Chương 18: Giảng dạy thực hành thành công.
Dịch: SBTC
Trong một bụi cỏ gần cổng bắc Thành đô nhân tộc, Lí Hoài Lâm cùng Hồng Nhan Hát Thủy đang ngồi xổm ở đó, cũng bởi Hồng Nhan Hát Thủy lần đầu tiên đi ăn cướp nên tỏ ra rất hưng phấn, mắt không ngừng đảo quanh nhìn bốn phía, nhưng Lí Hoài Lâm lại mang vẻ mặt có chút đau đầu.
"Anh rể, anh rể ơi, nghĩ lại thì em còn chưa biết tên tên anh." Hồng Nhan Hát Thủy đột nhiên hỏi.
"Trên trong game là Ý Chí Nhược Lâm, tên gọi ngoài đời là Lý Hoài Lâm, tùy em gọi thế nào cũng được." Lí Hoài Lâm hoàn toàn không giấu diếm trực tiếp nói ra tên đầy đủ.
"Hừm......" Hồng Nhan Hát Thủy cau mày, cẩn thận thoáng cân thoáng chốc "Quên đi, em cứ gọi anh là anh rể đi, gọi vậy thuận miệng hơn."
"......"
"Đúng rồi anh rể ơi, vì cớ gì chúng ta phải ngồi xổm trong bụi cỏ thế." Hồng Nhan Hát Thủy lại thắc mắc hỏi cậu.
"Chính là khi chúng ta đột nhiên xuất hiện khiến cho đối phương cảm thấy khiếp sợ." Lí Hoài Lâm bắt đầu nghiêm túc chém gió, lừa dối cô bạn bé nhỏ này " Cơ bản nhất của ăn cướp chính là phải dựa vào khí thế, khí thế đó hiểu không?"
"Dạ......" Hồng Nhan Hát Thủy ngẫm nghĩ cuối cùng vẫn lắc đầu.
"Khí thế nói đơn giản chính là hù dọa đối phương, muốn cho đối phương sợ mình, thì hắn mới bằng lòng giao tiền ra, em nói xem có đúng hay không, nếu đối phương không sợ em, hắn làm gì có chuyện cho em tiền chứ." Lí Hoài Lâm tiếp tục nói bừa "Cho nên chúng ta ngồi xổm trong bụi cỏ này, cốt để khi xuất hiện dọa người ta nhảy dựng lên, bị giật mình như thế thì khí thế yếu đi vài phần, xác xuất cướp thành công không phải là tăng thêm vài phần sao."
"Anh rể, anh biết nhiều thật đấy." Hồng Nhan Hát Thủy bị lừa đến mức hai mắt đang lấp lánh ánh sao.
"Chả thế, nói về ăn cướp, trên thế giới có những người như anh chẳng có mấy người." Lí Hoài Lâm đúng là hôm nay mới 'ăn cướp' thành công 2 lần, rõ ràng là đem cái đuôi vểnh lên đến tận đầu rồi.
"Anh rể, anh rể ơi, có người đến kìa." Hồng Nhan Hát Thủy đột nhiên hưng phấn nói.
Lí Hoài Lâm liếc qua, quả nhiên có một người đang hướng tới chỗ này, thoạt nhìn là một người chơi Chiến binh, hơn nữa thuộc dạng Chiến binh công kích, lưng đeo một thanh đại kiếm hai tay, hơn nữa trang bị trên người có vẻ cũng không tệ lắm, có ba bốn trang bị đều tỏa hào quanh xanh nhẹ.
"Núi này do tao mở, cây này do tao trồng, từ nay về sau, muốn đi qua đây phải nộp phí!" Không nhiều lời, Lí Hoài Lâm trực tiếp từ trong bụi cỏ nhảy ra sau đó lại hô lời thoại quen thuộc.
Hồng Nhan Hát Thủy do là vì lần đầu tiên nhìn thấy Lí Hoài Lâm nói lời thoại như thế này, lập tức ngẩn người ra, cũng không biết chính mình nên nói cái gì bây giờ, nghẹn nửa ngày mới thốt ra được câu " Anh.. anh rể nói rất đúng!"
"Gì thế? Cướp đường à?" Người chơi Chiến binh đầu tiên rất sửng sốt, sau đó đánh giá một chút 2 người chợt xuất hiện, nữ là Mục sư cũng có chút khá hơn mặt bằng chung, trên người có 2 phụ kiện hạng Đồng, coi như không tệ, còn tên đực rựa này trên người mặc đúng 3 phụ kiện tân thủ không lẫn đi đâu được.
