Quốc Vương đã thực hiện chế độ trọng dụng nhân tài. Ông ta đã nghĩ ra một chính sách định ra rằng chức vụ được phân dựa vào năng lực cá nhân chứ không phải địa vị xã hội hay năng lực tài chính.
Tuy còn nhiều vấn đề bất cập, nhưng nói chúng nó vẫn được giới bình dân ủng hộ.
Hệ thống học bổng của Học Viện Hoàng Gia cũng là một trong số đó. Nếu có đủ năng lực, thì những học sinh không thể nhận được nền giáo dục cao hơn vì gặp vấn đề tài chính sẽ được chính quyền hỗ trợ cho nhập học vào Học Viện Hoàng Gia.
Và một trong những học sinh đó chính là tôi, nữ chính.
“Nhưng mà, Misha này. Mình lại yêu Claire-sama nhiều lắm.”
“Cái cô nàng ích kỷ đó á? Rei này, cậu đã thay đổi nhiều nhỉ. Nhưng thế còn ác cảm của cô ta dành cho cậu thì tính sao? Trong mắt giới quý tộc thì chúng ta, những học sinh thuộc diện học bổng, chỉ là những kẻ mới phất chướng mắt thôi.”
Dù hệ thống học bổng rất được giới bình dân ủng hộ, nhưng nó lại không nhận được mấy thiện cảm từ giới quý tộc.
Tuy chính sách này rất thực dụng trong việc duy trì quyền lợi được trao, nhưng trên hết là, trong mắt giới quý tộc luôn tôn trọng truyền thống và địa vị xã hội, việc một thường dân gia nhập vào một ngôi trường danh tiếng như Học Viện Hoàng Gia là không thể chấp nhận được.
Ngẫu nhiên thay, Misha cũng là một học sinh trong diện nhận học bổng.
Cô ấy là con gái từ một gia đình quý tộc lụi tàn, địa vị xã hội của cô ấy không thấp lè tè như tôi dù tài chính lại không được dư giả cho lắm.
Vì cô ấy đã từng trải qua hoàn cảnh cơ hàn và cả những quý tộc khác cũng biết rõ điều đó, nên cô ấy rất đáng tin cậy.
Cô ấy đã học cùng trường cấp hai với tôi dưới tư cách là một thường dân như tôi nên cô ấy có thể nhìn tôi không chút thành kiến.
Chỉ hơi đáng tiếc một chút là, tính hay lo của cô ấy, không phải nói là tính chu đáo thái quá lại là một trong vài điểm thiếu hoàn hảo của cô.
“Mình không phiền bị cô ấy ghét đâu. Thật ra mình còn muốn vậy nữa cơ. Ít ra vậy còn đỡ hơn bị tránh mặt.”
“Mình nghĩ đầu cậu hơi có vấn đề rồi đấy.”
“Thôi nào, ngoài nó ra thì làm gì có cách tốt hơn để tình tứ với Claire-sama thêm một chút chứ?”
“Cái con hâm này, lúc nào nó cũng phiền phức vậy hả trời…”
Misha ôm lấy đầu như đang bị nhức đầu, sau đó cô ấy lên tiếng.
“Thế thì sao cậu không trở thành người Claire-sama không thể làm ngơ đi?”
“Ý cậu là sao?”
“Chẳng phải Claire-sama là cô gái rất tự cao sao? Cô ấy là loại người không bao giờ chấp nhận mình là kẻ về nhì. Thế nên nếu cậu chứng minh được năng lực của mình, thì mình không nghĩ Claire-sama sẽ có thể tiếp tục cho cậu ăn bơ nữa đâu”
“Chính là nó!”
Thật đơn giản.
Nếu tôi hành xử giống hệt bé nữ chính trong game, thì Claire-sama sẽ không thể bơ đẹp tôi được nữa
Tôi càng cố gắng, Claire-sama càng bắt nạt ác hơn.
Claire-sama là một cô gái can trường, nên dù thất bại cả tá lần cô ấy vẫn không nản chí.
Claire-sama có thể thoải mái bắt nạt tôi, còn tôi có thể tự do ngưỡng mộ Claire-sama.
Một mối quan hệ hai bên đều có lợi.
“Misha, cảm ơn cậu. Đúng như mình nghĩ, cậu thật đáng tin cậy.”
“… Mình không hiểu. Sao cậu lại mừng đến vậy khi được dạy cách bị ghét thế.”
Dường như Misha không thể giấu đi được sự kinh ngạc của mình, mà vậy cũng chẳng lạ.
Đường lối hành động hiện tại đã rõ ràng.
Tôi sẽ cố hết sức học hành và được Claire-sama bắt nạt.
Không, phải nói là tôi sẽ hạnh phúc để Claire-sama bắt nạt mới đúng.
“Được Claire-sama bắt nạt mỗi ngày… đúng là phước lành mà.”
“Thật đấy, đầu cậu có bị gì không vậy…”