Chương 17: Ngươi đây thât muốn ta uất ức chết sao!
Dịch:#susan0175
Cổng bắc Thần Hữu thành đô, thời gian vào tầm buổi sáng. Một người chơi kị sĩ nhân tộc cấp 13 vừa đi qua cổng thành, muốn đi đến đồng bằng phía bắc để đánh quái, kiếm chút tiền tài cùng điểm kinh nghiệm. Đồng bằng phía bắc tuy rằng có quái có phần khó đánh hơn, nhưng lại ít người chơi luyện cấp hơn, mà hắn cũng không có thói quen cướp quái (KS), cho nên vẫn đều chọn cổng bắc chỗ này làm nơi luyện cấp.
"Hấp" 1 tiếng, Lí Hoài Lâm lần thứ hai từ trong bụi cỏ nhảy ra, chặn người chơi kị sĩ này lại, hô to "Núi này do tao mở, cây này do tao trồng, từ này về sau, muốn đi qua đây thì phải nộp phí!"
" Cướp sao?" Người chơi kỵ sĩ là một ông chú trung niên 40 tuổi, có phần thẳng thắn cười nói " Nhóc con trẻ tuổi như vậy lại học người đi ăn cướp à, có nhiều thời gian như vậy bằng không đi đánh quái mà luyện cấp đi, tiền tuy thiếu nhưng chính tay mình kiếm được, dù sao vẫn thoải mái hơn tiền ăn cướp được."
"Con mẹ nhà chú, tôi thích ăn cướp ai cần chú lo." Lí Hoài Lâm nói xong liền cảm thấy có chút không đúng, cái gì mà thích ăn cướp chứ, cảm thấy bệnh hoạn như thế nào ấy, nghĩ lại bèn bổ sung thêm một câu " Tôi đây rất gấp rút cần tiền, biết điều liền đem tiền trên người giao ra đây."
Người chơi kỵ sĩ kia rất sửng sốt, sau đó cau mày một chút, quan sát từ trên xuống thấy chỉ có 3 trang bị tân thủ trên người Lí Hoài Lâm, tiếp cũng không biết suy nghĩ ngộ ra điều gì, đột nhiên gật đầu như đã thông suốt " Cậu nói đúng, đều lăn lộn mà lên, ai cũng chẳng phải có thời khó khăn về tài chính."
Nói xong, kỵ sỹ người chơi lấy ra 20 bạc “Như vậy đi, tiền trên người tôi cũng không có nhiều, cho cậu 20 bạc này, tuy rằng không được nhiều lắm.”
"Hở?" Lí Hoài Lâm trợn mắt há hốc hết mồm nhìn ông chú kỵ sĩ.
"Tuy rằng không biết cậu đã gặp chuyện gì, nhưng làm việc ác như vậy mãi mãi không thể là chính đạo đâu." Người chơi kỵ sĩ nói đạo lí vô cùng thấm thía và vỗ bả vai Lí Hoài Lâm nói " Nhóc con, đường đời con người vẫn còn rất dài, hi vọng cậu có thể tìm được chính xác đường đi cho mình."
"Tôi....." Lí Hoài Lâm quả thật bị người này dồn ép phát điên rồi.
"Tốt lắm, tôi còn phải đi luyện cấp, đi trước." Người chơi kỵ sĩ lại vỗ vào vai Lí Hoài Lâm, sau đó hướng thẳng về khu luyện cập phía bắc mà đi tới.
Nhìn vào bóng lưng của người chơi kỵ sĩ, Lí Hoài Lâm cũng không thể cặn bã đến mức lao lên cho ông chú đó một đao, dở khóc dở cười nhìn vào 20 bạc trong tay " Liệu thật sự mình có thiên phú làm cướp....."
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Lí Hoài Lâm không quay đầu nhìn mà thét lên " Cướp đây, nam trái nữ phải nằm sấp hết xuống cho tao!"
"AH!" một tiếng hét toáng lên nhưng rất mềm mại, hẳn là một người chơi nữ giới. Lí Hoài Lâm sửng sờ một chút, bởi người chơi nữ này bộ dạng trông rất đẹp, tuổi không lớn, đại khái là tầm mười lăm mười sáu gì đấy, bộ dạng thanh tú đáng yêu, làm cho người ta cảm giác không nhịn được muốn sờ đầu cô bé.
"A, anh rể!" không đợi Lí Hoài Lâm nói chuyện, cô gái liền hô to một tiếng.
