Vương miện gai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 389

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 782

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1804

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 743

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8264

Chương 5

Tôi đã không gặp cậu ấy khá lâu. Trong khi đó, tôi liên tục gặp ác mộng. Không phải là những cơn ác mộng, mà là những ký ức xa xưa khi tôi vẫn tiếp tục sống lại.

Nhưng sau một thời gian dài, tôi không thể phân biệt được chúng thực sự là ký ức hay trí tưởng tượng của tôi. Tôi chợt nghĩ rằng có thể cậu bé cũng là một phần trong trí tưởng tượng mà tôi đã tạo ra, đó là lý do tại sao cậu ấy không xuất hiện.

Đây có phải là hiện thực không? Phải chăng tôi chỉ là một ảo tưởng.

Tôi vuốt ve những vết sẹo để lại trên cơ thể mình. Tôi không thể nhớ rõ rằng trước khi tôi nhìn thấy chúng và chúng trông như thế nào ban đầu. Trong những năm qua, có quá nhiều người đến vì tôi và tôi đã phải chịu đựng quá nhiều. Tôi có thể đã chết và mắc kẹt trong một giấc mơ mà tôi không bao giờ thức dậy.

Khi tôi mở mắt ra, tôi chỉ thấy bóng tối. Tôi bắt đầu có quá nhiều suy nghĩ sau khi tôi gặp cậu bé. Tôi cố giết thời gian như mọi khi, nhưng điều đó không dễ dàng chút nào. Dư ảnh màu trắng làm tôi khó chịu. Vẻ đẹp và lạnh lẽo như tuyết trắng ấy len lỏi trong tâm trí tôi và mong muốn từ chối bóng tối.

Ở đâu đó chắc đã có tuyết rơi.

Đột nhiên, tôi có suy nghĩ muốn nhìn thấy tuyết. Và rồi chuyện gì xảy ra? Sau khi làm giảm cơn khát của một người, rồi lại có một cơn khát đau rát hơn. Tốt hơn là nên làm quen với khao khát ấy và quên đi nó.

Tôi ôm đầu gối và vùi mặt vào giữa chúng. Cậu bé, tại sao lại đến với tôi và khiến tôi đau khổ như vậy? Tốt hơn là tôi nên bị mọi người lãng quên. Thà đợi chờ đến ngày không còn ai nhớ đến mình nữa.

Sau khi gặp cậu bé, những cảm xúc mà tôi đã quên lại hiện lên khiến tôi mất kiên nhẫn. Vào ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi sẽ thích nó hơn nếu cậu ta đâm một nhát kiếm vào người tôi. Tôi ước gì cậu ta thật sự đâm nó vào tôi và đóng băng trái tim này mãi mãi. Vậy thì nó sẽ không đau đớn như thế này.

Cậu ấy thậm chí sẽ không tồn tại mãi mãi. Cuối cùng thì cậu sẽ chết.

“Ngủ hả?”

Tôi mở mắt ra trước một giọng nói mơ hồ. Tôi nghĩ là ảo giác nhưng tôi đã bật dậy khi nhìn thấy mái tóc trắng của cậu bé đang ngồi trước mặt mình. Cậu bé tiếp tục bài phát biểu của mình bằng một tông giọng trầm lặng thay vì nhìn chằm chằm vào tôi.

“Cô có cảm thấy sai không?”

Tôi không hiểu ý của cậu là gì.

“Chẳng phải rất không công bằng khi họ gọi cô là một phù thủy và đổ lỗi lên cô?”

Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, chờ đợi câu trả lời. Tôi im lặng nhìn bóng tối vẫn đang bao phủ tòa tháp của mình và nghĩ rằng nếu tôi không cho cậu ấy câu trả lời, cậu sẽ ở lại đây mãi, cho nên cuối cùng tôi cũng đã trả lời.

“Tôi không cảm thấy sai khi đó là sự thật.”

“Nhưng nó không phải là sự thật.”

Cậu đang nghi ngờ về thế giới? Cậu đang nói rằng thế giới đã sai sao? Nó chỉ là một suy nghĩ vô ích mà thôi.

