Chương 7: Tôn Ngộ Không không địch lại Quan Âm
Nhìn thấy Hà Phương khoanh tay đặt trên đùi, dáng vẻ hiền thục đoan trang, lòng bà Tần vui hẳn lên, “Các cháu cứ nói chuyện đi, cô phải đi chợ đây, Hà Phương ở lại ăn cơm trưa nhé?”
“Không phiền cô đâu ạ, cháu ngồi chút rồi về.” Hà Phương vội vẫy tay từ chối.
“Hai đứa lát nữa có việc à?” Bà Tần liếc nhìn Tần Quảng Lâm hỏi.
“Hả?” Tần Quảng Lâm đang suy nghĩ cách đưa câu chuyện về quỹ đạo ban đầu, bất giác đáp: “Không có việc gì ạ.”
“Thế thì ở lại ăn cơm, cháu là bạn của thằng Lâm nhà cô, đừng khách khí nhé, thế nhé.” Bà Tần quay đi lấy giỏ đi chợ.
Vừa lúc Hà Phương uống xong ly nước trước mặt thì bà Tần đã xách giỏ ra cửa.
“Đi nào, cho em xem phòng vẽ của anh.” Hà Phương cười tủm tỉm đứng dậy nhìn Tần Quảng Lâm.
“Bên này.” Tần Quảng Lâm đứng lên liếc nhìn đồng hồ, chưa đến mười một giờ, ăn trưa cái gì?
“Rất phong cách nghệ sĩ đấy.” Hà Phương bước vào nhìn quanh, khắp nơi là giấy bút vung vãi, chỉ có khoảng trống trước giá vẽ là tương đối sạch sẽ.
“Ờ...” Tần Quảng Lâm gãi đầu, nhưng Hà Phương đã nhanh tay cúi xuống nhặt những bản phác thảo bỏ đi trên sàn.
“Khoan, để lúc khác anh tự dọn.” Anh vội lên tiếng, ngại để cô gái dọn dẹp giúp mình.
“Anh đi thay túi rác đi.” Cô gái thao tác thành thạo, chẳng mấy chốc đã dọn xong một góc, phân loại giấy nháp, giấy trắng và rác thử màu ngăn nắp, những mẩu giấy vo tròn cũng được vuốt phẳng ép xuống dưới.
Một lúc sau Hà Phương đứng thẳng người, nhìn quanh lần nữa, “Phù... trông gọn gàng hơn nhiều rồi.”
“Cảm ơn em.” Tần Quảng Lâm buộc phải thừa nhận, cô dọn đẹp hơn mình nhiều.
“Coi như lời cảm ơn cho bữa trưa vậy.” Hà Phương bước ra khỏi phòng vẽ, “Phòng anh là phòng nào? Để em đoán xem...”
“Hả?” Tần Quảng Lâm mắt tròn xoe, không lẽ lại định dọn phòng ngủ giúp mình nữa?
“Phòng này, đúng không.” Hà Phương nheo mắt, tay đặt lên tay nắm một phòng, liếc nhìn Tần Quảng Lâm rồi đẩy cửa bước vào.
Tần Quảng Lâm vội theo sau, đúng là phòng anh, không thể để cô ấy dọn nữa.
Một cô gái đến nhà đàn ông dọn phòng ngủ, có được không chứ?!
Bước vào phòng, Hà Phương không làm như anh nghĩ, chỉ đứng đó quan sát bố cục căn phòng rồi hít một hơi thật sâu.
Phòng có mùi hôi sao? Tần Quảng Lâm thót tim, bí mật hít thở sâu, chẳng có mùi gì, ngày nào anh cũng mở cửa sổ thông gió mà.
“Em mệt rồi.” Hà Phương cắn nhẹ môi dưới, quay lại nói với Tần Quảng Lâm.
Chưa đợi anh phản ứng, cô đã bước hai bước về phía trước, đặt mình lên giường.
“Thế em nghỉ một lát đi.” Tần Quảng Lâm xoa mũi, hơi lúng túng.
Hà Phương nằm sấp trên giường nghiêng đầu nhẹ nhàng, nhích sang một bên rồi vỗ nhẹ giường, “Lại đây.”
“Làm gì?” Tần Quảng Lâm từ chối.
“Em có ăn thịt anh đâu.” Cô đảo mắt, “Nhìn quầng thâm mắt kìa, nằm nghỉ chút đi.”
Tần Quảng Lâm suy nghĩ, cũng phải, phòng mình giường mình, sợ gì.
Anh chậm rãi nằm xuống giường, quay đầu sang đã thấy mặt Hà Phương.
Hà Phương nhắm mắt hít một hơi rồi lại mở ra, “Chúng ta nằm chung giường rồi.”
“Cái gì?!” Tần Quảng Lâm bật ngồi dậy, “Đừng nói bừa, không phải chỉ nghỉ một lát thôi sao?”
“Anh hoảng cái gì, đây là nhà anh, phòng anh mà.” Hà Phương khẽ cười, “Thôi không trêu nữa, lại đây.”
