Chương 14: Em nghe lời anh cũng sẽ hôn em
Khu nghỉ ngơi bên trong ngoài vài chiếc bàn cùng quầy thu ngân, còn có một vòng máy bắt thú nhồi bông. Thấy Hà Phương đang nhìn ngó xung quanh, Tần Quảng Lâm liền mở miệng: “Thích không? Anh bắt giúp em một con.”
Hà Phương liếc nhìn anh, “Anh không biết bắt đâu.”
“Có gì khó đâu?” Tần Quảng Lâm cảm thấy không phục, dù chưa từng chơi nhưng anh cũng biết cách điều khiển cần gạt ngắm trúng là được.
“Ở đây không có con nào em thích, hôm nào gặp con thích anh hãy bắt.” Hà Phương lắc đầu, không hiểu nghĩ tới điều gì lại cười nhìn anh.
Tần Quảng Lâm ngẩn người gãi đầu, “Em lại cười gì thế?”
“Không có gì.” Cô đứng lên vứt hộp sữa chua uống vào thùng rác, “Đi thôi, đi dạo tiếp.”
“Ừ.” Tần Quảng Lâm xách chai nước chưa uống hết, bị cô kéo ra khỏi ngôi nhà nấm lớn.
“Kia là nhà ma à?” Đi vài bước rẽ ngoặt, Tần Quảng Lâm thấy một cây liễu lớn treo biển “Mê tung quỷ thành”, bên cạnh là tòa lâu đài kiểu cách.
“Hình như là.”
“Vào chơi đi.” Tần Quảng Lâm đã nghỉ ngơi lấy lại sức, lại muốn tìm cảm giác mạnh.
“Đáng sợ lắm, chơi cái khác đi.” Hà Phương do dự.
“Em sợ rồi?” Tần Quảng Lâm hào hứng, suốt chặng đường Hà Phương đều hứng khởi chơi các trò, đây là lần đầu anh thấy cô cũng có thứ sợ.
Hà Phương nhìn anh kỳ lạ, không hiểu sao anh hào hứng, “Tối om sợ cũng bình thường mà.”
“Đến công viên là chơi cảm giác mạnh, đi nào.” Tần Quảng Lâm không bỏ lỡ cơ hội, kéo cô tới nhà ma với vẻ nghịch ngợm.
Cô khẽ giãy dụa không ăn thua, đành rón rén theo anh tới cửa nhà ma, “Em nói trước, vào cùng được nhưng anh không được cố dọa em, cũng không được đi xa, không em giận đấy.”
“Ừ, anh sẽ nắm tay em luôn.” Tần Quảng Lâm kéo Hà Phương tới lối vào, nhìn không khí rờn rợn bỗng thấy hơi run, hình như rất đáng sợ.
“Hai vị vào đây.” Nhân viên béo đeo mặt nạ quỷ trong ô cửa trên tường vẫy gọi, “Vào từ đây.”
Tới nước này không thể lùi, hơn nữa Hà Phương còn sợ hơn anh, bàn tay nhỏ siết chặt khiến anh thấy vui vui.
Có lẽ do bản năng bảo vệ đàn ông trỗi dậy, thấy Hà Phương sợ anh lại can đảm hơn.
“Mùi gì thế?” Hà Phương nhăn mũi.
Tần Quảng Lâm cũng ngửi, “Lạ thật, vào nhanh đi.”
“Mùi xác chết, mùi xác chết đấy.” Nhân viên béo cười khúc khích giải thích: “Vào từ đây, tìm được lối sống thì ra được, không thì... hehehe.”
“Không thể nào không tìm được.” Tần Quảng Lâm không để ý, quay lại nói với Hà Phương: “Đi, theo sát anh.”
Hà Phương nắm chặt tay anh, tay kia kéo vạt áo, nép sau lưng anh bước vào.
“Bên trong có nhân viên giả ma không?” Anh quay lại hỏi.
Nhân viên béo lại cười ghê rợn: “Hình như có, hình như không, vào xem đi.”
“Giả vờ bí hiểm.” Tần Quảng Lâm không thèm để ý, kéo Hà Phương vào trong.
