Chương 71: Bố vợ gọi điện rồi! +9
Lên núi dễ xuống núi khó, câu nói này đúng là không đùa chút nào.
Lúc lên núi hứng chí bừng bừng, chỉ nghĩ đến chuyện chơi bời, chẳng thấy mệt chút nào, vèo cái đã leo lên đến nơi. Khi xuống núi thì chỉ muốn nhanh chóng về ăn cơm nghỉ ngơi, đường núi liền trở nên dài vô tận, đi nửa ngày trời mới xong một nửa.
“Em mệt lắm à?” Tần Quảng Lâm quay đầu nhìn Hà Phương, lúc lên núi vẫn là cô ấy dắt anh đi, giờ thì cô ấy lại bị tụt lại phía sau rồi.
“Mệt chết đi được, sao lúc lên chẳng thấy đường dài thế này…” Hà Phương uể oải than vãn.
Hiếm có cô gái nào có thể lực sánh bằng con trai, trừ mấy chuyện như đi mua sắm ra.
Tần Quảng Lâm nghĩ nghĩ rồi xoay cái túi ra phía trước, chắn trước mặt cô ấy rồi nửa quỳ xuống, “Để anh cõng em nhé.”
Ngay cả anh còn thấy hơi mệt, huống chi là Hà Phương cô gái yếu ớt ăn cơm cũng chỉ hai ba miếng kia, với lại mấy ngón chân nhỏ xinh đáng yêu kia mà bị phồng rộp thì lại không đẹp chút nào…
“Không cần đâu, anh sẽ mệt lắm đấy.” Hà Phương từ chối, cả ngày đều là anh đeo túi xách che ô, nghĩ cũng biết chẳng thoải mái gì.
“Mau lên đi.” Tần Quảng Lâm kiên trì, “Chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa thôi, sẽ không mệt nhiều đâu.”
“Thật sự không cần mà.”
“Nếu em không lên, anh sẽ bế em xuống đấy.”
“…”
Hà Phương đành thỏa hiệp, thật sự sợ cái tên ngốc này lại như hôm nọ bế cô lên, đây lại là xuống núi, lỡ mà vấp chân thì cả hai người đều sẽ lăn lông lốc mất.
Tần Quảng Lâm đỡ lấy đùi Hà Phương rồi nhích lên một chút, vững vàng bước xuống núi.
“Em có nhẹ lắm không?” Hà Phương lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc, ghé sát tai anh nhẹ nhàng thổi khí, định lát nữa sẽ thưởng cho anh thật tốt.
“Đúng vậy, ăn uống cứ như mèo con ấy, nặng được đến đâu chứ?”
“Thế thì đợi em ăn thành một cục mỡ khổng lồ, mệt chết anh luôn.”
“Ăn thành cục mỡ khổng lồ thì anh không cõng nữa đâu.” Tần Quảng Lâm cười, “Lúc đó phải là em cõng anh mới được.”
“Hừ, dám không cõng thử xem.” Hà Phương há miệng khẽ cắn vào tai anh, rất cẩn thận cắn một cái.
“Em đừng thế.” Tần Quảng Lâm đột ngột đỏ bừng mặt.
Anh cũng không biết tại sao tai mình lại nhạy cảm đến vậy, bị cô ấy cắn cho tê tê dại dại, tim cũng đập nhanh hơn.
“Cõng không cõng?”
“Cõng chứ, giờ chẳng đang cõng đây sao.”
“Tốt quá, thưởng cho anh một cái, lát nữa thực hiện nhé.” Hà Phương ôm cổ anh, cố gắng vươn đầu hôn lên má anh một cái, “Cái này là tặng kèm đấy.”
“Ôi chao, đột nhiên chẳng thấy mệt chút nào nữa.” Bước chân Tần Quảng Lâm cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, “Hay em tặng thêm một cái nữa đi?”
“Thôi được, tặng anh thêm hai cái nữa.”
Hà Phương hào phóng tặng thêm cho anh một cái, rồi gục đầu vào vai anh cười khúc khích.
“Anh nên học Tôn Văn chăm chỉ tập gym một chút, như thế là có thể cõng em đi khắp nơi mỗi ngày rồi.” Tần Quảng Lâm sung sướng lại nhích cô ấy lên một chút, cả mặt, lưng, tay đều có phúc lợi, phi vụ này lời to rồi.
“Đừng học theo ông ấy.”
Tần Quảng Lâm nghi hoặc, “Em quen Tôn Văn à?”
“Không quen.” Hà Phương phủ nhận, nghĩ nghĩ rồi lại giải thích: “Ý em là bây giờ như vậy đã rất tốt rồi, không cần thiết phải tập gym đâu, nghe nói phòng gym loạn lắm.”
“Loạn sao?”
“Không loạn sao?”
“Anh thấy cũng bình thường mà…” Tần Quảng Lâm nghĩ nghĩ đến phòng gym hồi đại học anh từng đi, “Hình như toàn con trai bắt chuyện con gái thôi, chưa thấy con gái bắt chuyện con trai bao giờ, em sợ gì chứ.”
“Ai sợ chứ?” Hà Phương khẽ lầm bầm, “Cứ cái kiểu ngốc nghếch như anh, sợ là có người bắt chuyện anh cũng sẽ nhầm người ta là nhân viên tiếp thị mất.”
