Violant of the Silver

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

6 7

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7415

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 163

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 165

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

(Đang ra)

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

みょん

Kẻ tự xưng là kẻ thua cuộc nhưng về cơ bản lại là nhân vật chính tốt bụng, cuối cùng lại chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người!? Một câu chuyện rom-com thôi miên mọi lứa tuổi!

10 172

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2139

Arc 1 - Chương 3

Cậu cứ ngỡ đó là Erik.

Khoảng khắc Vio trông thấy bóng dáng đứng sau cửa sổ, cậu đã lầm tưởng rằng Erik quay lại để giết mình.

Vio bất giác hét lên, thu người lại.

Tuy nhiên, khi Rille lắc vai cậu một lần nữa, mọi chuyện đã kết thúc.

“Chủ nhân, không còn gì phải sợ nữa đâu. Tôi đã đá bay tên trộm đi rồi.” Cô nói, nụ cười ngọt ngào và dịu dàng trái ngược hẳn với nội dung đang truyền đạt.

“Hả? Đá bay? Cái gì?”

Có phải cậu bị lãng tai không? Nhưng phải chắc chắn một điều rằng, khi cậu rời khỏi phía sau bàn làm việc, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn đúng y như những gì Rille đã nói. Trong vườn, một người đàn ông trẻ tuổi đang nằm ngửa mặt lên trời.

Ngay khi Vio nhìn thấy mái tóc ngắn màu nâu và thân hình cân đối của anh ta, sự nhẹ nhõm lan khắp người. Tóc của Erik có màu vàng tối. So với người đàn ông trẻ tuổi này thì hắn thấp và gầy hơn một chút. Cả hai hoàn toàn khác nhau.

Có vẻ như tên đột nhập này đã ngất đi vài giây. Sau tiếng rên rỉ, anh ta loạng choạng ngồi dậy. Máu mũi chảy thành hàng.

“Chà, vậy là ngươi có thể đứng dậy sau cú đá mạnh như vậy của ta? Ngươi khá là cứng cáp nhỉ?” Rille cuộn hai tay thành nắm đấm và giơ chúng trước ngực, tạo thế tấn công.

Điều đó khiến Vio sửng sốt. “Ri… Rille? Rille, cô biết võ thuật?”

“Vâng! Đương nhiên rồi, thưa chủ nhân. Là một hầu gái phục vụ cho nhà Lesserhain, gia đình xuất sắc về mặt nghệ thuật quân sự, tôi sẽ không thể bảo vệ cậu nếu không biết cách chiến đấu!” Rille vừa nói vừa dẫm chân phải lên bệ cửa. Cô ấy có thể sẽ mặc kệ chiếc váy của mình mà nhảy qua cửa sổ bất cứ lúc nào.

Ngay lúc đó, Jill hét lên, “Rille, dừng lại!”

“Ông Jill? Sao ông lại ngăn tôi? Nhìn đi, có kẻ đột nhập!” Rille nói, cô nhướn mày đầy cảnh giác và chỉ tay về phía gã đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trong vườn.

Jill ngay lập tức cúi đầu với Vio. “Cậu chủ, tôi xin lỗi. Người đó là Legion Salt.”

“… Hả?” Vio bối rối mà nhìn thật sâu vào Jill, sau đó lại dời mắt sang người đàn ông trẻ tuổi đang khó khăn xử lý cái mũi chảy máu của mình.

---

Tiếng gõ cửa vang lên. “Tôi rất cảm ơn vì nước nóng và bộ quần áo để thay, cậu Violant.”

Giây phút Vio nghe thấy âm thanh gõ cửa, cậu rời mắt khỏi quả lòng đào giữa những rặng hồng nơi chân trời mà nhìn về phía phát ra tiếng động.

Tại đó, là Legion cung kính đứng cúi đầu. Anh đã rửa sạch sẽ đống bụi bặm từ chuyến đi dài và thay trên mình một bộ đồ mới.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề như thế này, Legion như biến thành chàng thanh niên dễ mến. Vẻ ngoài của anh hiện rõ sự dũng cảm lẫn trung thực chỉ có ở quân nhân. Làn da rám nắng trông đầy khoẻ khoắn. Anh nhìn giống một vị hiệp sĩ “nghiêm túc”, khắc nghiệt và sắc bén hơn những người hầu tử tế xung quanh Vio.

Khuyết điểm đáng chú ý ở đây chính là đôi mắt màu hổ phách của anh, chúng khiến anh thêm phần đáng sợ. Dù vậy lại phù hợp với một hiệp sĩ. Đôi mắt đó chắc chắn sẽ gieo rắc nỗi sợ hãi vào trái tim lũ tội phạm.

Kể cả khi đang mặc một chiếc sơ mi đen, đường nét cơ bắp của anh cũng phân định rõ ràng. Có vẻ anh là kiểu sẽ được chào đón nồng nhiệt bởi những cô nàng cùng độ tuổi với sự nam tính của mình.