"Nhìn cái con mẹ mày, nhanh chóng giao tiền ra, bằng không bố đây giết luôn giờ." Lí Hoài Lâm hung hăng đe dọa.
"Anh rể nói rất đúng!" Hồng Nhan Hát Thủy vẫn không biết lời thoại gì đây, tiếp tục nói lặp lại.
"Em sao thế cứ lặp đi lặp lại một câu vậy." Lí Hoài Lâm buồn bực trách móc.
"Hể? Đây là lần đầu tiên của người ta mà, hông biết nha." Hồng Nhan Hát Thủy nhún vai tỏ vẻ vô tội.
"Quên đi em nghĩ thế nào thì cứ nói như thế......"
Người chơi Chiến binh đối diện tuy rằng có chút sửng sốt, có điều cũng có phần tức giận, đã ăn cướp giữa ban ngày còn nháo nhào như thế, vẫn như 2 đứa "newbie' vậy, đặc biệt Lí Hoài Lâm nói chuyện không hề khách khí, vì thế anh ta nói với giọng rất trầm "Cút mau, bố đây đang muốn đi luyện cấp, không rảnh chơi với 2 đứa chúng bay."
Lí Hoài Lâm trong lòng như mở hội, rốt cuộc cũng gặp người chơi cư xử bình thường một chút, xem ra lần này có hi vọng chết được rồi.
"Anh rể ơi, hắn không giao tiền ra sao bây giờ?" Hồng Nhan Hát Thủy bên cạnh thấy tên người chơi chiến binh kia không chịu giao tiền, có chút sốt ruột hỏi.
"Đương nhiên là cho hắn nếm đòn trước rồi, nếu không thức thời liền giết hắn." Lí Hoài Lâm nói, cậu đương nhiên là muốn công kích đối phương trước một đòn, có như vậy cậu mới được coi là chủ động công kích đối phương, khi chết có thể được cộng thêm 20% kinh nghiệm.
"Hế, ra là như thế." Hồng Nhan Hát Thủy gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, giống như làm bộ ta đây 'lại học được chiêu khác.’
"Mày dám đánh tao trước? Có gan thử đánh xem." Người chơi Chiến binh kia sửng sốt, anh ta đương nhiên cũng không định chủ động công kích đối phương trước, bằng không chính mình phải chịu thêm ô danh, anh ta cũng không muốn tên đỏ, nhìn trang bị trên người Lí Hoài Lâm,đúng 3 đồ tân thủ, cho hắn đánh trước một cái trước xem sao.
"Thằng này là người bình thường." Lí Hoài Lâm nhìn thấy người chơi Chiến binh kia rất có khí phách, vô thức gật đầu, giơ thanh kiếm trong tay lên, nhắm vào ngực đối phương mà đâm tới, vừa đâm vừa nói " Tại sao mày không chống cự."
-461
Một con số màu đỏ nảy ra, người chơi Chiến binh cùng Hồng Nhan Hát Thủy đều ngẩn cả người.
"Con mẹ nó, điều này không có khả năng." Người chơi Chiến binh sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó nhìn lại lượng HP bản thân, cũng chỉ còn một chấm máu nữa, chạm nhẹ một cái cũng đủ chết. Người chơi mặc bộ đồ tân thủ kia rốt cuộc là sao, làm thế nào lực công kích lại mạnh đến như vậy, còn chưa sử dụng kĩ năng mà mới một chém thường một đao đã gần chém chết mình rồi.
"Sợ...sợ rồi sao." Hồng Nhan Hát Thủy cũng giật nảy cả mình, nhưng mà đột nhiên ý thức được bản thân mình đang là bọn ăn cướp, vì thế theo sự chỉ bảo của Lí Hoài Lâm phải 'Đe dọa' được ý chí đối phương, liền chấp hành lập tức.
"Bịch." một tiếng khiến cho Lí Hoài Lâm rất kinh ngạc lộ cả trên mặt, người chơi Chiến binh phía đối diện đã quỳ xuống trước mặt Lí Hoài Lâm.
"Đại ca, em có mắt mà không nhìn thấy núi thái sơn, cầu xin anh tha em một con đường sống." Người chơi Chiến binh nói một cách đau khổ tột cùng.