“Tôi biết. Đó không phải lỗi của cô nhưng cô phải gánh mọi hậu quả. Và thực tế là cô bị buộc tội liên tục đến mức cô bắt đầu nghi ngờ bản thân mình. Cuối cùng, ngay cả cô cũng không tin vào chính mình. “

Cậu bé tự lẩm bẩm một mình như thể không mong đợi câu trả lời. Giọng cậu thật cô đơn và buồn bã. Tôi nhìn cánh tay đang dang ra của cậu. Cũng không lâu lắm từ lần đầu tiên cậu ấu đến đây. Và nó không cứng rắn như thế này.

Trong khi tôi đang mơ thì cậu bé lại lớn lên với thời gian bị nuốt chửng. Tôi luôn ở lại quá khứ và cậu bé thì đối mặt với tương lai. Và tôi chỉ có vết sẹo nhưng cậu bé mang vết thương.

“Cậu không nghĩ rằng tôi là phù thủy ư?”

Cậu bé, người im lặng một lúc, trả lời.

“Tôi không biết rõ điều đó. Nhưng tôi biết rằng. Tôi từng nghĩ giết cô sẽ kết thúc mọi thứ nhưng không phải vậy. Giết cô sẽ không thay đổi bất cứ điều gì. Không có gì thay đổi ngay cả khi cô chết. Nếu đây thực sự là một lời nguyền, thì cô cũng là nạn nhân.”

Cậu nói rằng ‘nạn nhân của lời nguyền’. Tôi không thể đọc được suy nghĩ của cậu. Cậu bé thì thầm với giọng nhỏ hơn một cách bất lực.

“Và tôi cũng vậy.”

Tôi nhắm mắt lại. Có vẻ như chiến binh trẻ tuổi sẽ không thể giết được mụ phù thủy ngay cả khi đã lớn hơn. Ánh sáng sẽ cứu thế giới, cứu tôi, người đang nuốt chửng nó.

Thực tế quá khác với truyện cổ tích.

*****

Cậu bé mang theo một thứ gì đó bên mình. Cậu liên tục di chuyển xung quanh với rất nhiều tiếng sọt xẹt và cộp cạch. Thứ mà cậu ta đã dời tới dời lui suốt một thời gian không gì khác chính là nước. Có một thùng nước dài và cũng có một thùng lớn, thật hài hước khi nó vừa với kích thước của tôi một cách hoàn hảo.

Cậu bé đưa cho tôi một miếng vải khô.

“Chắc hẳn cô cảm thấy khó chịu vì đã lâu không chạm vào nước nhưng hãy ở đây bao lâu tùy thích.”

Cậu ấy không thể hiện ra nhưng mùi hôi và dơ của tôi dường như làm cậu ấy cảm thấy khó chịu. Cậu bé rời khỏi nơi này sớm nhưng tôi vẫn ngồi im. Mắt tôi nhìn vào những cái thùng nằm trong bóng tối. Thật kỳ lạ khi ngọn tháp nhỏ, nơi mà mọi thứ đang thối rữa và chết dần, lại chứa nước, thứ giúp cho sự sống có thể tồn tại.

Cậu bé đã đem nó tới. Cậu có đôi mắt như mặt trời và mái tóc trắng như tuyết và cậu ấy đang sống một cuộc đời ngắn ngủi. Và tiếp tục nói với tôi rằng cậu ấy còn sống và đang kết nối với thế giới. Cậu bé có mùi đất, hơi ấm của mặt trời và sự trong lành của gió.

Tôi nghe thấy tiếng cười từ đâu đó. Tôi đang nhớ lại những ký ức đó một lần nữa. Thế giới rất đẹp trước khi bóng tối bao trùm. Và tôi đã rất vui. Tôi không muốn quay lại thời điểm đó. Tôi không thể làm gì. Tương lai sẽ không thay đổi. Tôi sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc trải qua một thời gian dài lần nữa.

Nước trở nên thối hơn. Không giống như những thứ khác, nó không chết và chỉ đón nhận những cuộc sống mới. Thật khó để nhận ra vì nó nhỏ vô cùng nhưng một thứ nhỏ đang phát triển bên trong thùng. Nó lớn dần, bén rễ. Nhưng rõ ràng là cái cây này cũng sắp chết vì không còn nhiều nước. Trong thời gian chờ đợi, cậu bé vẫn không đến thăm.

