Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

0 0

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

252 4532

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

28 115

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

292 1321

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

18 43

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

543 1437

[1-100] - Chương 48: Cậu có phải lén học thêm không?

Chương 48: Cậu có phải lén học thêm không?

Tần Quảng Lâm đang ăn cơm Hà Phương lấy cho, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn, cô cứ thế chống cằm nhìn anh ăn.

“Em có muốn ăn thêm một chút không?” Tần Quảng Lâm không kìm được hỏi.

“Được chứ, cho em ăn một miếng đi.”

Không ngờ Hà Phương đồng ý, Tần Quảng Lâm sững sờ một lát, gắp cho cô một miếng rau ăn, rồi nhìn ngó xung quanh, “Thế này không hay lắm phải không?”

“Có gì đâu chứ? Em còn từng thấy người ta đút cho nhau ăn kiểu môi kề môi trong căng tin nữa là.” Hà Phương chẳng bận tâm.

Anh hồi tưởng lại một chút, gật đầu nói: “Anh hình như cũng từng thấy rồi.”

Trong căng tin luôn không thiếu những cặp đôi tình tứ, hoàn toàn chẳng để ý đến cảm giác của hội FA, cứ thế mà quấn quýt bên nhau.

“Vậy anh có muốn không?” Hà Phương nheo mắt hỏi anh.

“Khụ…” Tần Quảng Lâm sặc một tiếng, “Ở đây thì không muốn, nếu em muốn thì hôm khác… ừm… lúc mẹ anh không có nhà sẽ cho em thử.”

“Đồ vô liêm sỉ!” Hà Phương lườm xéo anh một cái, “Biết ngay là anh toàn có ý đồ xấu mà.”

Tần Quảng Lâm với vẻ mặt vô tội, “Không phải em hỏi sao?”

“Em hỏi anh có muốn không thôi, chứ em có nói em muốn đâu.”

“Thôi được rồi, anh…” Tần Quảng Lâm tưởng tượng cảnh Hà Phương ngậm khoai tây chiên đút cho anh, không kìm được liếm liếm môi, “Thật ra có hơi muốn.”

Trông có vẻ khá là thú vị.

“Phì.” Hà Phương với vẻ mặt đúng như dự đoán, “Mau quăng ngay cái ý nghĩ bẩn thỉu của anh đi.”

“Sao lại là ý nghĩ bẩn thỉu chứ, cũng đâu phải chưa từng ăn qua…” Tần Quảng Lâm nói càng lúc càng nhỏ tiếng, cuối cùng vùi đầu vào chén cơm.

Hà Phương chống cằm nhìn anh, dần dần có chút thất thần, một lát sau bỗng nhiên gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, định thần lại rồi hung hăng lườm Tần Quảng Lâm.

“Sao thế?” Trong mắt Tần Quảng Lâm tràn đầy sự vô tội.

“Đồ vô liêm sỉ, toàn có ý đồ xấu.”

“…”

Phản ứng chậm vậy sao? Tần Quảng Lâm cảm thấy khó hiểu, vội vàng ăn xong cơm chuẩn bị tìm chỗ thực hiện lời hứa.

“Đi đâu dạo đây?” Anh lại kéo tay nhỏ của Hà Phương lên.

“Ưm…” Hà Phương đứng ở cửa nhìn quanh, “Đi dạo loanh quanh đi.”

“Vừa mới gặp nhau anh còn chưa ‘cái đó’ mà.” Tần Quảng Lâm nhắc nhở cô.

“Đồ háo sắc.”

“Là nguyện vọng của em mà.”

“Hủy bỏ.”

“Không có cách nào hủy bỏ đâu.”

“Vậy thì tìm chỗ nào không có người đi.”

Tần Quảng Lâm nở một nụ cười gian xảo, cố ý bắt chước cô, “Anh hôn bạn gái mình thì ai quản được chứ?”

“Vậy anh hôn ở đây đi.” Hà Phương nhướng mày.

Lúc này, tuy cửa căng tin không đông người như giờ ăn, nhưng vẫn có người qua lại tấp nập.