Vio gật đầu trước sự biết ơn của Legion. Tiếp đó cậu giục anh ngồi xuống một chiếc ghế dài. Legion hàm ân. Rille đứng phía sau chiếc ghế dài khác mà Vio đang ngồi, nhìn chằm chằm vào anh. Tương tự, Jill cũng đứng bên cạnh của chủ nhân của mình. Vio không thích hiệp sĩ, nhưng nhờ có Jill và Rille đi cùng, cậu có thể chịu được việc ở gần một hiệp sĩ.

“Quản gia Jill đã thông báo tất cả mọi thứ cho ta. Ta xin lỗi vì đã nhầm anh thành kẻ đột nhập.” Vio thẳng thắn nói. Cậu phải chịu trách nhiệm về những sai lầm của tôi tớ nhà mình.

“Không, việc cậu cảnh giác với tôi là điều đương nhiên. Thế nên hãy trách tôi thay vì ông quản gia được chứ?”

“Ta trách Jill? Ta sẽ không. Ta biết rằng Jill đang lo lắng cho ta… Chà, nhưng sẽ rất rắc rối nếu ông ấy làm những chuyện mà ta không biết.”

Nhận ra ánh nhìn chăm chú của Vio, Jill cúi đầu thật thấp. “Tôi rất xin lỗi vì hành vi không đúng mực của mình, thưa cậu chủ.”

“Ổn mà. Ta tha thứ cho ông, ngẩng đầu lên đi.” Vio gật đầu, sau đó quay sang nhìn Legion. Trước khi Legion kịp thốt ra bất cứ lời nào, Vio nói, “Mẹ ta và Jill mong ta sẽ có một hiệp sĩ hộ vệ mới, nhưng ta không cần. À, đừng lo về mức lương mà anh đã nhận. Tới nơi xa xôi này hẳn phải rất khó khăn với anh, thế nên hãy để ta thanh toán mọi chi phí. Ngoài ra, anh cũng khó thể quay về ngay lập tức nhỉ? Nếu muốn, anh có thể nghỉ ngơi trong dinh thự vài ngày.”

“Tôi cảm kích sự hào phóng của cậu, cậu Violant. Nhưng tôi vẫn mong được trở thành hiệp sĩ hộ vệ của cậu. Liệu tôi có thể có được vinh dự này không?

Vio khẽ nghiêng đầu. Cậu vốn cho rằng Legion muốn được huỷ món nợ vậy nên đã đề nghị xoá bỏ tất cả những rắc rối sẽ xảy ra về sau của anh ta. Nhưng trái với mong đợi, Legion vẫn muốn được trở thành hiệp sĩ của cậu.

“Ta sẽ nói chuyện với mẹ mình, vậy nên anh không cần phải lo lắng về chuyện đó.”

“Không phải như vậy. Tôi muốn làm việc cho cậu. Tôi đang tìm kiếm cho mình một chủ nhân để phục vụ. Và cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy cậu!” Một nụ cười rạng rỡ bừng lên trên gương mặt Legion, đôi mắt anh sáng lấp lánh.

Vio trắng trợn cau mày. “Anh Legion, anh có nghe tin đồn về ta ở Nada… Không, mọi người trong dinh thự lãnh chúa hẳn đã đề cập về ta với anh rồi nhỉ? Đặc biệt là anh trai và bố của ta. Anh muốn làm việc cho “Đứa em trai bất tài” hoặc “Rác rưởi” như ta sao? Lý do ta ở thị trấn Leca là vì họ đã đuổi ta ra khỏi dinh công tước. Nếu anh làm việc cho ta, lương của anh sẽ không bằng lương khi anh làm cho anh trai ta, và ta không thể rời khỏi dinh thự. Anh sẽ phí một đống thời gian rảnh rỗi, thanh kiếm và kỹ năng của anh sẽ bị rỉ sét…”

“Cậu chủ.” Jill không khỏi lên tiếng, nhưng Vio đã giơ tay ra hiệu cho ông hãy im lặng.

“Ta sẽ không rút lại lời của mình.” Vio nói.

“Hãy quay lại thủ đô và gia nhập Hiệp sĩ Hoàng gia một lần nữa. Vì không cần phải tự đi nên anh hẳn sẽ thoải mái. Dù sao gia đình ta sớm muộn gì cũng lâm vào cảnh điêu tàn.”

“Cậu chủ!” Những giọt lệ trào ra từ hốc mắt đỏ hoe của Rille. “Xin đừng nói điều khủng khiếp như vậy.”

“Rille, cô đã thấy sự tàn bạo của gia đình ta. Dù hiện tại không một ai có thể can thiệp vào thế lực của công tước, nhưng trời cao chắc chắn sẽ trừng phạt bọn họ. Và khi điều đó xảy ra, mọi người cũng sẽ lên án ta.” Nói rồi, cậu quay sang Legion. “Nếu anh làm hiệp sĩ cho ta, anh cũng sẽ dính vào.”

Legion tròn mắt ngạc nhiên. “Lên án? Cậu có nhầm lẫn gì không? Từ những gì tôi đã thấy, thường dân trong thị trấn Leca đều đang sống rất yên bình. Người hầu của cậu cũng vô cùng yêu mến cậu. Tôi xin lỗi vì thô lỗ nhưng tôi không xem nơi này là lãnh địa của Lesserhain. Đó là câu trả lời của tôi.”

