Chương 70: Đơn sơ mộc mạc, lại nhàm chán +8
Lúc chơi thì hừng hực khí thế, giờ vừa nằm xuống đã thấy uể oải không muốn nhúc nhích.
Hà Phương sau khi hoàn thành "sự nghiệp" lấy ráy tai thì mặt mày mãn nguyện, vui vẻ hơn cả Tần Quảng Lâm, người được lấy. Tần Quảng Lâm nhìn bộ dạng của cô ấy, trong lòng thầm thấy may mắn, may mà mình không bị mụn, không thì với cái tật ấy của cô, chắc chắn sẽ không nhịn được mà nặn cho anh.
Ôm đầu Tần Quảng Lâm ăn vặt một lát, Hà Phương vươn vai nhìn ngó xung quanh, đột nhiên cởi giày tất thả chân vào suối khua nước chơi.
“Đừng để bị cảm lạnh,” Tần Quảng Lâm nhắc nhở cô, cũng không biết “cái đó” đã đi chưa.
“Không sao,” Hà Phương tạt nước, rồi cũng từ từ ngả lưng nằm xuống tảng đá, kéo ba lô của Tần Quảng Lâm kê dưới đầu.
Tần Quảng Lâm thấy vậy liền ngồi dậy, “Tóc em khó gội, nằm chỗ anh này.”
Sấy tóc đã khó khăn như vậy rồi, gội chắc chắn sẽ mệt hơn.
“Phiền phức,” Hà Phương lại thấy anh lắm lời, thò tay vào túi lục lọi, may mà còn sót lại một viên kẹo chưa ăn, liền lấy ra bóc vỏ nhét vào miệng anh, “Ăn xong trước đó không được nói chuyện.”
“…”
Tần Quảng Lâm không nói gì nữa, Hà Phương cũng im lặng, hai người một nằm ngang một nằm dọc, yên tĩnh nằm trên tảng đá lớn bên suối nhìn lên bầu trời.
Dưới bầu trời xanh biếc, những đám mây trắng liên tục thay đổi hình dạng, thỉnh thoảng có một chú chim nhỏ bay ngang qua.
Nắng chiều thật đẹp, chiếu lên người có thể cảm nhận được hơi ấm, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy nóng bức.
Một lúc lâu sau.
Hà Phương khẽ thở dài, “Thật mong cuộc sống như thế này có thể tiếp tục mãi… Anh nghĩ sao?”
Tần Quảng Lâm nhìn cô ấy không nói gì, kẹo còn chưa ăn xong, không muốn để ý đến cô.
Đợi một lát không thấy hồi đáp, Hà Phương nhổm đầu nhìn một cái mới nhớ ra mình đã cấm anh nói chuyện.
“Ngoan thật,” cô nheo mắt cười, “Lại đây một chút.”
Tần Quảng Lâm như một con sâu, rúc rích mấy cái rồi nằm lên bụng cô, chỗ này mềm hơn, nằm thoải mái hơn.
“Bảo anh dậy,” Hà Phương lấy tay đẩy đầu anh, “Dậy mau.”
Tần Quảng Lâm miễn cưỡng chống người dậy nhìn cô, nằm cũng không cho nằm, rốt cuộc muốn làm gì?
“Lại đây một chút,” Hà Phương kéo anh lại gần hơn, đến trước mặt liền đặt tay lên cổ anh ấn mạnh một cái, phát huy kỹ thuật ăn ô mai mà giật lấy viên kẹo.
“Anh có thể nói rồi,” cô ngậm kẹo rồi lại đẩy Tần Quảng Lâm ra.
“??”
Tần Quảng Lâm mặt mày ngơ ngác, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Đó là viên kẹo anh đang ăn dở mà!
“Ngớ ra làm gì?” Hà Phương chép miệng một cái, biết thế mình đã ăn rồi, ngọt thế này cơ mà.
“Anh…” Tần Quảng Lâm thấy má cô phồng lên một cục vì kẹo, liền cúi đầu định giật lại, “Trả cho anh.”
“Không trả, tránh xa em ra,” Hà Phương lấy tay đẩy mặt anh.
“Trả cho anh.”
Hai người giỡn một lát, Hà Phương không chống lại được Tần Quảng Lâm vì anh khỏe hơn, bị anh khống chế hai tay không nhúc nhích được.
Rắc rắc.
Hà Phương nhai viên kẹo hai cái, rồi mở miệng cho anh xem, “Hết rồi, có thể buông ra rồi chứ?”
“Không phải hết, mà là tan trong miệng em rồi.”
Tần Quảng Lâm từ trên cao nhìn xuống cô, không nhịn được bật cười, “Trả được bao nhiêu thì trả bấy nhiêu.”
“Không…”
Những người đòi nợ đều là kẻ bá đạo vô lý, thường trực tiếp xông vào nhà con nợ vét sạch sành sanh, thu hồi được bao nhiêu thì thu hồi bấy nhiêu, nhiều nhất cũng chỉ để lại một ít lương thực để người ta không đến nỗi chết đói.
