Chương 49: Có những điều không cần phải nói ra
Cùng nhau tản bộ đến dưới tòa nhà ký túc xá, Hà Phương định nói lại thôi, suy nghĩ một lát rồi bước tới nhẹ nhàng ôm lấy anh.
“Sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian, anh đừng vội.”
“Ừm, anh không vội.” Tần Quảng Lâm gật đầu, biết cô ấy ám chỉ điều gì.
Thật ra ban đầu cũng không vội lắm, chỉ là khi thân mật với cô ấy thì khó tránh khỏi việc không tự chủ được.
“Không vội là tốt rồi.” Hà Phương cười lùi lại hai bước, vẫy tay chào anh, “Thôi, em lên đây.”
Tần Quảng Lâm có chút không nỡ, nhưng cũng không làm trễ nãi cô, về ký túc xá sớm để nằm nghỉ luôn là tốt nhất, “Em đi đi, nghỉ ngơi sớm nhé.”
“Ừm, anh về chú ý an toàn.”
Hà Phương xách chiếc hộp nhỏ chậm rãi bước vào tòa nhà ký túc xá, quay đầu nhìn lại hai lần, thấy tên ngốc kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, đợi cô lên lầu rồi mới đi.
Vừa khẽ ngân nga hát vừa về đến ký túc xá, chỉ có Châu Nam và Trần Nghiên đang nằm trên giường, thấy cô về liền bắt đầu trêu chọc, “Đi một chuyến về tinh thần khác hẳn, đúng là thiếu ‘tẩm bổ’ mà nha~”
“Mấy cậu có hiểu ‘tẩm bổ’ là gì không?” Hà Phương lườm nguýt họ, hừ, còn non lắm.
“Cậu cầm gì đấy? Anh ấy tặng à?” Trần Nghiên bò dậy từ trên giường, sự tò mò bùng nổ, “Mở ra xem nhanh đi, cho bọn tớ ghen tị chút nào.”
“Chỉ là một cây bút thôi.” Hà Phương ngồi xuống giường mở hộp, lấy cây bút ra và xoay hai vòng giữa các ngón tay.
Cảm giác quen thuộc trên tay khiến cô không kìm được niềm vui, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn không thể giấu đi được.
“Oa! Chua lè chua lét!” Châu Nam cũng bò dậy khỏi giường, “Đây là cái cái đó…” Cô ngừng lại một chút vì không nhớ ra tên, “Đã nhìn thấy một lần rồi, cực kỳ muốn có!”
“Nhìn là thấy không tầm thường rồi.” Trần Nghiên không mấy hứng thú với bút, nhưng nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp của nó vẫn mắt sáng long lanh.
“Chắc chắn rồi, sau này tớ cũng bảo bạn trai tặng tớ, tặng loại hoa anh đào ấy, à đúng rồi, Pilot Sakura!” Châu Nam lúc này mới nhớ ra, tiếc nuối nói: “Dù sao thì tự tớ cũng không nỡ mua.”
“Sau này bảo anh ấy tặng cậu mười cây.” Hà Phương nghịch một lúc rồi lại cất nó vào, hiện tại vẫn chưa định dùng.
“Haizz, mười cây thì phải tìm một đại gia nhà quê mới được.” Châu Nam tặc lưỡi, không ôm hy vọng.
“Nếu anh ấy không mua thì cậu cứ đấm anh ấy!”
“Đúng, đấm anh ấy!” Trần Nghiên phụ họa, “Dù sao thì cậu cũng lợi hại như vậy, người bình thường không đánh lại cậu đâu.”
“Bạo lực gia đình là không nên.” Châu Nam liếc xéo cả hai cô, “Phải lấy đức để phục người.”
Hà Phương mím môi cười trộm, “Ừm, lấy đức phục người.”
“Xì, tớ phải lấy sắc đẹp để phục người.” Trần Nghiên sờ sờ má mình.
