Từ Từ, Gắn Kết Lại Với Nhau
Không biết đã bao lâu kể từ lần cuối tôi cùng với mẹ đi mua sắm.
Tôi không thể nhớ được là từ khi nào, vì vậy chắc chắn là từ rất lâu về trước. Tôi nhìn người mẹ đang bình tĩnh bước đi bên cạnh tôi, sau đó mẹ cũng để ý thấy ánh mắt của tôi và rồi ánh mắt chúng tôi gặp nhau.
“Con muốn mua gì nữa không?”
“Ah, mm-mm, con mua xong hết rồi.”
“Vậy sao?”
Tôi rất vui vì sau bao nhiêu lâu tôi cũng đã có thể cùng đi mua sắm với mẹ, và rồi thay vì mua món đồ mà tôi quên, tôi đã mua rất nhiều thứ khác. Tôi nhìn vào đống túi mua sắm trên tay của tôi và mẹ mà nở một gượng gạo.
Hinata-san đã về trước cùng với Rumi-san. Tôi đã gửi tin nhắn nói rằng chúng tôi sẽ về trễ, dẫu biết để những vị khách của mình phải chờ đợi sẽ rất thô lỗ. Chúng tôi thực sự phải nhanh chóng trở về. Khi nhận được hồi đáp từ Hinata-san, ‘Đừng để ý chúng tớ, cậu cứ dành thời gian cho mình đi,’ tôi đã nhận lấy lòng tử tế ấy của cậu ấy mãi cho đến khi đã quá trễ.
Song, hôm nay tôi thực sự rất vui. Mặc dù mẹ là một người kiệm lời, nhưng giờ mẹ đang nói chuyện với tôi thường xuyên hơn. Và hơn hết, giờ đây mẹ luôn nhìn thẳng vào tôi mỗi khi chúng tôi nói chuyện. Trước đây mẹ thường tránh mặt cũng như tránh nhìn vào ánh mắt của tôi.
.
“Nghĩ lại thì.”
Chúng tôi chợt nghĩ ngợi về điều ấy khi đang trên đường trở về.
“Mẹ thích món ăn phương tây, và Rumi-san thích món ăn Nhật… nhưng thể loại mà Hinata-san thích là gì nhỉ?”
Chúng tôi đã mời cậu ấy đến bữa tối, vì vậy tôi muốn làm món gì đó mà cậu ấy thích.
Tôi biết cậu ấy thích đồ ngọt nhưng lại chưa bao giờ nghe về những món ăn mà cậu ấy thích. Trước đó khi chúng tôi đang cùng nhau đi mua sắm, cậu ấy đã nói với chúng tôi rằng ngoại trừ món ăn Trung Quốc, cô ấy không đặc biệt thích gì cả. Nhưng như thế cũng không thể trả lời được câu hỏi ban nãy…. Cảm giác như thể Hinata-san đã luôn luôn ở bên chúng tôi vậy. Nhưng khi tôi nghĩ lại, chúng tôi chỉ vừa mới gặp nhau gần đây, vì vậy tôi chẳng biết bất kỳ điều gì về cô ấy cả.
“…Con thử gọi cho cô bé đó và hỏi xem?”
“Ah, đúng rồi nhỉ.”
Tôi lấy điện thoại ra, định sẽ liên lạc với Hinata-san, nhưng chiếc điện thoại lại không mở lên vì một lí do nào đó.
“Ah, con quên sạc điện thoại mất rồi…”
Tôi đã định là sẽ sạc sau nhưng cuối cùng lại hoàn toàn quên béng mất. Tôi hối hận vì đã không sạc pin trước khi rời khỏi nhà. Khi được Hinata-san mời cùng nhau đi mua sắm, tôi đã vui quá mà đã vội vàng. Tình trạng của chiếc điện thoại của tôi khiến tâm trí tôi hoàn toàn chán nản. Uuh, mình nên học theo mẹ thôi.
“Cũng không trách được. Dùng của mẹ đi.”
“Wah, con cảm ơn mẹ.”
Mẹ không thể chịu được cảnh ấy mà đưa tôi chiếc điện thoại của mẹ. Tôi nhấn vào nút gọi nhưng khi đang định đánh số thì bàn tay tôi đông cứng lại.
“Ah, nhưng con không nhớ số của Hinata-san.”
“Mẹ có lưu lại thông tin liên lạc của cô bé đó trong lịch sử đó. Con kiếm xem sao.”
“…V-vâng.”