"Hử? Đại ca, ăn cướp đây? Bị tao cướp chẳng lẽ mày không tức giận, không muốn chém chết ta sao?" Lí Hoài Lâm vô cùng sửng sốt bèn có ý nhắc nhở nói.
"Đúng vậy, không phải vừa nãy còn nói muốn đem chém chết chúng ta hay sao?" Hồng Nhan Hát Thủy bên cạnh cũng vênh mặt đầy kiêu ngạo nói.
"Hoàn toàn không có chuyện này mà, em làm sao dám động thủ chứ, anh tùy tiện động một ngón tay có thể diệt em rồi." Người chơi Chiến binh đang trưng ra cái vẻ mặt 'em sai rồi', nói xong liền lấy ra 20 bạc " Trên người em hiện chỉ có nhiêu đây, cầu xin anh đừng giết em....."
Lí Hoài Lâm thật sự có chút dở khóc dở cười, đành hết lòng khuyên nhủ " Anh bạn cũng là người chơi, ngẫm lại cậu kiếm chỗ tiền đó cũng không dễ dàng, đánh quái ít nhiều mới có thể đánh ra chút tiền ấy....."
Hồng Nhan Hát Thủy ở bên cạnh nghe được Lí Hoài Lâm nói ra mà hơi ngẩn ra, đang cảm thấy kì quái đột nhiên lĩnh hội ra một chút, anh rể hẳn là phát hiện thằng này không có đem toàn bộ tiền bạc giao ra đây, mà số tiền ấy cũng ít thật, đúng rồi mình ở phía sau phải nên phối hợp với anh rể. Nghĩ đến đây Hồng Nhan Hát Thủy làm nét mặt giả bộ hung ác hét lên "Đúng vậy anh gì ơi, anh đánh quái nhiều như vậy mà trên người cũng chỉ có chút tiền đó thôi sao? Nhanh chóng liệu hồn giao hết tiền bạc ra đây, không thì anh rể tao một đao chém chết mày bây giờ."
Người chơi Chiến binh nghe được từ một đao chém chết toàn thân giật bắn lên một cái, lập tức từ túi moi ra mười mấy bạc cùng với mấy chục đồng nữa "Toàn bộ...toàn bộ giao cho các người, em thật sự không có tiền."
"..........." Lí Hoài Lâm thật muốn trợn trắng mắt lên sắp phát điên rồi.
"Tốt lắm, xem ra mày như thế cũng có phần thành thực, bọn tao tha cho mày một mạng, biến ngay đi." Hồng Nhan Hát Thủy thấy Lí Hoài Lâm không nói gì, cho rằng hẳn là lột sạch thằng này, cô cũng không biết Lí Hoài Lâm rốt cuộc có nhìn ra đối phương liệu đã giao tất cả tiền bạc hay không, liền cảm thấy Lí Hoài Lâm thật sự rất lợi hại, bản thân mình còn phải học rất nhiều.
"Cảm ơn, cám ơn." Người chơi Chiến binh vô cùng cảm kích vội chạy về phía khu vực an toàn của thành chủ.
"Oa oa, em lần đầu ăn cướp mà đã thành công, anh rể xem coi, em đếm nào, có tổng cộng 34 bạc 60 đồng nè, em thật là lợi hại, không đúng ảnh rể của em mới thật lợi hại." Nhìn thấy người chơi chiến binh đang rời đi, Hồng Nhan Hát Thủy chợt ôm đống tiền trong tay nhảy dựng lên.
"Có đúng không.....ha...hả......." Lí Hoài Lâm lúc này cũng chỉ có thể cười trừ.
"A, anh rể trông có vẻ không cao hứng lắm....." Hồng Nhan Hát Thủy trước thắc mắc sau đó liền hiểu ra " Đúng rồi anh rể đã là một tên cướp lão luyện rồi, cướp chỗ tiền này phỏng chừng là khoản ít nhất trong sự nghiệp cướp bóc của anh, xem ra chúng ta cần phải cố gắng, không đúng là em mới cần phải cố gắng chứ."
Nhìn vẻ mặt kích động của Hồng Nhan Hát Thủy, Lí Hoài Lâm hơi biến sắc chút "Mình ở đây làm cái quái gì thế, còn như vậy nữa khéo thật sự biến thành bậc thầy chuyên gia ăn cướp mất."