Chương 9: Làm việc xấu sao phải lén lút?
Vừa mở cửa, Tần Quảng Lâm đã thấy Hà Phương đang lăn qua lăn lại trên giường, nghe thấy tiếng động cô liền dừng lại, nhìn về phía cửa.
“Không biết em thích ăn gì nên anh mua nhiều một chút.” Tần Quảng Lâm giơ túi đồ ăn vặt lên cho cô xem.
“Đặc quyền danh hiệu bạn gái có hiệu lực nhanh thế này sao?” Hà Phương ngạc nhiên đón lấy, “Còn tưởng phải dạy dỗ từ từ cơ, anh khôn ra rồi nhỉ.”
Lời này có ý gì? Xem thường một người từng có kinh nghiệm tình cảm phong phú như mình sao?
Tần Quảng Lâm ngồi phịch xuống giường, “Danh hiệu bạn trai có đặc quyền gì?”
Hà Phương đã xé một gói khoai tây chiên, nghe vậy liền nhón một miếng đưa tận miệng anh, “Này, miếng đầu tiên cho anh ăn chính là đặc quyền đấy.”
Anh do dự 0.3 giây rồi nuốt chửng miếng khoai tây, giờ đang yêu nhau rồi, cái này không tính là trêu chọc nữa.
“Chỉ có thế thôi à?” Giòn giòn, thơm thơm, ngon thật.
“Anh còn muốn gì nữa?” Hà Phương nghiêng đầu nhìn anh, khẽ liếm mép.
Tần Quảng Lâm chú ý động tác của cô, nhìn đôi môi hồng hào bỗng nhớ đến son dưỡng môi vị cam, vô thức cũng liếm môi.
Muốn gì nhỉ? Ánh mắt đưa lên, nhìn thấy ánh mắt Hà Phương anh cảm thấy có chút không ổn.
“Thì ra anh muốn cái này...” Hà Phương chớp chớp mắt hai cái, từ từ tiến lại gần.
“Cái gì?!” Tần Quảng Lâm hơi né tránh, cảm giác bất an càng tăng.
Đã có thể cảm nhận hơi thở của cô, Tần Quảng Lâm căng thẳng nhìn cô, đột nhiên Hà Phương ngả người ra sau nằm dài trên giường, vừa ăn khoai tây vừa cười với anh, “Muốn thì tự lại mà lấy.”
Tần Quảng Lâm cảm thấy mình lại bị trêu, tức giận áp sát lại, giờ anh là bạn trai đấy, tưởng anh không dám sao?!
Hôm qua đã hôn rồi còn gì!
“Nước sôi rồi.” Mẹ Tần cầm ấm nước mở cửa, rồi lại đóng lại, “Mẹ nhìn nhầm, nước chưa sôi, người già mắt kém rồi.”
“...”
Tần Quảng Lâm lật người nằm dài trên giường, cảm thấy tim đập thình thịch, chỉ mới áp sát đã thế này rồi, không được, phải tìm người học hỏi kinh nghiệm mới được.
Đàn bà đều là yêu quái như vậy sao?!
Hà Phương chống tay nhìn anh cười, Tần Quảng Lâm cũng cảm thấy mình hơi mất mặt, đành quay lưng lại không cho cô nhìn.
Cô lén bò đến bên Tần Quảng Lâm, áp sát tai anh thì thầm: “Em có bầu rồi.”
“Hả?!” Tần Quảng Lâm trợn mắt, bật ngồi dậy nhìn Hà Phương.
“Em có em bé rồi.” Hà Phương xoa xoa bụng, vẻ mặt ngại ngùng.
“...” Tần Quảng Lâm mấp máy môi, “Chuyện khi nào vậy?”
“Anh không biết sao?” Cô trừng mắt nhìn anh, kéo tay anh đặt lên bụng, “Anh sờ xem.”
Anh ngây người cảm nhận hơi ấm mềm mại dưới tay, “Của ai?”
“Của anh chứ ai.”
“Của anh?”
“Ừa.” Hà Phương cười như tiểu hồ ly.
Anh lộn người đứng dậy, mở to mắt nhìn Hà Phương.
“Tối qua anh hôn em một cái.” Hà Phương cúi đầu liếc nhìn anh, “Hôn môi là có em bé đấy.”
“Rõ ràng là em hôn anh, anh mới phải có em bé chứ!” Tần Quảng Lâm tức không chịu nổi, người phụ nữ này lại lừa anh, xấu tính quá!
Tức giận nằm quay lưng lại với Hà Phương, hôn môi mà có bầu? Trẻ con!