“… Ta hiểu rồi. Thế là người dân đều sống rất yên ổn? Ta chưa từng nhìn thấy những thứ này vì không thể rời khỏi dinh thự. Có vẻ như ta đã chọn được những kiểm tra viên tốt.” Một nụ cười nở trên môi Vio trước tin vui bất ngờ. Hiện tại, cậu đang làm ở vị trí giống như thị trưởng ở thị trấn Leca. Thế nên cậu đã chọn vài kiểm tra viên nhằm quản lý sự vụ cho thị trấn Leca và làng Amade cũng thuộc thị trấn. Các kiểm tra viên hiện tại khá có tiếng và chăm chỉ.

Ngoài ra, Vio cũng đang chú ý đến những bông hoa Leca, chúng chứa rất nhiều tinh chất ma thuật. Trước khi cậu chuyển đến đây, thị trấn Leca chả có thứ gì đáng để tự hào cả, thế nên Vio đã nghĩ ra một vài ý tưởng với hoa Leca. Chẳng hạn như sử dụng chúng làm mực vẽ vòng tròn phép và kẹo phục hồi nguồn ma thuật dự trữ của mọi người. Lợi nhuận chỉ mới bắt đầu tăng nhưng khi nó tăng cao lên, số tiền thừa sau thuế cũng sẽ nhiều hơn. Chính vì vậy, những người dân ngày càng chăm chỉ hơn.

“Cậu là một người cai trị tuyệt vời. Có gì sai khi tôi muốn phục vụ cho người như vậy?”

“Ừm, ta không có ý phỉ báng niềm tin của anh, nhưng nghe này. Dù ta yêu thị trấn này, nhưng đó là vì nó thuộc về ta, chỉ vậy. Lãnh chúa tiếp theo của vùng Lesserhain sẽ là anh trai ta, ta không thể rời khỏi nơi này. Ta không thể làm bất cứ điều gì. Chuyện không thể ngăn cản những việc sai trái của gia đình ta cũng chính là một tội lỗi.”

“Cậu bị ốm, vậy nên cậu không thể làm gì được. Thần chắc chắn sẽ hiểu.”

Vio thở dài. “Đúng là một kẻ cứng đầu. Dù sao ta cũng không cần một hiệp sĩ. Trong quãng thời gian này, anh đừng đeo kiếm theo. Ta không muốn nhìn thấy bất cứ cái nào ở trong dinh thự.” Cậu đứng dậy, từ bỏ khả năng giao tiếp với đối phương.

“Jill, đem bữa ăn lên phòng ta.”

“Tôi biết rồi.” Jill cung kính cúi đầu và trả lời. Vio gật đầu với ông rồi đi ra cửa.

“Tôi sẽ không bỏ cuộc, cậu Violant. Phải rồi, hãy cứ gọi tôi là Legi.”

“… Legi?” Mặc dù đã quyết định phớt lờ anh ta, nhưng Vio đột nhiên dừng lại. Cậu xoay người sang.

“Đúng!” Legion đáp với gương mặt mừng rỡ. Vio không có định gọi tên anh. Tuy nhiên, cậu phải thừa nhận rằng sự vui vẻ của Legion khiến anh trong giống một chú chó.

Legi, cái tên đó nghe quen quen. À, nhớ ra rồi. Nó xuất hiện trong “Nàng công chúa khiêu vũ cùng màn đêm”. Anh ta là tay hiệp sĩ có sức mạnh đến đáng kinh ngạc, và… Ồ, anh ta phục vụ dưới trướng anh Rupheus nhưng lại bị đối xử một cách khủng khiếp. Nhân vật chính, Night, sẽ kéo anh ta thoát khỏi địa ngục đó và sau đó bọn họ trở thành đồng đội.

Vio chưa bao giờ ngờ rằng Legion lại là nhân vật phụ có vai trò quan trọng trong “Nàng công chúa khiêu vũ cùng màn đêm” cho đến khi anh bảo cậu gọi bằng cái tên “Legi”. Vio cười khúc khích và nói, “Ta biết rồi, Legi, đúng không? Sau khi rời khỏi nơi này, anh nên đến nước Ruslan ở láng giềng. Cô công chúa ứng tuyển cho vị trí nữ hoàng có vẻ là một người rất tài năng và tuyệt vời. Ta chắc chắn cô ấy sẽ đối xử tốt với anh.”

“Hẳn cậu đang đùa. Tôi chỉ muốn phục vụ cho cậu Violant.”

Nhưng Vio chỉ vẫy tay trái và rời khỏi phòng.

Anh trai à, anh thậm chí còn tệ hơn cả trong truyện tranh nữa, ừm… Legion được cho là một nhân vật quan trọng trong cốt truyện nhưng anh lại đi sa thải anh ta.

Rupheus thật sự đã gây được ấn tượng với Vio, dù bằng một cách kỳ lạ.