"Anh rể?" Lí Hoài Lâm hơi sững sốt "Tiểu thư à, anh còn chưa có kết hôn, nhận nhầm người rồi."
"Há, anh rể vẫn chưa ra mắt em đâu đấy, em là Hồng nhan Hát Thủy, chính là em họ của Hồng Trần Yên Vũ." Hồng Nhan hát Thủy cười hả hê nói.
Lí Hoài Lâm tức khắc nhớ lại bài viết yêu sách trên diễn đàn tối qua, tuy rằng chính cậu hôm qua có chú ý một chút, nhưng không nghĩ tới việc thực sự gặp gỡ ở chỗ này.
"Này này đừng có nhận bậy người thân thế chứ, em hẳn là biết anh và chị em không có quan hệ gì, em kêu anh là anh rể hay gì đấy cũng quá phóng đại đi." Lí Hoài Lâm vội vàng giải thích.
"Đúng rồi đó, em đương nhiên biết anh hôm qua mới gặp gỡ chị họ em chứ, nhưng mà không phải anh bị vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của chị em cám dỗ đến vậy sao, bằng không anh mãnh liệt theo đuổi chị em làm chi, hừ hừ, anh đừng tưởng rằng em không nhìn ra được nha." Hồng Nhan Hát Thủy lộ ra vẻ mặt cái kiểu "anh đã bị em xem thấu, chớ có giả bộ nữa." lại còn cười hết sức xấu xa nữa.
"Cái quỷ gì mà cám dỗ thế." Lí Hoài Lâm thật đúng là oan uổng, oan đến mức thảm thương.
" Anh rể anh yên tâm, em giúp anh xem qua rồi, anh là người theo đuổi chị họ em có hi vọng cao nhất trong số mấy vạn thằng lận đó." Lúc này Hồng Nhan Hát Thủy nói rất thản nhiên " Anh xem ngày hôm qua chị họ đã đồng ý cho anh sờ ngực mà, chị ấy cho tới bây giờ không cho ai chạm vào thân thể chị ấy đâu, cho dù là trong trò chơi cũng không cho người ta chạm qua cả, anh chính là người đàn ông em nhìn thấy trong suốt 17 năm qua được sờ đến bộ ngực của chị họ em đấy, thấy thế nào? Ngực của chị họ em có phải thực sự rất lớn và rất mềm mại đúng hông."
"Đúng vậy...." Lí Hoài Lâm theo bản năng gật đầu đồng ý, sau đó lập tức thấy không đúng lắm " Anh không quan tâm nó lớn hay mềm mại đến thế đâu, phiền em giúp anh giải thích hộ chị em với, anh thật sự không có ý theo đuổi cô ấy....."
"Há, em hiểu rồi." Hồng Nhan Hát Thủy đột nhiên nắm chắp tay vái lạy "Em có đọc chiêu này trên sách rồi, cái này gọi là 'vờ tha để bắt thật', là một trong những chiến thuật cao cấp nhất của nam giới theo đuổi nữ giới. Anh rể quả nhiên lợi hại à, ngày hôm qua thổ lộ trước mặt mấy vạn người, hôm nay lại dùng đại chiêu vờ tha bắt thật như thế, không hổ là anh rể mà em thừa nhận."
"Con nhóc này còn nhỏ tuổi mà lại đi xem mấy cuốn sách không lành mạnh thế, có thể dùng cái lối suy nghĩ bình thường để suy xét vấn đề không vậy." Lí Hoài Lâm không nhịn được nói.
"A, anh rể anh rể đừng kích động, em va anh thật ra cùng trên một chiến tuyến đấy." Hồng Nhan Hát Thủy thấy Lí Hoài Lâm có chút sốt ruột, liền giải thích " Anh theo đuổi chị họ, em không phản đối chút nào, hơn nữa em cũng không nói cho chị biết anh muốn vờ tha bắt thật đâu, anh rể cứ yên tâm, em sẽ giúp anh!"
"......."
"Anh rể anh không phải cảm động thế đâu nhé."
"Mình muốn khóc quá...." Lí Hoài Lâm nâng trán nói.
"Anh rể anh không cần cảm động phát khóc làm gì đâu, tuy rằng em sẽ hỗ trợ, nhưng mà cũng chỉ có thể giúp anh một chút tư liệu của chị em, cùng với tình báo cho anh thông tin động thái của chị họ nữa, chủ yếu là anh cũng phải chính mình tự lực à, chị của em đúng là có rất nhiều người theo đuổi." Hồng Nhan hát Thủy hảo tâm nhắc nhở cậu.
