Bên trong màn hình ấy luôn quá là chói đối với tôi.
[Nạp thêm Động lực…]
Bên dưới tiêu đề đó, một cô nàng hầu gái ngồi vắt chéo chân, ngủ quên trong lúc cô ấy đang trôi dần đi một cách nhẹ nhàng trên chiếc thuyền.
Cô ấy mang một mũ vành viền trắng. Tóc cô ấy mềm dịu như hoa thanh cúc, như bầu trời một ngày dịu nhẹ, được thiết kế với những chi tiết vô cùng chỉnh chu mà mỗi sợi tóc trông như có chủ ý. Một mái tóc ngắn vén qua hai bên, và bao quanh tai cô ấy, những khuyên tai lớn bằng kim loại tạo thành hình bóng trông như đôi tai mèo.
Đôi mắt cổ hơi nheo lại, nghiêng ngã như thể cô ta có thể ngủ quên bất cứ lúc nào.
Cô ấy mang trên mình một bộ trang phục hầu gái — hầu hết là màu đen, với những đường diềm xếp trắng được khâu một cách tử tể từ tạp dề đến viền của chiếc váy.
Trông nó hợp với một quán cafe hơn là công việc nhà. Quá sức lộng lẫy, và là loại váy dài.
Kể cả khi ngồi vắt chéo chân, chả có gì bên dưới có thể được nhìn thấy cả.
Thay vào đó, hoặc có lẽ là một món đền bù, một chiếc đuôi mèo có hình dạng như một phích cắm sạc kéo dài ra từ phía sau cô ấy, uốn lượn đường tới ổ cắm trên tường.
Như tiều đề bảo - nạp thêm.
Hoạt ảnh ấy lặp lại một cách liên tục.
Cô ấy là thành viên thế hệ thứ III của công ty Vtuber “Rainbow Voice” thường được gọi là
“Nijibo”.
Màn hình đây là phòng chờ trước buổi stream ra mắt của một Vtuber mới: Mayoi Alice
Một màn hình chờ điển hình. Một bộ đếm ngược hiển thị cho tới khi sạc đầy trôi dần đi.
Mặc dù vẫn còn hơn 30 phút cho tới lúc đó, nhưng bình luận đã đang đổ xô tới ở một nhịp độ choáng ngợp.
****: Dễ thương quá!
****: Đáng yêuu!
****: Chúng ta đã thắng rồi.
****: Chiến thắng là của chúng ta.
****: Ai là “chúng ta” cơ?
****: Tôi từ Hiệp hội Quốc tế về việc Bảo vệ Người máy Hầu gái.
****: Tôi từ Liên đoàn Quốc tế vì Sự phát triển của Người máy Hầu gái.
****: Huh?
****: Huh?
****: Đừng có cãi nhau về mấy tên tổ chức thế giới nghe giống nhau chứ, LOL.
****: Blue cat-type robot—xác nhận đã chiến thắng.
****: Cái đó thì khác hơn đấy, LOL.
Một cuộc thảo luận sôi nổi giữa những người đang chờ đợi.
Chỉ là một nhóm người đã tụ hội về với cùng một mục đích, tận hưởng chính họ.
Không thể nào mà không có sự rung động nào. Vẫn là cái năng lượng nhộn nhịp quen thuộc mà đã luôn định hình những cộng đồng mạng.
Kênh hiện đã có hơn 10.000 người đăng ký. Mặc dù buổi stream vẫn còn chưa bắt đầu, phòng chờ đã có hơn 5.000 người xem cùng lúc.
Cái độ sôi động này trước buổi ra mắt—trước cả khi bất kì ai biết cô ấy là ai—chỉ có thể khả thi với những Vtuber cộng tác, không phải với một Vtuber độc lập.
Màn hình toả sáng với những niềm hi vọng của những con người đang chờ đợi để gặp gỡ thần tượng tương lai của họ.
Tôi đảo mắt khỏi nó, gần như là cố gắng để thoát khỏi cảnh tượng chói sáng ấy.
(“Nó đáng sợ quá.”)
Nguồn sáng duy nhất trong phòng đến từ chiếc màn hình.
Những thứ còn lại chỉ là một màu đen kịt.
Tôi áp chặt trán mình vào đầu gối.