Kẻ đòi nợ Tần Quảng Lâm này thì càng vô lý hơn, rõ ràng con nợ đã rất hợp tác rồi, anh ta vẫn không chịu bỏ qua, nhất định phải vét sạch nốt chút lương thực cuối cùng của người ta, rồi mới hả hê vỗ mông bỏ đi.
“Còn dám cướp đồ ăn của anh nữa không?” Tần Quảng Lâm quệt miệng, đắc ý nhìn cô.
“Đồ mặt dày,” Hà Phương đỏ mặt lườm nguýt anh.
Vừa nãy véo đau quá, chắc anh ta vẫn chưa hồi sức lại, không thì cô chắc chắn sẽ không tha cho anh.
“Nghỉ thêm chút nữa rồi nên về rồi,” cô nằm trên tảng đá lười biếng không muốn nhúc nhích, vốn dĩ đã lên kế hoạch đi xem thác nước, giờ cũng bỏ ý định.
“Ừm, ngồi thêm lát nữa.”
Tần Quảng Lâm gật đầu, quay người lại thấy chân cô vẫn còn thò trong suối, liền với tay nhấc lên, “Ngâm lâu không tốt đâu.”
“Xì,” Hà Phương liếc anh một cái, “Bên nhà em có một con sông nhỏ, trước đây lúc em ở nhà thường ra đó chơi, cũng có thấy sao đâu.”
“Thế nên em mới hay đau bụng đấy,” Tần Quảng Lâm vô cùng tự tin nói.
Vốn dĩ định để cô phơi khô một chút, nhưng sau khi anh nhấc chân cô lên, sờ cổ chân thấy lạnh ngắt, liền đặt vào lòng, lấy quần áo lau khô cho cô, rồi cầm tất chuẩn bị đi vào.
Dù sao thì bộ quần áo này về cũng phải giặt, nằm trên tảng đá nửa ngày không thể tiếp tục mặc nữa.
Hà Phương ngọ nguậy chân quấy rối anh, “Quần áo anh làm bẩn chân em rồi.”
“Đừng cử động,” Tần Quảng Lâm giữ chân cô lại, cố sức đi tất vào.
Hà Phương đột nhiên đỏ mặt, lắc đầu nhìn ngang nhìn dọc, “Anh biết không?”
“Biết gì?”
“Chân con gái không thể tùy tiện sờ mó đâu,” cô thì thầm làu bàu, “Anh đang giở trò lưu manh đấy.”
“Hề,” Tần Quảng Lâm tức mà bật cười, “Giúp em đi tất mà còn lắm chuyện vặt vãnh thế, sao lại không được chứ?”
Vừa nói, tay anh lại cố ý nhúc nhích một cái, bàn chân cô trơn tuột như bàn tay nhỏ của cô vậy, chỉ là hơi lạnh.
“Anh tránh ra,” Hà Phương vặn người một cái, mặt càng đỏ hơn, vùng vẫy ngồi dậy, “Em tự làm.”
“Nếu em không cử động thì đã đi xong từ lâu rồi,” Tần Quảng Lâm đã đi xong một chiếc, cầm chiếc tất còn lại tiếp tục xỏ vào.
Ấy, nhìn kỹ thế này, anh thấy cũng khá đẹp đấy…
Hà Phương bồn chồn cựa quậy, mặt cô đỏ hơn cả lúc nãy bị "đòi nợ".
“Xem anh tốt với em thế nào này, giúp em đi tất đi giày,” Tần Quảng Lâm càng nhìn càng thấy đẹp, không nhịn được lại đưa tay sờ thêm cái nữa.
“…”
Hà Phương đột nhiên căng thẳng người, bỗng rụt chân về thật nhanh, đôi mắt oán giận trừng mắt nhìn anh, “Cứ thế này em… em lại véo anh đấy!”
Tần Quảng Lâm không biết vì sao cô lại phản ứng dữ dội như vậy, vô tội nhìn cô một cái, rồi đưa tất qua, “Vậy em tự làm đi.”
“Vốn dĩ đã nên tự em làm rồi,” Hà Phương nhận lấy, loáng cái đã xỏ xong, rồi lại đi giày vào, đứng dậy nhún nhảy mấy cái mới xua tan được cảm giác kỳ lạ trong lòng.
“Đi xong rồi thì về thôi,” Tần Quảng Lâm cúi người nhặt ba lô lên, chuẩn bị khải hoàn về triều.
Không hay biết gì, đã bốn giờ chiều rồi, xuống núi rồi đi xe nữa, vừa kịp giờ ăn tối.
“Em có đói không, có muốn ăn vặt chút gì trước không?”
Anh thấy hơi đói, liền quay đầu hỏi Hà Phương.
“Không đói, lát nữa ăn cơm luôn,” Hà Phương vỗ vỗ người, rồi lại lườm anh một cái.
Tần Quảng Lâm mơ hồ gãi đầu, chẳng phải chỉ giúp đi tất thôi sao?
Con gái đúng là khó hiểu thật.