Hồi Tưởng 6.
Như mọi khi, cũng ở nơi ấy, Hiori đang đọc một quyển sách bên cạnh tôi. Tôi mở mắt ra sau một giấc ngủ ngắn và nhìn vào khuôn mặt của cô ấy.
“……Cậu sao vậy, Tsubaki?”
Bị ánh mắt của tôi làm phiền, cô ấy khó chịu khép mắt lại rồi nhìn tôi thay vì tiếp tục đọc sách. Theo như những gì mà tôi thấy, cô ấy trông có vẻ không được tốt cho lắm.
“Hôm nay trông cậu có vẻ buồn lắm. Tớ lo cho cậu quá.”
“Tớ vẫn như mọi khi mà.”
“Nhưng điều đó bộc lộ rõ trên mặt cậu kìa.”
“…Aah, chắc là do tối qua tớ tập trung đọc sách quá mà không ngủ được nhiều ấy mà.”
“………”
Như ám chỉ cho việc ngừng nói chuyện, cô ấy lại chuyển ánh mắt trở lại quyển sách của cô ấy. Bị gián tiếp từ chối như vậy, tôi cũng không có gì để nói. Tôi tiếp tục liếc nhìn khung cảnh cô ấy đang lặng lẽ ngồi đọc sách rồi thử dài một tiếng.
.
Gần đây Hiori trông có vẻ rất lạ. Cô ấy vẫn cư xử như mọi khi thôi, nhưng sau khi quen biết với cô ấy quá lâu, tôi có thể khẳng định là đã có chuyện gì đó. Không có gì khác thường qua thái độ của cô ấy cả, nhưng có những lúc tôi luôn cảm thấy khá khó chịu. Vì quá lo lắng, tôi gián tiếp hỏi han cô ấy xem có chuyện gì, nhưng cô ấy lúc nào cũng khéo léo từ chối. Vì tôi là một kẻ ngốc và cô ấy lại là một người thông minh, cô ấy luôn luôn hơn tôi một hoặc hai bậc. Tôi chưa từng một lần chối bỏ sự thật là tôi chưa bao giờ thắng cô ấy trong một cuộc cãi nhau.
(Mình nên làm gì bây giờ…)
Nếu cô ấy gặp phải chuyện gì đó, tôi thực sự muốn giúp cô ấy. Tôi biết, có những thứ mà cô ấy không muốn tôi bị vướng vào, vì vậy tôi đang lưỡng lự xen vào những chuyện ấy.
“Tsubaki.”
“……Sao vậy?”
Hiori gọi tôi trong khi vẫn đăm đăm nhìn vào quyển sách. Không hiểu sao, mỗi khi cô ấy lại gọi tên tôi như thế lại khiến tôi cảm thấy xấu hổ.
“Cậu vẫn đang học hành đàng hoàng chứ? Cậu sắp có bài kiểm tra mà, đúng không?”
“Cậu… biết sao.”
“Chính lần trước tự cậu nói thế còn gì.”
Aah, đúng rồi nhỉ. Vì có rất nhiều môn mà tôi không rành nên tôi đã phàn nàn với cô ấy. Cô ấy mà biết tôi sắp có bài kiểm tra là kiểu gì cô ấy cũng bắt tôi học cho xem, vậy nên tôi thường giấu cô ấy về việc đó. Hơn nữa, để Hiori, người còn bé hơn cả tôi, lại đi lo lắng về việc học hành của tôi thì đau lòng lắm…. Mà, dù gì cũng trễ mất rồi.
“Năm nay cậu sẽ có bài kiểm tra lên đại học đó, cậu hãy nghiêm túc hơn đí.”
“Được rồi, được rồi.”
Cách nói của cô ấy thì có vẻ lạnh lùng, nhưng tôi biết cô ấy thực sự rất lo lắng cho tôi theo cách của cô ấy. Mặc dù tôi vẫn cảm thấy đau lòng về việc đó, nhưng cách mà cô ấy vòng vo tam quốc, tử tế một cách vụng về vẫn khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.
“Cậu cũng nên dành nhiều sự chú ý… cho bản thân cậu đi.”
“Eh?”
Ngay khi nhận ra thì Hiori đã nghiêm túc nhìn thẳng về phía tôi rồi. Ánh mắt ấy của cô ấy kiên định hơn mọi khi khiến tôi hơi nao núng.
“Cậu lúc nào cũng hay lo lắng cho người khác trong khi lại bỏ bê chính bản thân mình. Cậu nên suy nghĩ cho bản thân trước tiên rồi tới những điều quan trọng nhất.”
“Không phải thế đâu. Tớ lúc nào cũng suy nghĩ cho bản thân mà.”
