Chương 189: Ổn rồi
Bạn trai biết vẽ tranh, lại còn vẽ rất đẹp, thật sự là một điều rất hạnh phúc. Người khác thì tìm mọi góc độ để chụp ảnh, anh ấy lại trực tiếp vẽ lại.
Vẽ lại!
Khi các chi tiết trên bức tranh ngày càng nhiều, đôi mắt Hà Phương không ngừng đảo qua lại giữa giấy vẽ và gương mặt Tần Quảng Lâm. Dù không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi lần nhìn anh ấy vẽ hai người lên giấy, cô ấy đều không nhịn được mà tim đập nhanh hơn, muốn ôm anh ấy hôn thật mạnh một cái.
May mà là một tên thẳng nam chính hiệu, nếu không chỉ với tài năng này thôi thì không biết phải làm xiêu lòng bao nhiêu cô gái.
“Được rồi, đây mới chỉ là bản phác thảo thôi, phải đợi về nhà mới tô màu được,” Tần Quảng Lâm rút bức tranh từ kẹp vẽ ra đưa cho Hà Phương, thấy cô ấy vui vẻ cũng không nhịn được mà vui lây, cười toe toét ngây ngô. “Xem xong thì bỏ lại vào, đừng làm nhăn nhé.”
“Còn phải tô màu nữa sao? Em thấy bây giờ cũng đã rất đẹp rồi,” Hà Phương nâng niu bức tranh, ngắm đi ngắm lại, càng nhìn càng thích.
“Đợi tô màu xong sẽ đẹp hơn nữa.”
“Được rồi, anh giữ gìn cẩn thận nhé, bỏ vào sâu nhất trong túi, đừng để bị nhăn nát… Khoan đã, em chụp một tấm ảnh trước đã.”
“Đi chơi mà cũng không quên vẽ vời sao?”
Tôn Văn dắt Nguyệt Nguyệt đi lững thững đến khi Hà Phương đang chụp ảnh, liếc nhìn bức tranh trên tay cô ấy, ngây người một lúc rồi mới lén lút giơ ngón cái về phía Tần Quảng Lâm. “Cũng hơi bị giỏi đấy, thảo nào lại cua được em gái sinh viên.”
“Em cũng muốn,” Nguyệt Nguyệt cũng nhìn thấy bức tranh trên tay Hà Phương, mắt sáng lên, lay tay Tôn Văn nói.
“…”
Tôn Văn chớp chớp mắt không đáp lời, cái thứ này anh ta không phải là không biết làm, nhưng làm sao mà so được với Tần Quảng Lâm, vẽ ra chỉ tổ mất mặt, chắc chắn không thể làm bạn gái hài lòng.
Thật là đồ tiện, tự nhiên không đâu chạy đến làm gì chứ?
“Anh không mang theo bút…”
“Nè, tôi dùng xong rồi, cho cậu mượn,” Tần Quảng Lâm đưa kẹp vẽ và bút chì trên tay ra.
“…” Tôn Văn oán trách liếc nhìn anh ấy một cái, “Khụ… cái thứ này còn không rõ bằng ảnh chụp, vẽ ra cũng chẳng có tác dụng gì…”
“Không phải vậy đâu,” Hà Phương chụp ảnh xong, giơ bức tranh ra, “Chụp ảnh thì không thể chạy lên cao đến thế để chụp được, góc nhìn này chỉ có thể vẽ ra thôi.”
“Muốn không? Không muốn thì tôi cất lại vào túi đây,” Tần Quảng Lâm cầm kẹp vẽ thúc giục.
Tôn Văn nhìn Nguyệt Nguyệt, rồi lại nhìn hai người, miễn cưỡng đưa tay ra nhận lấy. Tần Quảng Lâm đứng dậy nhường chỗ, kéo Hà Phương đi dạo khắp nơi, còn anh ta và Nguyệt Nguyệt thì ngồi xuống dưới gốc cây, lặp lại những gì Tần Quảng Lâm và Hà Phương vừa làm.
“Anh ấy vẽ chắc chắn không đẹp bằng anh đâu,” Hà Phương quay đầu nhìn lại một cái, cười híp mắt ghé vào tai Tần Quảng Lâm nói.
“Cần gì phải nói nữa chứ?”
“Anh chính là ‘bạn trai nhà người ta’ trong truyền thuyết,” cô ấy kéo Tần Quảng Lâm, cánh tay đung đưa, quay đầu nhìn xung quanh, rồi đưa tay chỉ về phía xa: “Chúng ta đi dạo bên kia đi.”
“Bên kia toàn là cây… Ồ, được thôi.”
Tần Quảng Lâm liếc nhìn Hà Phương một cái, chợt nhớ ra cô ấy còn có việc chưa làm xong, đi theo hướng cô ấy chỉ, chầm chậm bước trên bảm cỏ đến trước một gốc cây, làm như không có chuyện gì mà nhìn xung quanh, thoắt cái lẩn ra sau gốc cây to, nhắm mắt lại không động đậy nữa. Đã nói là bị cưỡng ép thì không thể chủ động được.
Dư Nhạc với vẻ mặt tuyệt vọng nhìn hai người trước mắt đang ôm nhau, Hà Phương như một con gấu túi treo trên người Tần Quảng Lâm. Anh ta lén lút khom lưng định lẻn đi, không ngờ chân lại mềm nhũn, cả người ngã nhào xuống đất.
“Ai đó?!”
Tần Quảng Lâm nghe thấy tiếng động liền giật mình, Hà Phương cũng quay đầu nhìn ra phía sau.