(“Mình muốn thoát khỏi đây.”)
Những bức tường và sàn nhà được phủ bởi lớp cách âm.
Những tấm rèm dày che kín các cửa sổ chặn hết lại ánh sáng, được xây riêng biệt cho việc phát trực tiếp trong một căn phòng cách âm. Đơn độc trong bóng tối, tôi thu mình lại, ngồi bắt chéo chân.
(“Bụng mình đau quá.”)
Chỉ còn tiếng ù ù nhẹ của máy tính có thể được nghe thấy.
Tôi siết chặt vòng tay mình quanh cơ thể đang rung rẩy, như thể đang cố gắng giữ bản thân bình tĩnh lại.
Tôi chui rút mình vào trong, nhỏ nhất có thể, bên trong khung hình nhỏ bé đang mặc bộ trang phục hầu gái.
Tôi trông rất giống Mayoi Alice trên màn hình đến nỗi kỳ lạ.
(“Đầu mình đau quá.”)
Đó là điều tất nhiên.
Mayoi Alice đã được thiết kế sử dụng chính tôi Yuika Ei như hình mẫu.
(“Mình nghĩ mình sắp nôn tới nơi”.)
Chúng tôi là là hai thái cực đối lập.
Ánh sáng và bóng tối.
Bên trong chiếc màn hình và bên ngoài nó.
Không ai quan tâm con người thật của tôi — người mà ngoài đây, sắp gục gã.
Người ta chỉ nhìn vào phần được chiếu sáng.
Họ chẳng bao giờ nhìn xa hơn điều đó, chẳng bao giờ thử.
Hơi thở tôi ngắt quãng, nhưng tôi thở ra một cách chậm rãi với từng hơi dài.
Hít thở sâu rất khó chịu. Chúng làm tôi nghĩ đến nhưng điều tôi không nên nghĩ. Để mặc cho nỗi sợ xâm chiếm.
Nên tôi thở nông và chậm rãi, lặp đi lặp lại.
Tôi thả lỏng tâm trí mình và chìm vào bóng tối. Tôi không biết mình đã ngồi như thế bao lâu rồi.
Rốt cuộc thì, nhịp thở tôi ổn định, và khi tôi nhìn lên, những bóng đèn trong phòng được bật lên.
“Uta-chan, em ổn chứ?”
Người quen đang đứng trước tôi—chị họ tôi, Teguri Neneko, nhìn tôi với vẻ lo lắng.
Cao ráo, xinh đẹp, diện đồ thường ngày với chiếc áo blouse trắng và quần jeans.
Chị ấy chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học và đã bắt đầu làm việc. Mặc dù cái hào quang trưởng thành của chị ấy, khuôn mặt trẻ trung ấy thường làm người khác nghĩ chị ấy trẻ hơn.
Chị ấy và tôi có cùng huyết thống, và điều đó thể hiện ngay trên gương mặt chúng tôi.
Nếu không bàn tới chiều cao—cô ấy cao cáo trong khi tôi mới xắp sỉ cao 150 cm—thì chúng tôi nhìn rất là giống nhau.
Nếu chúng tôi cùng đi dạo quanh thị trấn, người ta có thể nghĩ rằng chúng tôi là chị em với độ tuổi chênh lệch lớn.
Nhưng bởi vì tôi đã ru rú trong nhà gần cả năm, tôi thật sự chưa có trải nghiệm đó bao giờ.
(“Sao Neko-nee lại đứng trước mặt mình vậy…?”)
Câu hỏi mơ hồ ấy trôi qua tâm trí mù mờ của tôi, và sự thiếu không khí bị thổi bay ngay lập tức.
Hoảng loạn, tôi quay qua kiểm tra lại thời gian trên màn hình.
“Mấy giờ rồi chị!?”
“Vẫn còn thời gian mà em, cứ thư giãn đi.”
“…Tạ ơn trời.”
Vẫn còn hơn 20 phút cho tới khi lịch trình bắt đầu.
Khi tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm, tay chị ấy nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Em đang nổi lắm đó, cho nên chị tới để kiểm tra thử, và thấy em ngồi co ro ở đây trong bóng tối mà còn không bật đèn nữa. Em thật sự ổn không?”