“Vậy thì cậu cũng đừng lo lắng cho người nào khác như tớ chẳng hạn, mà thay vào đó thì hãy lo cho bài kiểm tra của cậu ấy.”
“……Hiori.”
“Tớ không có sao hết. Tớ nói thật, tớ không hề có chuyện gì cả.”
Vì vậy, làm ơn đi.
Và cứ như vậy Hiori khẳng định. Trước yêu cầu ấy của cô ấy, tôi chẳng thể làm được gì hơn mà chỉ gật đầu không nói lên lời. Lí do khiến cô ấy tuyệt vọng đến thế khiến tôi rất áy náy, nhưng giờ cô ấy đã nói thế thì tôi cũng chỉ có thể từ bỏ mà thôi. Tôi để cô ấy thuyết phục mình rồi quyết định cố gắng hết sức cho bài kiểm tra sắp tới.
(…Không phải thế.)
Tôi lo sợ khi nói sự thật. Tôi lo sợ cô ấy sẽ từ chối cho phép tôi chạm đến nơi sâu thẳm nhất của cô ấy. Đó chính là lí do khiến tôi không bao giờ hỏi cô ấy một cách ép buộc mà chỉ giữ khoảng cách trong vô thức. Mối quan hệ của chúng tôi có lẽ sẽ rạn nứt nếu tôi tiếp cận cô ấy một cách bất cẩn, và vì thế tôi lo sợ.
Hiori nói rằng tôi luôn lo lắng cho người khác mà lại bỏ bê chính bản thân mình. Nhưng thực ra không phải như thế. Tôi là một người tệ hại và luôn tự cao tự đại mà chỉ biết nghĩ cho bản thân. Tôi lợi dụng lòng tốt của cô ấy mà giả vờ như không hề biết gì. Tôi yếu đuối. Nếu tôi mạnh mẽ hơn, nếu tôi là một người trưởng thành, liệu cô ấy có dựa dẫm vào tôi không.
Tôi muốn bảo vệ cô ấy khỏi bất cứ điều gì xảy ra. Tôi muốn tạo ra một nơi mà cô ấy có thể thực sự cảm thấy an toàn. Tôi muốn dành cho cô ấy những ngày tháng cười nói từ tận sau trong trái tim mỗi ngày.
Nhưng tôi không mạnh mẽ, không thông minh, cũng chẳng can đảm. Tôi thất vọng bởi chính sự thảm hại của bản thân.
.
“Hiori.”
.
Tôi gọi tên cô ấy. Tôi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô ấy rồi nắm thật chắc. Thật chắc, thật chắc, như thể đang cố gắng truyền cho cô ấy nhiệt độ từ cơ thể mình. Cô ấy nhắm mắt lại mà không nói lời nào, rồi nhìn tôi như thể hạnh phúc vì một điều gì đó.
——Vì cô ấy, tôi sẽ làm bất kỳ điều gì.
.
“Nè, cùng nghéo tay thề đi.”
“Eh?”
Tôi nhẹ nhàng đan tay mình vào ngón tay nhỏ bé của cô ấy.
“Nếu có bất cứ điều gì khiến cậu phiền lòng hay khiến cậu đau đớn, cậu sẽ thề rằng cậu sẽ nói cho tớ biết. Mọi thứ luôn, được chứ?”
“………”
“Tớ sẽ rất lo lắng mà không thể học hành nổi nếu cậu không làm như thế.”
“…Được rồi.”
Cô ấy miễn cưỡng đồng ý rồi nắm chắc ngón út của mình lại. Tôi đưa tay chúng tôi lên xuống để bắt đầu lời hứa.
“Nghéo tay thề, ai mà nói dối sẽ phải nuốt mười nghìn… mà thực ra, có hơi không thực tế nhỉ… ah, đúng rồi. Ai mà nói dối sẽ không được ăn snack trong một thời gian!”
“Hình phạt đó chỉ khiến cậu gặp vấn đề thôi, thực sự thì nó khá vô nghĩa với tớ.”
“Ugh, cậu nói đúng…. Vậy, Hiori, nếu cậu không giữ lời hứa, tớ sẽ không đến gặp cậu một thời gian nhé.”
“Cái đó… còn nặng hơn cả nuốt mười nghìn cây kim nữa.”
“……Eh?! Ah, th-thật sao?”