Tôi tìm kiếm lịch sử như nhẹ bảo trong khi băn khoăn tại sao mẹ lại có số liên lạc của Hinata-san.
“Ah.”
“Con thấy chưa?”
“Um, điện thoại của mẹ… cũng hết pin rồi.”
“………Ra vậy.”
Mẹ lúng túng quay mặt đi mà nhìn vào nơi nào đó phía xa xa. Hm? Mẹ đang xấu hổ sao? Tôi rất vui khi được thấy một khía cạnh mới của người mẹ trông luôn trang nghiêm của mình. Tôi thấy hơi lố mà bí mật cười khúc khích để mẹ không để ý thấy.
.
“Song, hơi có vấn đề rồi đây.”
Với cả hai chiếc điện thoại của chúng tôi đều không thể sử dụng được, chúng tôi chỉ đành từ bỏ việc liên lạc với họ. Giờ đã không còn cách nào để biết món ăn mà Hinata-san thích là gì, tôi cũng không biết nên mang những nguyên liệu gì về nữa. Tôi chỉ có thể cầu mong rằng chúng có thể được chuẩn bị bởi những gì mà chúng tôi có. Tôi trả cho mẹ chiếc điện thoại đã hết pin.
“Để lần sau làm món mà cô bé ấy thích cũng được mà? Mẹ tin hôm nay con nên làm những gì mà con muốn, Tsubaki.”
“…Vâng ạ. Con sẽ cố hết sức.”
Mẹ nói đúng. Hôm nay tôi sẽ nấu những món đặc biết của tôi cho Hinata-san… cũng như là cho mọi người cùng ăn. Tôi tự tin vào khả năng nấu nướng của mình, hồi còn bé, tôi đã học hỏi từ Dì Sekiguchi rất nhiều. Tôi sẽ làm cho những người mà tôi trân trọng những món ăn ngon nhất có thể bằng tất cả khả năng và lòng biết ơn của mình.
——Vì họ chính là lí do vì sao mình có thể dành thời gian ở bên mẹ một cách bình yên như thế này.
.
“Mặt khác, có vẻ Hinata-san không thích những món ăn Trung Quốc nên hôm nay con sẽ tránh làm những món đó.”
Thịt heo chua ngọt cũng là món ăn đặc biệt của tôi, nhưng tôi không nên làm những món mà cậu ấy không thích. Tôi vẫn còn rất nhiều sự lựa chọn khác mà, nên lần này bỏ qua món ấy cũng không thành vấn đề.
“Cô bé đó… không thích món ăn Trung Quốc?”
“Vâng. Mẹ của Hinata-san đã nói thế và cũng chính Hinata-san đã khẳng định rồi ạ.”
“…Ra vậy.”
“?”
Mẹ bỗng nhiên nghiêng đầu suy nghĩ. Trông mẹ vẫn như mọi khi, nhưng vì lí do nào đó tôi có thể thấy mẹ đang buồn phiền. Mình đã nói gì đó khiến mẹ buồn sao? Tôi hỏi mẹ về việc tôi khiến mẹ thấy khó chịu, nhưng mẹ ngay lập tức lắc đầu phủ nhận.
“Chỉ là việc ấy khiến mẹ nhớ về chuyện quá khứ thôi.”
Mẹ nói như thế trong khi biểu lộ ra khuôn mặt cô đơn, nhưng lại có một nụ cười ấm áp. Giờ nghĩ lại, mỗi khi mẹ trông buồn bã, hầu hết là vì mẹ đang nhớ về [chuyện quá khứ]. Mỗi khi mẹ nhìn tôi với vẻ mặt buồn bã, chắc chắn đó là vì tôi khiến mẹ nhớ về quá khứ.
Mẹ rất hiếm khi kể tôi nghe về chuyện ấy. Điều duy nhất mà mẹ đã kể với tôi là từ hồi nói về cha của tôi, và một chút và người bạn thơ ấu của mẹ. Hẳn mẹ đã trải qua rất nhiều chuyện. Tôi tin rằng lí do mẹ không kể tôi nghe về chuyện ấy là vì tôi.
Trước đây tôi đã từng tin rằng [lí do mẹ không nói chuyện với mình là bởi mẹ không quan tâm mình]. Nhưng hiện tại, tôi có thể nói rằng điều ấy là không đúng. Trên thực tế, [lí do mẹ không nói với tôi là vì mẹ đã lo lắng cho tôi]. Vì vậy mẹ không cần phải cố ép bản thân phải nói về chuyện ấy nữa. Nhưng cũng khi ấy, tôi không muốn mẹ phải mang theo mọi gánh nặng một mình.