Cậu bé không thường xuyên đến ngay từ đầu. Tuy nhiên, đã khá lâu kể từ chuyến thăm cuối cùng của cậu ấy. Cậu ấy luôn lớn lên và thay đổi mỗi khi đến. Và mỗi khi cậu đến, tôi lại mất hy vọng vào ánh sáng tiên tri của mình.

Tôi lật tấm thẻ ra. Người ta vẫn nói rằng ánh sáng xuất hiện và xua đuổi bóng tối. Khá là mơ hồ để hiểu hết tấm thẻ. Bởi vì cậu bé đang dần trở nên giống như bóng tối. Người chiến binh trẻ tuổi đang mất dần sức mạnh vì đã đồng cảm với mụ phù thủy.

“Hả? Nó vẫn nói rằng tôi sẽ chết?”

Bàn tay nắm lấy tấm thẻ đều có sẹo. Các vết thương dường như đã lành và chỉ còn lại dấu vết. Mái tóc dài của cậu ấy được buộc vào nhau và giọng thấp trầm hơn trước. Cậu bé đã trở thành một chàng trai trẻ trong khi dòng nước tù đọng đang dần phai nhạt trước cuộc sống mới.

“Ừ.”

“Cô vẫn đang xem bói cho tôi à? Tại sao?”

“Để xem vận mệnh của tôi.”

Cậu liên tục hỏi, không hiểu tôi đang nói gì nhưng tôi vẫn mặc kệ. Tôi đứng dậy sau khi sắp xếp các thẻ còn lại. Cậu bé đã vượt qua cả chiều cao của tôi. Và tính cách của cậu ấy cũng thay đổi rất nhiều.

“Tại sao cô không tắm rửa? Lời nói của tôi có phải chỉ là một trò đùa với cô không? ”

“Tại sao tôi phải nghe anh?”

“Khi ai đó thể hiện thiện chí với cô, ít nhất cô nên chấp nhận điều đó, đúng không?”

Tại sao tôi phải làm vậy? Vì ai? Tôi cố gỡ tay cậu ấy ra khỏi tay mình nhưng cậu giữ chặt và không chịu buông ra. Cậu ấy kéo mạnh và khiến tôi phải đối mặt với cậu. Mái tóc được buộc gọn gàng của chàng trai trẻ trở nên bồng bềnh.

Tôi biết một người đàn ông cũng có mái tóc giống như cậu. Lúc đó tôi cứ nghĩ nó đẹp đến mê hồn nhưng không phải bây giờ. Tóc của cậu chạm vào tâm trí tôi như một con dao găm sắc bén. Thời gian trôi qua, sợi tóc dài dần trở nên sắc nhọn đâm vào tôi.

“Đã lâu không gặp, cô có vui khi gặp tôi không?”

Cậu trai trẻ này vẫn không hiểu tôi. Càng gặp cậu, tôi càng đau khổ.

“Cô luôn nhỏ thế này à? Và cô đã luôn luôn gầy như thế này? Cô đã không tiếp tục giết chính mình trong khi tôi đi, phải không?”

Chàng trai trẻ không nhận thức được sự trưởng thành của mình. Cậu ấy không biết về mối quan hệ giữa tôi và thời gian bị đóng băng.

“Cô có nhớ tôi không?”

Có phải cậu ấy đang cố dạy tôi cách chờ đợi không? Nó vẫn không đủ khi vô tình gợi nhớ cho tôi về thời gian đã trôi qua sao? Có phải cậu ấy đang cố gắng nhắc nhở tôi về quá khứ, khiến tôi nhận thức về hiện tại và thậm chí bắt tôi phải chờ đợi tương lai?

Cậu là người đàn ông tàn nhẫn nhất mà tôi từng gặp.

“Tôi đã rất nhớ em. Tôi đã nghĩ rằng mình sắp phát điên vì mong muốn đến gặp em sớm hơn.”

Anh làm tôi tổn thương rất nhiều.