Uwah, tôi thực sự bất ngờ đó. Cậu ấy nói thế một cách liên tục mà còn thật lòng nữa, làm tôi hơi bối rối. Tôi nghĩ khuôn mặt tôi giờ chắc đỏ đến cả tai rồi. Cô ấy thường trông rất vô cảm khi chúng tôi ở bên nhau nên rất khó nói liệu cô ấy thích hay ghét nữa. Biết cô ấy thực ra muốn được gặp tôi khiến tôi rất hạnh phúc. Thực ra từ khi lần đầu gặp nhau, cô ấy đã đuổi tôi đi mỗi khi nhìn thấy tôi. Tôi đã thực sự bị cô ấy dọa nạt. So với trước đây, tôi cảm thấy hiện giờ cô ấy đã thể hiện nhiều cảm xúc hơn.
“D-dù sao, cũng đâu phải là chuyện gì to tát nếu cậu luôn giữ lời hữa, đúng không? Hình phạt cũng vì thế mà mới có chứ! Yub!”
“…Hình phạt khác được không?”
“Không—được. Cậu phải giữ lời hứa, được không?”
“……ừ.”
Có vẻ như hình phạt mà tôi chợt nghĩ ra khá gây ảnh hưởng đến Hiori. Như thế, tôi chắc chắn cô ấy sẽ nghe theo lời tôi. Thực ra, hình phạt ấy không chỉ khiến mỗi Hiori gặp khó khăn, mà cả tôi cũng vậy. Sẽ thực sự khó khắn nếu cô ấy không bảo vệ lời hứa một cách đàng hoàng.
“Thề rồi nhé.”
.
Tôi thả ngón tay út đang đan vào tay cô ấy, và như thế lời hứa của chúng tôi——đã được hoàn thành.
.
.
“…Không phải đã đến lúc cậu phải quay lại dinh thự rồi à?”
“Chúng ta vẫn còn thời gian mà. Không sao đâu.”
Thể chất của Hiori có vẻ cũng không được ổn. Cơn gió lạnh lẽo này không tốt cho sức khỏe của cô ấy. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cô ấy về phòng sớm hơn và sưởi ấm. Mà mặc dù tôi có nói thì chắc chắn cô ấy cũng sẽ không nghe theo đâu. Cô ấy thông minh, trang nghiêm, xin đẹp, và còn bình thản, nhưng cô ấy lại bướng bỉnh mà không bao giờ nghe lời người khác. Cô ấy chính là… người bạn thơ ấu dễ thương của tôi.
“Chỉ một chút nữa vậy.”
“Này…?!”
Tôi ôm chầm lấy cô ấy từ phía sau để che chắn cho cô ấy khỏi cơn gió lạnh giá. Ooh, cảm giác người cậu ấy thật mềm mại và ấm ấp.
“C-cậu đang làm gì vậy?”
“Ái chà~ vì mặt trời đã lặn nên trời cũng đang dần trở lạnh. Còn tớ thì đang tìm kiếm sự ấm áp….”
“Đồ ngốc! Buông tớ ra!”
“Không đời nào—”
Cô ấy đang có những phản ứng rất kỳ lạ, cô ấy đang phản bội chính sự điễm tĩnh của mình. Huh? Tôi nghĩ thân mật xác thịt ở độ này khá là bình thường mà nhỉ, cô ấy ghét nó sao? Nghĩ lại thì, trước đây tôi đã từng hành động thân mật với cô ấy như thế này chưa? Mặc dù cô ấy vẫn tiếp tục phản kháng thêm một lúc nữa, nhưng khi cô ấy chấp nhận rằng dù có ra sao tôi cũng không chịu buông tay thì cô ấy cũng dần bỏ cuộc.
“C-cậu có giận không?”
“Geez… cậu thích làm gì thì làm.”
Cô ấy quay đi khuôn mặt đã ửng đỏ của mình rồi trả lời bằng một giọng nói cứng ngắc. Làm tôi cảm thấy tội lỗi quá.
“X-xin lỗi mà.”
Dẫu vậy tôi vẫn không buông tay. Tôi không muốn tách ra khỏi sự ấm áp một cách nhẹ nhàng và dễ chịu này. Mặc dù tôi ôm cô ấy để giúp cô ấy được ấm, thế mà thực ra tôi lại là người được nhận…. Hơn nữa tôi cũng có thể cho cô ấy mượn áo khoác cơ mà. C-chà, quá trễ rồi người ơi, thôi kệ đi.
“………”
Vẫn trong vòng tay tôi, chúng tôi cùng nhau nhìn lên bầu trời. Vì cô ấy không hề nói chi, chắc cô ấy đang bĩu môi. Nhưng dù thế, khoảng thời gian tôi dành bên cô ấy thực sự rất dễ chịu đến mức không thể chịu được.
.
Tôi muốn được luôn luôn, luôn luôn ở bên cô ấy như thế này… mãi mãi.