“Mẹ!”
“Eh?”
“Chắc chắn Hinata-san và Rumi-san đã rất mệt mỏi chờ đợi chúng ta rồi đó. Cùng nhau trở về lẹ thôi.”
“N-này, Tsubaki.”
Tôi nắm lấy bàn tay của mẹ rồi bắt đầu những bước đi nhanh nhạy của mình mà kéo theo mẹ về phía tôi. Mẹ bất ngờ trước hành động đột ngột của tôi nhưng cuối cùng thì mẹ vẫn theo sau tôi. Và vì thế, chúng tôi nhanh chóng trở về. Chắc chắn khi trở về đến nhà chúng tôi sẽ rất vui. Bởi vì ở đó là những người tử tế và tinh tế đang chờ đợi chúng tôi, và họ chắc chắn sẽ sưởi ấm cho trái tim của mẹ.
Nếu mẹ bị bóng tối của quá khứ níu kéo, vậy thì tôi sẽ là người đưa mẹ đến với tương lai. Không cần biết mất bao nhiêu lâu, tôi vẫn sẽ tiếp tục làm như thế.
Ngay cả khi tôi không thể thay thế cho người mà mẹ yêu thương, tôi tin chắc có những việc mà chỉ tôi mới có thể làm được.
.
.
*
.
.
“Tụi chị về rồi đây.”
Khi chúng tôi vào đến phòng khách, tôi thấy Rumi-san ngẩng mặt lên khỏi tờ tạp chí trên tay mà nở một nụ cười ngọt ngào.
“Mừng hai người trở về. Tụi em đã cố liên lạc với chị mà không được. Chị làm tụi em hơi lo lắng đó.”
“Chị xin lỗi vì đã về trễ. Chị đã định liên lạc với tụi em mà cả hai điện thoại của tụi chị đều hết pin cả rồi.”
“Ah, vậy sao. Fufu, chị cũng quên mất thời giờ à.”
“Chị không muốn nghe em nói thế nhé.”
“Uwah, Hiori-san. Chị nghiêm khắc quá.”
Tôi lắng nghe cuộc trò chuyện vui vẻ của Rumi-san và mẹ ở bên cạnh, sau đó tôi để ý mình không nghe thấy giọng nói của cậu ấy. Thấy lạ nên tôi tìm cậu ấy và thấy cậu ấy cũng ở trong căn phòng này. Chắc Hinita-san phải đợi chúng tôi khiến cậu ấy cũng rất mệt vì cậu ấy hiện đang nằm ngủ một cách yên bình trên chiếc sofa. Tôi đặt hết đồ trên tay lên bàn mà từ từ đến gần cậu ấy mà không khiến cậu ấy thức giấc. Cậu ấy đang thở một cách nhịp nhàng cùng gương mặt ngây thơ đang nằm ngủ của cô ấy đáng yêu đến mức tôi có thể ngắm cậu ấy cả ngày cũng được.
“Lúc nãy tụi chị đã chơi bài với nhau. Tụi chị đang nghỉ một chút thì em ấy ngủ mất tiêu mà chị không hề hay biết.”
“Vì có vẻ Hinata-san cũng rất thích ngủ mà nhỉ.”
“Là như vậy sao? Thật sự, em ấy cứ như Nee-san ấy…”
“………”
Trong lúc tôi không hề để ý thì mọi người đang chăm chăm nhìn vào Hinata-san. Cậu ấy nhăn nhó lại có vẻ khó chịu rồi sau đó lẩm bẩm gì đó khó hiểu rồi lại tiếp tục ngủ.
“Fufu, Hinata-san đang ngủ yên bình quá nhỉ.”
“Đúng vậy. Chúng ta cũng đâu có lí do gì để gọi cậu ấy dậy đâu nên cứ để cậu ấy ngủ tiếp vậy.”
“Ah, vậy thì để chị giúp Tsubaki-chan một tay nhé.”
“Cảm ơn chị rất nhiều, Rumi-san.”
Tôi miễn cưỡng để cậu ấy lại mà cùng Rumi-san vào bếp. Mang theo nguyên liệu, chúng tôi mang tạp dề lên rồi bắt đầu chuẩn bị.
“Vậyy, hôm nay chúng ta làm gì nào?”