“…Không, em không ổn, vẫn như mọi lần. Mà nổi tiếng gì cơ? Chuyện gì diễn ra vậy?”
Khi tôi hỏi chị ấy câu đấy, chị ấy cho tôi một ánh nhìn không thiện cảm lắm và chỉ vào màn hình.
Màn hình vẫn còn sáng như cũ—Không, còn sáng hơn vừa nãy nữa, với hàng tá bình luận đổ tới tấp nhanh hơn khả năng đọc của tôi.
“Huh… whoa, cái gì đây? Số người đăng kí và lượt xem cùng lúc đã gấp đôi!”
“Nó trở nên nổi tiếng trên phương tiện truyền thông. Mọi người đều đang bàn về độ dễ thương của màn hình chờ cho buổi ra mắt ngày hôm nay của Vtuber thế hệ thứ III của Nijiboo, Mayoi Alice. Nhìn vào phản ứng này của em. Chị đoán em vẫn chưa để ý nữa.”
Như con mực bị thu hút bởi đèn câu cá, nó càng toả sáng, càng nhiều người bị thu hút đến.
Những bài đăng viral có khả năng đó—lan truyền, thu hút người ta vào vào, phát tan ra bên ngoài.
Và ngay lúc này, số lượng người xem trong phòng chờ vẫn tiếp tục leo thang.
Tôi phóng cho Neko-nee một cái nhìn không hài lòng, với cặp mắt rủ xuống, đầy sự bất mãn.
“Hẳn là tuyệt vời lắm khi nổi tiếng, nhỉ? Nhà minh hoạ và thiết kế 3D tài năng, Neko-Glove-sensei. Hay chị muốn em gọi chị là ‘Mama’?”
Trong thế giới Vtuber, nó là một phong tục khi gọi người thiết kế nhân vật là “Mama.”
Hiện tượng viral này được gây ra bởi không ai khác ngoài người tạo ra Mayoi Alice—dưới bút danh “Neko-Glove.”
Và đó cũng là lí do đầu tiên tôi tham gia sân khấu Vtuber đều phải cảm ơn Neko-nee và những mối quan hệ của chị ấy.
“Nếu em là người gọi chị như thế, chị đều ổn với ‘Neko-nee,’ ‘Sensei,’ hay kể cả là ‘Mama’— chúng đều tuyệt cả. Nhưng người mà thật sự nổi tiếng là Mayoi Alice của em đấy, Uta-chan.”
“Thứ mà nổi tiếng là thiết kế của chị đấy, Mayoi Alice của Neko-Glove sensei. Trước buổi ra mắt chả cần làm gì với nó cả.”
Những người khác chắc hẳn đều đã bị chấn động. Tôi dám chắc cả công ty Rainbow Voice xôn xao về nó luôn.
Nổi tiểng trước cả khi ra mắt? Đó là khởi đầu lý tưởng cho một Vtuber.
Chỉ khi người phía sau đó không phải là một người tổn thương tự cô lập chính mình ở nhà mà chả có nổi một cuộc trò chuyện đàng hoàn trong hơn một năm.
Mọi sự chú ấy trút xuống tôi lần nữa như một áp lực.
Khi ấy Neko đã hỏi tôi, như thể chị ấy có thể thấu được điểm yếu của tôi.
“Em có muốn rút lui không? Nếu em muốn vậy thì ngay bây giờ, chúng ta sẽ có thể hoãn lại buổi ra mắt với vấn đề kĩ thuật. Và nếu như cần thiết, chúng ta có thể hoãn lại toàn bộ—dù nó có nghĩa rằng sẽ có xung đột với công ty.”
Điều cô ấy nói kiểu như; “Em đã chạy trốn suốt bấy giờ đấy thôi, thêm một lần nữa thì đã sao?”
Thế thì có lẽ tôi sẽ quay trở lại trước kia. Có lẽ tôi sẽ thật sự chạy trốn.
Nhưng giọng chij ấy vẫn điềm đạm, tử tế cho đến cùng.
Nếu tôi bảo chị ấy tôi muốn từ bỏ, chị ấy sẽ thật sự liên lạc với công ty ngay tại lúc đó và mọi thứ sẽ hoãn lại.
Cả buổi ra mắt Vtuber này là thứ gì đó được Neko-nee mang tới Rainbow Voice chỉ để giành riêng cho tôi.
