Vị Ngọt Em Nơi Đầu Lưỡi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

275 6940

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

16 36

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

4 22

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

16 90

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

13 88

Toàn tập - Chương 02: Nền Ẩm Thực Của Đất Nước Ăn Thịt Người

Cân nhắc xem tag trước khi đọc truyện!

------------------

Tháng thứ mười, năm 486 theo lịch đế chế. Khi những tia nắng đầu tiên của buổi bình minh ló rạng trên nền trời đông, các đầu bếp cung đình đã thức dậy từ khi tiếng gà gáy vang vang bên các tẩm điện nơi hoàng cung.

Tất cả chúng tôi cùng thức dậy để đến phòng tắm dành riêng cho những người sống trong hoàng cung. Phòng tắm lớn cỡ nhà tắm công cộng ở Nhật Bản, với một bồn tắm nước nóng rộng, buồng xông hơi khô, bồn tắm nước lạnh và buồng nghỉ có thể dùng làm chỗ để thay quần áo.

Tắm chung dường như là một phong tục ở nơi đây. Ở bên ngoài người ta thường ba ngày mới tắm một lần, ở vương đô với lượng nước dùng dồi dào hơn thì giảm xuống còn hai. Dường như chỉ tầng lớp giàu có mới có thể tắm hàng ngày. Bên trong hoàng cung, chỉ các thành viên hoàng tộc được sở hữu phòng tắm riêng, trong khi các chức vụ như đầu bếp và y sĩ được yêu cầu phải sạch sẽ thì mới có đặc quyền được tắm hằng ngày.

Mặc lại quần áo sau khi ra khỏi bồn tắm, tôi dùng chiếc kẹp trắng hợp tông với bộ đồ đang mặc để kẹp mái tóc dài ngang vai của mình lên. Sau khi hoàn thành những gì cần làm cho ngày mới, tôi tiến đến nhà bếp hoàng gia ngay khi tiếng chuông buổi sáng vang lên khắp hoàng đô.

Nhà bếp hoàng gia có tám gian bếp tất thảy, được phụ trách bởi một Bếp trưởng, một Bếp phó cùng hai trăm phụ bếp. Riêng tôi thì được chỉ định nấu trong một gian bếp nhỏ, và chỉ có một mình.

Tôi bắt đầu từ việc kiểm tra nguyên liệu. Hôm nay tôi sẽ dùng dưa Shilda từ thị trấn Shilda nằm ở phía đông hoàng đô. Chúng được biết đến nhờ hương vị ngọt ngào cùng lớp vỏ cứng có thể ăn được. Có điều, vỏ của nó cần phải được phơi nắng rồi ngâm muối cho đến khi đủ mềm chứ không ăn vào chẳng khác gì nhai cỏ. Tôi hay thấy người ta bán một suất mười cái như thế này ngoài chợ. Thông thường thì dưa shilda được dùng làm món ăn kèm khi uống trà hoặc rượu, nhưng đôi khi xào với thịt, cá vẫn khá ngon.

Tôi xắt vỏ dưa thành các miếng dài, dẹt nhưng vẫn giữ đủ độ dày cho chúng. Sau đó, tôi đun chúng trong nước mắm cho đến khi chín hẳn rồi cho thêm một ít pho mát cùng dưa lam còn xanh vào để làm nước sốt.

“Chào anh, Kay.”

“A, chào em nhé.”

Ngay khi tôi vừa chuẩn bị xong điểm tâm thì đã thấy Aisa hé nhìn vào từ ngoài cửa. Tôi đã luôn làm bữa sáng cho Aisa như thế này suốt gần một năm qua. Ban đầu, nhỏ thường hay đợi tôi mang đến, nhưng theo thời gian Aisa đã tự mình đến lấy. Hôm nào Aisa dậy sớm như thế này thì cả hai đứa thường sẽ cùng ngồi ăn ở trong bếp.

“Cảm tạ vì bữa ăn.”

“Cảm tạ vì bữa ăn.”

Lúc đặt dĩa xuống bàn bếp, hai đứa ngồi đối diện nhau và cùng lẩm nhẩm câu ấy bằng tiếng Nhật. Kể từ lần thấy tôi nói như thế ở Asilia, Aisa đã bắt đầu học theo. Nhỏ thực sự thích điều này khi nghe tôi nói về cách bày tỏ lòng thành với thức ăn bằng câu đó. Kể từ ấy, không một bữa ăn nào Aisa không nói “cảm tạ vì bữa ăn” cả.