“Để xem… Em đang định làm món thịt hầm mà chị thích, và cơm trộn… cùng với gratin.”
[Gratin được hiểu là một phương pháp làm chín thực phẩm bằng chế độ nướng bề mặt của lò nướng.]
“Ooh~! Đáng mong chờ quá~”
“Em muốn làm thêm một món nữa… mà món gì mới được đây?”
Tôi hỏi Rumi-san trong khi đang rửa sạch rau củ quả. Sau một hồi suy ngẫm thì chị ấy cũng trả lời.
“Vậy thì, cải bắp cuộn thịt nhé?”
“Ah, đúng rồi ha.”
Những nguyên liệu cần thiết đều đã có vì vậy sẽ không có vấn đề gì cả.
“Mà, cải bắp cuộn thịt là món Nhật, hay món Trung Quốc vậy chị?”
“Hmm, chị nghĩ là món Nhật… sao em lại hỏi thế?”
“Hinata-san nói cậu ấy không thích món ăn Trung Quốc nên em muốn tránh làm ạ.”
Nghe tôi trả lời, Rumi-san nhìn tôi thắc mắc. Rồi chị ấy nhẹ nhàng cười khúc khích.”
“Cứ như Hinata-san là Nee-san được tái sinh thành ấy.”
“Eh?”
“Thứ mà họ thích, thứ mà họ ghét; họ giống nhau một cách đáng ngạc nhiên. Và cả khí phách lẫn tính cách của họ cũng đều giống nhau nữa.”
Tôi cũng nhớ mẹ đã nói rằng cậu ấy rất giống với người chị của Rumi-san. Nhưng khi được nghe từ ‘tái sinh’ từ Rumi-san, vì một vài lí do đã khiến tim tôi đập mạnh.
.
——Vậy, cậu có tin vào vòng luân hồi không?
.
Khi tôi đang buồn sau khi bỏ chạy khỏi mẹ, Hinata-san đã tử tế làm tôi vui lên trước khi nói ra những lời ấy mà không rõ vì sao. Tôi đã tự hỏi tại sao bỗng nhiên cậu ấy lại hỏi tôi câu hỏi ấy.
.
——Hinata-san, vậy cậu có tin không? Vào việc tái sinh ấy?
.
Nhưng khi tôi hỏi Hinata-san, cậu ấy cứ như đang diễn giải bản thân vậy.
.
.
—— Tớ đoán vậy. Được tái sinh là một điều rất hạnh phúc. Tớ đã được gặp một gia đình mới, và tớ cũng được gặp lại Hiori, Tsubaki và cả Rumi nữa. Tớ đã luôn tự hỏi bản thân tại sao mình vẫn giữ lại được ký ức… nhưng sau khi đến thị trấn này, điều ấy đã không còn quan trọng nữa. Không, như thế cũng không đúng. Từ tận đáy lòng mình, tớ rất vui khi mình vẫn còn giữ lại ký ức cũ khi mình được tái sinh.
.
(Có khi nào?)
Khi ấy tôi đã không thể hiểu được lời cậu ấy nói. Tôi đã nghĩ cậu ấy đang đùa để khiến tôi vui lên thôi. Nhưng nếu như đó không phải là trò đùa, mà là sự thật thì sao? Sẽ ra sao nếu như Hinata-san được tái sinh với ký ức của [ai đó].
(Nhưng, chuyện như vậy liệu…)
Không đời nào một câu truyện như mơ ấy lại có thể là thật được. Nhưng khi nói với Hinata-san rằng tôi muốn tin vào ‘sự tái sinh’ trông cậu ấy có vẻ rất vui vì điều đó. Trên hết, Hinata-san như đã quen biết với mẹ từ rất lâu về trước. Chưa kể đến cả mẹ lẫn Rumi-san đều nói rằng họ rất giống nhau.
Tôi không biết đâu mới là sự thật. Chính tôi cũng bất ngờ khi bản thân lại xét đến một việc cực kỳ phi lý như thế. Nhưng, giả sử… giả sử như Hinata-san thực sự chính là [người đó] được tái sinh thì sao……?
“Sekiguchi… Tsubaki-san……”
“Hm? Có chuyện gì với Nee-san hả em? ……nè Tsubaki-chan, em sao vậy?!”
“Ah……”
Tôi chợt nhận ra những giọt nước mắt của mình đã lăn dài trên má. Bản thân tôi cũng không hiểu sao mình lại khóc nữa.