Công ty sẽ không bao giờ bỏ phí cơ hội này ngay sau khi phòng chờ trở nên nổi tiếng. Nếu tôi rút lui ngay bây giờ, Neko-Glove người minh hoạ sẽ mất đi toàn bộ sự tín nhiệm mà chị ấy đã gầy dựng trong suốt nhiều năm.
Và ngay cả vậy, chị ấy cũng trả trách tôi.
Đó chính là tại sao tôi lại dựa dẫm chị ấy trong năm qua.
Và đó chính là vì sao—tôi không thể dựa dẫm vào chị ấy ngay lúc này.
Tôi không thể cứ làm gánh nặng cho chị ấy như vậy nữa.
Nếu tôi định thay đổi, đây là khoảnh khắc đó.
…Nhưng ai kia lại không thể lạc quan và đưa ra một quyết tâm đủ lớn như thế thì đã không trở thành một người tự nhốt mình lúc ban đầu.
(“Ahh… bây giờ không còn cách cho cái này cả. Chạy trốn chỉ khiến mọi thứ trở nên nặng nề hơn. Đó là Neko-nee mà…”)
Và với điều đó, tôi đi tới một kiểu quyết tâm khá trái ngược.
“Ah, ánh mắt Uta-chan trở nên nghiêm túc rồi.”
“Neko-nee à, chị thật sự là kiểu rất bám người đấy.”
“..Yup. Điều đó chả liên quan gì sất. Trông có vẻ em vào chế độ phát ngôn mất kiểm soát nữa rồi. Chị mừng khi em hăng hái lên rồi, nhưng có lẽ nên sửa cái thói quen nơi mà em sẽ nói mọi thứ mình nghĩ ra thì hơn?”
Chị ấy vẫn còn đang nói, nhưng tôi mặc kệ cổ.
Quyết định này được đưa ra sau hàng tá suy nghĩ.
Không còn lựa chọn nào khác—đó là tại sao tôi ra mắt như một Vtuber.
Trông chả giống là tôi có đường thoát nào lúc ban đầu.
Tôi sẽ trốn chạy khỏi thực tại và nhốt mình lại.
Mặc dù tôi có thể xoay sở để thoát khỏi hiện thực, tôi lại không thể thoát khỏi nỗi sợ ấy.
Đó là tại sao tôi phải đối mặt với điều này ngay lúc này.
Trong thâm tâm chính mình, tôi là kẻ trốn chạy.
Tôi sẽ bỏ chạy như con vật nhỏ sợ hãi. Tôi sẽ cho con thỏ phải hoảng hốt mà hít khói—tôi còn nhanh hơn cả. Tôi chỉ bắt đầu di chuyển khi tôi không còn cách nào khác. Bị dồn vào chân tường như con chuột—tôi sẽ cắn lại cả con mèo.
Nếu cuộc đời sắp sửa hết ga hết số đi sai hướng, thì ít nhất khi đó, tôi tự tin rằng mình sẽ có thể chiến thắng.
Năm vừa qua, người duy nhất tôi nói chuyện trực tiếp chỉ có Neko-nee và người quản lí.
Đối với một người vô vọng tự nhốt mình với chứng sợ xã hội và không thích mọi người, chả có gì khác nếu tôi có mười nghìn hay hai mười nghìn người đang xem.
Chỉ với 10.000 người cũng đã là quá nhiều.
Vượt trên mức đó, con số chỉ là sai lệch thôi.
Với ai đó như tôi, tương tác người với người luôn luôn là mã nhị phân— 0 hoặc 1. Trò chuyện hoặc không trò chuyện.
Thời đợi công nghệ muôn năm.
“Buổi phát sóng phải tiếp tục. Nó phải-diễn-ra-đúng-giờ, Neko-nee”
“Nhưng Uta-chan, em vẫn còn chưa ra mắt đâu, thế nên em chưa đặt chân lên sân khâu đâu.”
Đi ra bên ngoài, trò chuyện với người khác, tôi đã làm mọi thứ mà bản thân có thể. Tôi không cảm thấy gì khác ngoài tuyệt vọng.
Buổi ra mắt của tôi đã được quyết định, và tôi đã hoàn thành việc nghiên cứu trên các Vtuber.
