“Gokigen’you, Claire-sama!”
Bước vào phòng học, tôi thấy Claire-sama đang ngồi với nhóm tùy tùng ở hàng ghế trước và vui vẻ đến chào cô ấy.
Những người đã từng học tại những trường đại học ở Nhật Bản có thể cảm thấy nơi này giống như một giảng đường bình thường.
Phía trước là bục giảng và bảng đen.
Khi tôi cố tiếp cận Claire-sama, nhóm tùy tùng của cô ấy chặn tôi lại.
“Cô có thể ngừng gọi cô ấy một cách thân thiết như vậy được không? Chúng tôi sống ở một thế giới khác xa cô đấy. Đúng không ạ, Claire-sama?”
Một người trong nhóm tùy tùng nói lớn với giọng đầy ác ý.
Hùa theo cô ta, những người còn lại cũng bắt đầu nhạo báng tôi.
“À. Tôi không có việc gì để nói với một tùy tùng như cậu đâu. Người tôi muốn nói chuyện là Claire-sama cơ. Nào, Claire-sama, gokigen’you?”
“Cái gì!? Thật hỗn xược! Cô nghĩ ta là ai hả. Nhà Cugletto chúng ta đã phục vụ gia tộc François qua nhiều đời――”
“Vậy nên, tùy tùng nhỉ?”
“C, Claire-sama…”
Cô gái nhà Cugletto bám lấy Claire-sama với đôi mắt đẫm lệ.
Cô nàng này gan nhỏ thật.
“Thường dân… hôm nay cô phởn quá rồi đấy? Ta không muốn nói chuyện với cô. Mà ngay từ đầu, gokigen’you là từ dùng để tạm biệt chứ không phải――”
Và nó cứ thế tiếp tục.
A, ra đây là nó.
Chỉ mỗi tùng tùng của cô ấy thôi là chưa đủ.
Được Claire-sama thuyết giáo là tuyệt nhất.
Nhân tiện, có rất nhiều cách sử dụng gokigen’you, còn ở Nhật Bản hiện đại thì từ đó dùng để chào buổi sáng hay chào buổi tối cũng được.
“Cuối cùng, sau khi được gọi ra, chính Claire-sama là người đã tử tế dạy mình cách dùng từ đúng đắn. Mình thích cậu.”
“C-Cô đúng là phiền phức mà! Mà này, đừng nói là cô đang ghẹo tôi đấy nhé!?”
“Vâng!”
“Không thèm chối luôn hả!?”
Phản ứng dễ thương ghê.
Hôm nay cũng thật hạnh phúc.
“Này Rei, đừng có làm loạn. Chào buổi sáng, Claire-sama”
Vì bị Misha tóm gáy một cách mạnh bạo, nên tôi không thể xáp lại gần Claire-sama được nữa.
“Bỏ mình ra, Misha. Mình đang vui vẻ với Claire-sama mà”
“Cô nhìn kiểu gì mà ra 'với' vậy hả!?”
Claire-sama có tố chất của một tsukkomi thật đấy nhỉ?
“Thế nên cứ chuẩn bị tinh thần đi”
Misha vỗ đầu tôi.
“Misha… cô, cô nên dạy dỗ con mèo cưng của mình đàng hoàng đi.”
“Claire-sama, Rei không phải là thú cưng của mình.”
“Nhân tiện, mình thích được Claire-sama nuôi hơn.”
“Cô im dùm ta một giây được không!?”
Sau khi la lên, Claire-sama bắt đầu thở dốc.
Hình như cô ấy mệt rồi nhờ?
“Claire-sama, sao sáng nay trông cậu bơ phờ vậy? Hãy vui lên nào.”
“Thế cô nghĩ đây là lỗi của ai hả!? Mà thôi quên đi, làm ơn đi ra chỗ khác hộ ta!”
“Eeh”
Tôi tỏ ra cực kỳ tiếc nuối khi nghe vậy.
“Có vẻ như sáng nay cậu đã bày ra kha khá trò nghịch ngợm nhỉ.”