“Thôi cứ tìm chỗ nào không có người đi.” Tần Quảng Lâm lại nhát gan.

Trước khi học theo hoàn toàn không nghĩ đến trình độ của hai bên, sai lầm quá.

Nghĩ nghĩ, anh cảm thấy vẫn nên chuyển chủ đề thì hơn, “Bụng em có còn đau nữa không?”

“Không còn nữa, đều là tại anh đút dưa hấu cho em đó.”

“Ăn có hai miếng dưa hấu mà đã đau, chắc chắn là bệnh cũ rồi.” Tần Quảng Lâm lừa cô, “Anh đã nghiên cứu kỹ rồi, không lừa được anh đâu.”

“Xem anh tài giỏi chưa kìa.” Hà Phương trợn mắt, đúng là để anh nói trúng rồi, nếu không đau thì cô đã chẳng phải nằm liệt giường cả ngày mới ra ngoài.

“Nghĩ cách chữa trị đi chứ?” Tần Quảng Lâm nhíu mày, xác định cô thật sự có bệnh cũ.

“Em đang đợi người hữu duyên giúp em chữa trị.” Hà Phương cười nhìn anh, “Có phải anh không?”

Anh nhíu mày chặt hơn, “Có bệnh thì phải đi tìm bác sĩ chứ, đợi quỷ gì chứ?”

“Bác sĩ cũng chỉ nói phải điều dưỡng cho tốt, mà điều dưỡng thì phải từ từ thôi.”

“…” Tần Quảng Lâm nghi ngờ nhìn cô, “Thật à?”

Hà Phương rất nghiêm túc gật đầu, “Thật mà.”

“Phải điều dưỡng thế nào?”

“Chỉ có người hữu duyên mới biết thôi.” Cô lắc lắc đầu, một chút cũng không lo lắng.

“Vậy anh mau đưa em về đi.” Tần Quảng Lâm kéo cô rẽ một lối, đi về phía ký túc xá, “Đừng để bị lạnh ở ngoài.”

“Không tìm chỗ nào không có người nữa à?” Hà Phương hỏi anh.

Tên ngốc này vẫn vậy, rõ ràng đang muốn thân mật thêm chút nữa, vậy mà chỉ vì sợ cô bị lạnh chuyện nhỏ nhặt này, liền lập tức muốn đưa cô về.

“Cứ nợ trước đi.” Tần Quảng Lâm mím môi, “Sẽ tính lãi đó nha, em đừng có quỵt nợ.”

“Hừ, quá hạn thì thôi.”

“Vậy không tính lãi, cứ nợ trước được không?”

“…”

“Em nói gì đi chứ?” Tần Quảng Lâm bị cô kéo đi suốt quãng đường.

“Không thể nợ.”

“Vậy thì thôi vậy…”

Hà Phương lại đi thêm một đoạn đường dài nữa rồi cuối cùng mới dừng bước, đứng đó nhìn ngó xung quanh một chút, sau đó nắm lấy tay anh kéo thẳng anh vào sau cái cây bên cạnh.

“Chính là bây giờ.”

“Hả?” Tần Quảng Lâm có chút ngơ ngác.

Hà Phương cười, dùng ngón tay vuốt ve mặt anh, giọng nói dịu dàng, “Bạn trai em đáng yêu thế này, sao có thể nỡ để anh ấy thất vọng được chứ?”

“Em…”

“Đừng nói gì, nhắm mắt lại.”

Hai bóng người quấn quýt lấy nhau, ẩn mình trong màn đêm, chỉ có những âm thanh vụn vặt thỉnh thoảng vang lên.

“Đồ giò heo!” Giọng nhỏ khẽ ngăn lại.

“Bản năng mà…” Lẩm bẩm nhỏ tiếng.

“Đổi vị trí đi.” Giọng Hà Phương như đang làm nũng, “Mệt quá, em muốn dựa vào cây.”

Tần Quảng Lâm đã nắm được chút kỹ năng mới học, ôm cô xoay người tiếp tục tăng cấp độ thành thạo kỹ năng.

“Khoan đã, anh có phải lén đi học thêm rồi không?” Hà Phương cảm thấy không đúng, cái đồ non nớt này sao kỹ thuật đột nhiên lại tốt lên thế?

