Củi được bôi mỡ làm cho ngọn lửa phừng lên một cách dữ dội. Ngọn lửa càng lúc càng lớn, chúng bắt đầu ngấu nghiến cả củi, chúng bắt đầu quấn lấy từng ngón chân tôi. Tôi cố vùng vẫy, không thể chịu được sự nóng rát ấy nhưng mọi thứ điều vô ích. Hiện giờ tôi như là một con chim đã bị tướt đi sự tự do, không còn hy vọng thoát thân.
Tôi nhìn vào ngọn lửa đang từ từ nuốt chửng mình, một cách rõ ràng và tôi hướng về phía khán giả, hướng về những đôi mắt đầy háo hức ấy. Họ đã cổ vũ, reo hò. Mong đợi về cái chết của tôi đang lộ rõ trên gương mặt tươi sáng của họ, họ muốn tôi càng đau đớn càng tốt. Tôi nhìn lên bầu trời. Cảnh mặt trời, to hơn và sáng hơn những ngọn lửa đang chào đón tôi.
Không phải thần chết đã đến gặp tôi sao?
Tôi nhắm mắt lại trước cơn đau rát qua chân mình. Nỗi đau khủng khiếp mà tôi không thể chịu đựng được, tôi có thể cảm nhận rõ ràng nó đang từ từ cào xé tôi. Tôi có thể cảm thấy máu đang ngập tràn trong miệng mình.
Chỉ là vì sao?
Khi tôi mở mắt ra, một mảng tối mịch tấn công tôi. Tôi cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong miệng của một con quái vật đen hoặc rơi vào một đầm lầy vô tận. Đó cũng là cảnh tượng mà tôi đã từng thấy rất nhiều lần và cũng là cảnh tượng mà tôi sẽ luôn nhìn thấy. Lâu rồi tôi cũng quen nhưng giờ đây tôi lại có cảm giác xa lạ.
Tôi biết rất rõ. Nhìn thấy mái tóc bạc trắng và đôi mắt sáng như mặt trời của cậu bé, nó tôi nghĩ đến những thứ khác ngoài bóng tối. Những ký ức đã bị chôn vùi trong sâu thẳm lại trỗi dậy bao trùm lấy tôi và đôi mắt tôi, đã thoáng qua ánh sáng, đã từ chối trở lại bóng tối.
Tôi lặng im một lúc để làm quen với bóng tối. Đập nát trái tim của mình và suy nghĩ của tôi trở nên trống rỗng. Tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, thức dậy lần nữa, nhìn vào bóng tối, và dường như tôi đã nghe thấy khá nhiều tiếng chuông. Cho dù vậy, tôi có lẽ đã bỏ lỡ rất nhiều tiếng chuông.
“Cô chết chưa?”
Đôi mắt nhắm nghiền của tôi mở ra và đọng lại hình ảnh cậu bé đang cúi mình trước mặt tôi. Tại sao cậu vẫn tiếp tục đến? Tôi liếc nhìn tay cậu ấy nhưng đôi bàn tay đó trống không, dường như không cầm bất cứ thứ gì. Không, cậu đã bỏ lại thanh kiếm, nên lần này cậu ấy không phải quay lại để giết mình.
Khi tôi nằm im, anh ấy mất hứng thú khi nghe câu trả lời của tôi hoặc anh đang hiếu kỳ phần bên trong của tòa tháp, cậu bé đi xung quanh để kiểm tra xung quanh. Nhưng không có gì để xem. Hầu hết các vật dụng đã mục nát như rơi vào quên lãng và phần còn lại có mùi cháy khét, rất khó đến gần.
Nếu nghĩ kỹ lại, tôi đã phải chịu đựng một mùi hôi thối tồi tệ nhất. Tôi nhớ người ta ném đá tôi, nói rằng tôi có mùi. Những viên đá làm tổn thương tôi và máu từ vết thương đông đặc lại. Sau một thời gian dài, chúng trở nên thối rữa và bốc mùi. Dần dần nó trở nên khó chịu.
Nhưng cậu bé đó hơi lạ.
“Cô có luôn làm như vậy không?”
Cậu bé đang rình mò lại gần và hỏi tôi một câu. Tôi trả lời cậu bé, cố gắng hết sức để không giao tiếp bằng mắt.
“Phải.”
“Trông như cô đã chết.”
“Đó không phải là những gì cậu muốn ư?”
Đây là một tòa tháp được xây dựng để giết mụ phù thủy. Chính họ đã nhốt tôi trong đây. Cho đến khi tôi chết, hoặc thậm chí sau khi tôi chết, tôi cũng sẽ không bao giờ có thể đặt chân ra khỏi nơi này.
Tôi chết lâu rồi. Cơ thể và tâm trí của tôi đã bị giết chết rất nhiều lần. Một cuộc sống bất tử không cho tôi yên nghỉ vĩnh viễn, nhưng tôi vẫn như chết ngay bây giờ.
*****
Kể từ đó, cậu bé đã đến thăm bất cứ khi nào có thể.
Mỗi lần đến đây, cậu đều mang theo một nắm đồ ăn. Cậu ấy đặt nó trên cái bàn đã thối rữa từ lâu và mỗi lần quay lại cậu vẫn mang theo chúng nhưng tôi vẫn cứ phớt lờ nó. Tôi đã không ăn nó và tôi không muốn nhìn vào cậu mỗi khi cậu đặt chân vào nơi này. Tôi sợ những hình ảnh ấy sẽ lại hiện về khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu. Những hình ảnh chẳng hạn như mọi người ngồi quanh bàn và vui vẻ trò chuyện trong bữa ăn.