Một giọng nói nhẹ nhàng du dương tựa tiếng đàn vang lên.
“Yuu-sama…”
“Chào buổi sáng, Claire. Lâu rồi ta mới thấy cậu giận đến mức đấy đấy.”
Người đang khúc khích cười đằng kia là Tam Hoàng Tử của Vương Quốc, Yuu Bauer.
Không chỉ có mỗi danh hiệu suông, anh ta thực sự có khí chất và vẻ ngoài của một hoàng tử thực thụ.
Mái tóc vàng dày mềm mại và nụ cười vui tươi hiền lành.
Anh ta là một hoàng tử hàng thật giá thật, cả giọng nói của anh ta cũng hợp với địa vị của mình nữa.
Yuu-sama là một trong những mục tiêu chinh phục trong「Revolution」.
Với vẻ cao quý của một hoàng tử, anh ta là người nổi tiếng thứ nhì trong số ba hoàng tử.
Mấy bà fangirl từng chơi game đều luôn mồm luyên thuyên “Dễ thương ghê” “Mình muốn bảo vệ anh ấy” “Mình muốn cưới ảnh quá” khi nói về anh ta.
“Yuu-sama, mọi chuyện không như ngài đang nghĩ đâu! Con bé thường… Rei-san đã hành xử không đúng mực, nên thần chỉ nhắc nhở cô ấy một chút thôi.”
“Vậy ư?”
Yuu-sama quay lại nhìn tôi.
“Không. Tôi không hề hành xử bất lịch sự, đó chỉ là cách tôi thể hiện tình yêu thôi.”
“Cô đang nói cái quái gì vậy!?”
“Ahaha”
Khi Claire-sama vô thức kêu lớn lần nữa, Yuu-sama cười thích thú.
“Rei Taylor, hm. Nếu ta không nhầm thì cô chính là thủ khoa năm nay nhỉ. Ta cứ nghĩ cô là một người chỉ biết học thôi, nhưng có vẻ như cô là một người khá thú vị đấy”
“Thế ạ, cảm ơn.”
Tôi chả có tí hứng thú nào với Yuu-sama cả.
Tôi chỉ chào lại một cách cộc lốc cho có lệ.
“Rei, cậu bất lịch sự quá đấy. Chào buổi sáng, thưa Yuu-sama”
Misha nhẹ nhàng mắng tôi rồi chào Yuu-sama.
“Misha, huh. Chào buổi sáng.”
Nhận ra Misha đang ở đây, anh ta chào lại một cách thân thiện.
Yuu-sama luôn đối xử tử tế với tất cả mọi người, nhưng Misha thì lại đặc biệt.
Misha và Yuu-sama là bạn thanh mai trúc mã.
Trước khi gia tộc của Misha tụt dốc hai người khá thân thiết với nhau, và thì Misha đã luôn yêu thầm hoàng tử từ đó đến giờ.
Trong route của Yuu-sama, bên cạnh việc chống đỡ những trò quấy rối của Claire-sama, nữ chính còn bị giằng vặt giữa tình bạn với Misha và tình yêu dành cho Yuu-sama.
Đó là yếu tố xuất sắc nhất trong kịch bản của câu chuyện.
“Xin lỗi vì sự thô lỗ của Rei. Thần sẽ nói chuyện đàng hoàng với cô ấy sau ạ.”
“Không sao đâu. Mà Misha này, em có thể hành xử với ta thân thiết hơn một chút được không? Mọi người trong học viện này đều bình đẳng với nhau mà.”
“… Thần sẽ suy nghĩ về nó ạ.”
Và thế là, cuộc nói chuyện đầy ý nghĩa giữa hai chúng tôi lại tiếp tục.
“Claire-sama, cậu thấy sao? Cậu có nghĩ ngọn lửa tình yêu khi xưa giữa hai người có bùng lên lại không?”
“Tại sao suy nghĩ của cô lúc nào cũng đồi bại vậy hả…”
Hôm nay tôi cũng tiếp tục chơi đùa Claire-sama.