Ba người đùa nghịch một lúc, bên ngoài có người gõ cửa, “Hà Phương có ở đây không? Có người tìm, ở dưới lầu.”
“Biết rồi ạ!” Hà Phương đáp một tiếng, rồi lại chuẩn bị xuống giường.
“Mới chia tay đã lại nhớ rồi, chậc chậc.” Trần Nghiên chua lè nói.
“Hay là cậu dọn ra ngoài sống cùng anh ấy luôn đi, chạy lên chạy xuống không mệt sao?” Châu Nam cũng cố ý nói.
“Không phải đâu, chắc không phải anh ấy.” Hà Phương có chút kỳ lạ, xuống giường ghé ra cửa sổ nhìn xuống dưới, lập tức nhíu mày lại.
“Ơ, sao cậu lại lên giường rồi? Không gặp à?” Châu Nam hỏi.
“Người vô vị, gặp làm gì?” Hà Phương nằm xuống giường lại cầm hộp quà ra nghịch ngợm.
“Không phải bạn trai cậu à?” Trần Nghiên tò mò lén đến bên cửa sổ nhìn thử, “Đúng là không phải người lần trước.”
Châu Nam lúc này mới hiểu ra, “Lại có người theo đuổi cậu à?”
“Trước đây từng theo đuổi, tớ từ chối rồi. Hôm nay thấy tớ và bạn trai đi cùng nhau, không biết thế nào lại kích động cậu ta.”
“Tớ nhớ ra rồi, là cái tên Conan đó phải không?” Trần Nghiên nhìn người phía dưới thấy quen mắt, suy nghĩ một lát thì nhớ ra.
Hà Phương không kìm được cười, “Tớ thì nhớ thành Kha Bắc, cậu lại nhớ thành Conan.”
“Kha Đông thì đúng hơn? Cái tên thiếu gia con nhà giàu đó.” Châu Nam nghe họ nói chuyện cũng biết là ai rồi, trước đây đã mấy lần cô giúp Hà Phương từ chối.
“Ừm, đúng là Kha Đông, giàu hay không tớ không nhìn ra, dù sao cũng không liên quan gì đến tớ.” Hà Phương nói.
“Hay là cậu xuống nói với cậu ta một tiếng đi, không thì đợi đến bao giờ?” Trần Nghiên rời khỏi cửa sổ, có chút không đành lòng.
“Ừm, không thì lát nữa lại có người đến gọi.” Châu Nam chỉ thấy có người gõ cửa rất phiền.
“Tớ nhớ đã từ chối mấy lần rồi, phiền chết đi được.” Hà Phương nghĩ một lát, lại từ từ bò dậy khỏi giường, “Nói với cậu ta thêm một lần nữa, lần sau có muốn đợi thế nào thì cứ đợi, tớ không quan tâm nữa.”
Khoác thêm một chiếc áo khoác xuống lầu, Hà Phương đứng lại ở cửa tòa nhà ký túc xá, “Có chuyện gì không?”
“Ừm… có vài chuyện muốn nói với cậu.” Kha Đông bước tới hai bước, “Chúng ta tìm một nơi tiện nói chuyện.”
“Không cần đâu, cứ nói ở đây đi, kẻo bạn trai tôi hiểu lầm.” Hà Phương không chút biểu cảm mở lời.
“Hai người thật sự đang quen nhau rồi sao?!” Kha Đông có chút kích động, hỏi một câu thừa thãi.
“Cậu không phải đã thấy rồi sao?” Hà Phương có chút kỳ lạ, “Hình như tôi không nợ cậu gì cả đúng không? Trước đây cậu tặng đồ tôi không nhận một món nào, với lại mỗi lần tôi đều nói rõ là tôi sẽ không hẹn hò ở trường.”
Người này thật khó hiểu, bộ dạng đó cứ như thể cô đã phản bội điều gì đó vậy… Có bệnh à?