Aisa luôn nói câu đó với một vẻ chân thành hơn bao giờ hết. Nếu có ai đó thể hiện lòng biết ơn với thức ăn thì đó vốn chỉ là chuyện thường, nhưng riêng tôi thì lại thấy nó có phần giải tạo. Nó chẳng màng gì đến những người đã tạo ra và mang thức ăn lên; mà thức ăn thì nào có biết nói để mà đáp lại. Vậy nên, mỗi khi thấy Aisa tỏ ra chân thành như thế, tôi lại băn khoăn không biết có nên tiếp tục nói cái câu nói đó nữa hay không.

Tôi dùng đũa gỗ gặp một miếng ramen vỏ dưa rồi nhâm nhi với súp. Cơ thể tôi đang hấp thụ thứ còn sót lại từ những gì được bày biện trên bàn.

“Anh cứ nhìn em vậy thì xấu hổ lắm đó.”

“Anh xin lỗi.”

Tôi nhìn sang hướng khác khi còn đang mải ngẫm nghĩ. Nhắc đến ganzara, nhất là khi Aisa lại đang bày tỏ lòng thành với thức ăn như thế này, “cảm tạ vì bữa ăn” thực sự có phần mâu thuẫn.

“Cảm tạ vì bữa ăn.”

Vẫn như mọi khi, Aisa lại nói câu đó bằng ngôn ngữ nơi đây trước khi đặt đũa xuống.

Người ta kể rằng, vào năm thứ 39 theo lịch đế chế, một cậu bé mang vị máu ngon ngọt hơn bất cứ thứ gì trên đời đã xuất hiện ở Alisia. Sau sự kiện đó, những đứa trẻ như thế thỉnh thoảng lại được sinh ra tại Alisia. Và rồi về sau chúng được gọi là những sakla, một từ cổ để nói về hương vị, và được coi là phước lành của thần linh.

Aisa là sakla thứ ba trăm ba mươi trong lịch sử đế chế. Cô nàng chào đời sau sakla trước đó là Yuan tận ba mươi năm. Số phận của người con gái ấy là bị mổ xẻ và trở thành thức ăn trên bàn tiệc một khi đã “chín muồi”. Và em mong muốn tôi sẽ là người đảm nhiệm việc nấu chín thân xác mình khi thời khắc ấy đến. Dĩ nhiên, cho đến tận ngày hôm nay tôi vẫn chưa đưa ra câu trả lời rõ ràng nào. Dù cho Aisa đã luôn cố thuyết phục tôi suốt gần một năm qua.

***

“Em muốn anh... nấu em sao...?”

“Đúng rồi đó.”

Trở lại với bữa tiệc ngày hôm ấy, khi tôi vừa mới hiểu được ý nghĩa thực sự của một sakla và lắng nghe Aisa đang vừa nói vừa cười rạng rỡ:

“Hãy trở thành đầu bếp sakla cho riêng em, khi em chín muồi nhé.”

“Em làm sao cơ chứ... Đúng hơn thì thì nào em chín muồi cơ chứ? Đừng nó là em đã...”

Aisa lắc đầu phủ nhận.

“Chúng ta luôn kiểm tra máu theo định kỳ. Hầu hết các sakla trước đó đều chín muồi khi mười sáu... Tiểu thư Aisa vẫn còn ba năm nữa,” Hagan giảng giải.

Tôi nhận ra Aisa vẫn còn một khoảng thời gian nữa để sống, nhưng điều đó chẳng khiến tôi thấy vui vẻ chút nào.

“Tức là... em ấy vẫn sẽ chết... không đâu nhỉ?”

Em gật đầu trước câu hỏi quá đỗi hiển nhiên ấy.

“Nhưng đó sẽ là một cái chết đầy cao quý. Em sẽ để mọi người thưởng thức hương vị nơi em trước khi tiến bước đến chốn Thần linh cư ngụ.”

“Sakla là đặc ân được thiên đường ban tặng. Việc thưởng thức hương vị tuyệt vời đó chính là thể hiện lòng biết ơn đối với Chúa trời.”