Ánh sáng biến mất, chỉ còn đèn tím leo lét soi lối đi, tiếng nhạc rên rỉ cùng gió lạnh thổi đâu đó càng thêm rùng rợn.
“Loại nhà ma hạng bét này, dùng bóng tối dọa người rồi cho búp bê nhảy ra, cứ nghĩ là giả là được.” Tần Quảng Lâm tỏ ra am hiểu an ủi Hà Phương, cảm nhận cô áp sát bên cạnh càng đứng thẳng người.
Đàn ông phải bảo vệ phụ nữ chứ không phải hét nháo rồi để phụ nữ dỗ dành.
Cảm giác bị Hà Phương áp đảo bấy lâu biến mất, anh thở phào, có ảo giác đã lật ngược thế cờ.
“Khà khà khà...” Từ vò rượu bên phải bật ra con ma nhỏ tóc tai bù xù, cười quái dị.
“Á!” Hà Phương giật mình kêu thét, ôm chặt lấy Tần Quảng Lâm.
Tần Quảng Lâm cũng hơi giật mình, may không kêu lên, xoay người vỗ lưng cô, “Giả đấy, đi thẳng qua thôi.”
Anh cúi nhìn, Hà Phương nhắm nghiền mắt bám lấy anh, mặc anh dẫn đi không thèm nhìn đường.
Nhát gan thế... Tần Quảng Lâm thầm cười, vừa đi vừa nói to, nỗi sợ biến mất hoàn toàn.
Các con ma cứ nhảy ra rồi rú lên, đi nửa đường anh đã chán, chỉ muốn ra ngoài, bóng tối ngột ngạt quá.
Tiếng xích loảng xoảng vang lên phía sau, Tần Quảng Lâm ngoái lại thấy bóng người cao lớn cầm vật giống rìu tiến tới, thấy anh quay lại còn bước nhanh hơn.
“Đi nhanh.” Tần Quảng Lâm kéo Hà Phương, không biết thứ đó là gì, hay có người giả ma?
Nhớ tới lời nhân viên béo, không tìm được lối thoát sẽ bị phạt trong phòng tối chăng?
Tần Quảng Lâm lo lắng, chơi nhà ma chán thật.
Hà Phương cũng nghe tiếng, hé mắt nhìn rồi hét lên quay lại, ôm anh chặt hơn.
Tần Quảng Lâm kéo cô đi nhanh, thấy cô cứng đờ không đi nhanh được, bóng đen đã gần kề, anh cuống quýt cúi xuống bế Hà Phương lên chạy ào đi.
May còn chút thể lực từ hồi đại học, Tần Quảng Lâm bế Hà Phương không thấy mệt lắm, chạy cuống cuồng trong nhà ma.
Nhà ma rộng và rối, chạy một lúc anh đã thấm mệt, người ướt đẫm mồ hôi, bóng đen vẫn bám đuôi phía sau.
Không ổn rồi... Tần Quảng Lâm sốt ruột, rẽ góc liền nhảy vào góc tối, quay lưng ra ngoài che chắn Hà Phương, nín thở nghe ngóng.
Tiếng xích tới gần rồi dừng lại, cả nhà ma yên ắng, Tần Quảng Lâm không dám thở mạnh.
Hà Phương cựa nhẹ, trong ánh sáng mờ đôi mắt cô như phát sáng, hơi thở ấm áp phả vào xương quai xanh anh.
Không biết bao lâu, tiếng xích lại vang lên rồi xa dần.
“Nó đi rồi à?” Hà Phương thì thào.
“Hình như rồi.” Tần Quảng Lâm lắng nghe, “Nhưng chưa đi xa.”
Trong bóng tối, Hà Phương ngửa mặt lên, đôi môi ẩm ướt áp vào khiến Tần Quảng Lâm cứng đờ.
Chưa kịp cảm nhận, đôi môi đã rời đi, chỉ là nụ hôn thoáng qua.
“Mềm không?” Hà Phương thầm thì bên tai.
“Cái gì?” Tần Quảng Lâm ngơ ngẩn.
Hà Phương cựa mình, anh mới nhận ra tay mình vẫn đỡ mông cô.