“Sao có thể chứ?” Tần Quảng Lâm khẽ khịt mũi, chưa bao giờ thấy mình ngốc, “Bắt chuyện hay không anh chẳng lẽ không nhìn ra sao?”
“Vâng, anh là giỏi nhất.”
Hà Phương khẽ lườm một cái, “Mệt chưa? Để em xuống đi một lát.”
“Không mệt.” Tần Quảng Lâm không chút do dự từ chối, sải bước phăm phăm xuống núi.
Mãi cho đến khi đến được vệ đường dưới chân núi, Tần Quảng Lâm mới để cô ấy xuống tự đi, vừa đi được vài bước đã chặn được một chiếc taxi, cả hai cùng lên xe trở về.
“Đã đổ mồ hôi rồi mà còn cố tỏ ra khỏe mạnh.” Hà Phương lấy tay áo lau trán anh, cảm thấy hơi xót xa.
“Cứ xem như là tập thể dục đi.”
“Ngày mai còn phải đi chơi ở đỉnh núi chính nữa đó, đến lúc đó mà không dậy nổi giường xem anh chơi thế nào.”
“Đã bảo là không mệt mà.” Tần Quảng Lâm cảm thấy mình bị coi thường, rất bất mãn, “Lát nữa xuống xe anh cõng em về cũng không sao.”
Hà Phương có chút bất đắc dĩ, “Được rồi, biết anh giỏi rồi.”
Đàn ông đa số đều thích tỏ vẻ mạnh mẽ, đặc biệt là trước mặt người khác giới, mà trước mặt người mình thích thì lại càng ghê gớm hơn, có thể khoe khoang lên đến tận trời.
Một lát sau cô ấy đột nhiên vỗ đùi, “Ôi chao, quên mất không để anh xem cái chùa Đại Lôi Âm Tự kia rồi, đã đi qua mất rồi.”
“Chẳng phải chỉ là một cái nhà tồi tàn nhỏ thôi sao, sáng nay đã thấy rồi.”
Chiếc xe vẫn chạy rất nhanh, không sợ bị làm khó dễ thì tốt quá, vèo cái đã đến chỗ họ ở, hai người trả tiền xe xuống, cùng đi lên lầu.
“Ăn cơm trước hay tắm trước?” Tần Quảng Lâm đổ không ít mồ hôi, đoán chừng Hà Phương cũng vậy, tiện miệng hỏi một câu.
“Tắm trước đi, tắm rửa sạch sẽ rồi ăn cơm mới thoải mái.”
Hà Phương lấy thẻ phòng mở cửa, nhìn thấy giường liền muốn lao lên, nhưng nghĩ đến việc chưa tắm thì lại ráng kiềm chế, đến bên cạnh kéo vali nhỏ ra tìm quần áo để thay, không ngẩng đầu lên nói: “Anh tắm trước đi, anh tắm nhanh hơn.”
“Ừm được.” Tần Quảng Lâm không có ý kiến gì, cô ấy còn phải gội đầu nữa, đúng là tốn thời gian thật.
Đàn ông tắm thật ra chỉ là dội nước thôi, mở vòi sen xả ào ào một lượt, xoa chút sữa tắm rồi lại xả ào ào một lượt, thế là xong, trước sau thường không quá mười phút, nhiều nhất cũng chỉ mười mấy phút.
Lúc anh lau tóc bước ra, Hà Phương vẫn chưa chơi được mấy ván Đấu Địa Chủ, thấy ván mới vừa bắt đầu, cô ấy liền ném điện thoại cho Tần Quảng Lâm nhờ anh chơi hộ, rồi cầm quần áo đi vào tắm.
Tần Quảng Lâm đau lòng nhìn ba nghìn “đậu” trên điện thoại, rõ ràng hôm qua đã gần đến một trăm nghìn rồi, giờ lại bắt đầu sống cảnh “nghèo đói”, cô gái này thật sự quá giỏi thua mà.
May mà đổi sang tích lũy rồi, nếu không thì kiểu gì cũng phải đăng ký một tài khoản mới chơi lén cô ấy mới đủ một trăm nghìn đậu đó.
“Điện thoại reo rồi.” Tần Quảng Lâm vừa đánh xong một ván, điện thoại của Hà Phương có người gọi đến, anh cầm điện thoại đến gõ cửa phòng tắm, định đưa cho cô ấy qua khe cửa.
“Đừng bận tâm, lát nữa em gọi lại sau.” Giọng Hà Phương vọng ra từ bên trong.
“Ồ, được rồi.” Tần Quảng Lâm đặt điện thoại của cô ấy sang một bên, lo lắng nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình.
Lão Hà.
Chẳng lẽ là bố cô ấy?
Chiều mới để anh trai cô ấy biết cô ấy có bạn trai, tối bố cô ấy liền gọi điện, liệu có phải chuyện này có liên quan gì đến nhau không?
Tần Quảng Lâm trong đầu đang xáo trộn đủ mọi khả năng, thỉnh thoảng lại nhìn bóng người trong phòng tắm, rồi lại nhìn điện thoại.
Điện thoại vẫn kiên trì reo liên tục, anh càng thêm khẳng định cuộc gọi này là vì chuyện cô ấy có bạn trai mà đến.