“Là cậu nói tuyệt đối sẽ không quen ai ở trường thì tôi mới chịu bỏ cuộc, nếu không thì tôi…” Kha Đông có chút tức giận.
“Nếu không thì sao? Tiếp tục làm những chuyện nực cười à?” Hà Phương nhíu mày, “Cậu nên hiểu, tôi thích ai là tự do của tôi, cậu không có quyền can thiệp.”
“Tôi thích cậu cũng là tự do của tôi!”
“Nhưng cậu đã gây rắc rối cho tôi rồi, tôi không cần cậu thích tôi, cũng rất ghét những việc cậu đã làm, tôi đã từ chối nhiều lần như vậy mà cậu vẫn không hiểu sao?”
Hà Phương có chút sốt ruột, “Tặng quà hay tỏ tình gì đi nữa, cậu cũng chỉ đang tự làm mình cảm động thôi, tôi đã nói mấy lần rồi, tôi không thích.”
“Cậu thích kiểu người nào thì nói đi! Tôi sẽ cố gắng làm theo!” Kha Đông càng thêm tức giận, “Cái tên nhóc đó có điểm nào hơn tôi?! Tôi tuyệt đối thích cậu hơn anh ta!”
Hắn không thể chấp nhận Hà Phương ở bên cái gã đàn ông ăn mặc quê mùa đến vậy, dựa vào cái gì mà lại là hắn ta chứ!
“Thứ nhất, đó là bạn trai tôi, không phải cái tên nhóc đó.” Hà Phương sắc mặt chùng xuống, “Thứ hai, cậu không có điểm nào bằng anh ấy cả.” Ngừng một chút, cô quay người nói: “Không có chuyện gì thì tôi về đây, xin cậu đừng tìm tôi nữa.”
Thật lãng phí thời gian.
“Tiền một đôi giày của tôi có thể mua được cả người hắn ta!” Kha Đông không cam lòng, “Món đồ bỏ đi mà hắn tặng cậu tôi có thể mua mười cái! Một trăm cái!”
Hà Phương dừng bước, quay người lại nhìn hắn ta đầy mỉa mai, “Cho dù cậu mua một nghìn cái thì sao chứ, đó là tiền của cậu sao?”
“Tôi mua…”
Cô siết chặt chiếc áo khoác trên người, ngắt lời: “Cậu nói cậu thích tôi hơn anh ấy? Điểm nào, nói tôi nghe xem?”
Đã là mùa hè rồi mà gió đêm vẫn lạnh thế này, có chút nhớ vòng tay ấm áp của tên ngốc kia.
Kha Đông nghẹn lời một chút, “Thế còn hắn ta? Hắn ta làm được gì thì tôi đều có thể làm tốt hơn hắn!”
“Anh ấy à.” Hà Phương khẽ cười đầy ẩn ý, “Anh ấy có thể vì tôi mà chết, cậu so sánh thế nào?”
Kha Đông khó tin nhìn cô, không hiểu sao cô lại có thể tin lời nói như vậy, “Lời này tôi cũng nói được, tôi có thể chết vì cậu một trăm lần!”
“Không, anh ấy chưa bao giờ nói.” Hà Phương khẽ nhếch khóe môi, “Nhiều chuyện không cần phải nói ra, giống như tôi cũng chưa bao giờ nói có thể làm gì cho anh ấy.”
“Hiểu chưa? Đừng đến nữa, kẻo người khác hiểu lầm.”
“Tôi không tin!” Kha Đông mặt đỏ bừng, “Tôi đã làm nhiều điều vì cậu như vậy! Cậu không nhìn ra tôi có bao nhiêu…”
“Trẻ con.”
Hà Phương không còn kiên nhẫn để nghe tiếp, những gì cần nói đã nói hết rồi, cậu ta có đợi bao lâu nữa cũng chẳng liên quan gì đến cô.