Đã đến lúc để những ảo tưởng này hóa thành tro bụi. Tôi không thể gặp những người như họ. Tôi không thể nhớ lại chúng. Tôi thà lãng quên chúng hoàn toàn. Họ liên tục xuất hiện và làm phiền tôi. Những ký ức đó từng là khoảng thời gian vui vẻ và an ủi tôi mỗi khi chúng ập đến nhưng không phải bây giờ. Mong chờ chúng làm chi khi tôi không thể quay lại những thời điểm đó?
“Cô lại không ăn nữa à? Đồ ăn đã bị mốc và gần như thối rữa rồi này! ”
Cậu bé tức giận vì thức ăn vẫn như nguyên trong nhiều ngày. Cậu ấy đã mắng tôi vì không ăn chúng.
“Vậy nếu thần chết có thể sẽ đến gặp tôi trong cơn đói thì sao?”
Tôi sẽ không bao giờ ăn. Tôi đã nhận ra từ rất lâu trước đây rằng ngay cả khi tôi chết đói, tôi sẽ lại mở mắt ra nên tôi cũng không cần phải ăn. Cậu bé dường như đã quên mất việc tôi là một phù thủy bị mắc kẹt trong một tòa tháp. Một phù thủy vĩnh viễn bị giam cầm trong bóng tối, hy vọng được chết.
“Như cô muốn.”
Cậu bé quay đi trong cơn tức giận và đã lâu không quay lại. Cậu lẽ ra không nên đến ngay từ đầu. Nếu cậu là ánh sáng mà lời bói toán ám chỉ thì cậu buộc phải trưởng thành hơn một chút và đủ chín chắn để giết tôi không chút do dự.
Tôi chưa bao giờ thấy một chiến binh nhỏ tuổi như vậy trước đây.
Nhưng rốt cuộc cậu bé vẫn xuất hiện trở lại. Lần này, cậu bắt đầu mang những thứ khác ngoài thức ăn. Trong khi đó, cậu ấy đã trưởng thành hơn một chút. Cậu cao hơn và mái tóc trắng của cậu cũng dài hơn.
Tôi luôn luôn như vậy vì không cảm nhận được dòng chảy của thời gian nhưng đời người thật ngắn ngủi và kết thúc quá nhanh. Tôi cảm thấy quằn quại khi phải chứng kiến nó, khi tôi phải biến thời gian thành một thứ vô định để tập quen với việc bị mắc kẹt một trong một thời gian trùng lặp vĩnh cửu.
“Nơi này thực sự rất bẩn. Hãy nhìn những mạng nhện đó đi. ”
Cậu di chuyển một cách bận rộn. Cậu ấy dường như đang cố gắng dọn dẹp những thứ hôi hám và bụi bặm đó. Cậu dùng cây que dài loại bỏ mạng nhện và cố quét sạch vết máu trên sàn.
“Cái quái gì đây?”
Cậu kêu lên với một chút kinh hãi trong giọng nói khi thứ bốc mùi màu đen lỏng như nước liên tục tuôn ra. Cậu ấy tò mò muốn biết thứ đó là gì. Tôi định nói với cậu rằng đó là máu nhưng tôi đã lặng lẽ thu lại lời nói vì không muốn cậu ấy biết được nguồn gốc của nó.
Tôi chỉ biết nằm đó và nhìn cậu chọc phá. Lúc đầu, tôi hoài nghi rằng chúng chỉ là ảo ảnh vì cậu ấy biến mất ngay sau đó. Cuối cùng tôi đã phát điên vì tồn tại quá lâu. Tôi đã bị ảo giác về một cậu bé thiên thần đã đến để đưa tôi ra khỏi bóng tối.
Nếu đó không phải là sự thật thì, cậu ấy không thể tiếp tục xuất hiện. Việc một chiến binh trẻ tuổi tiếp tục ra vào tháp của mụ phù thủy chẳng thuyết phục chút nào cả và điều khôi hài hơn, cậu ấy còn đang dọn dẹp tháp.
Ngay sau đó cậu cố gắng kéo rèm cửa vì nơi này quá tối để nhìn thấy rõ. Tôi đến gần và nắm lấy tay cậu ấy. Một tia sáng lọt qua rèm cửa và chiếu vào tôi trong giây lát.
Tim tôi đập thình thịch vì lại nhìn thấy thứ ánh sáng chỉ tồn tại trong ký ức của mình. Bên trong tôi cảm giác như bị thiêu rụi.
Cậu bé hỏi tôi với ánh mắt ngạc nhiên.
“Sao- có chuyện gì vậy? Không, đợi đã, cô đến đây từ lúc nào? Nhanh đến mức tôi không nhìn thấy cô- “
“Đừng chạm vào rèm.”
“…Ngoài trời rất sáng và ấm áp. Nó sẽ thắp sáng ngọn tháp tăm tối và ẩm thấp này.”
Tôi cũng hiểu điều đó. Thế giới bên ngoài trong ký ức của tôi cũng vậy. Mặt trời luôn xây dựng hy vọng. Nó không nên khiến cho tôi cảm thấy mình phải chết hoặc tôi phải chết. Tôi đã quên mất cảm giác khi còn sống là như thế nào.
Lòng tham là vô tận, vì vậy khi tôi đã có một thứ gì đó thì cuối cùng tôi sẽ ham muốn những thứ khác. Tôi chỉ có thể chịu đựng mọi thứ nếu tôi sống như đã chết.
Mụ phù thủy phải sống trong tòa tháp tối mịt và bóng tối là người bạn duy nhất của mụ.