“Thiên phú dị bẩm.” Tần Quảng Lâm không chịu thừa nhận chuyện đi học thêm, cúi đầu xuống liền “gặm”.

“Anh chắc chắn là… đợi đã…” Hà Phương đưa tay vỗ vỗ hai cái, rồi lại im lặng, bàn tay nhỏ đặt trên lưng anh từ từ siết chặt.

Thụ đông, dường như rất ngọt ngào.

“…Đồ giò heo.” Hà Phương lại cảnh giác.

“Chỉ một cái thôi mà.” Tần Quảng Lâm nói lầm bầm.

“…”

“…”

“Cách qua lớp áo.”

“Được.”

Những điều chưa từng trải qua khi còn học đại học, sau hai năm tốt nghiệp đã được bổ sung đầy đủ khi trở lại trường.

Trên con đường vắng không ai đến quấy rầy, cho đến khi Hà Phương khẽ rên rỉ không muốn tiếp tục nữa, Tần Quảng Lâm mới dừng lại trong sự tiếc nuối.

Trước và sau khi “học”, hoàn toàn là hai trải nghiệm khác nhau, dĩ nhiên, cũng không thể không kể đến công lao chủ động của Hà Phương lúc đầu, giúp anh có đủ thời gian thử nghiệm kỹ năng vào thực chiến.

“Anh yêu em.”

“Anh càng ngày càng hư rồi.” Hà Phương oán trách đẩy anh ra, cúi đầu kéo kéo vạt áo.

Một chút không cẩn thận là đã bị cái “tay heo” của anh ta sàm sỡ rồi.

Đánh giá sai lầm, lỗ to rồi, ai mà ngờ lần trước còn là một người mới toe mà tự nhiên lại trở nên điêu luyện thế này, bất tri bất giác đã bị anh ta chiếm thế thượng phong.

“Là càng ngày càng yêu em hơn.” Tần Quảng Lâm cố gắng kiềm chế xung động muốn tiếp tục.

Đàn ông trời sinh đã biết làm chuyện xấu, điều này không liên quan đến kinh nghiệm, hoàn toàn là áp lực giới tính.

“Anh học ở đâu thế?!”

Hà Phương trừng mắt nhìn anh, cái tên này quá không ngoan rồi, cứ phát triển thế này chắc chắn sẽ mất kiểm soát.

“Đã nói là thiên phú mà.” Tần Quảng Lâm chết cũng không chịu thừa nhận đã lén học thêm trên mạng.

“Đồ lưu manh chết tiệt!” Hà Phương ngồi sang một bên bình ổn lại, lại có chút bực bội, “Lần sau không cho nữa đâu!”

“…”

Tần Quảng Lâm không nhắc nhở cô ấy ai là người chủ động trước nữa, làm thế chắc chắn là tự tìm rắc rối.

Hà Phương cảm thấy đã hồi phục được phần lớn, hơi thở cũng trở nên đều đặn rồi mới đứng dậy, “Đưa em về.”

“Đáng lẽ còn một lần nữa chứ, cứ nợ trước đi nha…”

Vừa rồi là lúc gặp mặt, còn thiếu một lần khi chia tay.

“Không có!” Hà Phương tức giận, “Cái đồ giò heo quá đáng, lần đó coi như bù trừ rồi!”

“Sao cái này lại bù trừ được chứ.” Tần Quảng Lâm lẩm bẩm, cũng không muốn Hà Phương nán lại bên ngoài nữa, nắm lấy tay cô chuẩn bị đưa cô về.

“Ối cha.”

Chân Hà Phương mềm nhũn một cái, ngã dựa vào người Tần Quảng Lâm, Tần Quảng Lâm giật mình, vội vàng đỡ lấy, “Cẩn thận, em không sao chứ?”

“Sao anh lại thay đổi nhanh như vậy chứ!” Hà Phương trong lòng tủi thân không thôi, lại hung hăng véo anh một cái.

Không thể tùy tiện trêu chọc anh ta nữa rồi, học hỏi nhanh quá.