Tần Quảng Lâm từ chối, anh quỳ ở đầu giường, nhìn Hà Phương một lúc lâu, ngập ngừng nói: “Tối qua... cái đó...”
“Đúng rồi.” Hà Phương mở to mắt, “Tối qua anh tỏ tình với em, em chưa đồng ý mà.”
“Ừ, chính là... không đúng, tôi có tỏ tình với em đâu?” Tần Quảng Lâm suýt bị cô dẫn vào bẫy, phẫn nộ phản bác.
“Anh tỏ tình với em dưới ký túc xá, xong rồi còn hôn em nữa.” Hà Phương nói nhỏ rồi vùi mặt vào chăn, hai bàn chân nhỏ đạp loạn xạ.
Trong chốc lát, Tần Quảng Lâm thực sự hoang mang, không biết có phải tối qua mình nhớ nhầm, hay thực sự là mình tỏ tình?
Ngay sau đó anh nhận ra, chuyện này làm sao có thể nhớ nhầm được!
“Em...” Tần Quảng Lâm vừa mở miệng, kinh nghiệm tình trường dày dạn lúc này phát huy tác dụng, anh chợt lóe lên ý tưởng, chuyển giọng nói: “Thôi được, em có đồng ý lời tỏ tình của anh không?”
“Anh hôn rồi còn gì...” Hà Phương cúi đầu nói nhỏ.
“Vậy...” Anh do dự một chút, “Bây giờ chúng ta coi như đang hẹn hò rồi chứ?”
Hà Phương ngẩng đầu lên suy nghĩ, rồi nhìn anh, khóe miệng dần nở nụ cười, “Không, anh phải tỏ tình lại lần nữa.”
Tần Quảng Lâm quỳ trên giường nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng cũng bớt rối bời, “Được thôi.”
Anh ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn Hà Phương nói: “Anh thích em, Hà Phương, chúng ta hẹn hò nhé.”
“Rầm!”
Tiếng động phát ra từ ghế sofa phòng khách, hai người quay đầu nhìn, lúc nãy vào phòng quên đóng cửa.
Bà Tần đứng ở phòng khách một tay xách đồ ăn, tay kia xoa chân, tự nói to: “Già rồi không chỉ tai nghễnh ngãng nghe không rõ, mắt cũng mờ, cứ hay đâm vào đồ.”
Mặt Tần Quảng Lâm đỏ bừng, vội xuống giường đóng cửa lại rồi nhìn Hà Phương.
Hà Phương nằm sấp trên giường hai tay che mặt, hé một mắt qua kẽ tay liếc nhìn anh, “Xong rồi, mẹ anh nghe thấy anh tỏ tình với em rồi, nếu em không đồng ý thì không thể ăn cơm trưa của bà ấy nữa.”
“Em cố ý đấy.” Anh vừa tức vừa tủi.
Một người đàn ông bình thường như mình, sao cứ bị cô ta dắt mũi thế này?
“Không, em không biết là cô về.”
“Em rõ ràng là cố ý!”
Hà Phương từ trên giường bò dậy, từ từ tiến về phía anh.
“Em định làm gì?” Tần Quảng Lâm vô cớ thấy hồi hộp.
“Em muốn ra ngoài.” Hà Phương đứng trước mặt anh cười nói, “Anh nghĩ em định làm gì?”
“Ừ.” Tần Quảng Lâm nhích người mở cửa, anh không định ra ngoài lúc này.
“Em ra ngoài đây.” Hà Phương đứng ở cửa nói với anh.
Tần Quảng Lâm cảm thấy nụ cười của cô có gì đó không đúng, đang định nói thì Hà Phương đã áp sát, nhón chân hôn nhẹ lên má anh.
Anh trố mắt kinh ngạc, nhưng Hà Phương đã ra khỏi phòng.
“Cô ơi, để cháu phụ cô nhé.”
“Không cần đâu, cháu với thằng Lâm nghỉ ngơi đi.”
“Không sao, ở nhà cháu hay nấu ăn lắm.”
“Trẻ thế đã biết nấu ăn rồi? Cô gái giỏi quá, nhà cháu ở đâu thế?”
“Hà Thành, cách Lạc Thành không xa lắm.”
“Thảo nào, cô bảo sao, con gái Hà Thành đều khéo léo hết... Khoan cái này để cô, dính máu bẩn lắm.”
“Không sao đâu ạ, rửa một cái là sạch.”
Tần Quảng Lâm nghe tiếng trò chuyện bên ngoài, đứng nguyên chỗ sờ lên má, hơi bực bội, hẹn hò có phải thế này không? Rõ ràng mình hơn cô ấy những hai tuổi, sao cảm giác như chị gái trêu em trai vậy?
Buồn bã liếc nhìn hướng nhà bếp, anh đóng cửa lao lên giường, suy nghĩ xem rốt cuộc có gì không ổn.
Ơ, sao chăn có mùi thơm nhỉ?