Hà Phương cười ha hả, vẻ mặt đắc ý như kế hoạch thành công, dùng hai ngón tay nhón túi khoai tây, đổ hết vụn khoai vào miệng nhai rôm rốp, rồi nằm xuống cạnh Tần Quảng Lâm.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại vòng qua lưng ôm eo Tần Quảng Lâm, khiến anh ngứa ngáy, anh nắm lấy bàn tay nghịch ngợm, khẽ bóp bóp, cảm giác khá ổn, cơn giận cũng nguôi ngoai, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Cả đêm không ngủ, không biết cơn buồn ngủ đến từ lúc nào, khi Tần Quảng Lâm mở mắt, phòng đã tối om, trở mình tỉnh táo lại, tay sờ sang bên cạnh, trống trơn.
Hà Phương đâu?
Anh ngồi dậy thấy trên người đắp một chiếc chăn mỏng, nhìn quanh, rèm cửa kéo một nửa, bàn học gọn gàng ngăn nắp, mép bàn để mấy món đồ ăn vặt còn thừa.
Đi rồi sao...
Tần Quảng Lâm xuống giường mở cửa, mẹ Tần đang ngồi phòng khách lục lọi mấy món đồ cũ.
“Tỉnh rồi?” Mẹ Tần quay đầu lại, “Tìm gì thế?”
“Không có gì.”
“Mới đi một lúc, dậy muộn quá.” Mẹ Tần nào không biết ý anh, “Lại đây, ngồi xuống đây.”
Tần Quảng Lâm liếc đồng hồ, đã hơn 5 giờ chiều, ngủ say thật, “Để con uống nước đã.”
Nước đun trưa nay chưa kịp uống, giờ tỉnh dậy cổ khô khốc, anh rót nước uống, bỗng thấy vị cam.
Nhìn cốc nước, mới tinh, liếm môi thử, anh nghiêng đầu ngơ ngác, Hà Phương lợi dụng lúc anh ngủ lén làm chuyện này sao?
“Hai đứa, xác định quan hệ rồi hả?” Mẹ Tần bỏ đồ xuống ngẩng đầu hỏi.
“Sáng nay mẹ không thấy rồi sao?” Tần Quảng Lâm hơi ngượng, bình thường yêu đương thôi mà bị mẹ bắt gặp lúc tỏ tình.
Mẹ Tần đã nắm được, chỉ muốn nghe anh xác nhận, nào ngờ cậu con trai không chịu trả lời thẳng.
“Mẹ có thấy em ấy đồng ý đâu, không quà không hoa đứng đó tỏ tình, đáng lẽ phải từ chối mới phải.”
“Đồng ý rồi đồng ý rồi.” Tần Quảng Lâm không muốn nói chuyện này.
Mẹ Tần liếc anh, vào đề ngay, “Hai đứa quen nhau thế nào?”
“Em gái khóa dưới.” Tần Quảng Lâm trả lời như lời Hà Phương sáng nay.
Không thể để mẹ biết Hà Phương tán anh trên mạng rồi ngoài đời trêu chọc rồi quyến rũ anh.
“Yêu nhau từ khi nào?”
“Hôm nay chứ khi nào.” Tần Quảng Lâm nhìn mẹ đầy ngớ ngẩn.
“Nói dối! Hôm qua mẹ thấy hai đứa đi xem phim rồi!” Mẹ Tần vạch trần chuyện đi theo dõi hôm qua.
“Mẹ ở đâu... Đó là có cảm tình, không yêu nhau thì không được xem phim sao?” Tần Quảng Lâm biện bạch, đúng là hôm nay mà.
Mẹ Tần nghĩ cũng phải, “Em ấy còn đang đi học, con không làm chuyện tốt gì cả.”
“Sắp tốt nghiệp đại học rồi.” Tần Quảng Lâm mệt mỏi, như thể anh yêu một học sinh cấp hai vậy.
Mà nói đi nói lại, khi ở bên cô, anh mới là người nhỏ tuổi hơn chứ?
“Cô bé đó mẹ thấy rất ngoan, sao lại thích con? Không đúng lẽ.” Mẹ Tần không quan tâm đến cảm xúc của con trai.
“Con đàng hoàng đàn ông, không cụt tay cụt chân, sao không ai thích?”
Tần Quảng Lâm đứng dậy định về phòng, cuộc trò chuyện này không thể tiếp tục.
“Đừng có bắt nạt em ấy.” Mẹ Tần dặn theo, “Rảnh rỗi gọi em ấy đến chơi.”
Đóng cửa phòng, Tần Quảng Lâm lại nằm vật ra giường, bắt nạt cô ấy? Cô ấy bắt nạt anh còn nhiều hơn.
Nghĩ kỹ lại cũng có vấn đề, sao cô ấy lại thích mình nhỉ?
Không đúng lẽ.