Tôi đã ghi nhớ mọi bước. Tôi biết chính xác điều gì được mong chờ ở một buổi stream debut.
Điều quan trọng không phải là những lịch trình chi lia từng khắc hay là cách mà tôi phân bổ thời gian.
Sự chững lại trong lời nói, nói vấp—đó là những điều không thể chấp nhận.
Vụng về qua các bước hoặc một nhịp độ thiếu mượt mà cũng là không được phép.
Nhưng họ cũng không tìm kiếm một buổi diễn hoàn toàn giả tạo và trơn tru.
Cái quan trọng là khuấy động bầu không khí.
Tôi cần phải đọc bầu không khí từ những dòng bình luận và tương tác với người xem vừa đủ, đạt được cái sự cân bằng.
(“Hay nói cách khác, đó là bất khả thi”)
Không có cách nào mà một người hướng nội tự cô lập có thể thông thạo những kĩ năng giao tiếp cao cấp và tuyệt với ấy được. Vì thế tôi đã quyết định—Tôi sẽ làm chủ mọi thứ.
Tôi sẽ dự đoán mọi phản ứng của người xem, dẫn dắt bầu không khí, và san phẳng bất kì thứ gì với động lực tuyệt đối.
Đó là mọi thứ mà tôi có thể làm.
“Được rồi, em sắp sửa cày nát, rực cháy và bùng nổ.”
“Cái gì cơ?! Lời tuyên bố đầu hàng trước buổi debut!? Kể cả chị, người đồng hành lâu năm của em Neko-nee, còn không hiểu được điều gì sắp tới cả. Em có nghiêm túc là mình ổn không?”
“Từ ‘ổn’ không tồn tại trong từ điển của em. Cứ làm thôi!”
“Đó là dấu hiện xấu! Huh? Từ từ chờ đã, vẫn còn hơn 10 phút trước giờ bắt đầu của em mà!”
Tôi đẩy Neko-nee ra ngoài và chốt cửa lại phía sau cô ấy.
Đã tới lúc đặt dấu chấm hết cho khoảng thời lo lắng và rung sợ này một cách quyết đoán.
“Năng lượng đã sạc và sẵn sàng”
Tôi không còn thiết tha gì với phiên bản tự giam mình nữa. Tôi chỉnh lại tóc tai, kéo phẳng lại mấy nếp nhăn trên bộ đồ hầu gái mà tôi đã mặc như đồ thường ngày, và đeo lên chiếc mặt nạ vui tươi và tươi cười.
Liếc nhìn nhanh một cái vào gương trên bàn làm việc đã cho thấy một người hoàn toàn xa lại nhìn lại vào tôi.
(“Cô hầu gái này là ai đây?”)
Bản thân được đẩy vào vị trí của góc nhìn bên thứ ba làm tôi rùng mình trong sự ghê rợn.
Không còn lựa chọn nào khác ngoài đóng vai của Mayoi Alice.
“Đang cài đặt nhân vật: Mayoi Alice.”
Chắc chắn rồi, tôi đã nhớ rõ tiểu sử của nhân vật Alice. Nhưng mỗi cái đó thôi là chưa đủ. Tôi cần phải dựng lên nhân vật ảo của người phía sau đóng vai Mayoi Alice và dung nạp “cô ấy” vào bản thân tôi.
Sự hiện diện của Yuika Eibegan dần tan biến, mờ dần vào nơi xa.
“Kích hoạt chế độ làm việc.”
Ngay lúc này, những ngón tay tôi di chuột với không một chút chần chừ. Không còn nỗi hoảng sợ, không sự rung rẩy.
Và thế là, chiếc rèm trên sân khấu đã kéo lên.
Trong lúc ấy tôi tự nhủ với bản thân, tôi nên đi tắm sau vụ này—tôi đang mồ hôi như điên mà chả rõ lí do.
International Association for the Protection of Maid Robots Global Federation for Maid Robot Advancement Người máy mèo xanh dương(?) Kiểu thở nông ấy? Một hiện tượng đôi khi xảy ra khi quá áp lực Kiểu thở nông ấy? Một hiện tượng đôi khi xảy ra khi quá áp lực “I’m gonna crash, burn and explode”