"........."
" Anh rể nè nè, em đối với anh tốt như vậy anh không hẳn cần báo đáp em đâu." Hồng Nhan Hát Thủy nói với vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Lí Hoài Lâm.
"Rồi rồi, em muốn cái gì thì cứ nói." Lí Hoài Lâm vốn định chuồn nhanh cắt đuôi cô bé này, bởi sự thật tâm của cô bé chọc cho tức điên rồi.
"Anh rể có cái gì hông....có trang bị cực phẩm cho Mục sư hông, hay sách kĩ năng cực phẩm cho Mục sư cũng được." Hồng Nhan Hát Thủy là một Mục sư, liền hỏi.
"Anh có cái cọng lông này, em xem thử bộ dạng của anh giống như là kẻ có tiền sao?" Trên dưới Lí Hoài Lâm bày ra không kém một tân binh với 3 phụ kiện tân thủ trên người "Anh mà thực sự có tiền thế em cho rằng anh ở đây ăn cướp làm gì chứ."
"Ăn cướp? anh rể thật sự ở đây ăn cướp á." Hồng Nhan Hát Thủy có chút sửng sốt, tuy rằng cô vừa mới nghe thấy Lí Hoài Lâm nói muốn trấn lột của cô vừa nãy, nhưng cô còn tưởng là nói đùa giỡn, không nghĩ thật sự là ăn cướp thật.
"Đúng vậy, em xem anh nghèo đến mức phải đi ăn cướp, làm gì có đồ này vật nọ cho em." Lí Hoài Lâm xoa tay định chào "Anh còn bận rộn ăn cướp đây, chính em cần đi luyện cấp mà, anh sẽ không...."
"Ăn cướp nghe có vẻ thú vị nhỉ!" Lí Hoài Lâm còn chưa nói xong, đôi mắt của Hồng Nhan Hát Thủy đã lấp lánh ánh sao nhỏ rồi " Em từ bé đến lớn chưa từng ăn cướp của ai bao giờ, anh rể ơi, anh dẫn em đi ăn cướp cùng đi mà."
"Anh......." Lí Hoài Lâm thực sự hận không thể tự cho mình 2 cái bạt tai.
"He he, em cùng anh rể tạo thành 'cặp đôi hòa hợp' ăn cướp sẽ nhất định vô cùng thuận lợi....." Hồng Nhan Hát Thủy đã bắt đầu ảo tưởng sức mạnh về tiền đồ của mình.
"Này này, Hát Thủy, em hãy nghe anh nói."
Lí Hoài Lâm muốn nhanh chóng dẹp bỏ cái ý định trong đầu của Hồng Nhan Hát Thủy sẽ cùng cậu đi ăn cướp, bởi vì cậu thật sự không muốn đi ăn cướp ai cả, cậu chỉ là muốn chịu chết thôi mà, nhưng lại không thể nói rõ được, chỉ có thể nhanh chóng tự thuật một chút mặt xấu của việc ăn cướp.
" Ăn cướp là một nghề đòi hỏi kĩ thuật cực kì cao, không chỉ cần có kĩ thuật, còn có nguy cơ nhất định."
"Yên tâm đi anh rể, em thật ra rất thông minh đó, chỉ cần anh dạy em một lần, em ngay lập tức học được luôn à." Hồng Nhan Hát Thủy liền đáp " Ngoài ra, có nguy hiểm em cũng không sợ, trông vậy em rất mạnh đấy, em đạt cấp 15, cả Công hội so về cấp bậc cao hơn em chỉ có hội trưởng và chị họ em là 2 người."
"Bây giờ mình mắc tội gì thế mà không thể thoát khỏi con nhóc này." Lí Hoài Lâm thật sự chỉ biết câm nín không còn lời nào để nói với cô bé này.
Ngẫm nghĩ, nói thêm cũng chỉ là vô nghĩa, xem ra con nhóc này chính mình chết ba bốn lần, cô bé hẳn sẽ buông tha cho cậu.
"Được rồi, nếu em đã thật tình muốn học, anh sẽ dạy em sự sâu xa của nghề ăn cướp." Lí Hoài Lâm đơn giản là hết cách.
"Vâng vâng." Hồng Nhan Hát Thủy tung hô rất là vui vẻ.