“Ấy… tôi không nhìn thấy gì cả, đi ngang qua, đi ngang qua thôi,” Dư Nhạc vậy mà lại cảm thấy mình mới là kẻ làm chuyện xấu bị phát hiện, rõ ràng là họ tự nhiên xông vào…
“Cậu ở đây làm gì?!” Tần Quảng Lâm có chút ngượng ngùng, buông Hà Phương ra chuẩn bị rời đi, lại cảm thấy chưa đã, oán hận đầy mình nhìn Dư Nhạc.
“Đánh địa chủ…”
“Đánh địa chủ sao không bật âm thanh?”
“Tiết kiệm pin…”
“…”
“…”
“Tôi đi trước đây, hai người cứ tiếp tục nhé,” Dư Nhạc một giây cũng không muốn nán lại thêm, ba chân bốn cẳng chạy mất.
Vốn dĩ là Tôn Văn cố tình dắt bạn gái đến trước mặt anh ta khoe ân ái, thỉnh thoảng lại đi dạo một vòng trước mặt anh ta, anh ta mới chạy đến đây đánh địa chủ trốn một lát, ở đây sóng siêu tốt, chơi đang rất hăng say, ai ngờ lại chui ra một cặp còn quá đáng hơn… Chó độc thân tôi làm gì ai đâu chứ, phỉ!
Nhìn thấy bóng Dư Nhạc đi xa, Tần Quảng Lâm vừa định đổi chỗ khác thì Hà Phương đã nhẹ nhàng nhảy lên lại bám vào cổ anh ấy, trở lại tư thế gấu túi: “Tiếp tục.”
“…”
…
Sau khi ra ngoài thì không ai để ý đến họ, chỉ có Dư Nhạc u ám liếc nhìn họ một cái, trên mặt vẫn còn vương vấn sự oán hận của một kẻ độc thân. Những người khác tụ tập thành mấy nhóm, nhóm lớn nhất có khoảng mười mấy người, đang được Trần Thụy chủ trì chơi trò Ai Là Kẻ Gián Điệp. Tần Quảng Lâm và Hà Phương ngồi bên cạnh xem một lát rồi cũng tham gia vào chơi.
Đến hoàng hôn, mặt trời chuyển màu cam đỏ treo lơ lửng nơi chân trời, ánh nắng rải xuống không còn mang theo nhiệt độ gay gắt, chiếu lên người ấm áp, dịu dàng. Mọi người mới bắt đầu lao động, dựng các lều trại lên. Bếp nướng được đặt cách con suối không xa. Trần Thụy cầm một túi bột rắc khắp xung quanh khu cắm trại, không cần đoán cũng biết là dùng để đuổi côn trùng.
Trong lều.
Tần Quảng Lâm chổng mông trải tấm đệm ra, rồi từ trong ba lô lôi ra một lọ xịt, xịt phì phì vào các góc để chống muỗi và côn trùng. Sau khi mọi thứ xong xuôi thì nằm phịch xuống đệm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu cười hì hì với Hà Phương vừa bước vào.
“Tối nay chúng ta ngủ ở đây.”
Không gian nhỏ bé của cái lều này mang lại cảm giác hoàn toàn khác so với khi ở nhà, kéo khóa lều một cái là bên trong liền tự thành một thế giới nhỏ, chỉ có anh ấy và Hà Phương, thế giới của hai người thật sự.
Hà Phương nhân lúc Tần Quảng Lâm bò dậy kéo khóa lều, liền đẩy vào mông anh ấy một cái, đẩy anh ấy ra ngoài. Tần Quảng Lâm đứng dậy nhìn xem, người bên trong đẩy mình ra ngoài nhưng lại không có ý định ra theo, anh ấy nhún vai không chui vào nữa, quay đầu nhìn xem có ai cần giúp đỡ thì đến hỗ trợ.
“Cậu còn biết làm cái này sao?” Tần Quảng Lâm rửa tay, đến giúp anh ấy xiên ngô và cánh gà chưa xiên vào que tre. Các loại thịt xiên khác đều là sản phẩm đã được xiên sẵn, không cần phải tốn công như vậy, chỉ cần lấy ra từ túi rồi đặt lên nướng là được.
“Chuyên nghiệp đấy.”
Trần Thụy cười rồi ngẩng đầu lên, thấy anh ấy giúp thì liền đặt que tre trong tay xuống, cầm một cái quạt nan phành phạch quạt than để nhóm lửa, động tác trông quả thực rất thành thạo. “Cái ngô đó bẻ thành ba đoạn rồi hãy xiên, nếu không để cả bắp thì khó nướng mà cũng khó gặm.”
“Lẽ nào trước đây cậu chưa vẽ tranh thì là đi bán hàng nướng dạo à?”
“Sở thích nghiệp dư thôi, ngoài vẽ tranh ra thì tôi thích mày mò mấy thứ này,” Trần Thụy vừa nói vừa chỉ tay về hướng Lạc Thành, “Trong nhà tôi còn có bằng đầu bếp đấy, không phải tôi khoác lác chứ, những món ăn cậu có thể ăn ở ngoài, tám mươi phần trăm tôi đều làm được.”
“Giỏi thật đấy.”
Tần Quảng Lâm với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, động tác trên tay nhanh hơn hẳn: “Lát nữa dạy tôi với, tôi sẽ phụ cậu. Dù sao học được cái này thì không lỗ cũng không bị lừa, học nhiều kỹ năng không bao giờ là thừa, rồi sẽ có ngày dùng đến.”
Câu nói đó nói thế nào nhỉ, muốn nắm giữ trái tim một người đàn ông, trước hết phải nắm giữ dạ dày của anh ta.
Trái tim của thầy Hà đã nắm giữ được rồi, anh ấy phải nghĩ cách nắm giữ cả dạ dày của ông nhạc phụ nữa.
Ổn.