“Em xin lỗi. Củ hành làm em cay mắt quá…”
“Nhưng mà Tsubaki-chan, thứ em đang cắt rõ ràng là Ngưu bàng mà.”
“A-ahaha… lạ nhỉ.”
“…Em có ổn không vậy?”
Tôi nở một nụ cười tươi nhất có thể với Rumi-san. Có lẽ chị ấy cũng đã thấy an tâm mà cười đáp lại. Tôi gạt đi những giọt nước mắt quanh mình mà cố gắng hành xử như bình thường, che dấu đi sự thật rằng tim vẫn đang đập rất nhanh.
“Chắc là do em bị mỏi mắt. Để em đi lấy nước nhỏ mắt nhé.”
“Được rồi—”
Tôi nói ra ý định của mình cho Rumi-san đang rụt rè thái củ cà rốt bằng con dao bếp rồi rời khỏi không gian bếp. Tôi vào phòng khách để tìm lọ thuốc nhỏ mắt. Hinata-san thì vẫn đang ngủ còn mẹ thì không ngừng xăm soi khuôn mặt đang ngủ của cậu ấy. Nhận thấy tôi, mẹ quay sang nhìn.
“Sao thế con?”
“Con đang tìm lọ thuốc nhỏ mắt…”
“Vậy sao. Con sẽ thấy nó ở trong cái tủ ngay bên cạnh con ấy.”
“Vâng.”
Tôi mở ra chiếc tủ mà mẹ đã chỉ tay vào và nhanh chóng tìm thấy. Sau khi xong việc, tôi từ từ đóng chiếc tủ lại để không gây ra tiếng động.
“……zzz”
Khuôn mặt đang ngủ của cậu ấy thật ngây ngô, phù hợp với độ tuổi. Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, cậu ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường. Dẫu vậy, có những lúc Hinata-san xuất hiện như một người trưởng thành trước tuổi.
(Có khi nào… là do mình lo lắng quá nhiều không đây.)
Có lẽ đó cũng chỉ là đỉnh cao của sự trùng hợp. Đúng vậy, chỉ có thể là do cậu ấy có cùng sở thích với người ấy…. Nhưng những lời mà Hinata-san đã nói, cùng với biểu cảm của cậu ấy khi đó, tôi có lẽ không thể gạt đi được.
“Con định gọi cô bé đó dậy à?”
Có lẽ ánh nhìn của tôi đã khiến mẹ chú ý, mẹ gọi tôi bằng một giọng nhỏ nhẹ. Nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng mà lắc đầu.
“Không ạ, chỉ là… có vẻ cậu ấy ngủ ngon quá.”
Có vẻ như khuôn mặt đang ngủ của cậu ấy cũng mang lại cho những người trông thấy cậu ấy vui vẻ. Nếu tôi cứ tiếp tục nhìn chằm chằm như thế này thì thô lỗ lắm, vì vậy tôi đánh ánh mắt mình khỏi cậu ấy mà nhìn vào mẹ.
“Con nói đúng…”
Mẹ trả lời tôi bằng một biểu cảm rất khó có thể đọc được. Sau đó, mẹ chầm chậm rời khỏi chỗ ngồi rồi hướng về lối ra vào.
“Mẹ?”
“Xin lỗi con, mẹ ra ngoài một chút…. Đừng lo, mẹ sẽ về kịp bữa tối.”
“Ah, n-nhưng mà…”
Bỗng nhiên ánh mắt của mẹ khiến tôi thấy lo lắng. Tôi muốn cản mẹ lại. Chính bản thân tôi cũng không hiểu, nhưng vì lí do nào đó, tôi có cảm giác rất xấu về chuyện này.
“Mẹ ổn mà.”
Mẹ hạ đôi mi mà nhẹ nhàng trải tóc tôi. Nhưng cử chỉ và lời nói ấy của mẹ lại càng khiến tôi càng cảm thấy lo lắng hơn.
.
“Mẹ sẽ… về sớm.”
.
Một lúc sau, mẹ rời đi, và tôi chỉ có thể nhìn theo bóng lưng mẹ từ phía sau.
“Ah… mình cần phải chuẩn bị đồ ăn nữa….”
.
Tôi không thể để Rumi-san một mình trong bếp được, tôi cần phải quay lại sớm.
.
Tôi tự nhủ với bản thân, rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, rằng chỉ là do tôi tưởng tượng thôi.
Tôi gạt đi sự khó chịu trong tâm trí mình mà nhanh chóng quay trở lại bếp.