Hagan nói như thể đang giải thích về một sự hi sinh gì đó. Nhưng quan điểm đó thật trái ngược, khi mà bọn họ là kẻ được nhận được ân sủng của Chúa trời chứ nào phải người dâng hiến. Người ta có thể tôn vinh cái việc này bao nhiêu tùy thích, vì cuối cùng người chết nào có phải là họ.

“Em đã mang ý định này kể từ sau ngày thưởng thức món ăn anh nấu rồi. Phải thừa nhận là các món ông Hagan làm rất ngon, nhưng em không nghĩ còn người nào khác phù hợp hơn để làm sakla cho em hơn Kay cả.”

Aisa, người quyết định hy sinh, nhìn tôi với ánh mắt đầy hy vọng và mong chờ. Dường như em ấy chẳng thiết sợ cái chết một chút nào cả.

“Em không thể làm gì nếu anh trở về thế giới cũ trước khi em kịp chín muồi. Nhưng em chắc rằng anh sẽ ở lại với em cho đến lúc đó...”

“Em đang nói cái quái gì vậy hả?” Tôi bất ngờ quát lên.

Làn sóng im lặng dần lan ra khắp đại sảnh. Aisa và công chúa thì tỏ ra ngơ ngác, trong khi Hagan cùng đức vua thì trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt dữ tợn.

“Anh không muốn nấu em sao, Kay?”

“Đó không phải là vấn đề ở đây, em hiểu chứ?”

Tôi nắm lấy đôi tay gầy của Aisa và tiếp tục với giọng giận dữ:

“Em sẽ chết vào năm mười sáu đó! Em biết chuyện này mà, đúng không!?”

“Nhưng... mọi người ăn em để đền đáp lại Chúa...”

“Thế tại sao em không sống một đời riêng em rồi chết khi già đi?”

“Em không thể làm thế. Mọi người cần ăn em ngay khi chín muồi, nếu không em sẽ không còn thơm ngon nữa.”

Dường như lý do mà tôi đặt ra chẳng hề có một chút cân lượng nào đối với em ấy cả.

“Biết giữ mồm giữ miệng đi! Sao ngươi dám vô lễ với một sakla hả?” Isela quát lên, những lời đầu tiên cô ấy dành cho tôi chỉ toàn là căm phẫn và khinh bỉ.

“Tôi đang vô lễ cơ à? Bộ cô tưởng đây là lúc để bận tâm đến mấy chuyện đấy hả?”

Tôi cũng đáp trả lại với sự thù ghét tương tự và trừng mắt nhìn công chúa.

“Bộ các người thực sự vui sướng khi mổ xẻ và ăn tươi nuốt sống cô bé chỉ vì cái thứ được Chúa trời đó sao!? Mẹ kiếp, cô ấy không phải là gia súc!! Cái thứ phong tục gì mà...”

“Coi chừng cái miệng nhà ngươi! Clear!”

“Kay!”

Giọng nói phẫn nộ của Hagan lấn át hoàn toàn tiếng thét lặng câm nơi Aisa.

Tôi quay lại theo phản xạ, và một âm thanh bất chợt vang lên giữa đại sảnh đang lặng thinh.

Bàn tay Aisa run run, còn tôi thì dần cảm nhận được gì đó trên má mình. Phải mất giây lát tôi mới nhận ra là mình vừa bị tát.

“Aisa...”

Aisa nhìn thẳng vào khuôn mặt chết lặng của tôi khi mà hai hàng nước mắt đầy phẫn uất và cay đắng đang lăn dài trên má em.

“Sao anh lại có thể nói ra những điều như thế?”

“Bởi vì... Aisa, em sẽ chết...”

“Tại sao anh không chịu hiểu rằng có thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống của tôi!? Anh muốn giễu cợt Chúa trời và bao nhiêu người ở đây sao!? Nếu anh không muốn nấu tôi thì cũng được thôi, nhưng việc này là vì...”

Tôi chẳng tài nào thốt nên lời trước những giọt nước mắt phẫn uất của em. Lửa giận thiêu đốt tôi cũng đã bị dập tắt sau cái tát ấy mất rồi.

“Thôi đủ rồi. Tôi đi đây...”

Nói xong, em quay lưng lại với chúng tôi và rời khỏi đại sảnh.

“Aisa!”

“Đủ rồi đấy, Clear!”

Đức vua đã ngăn tôi đuổi theo em chỉ bằng một lời nhẹ nhàng. Ngay khi nghe thấy giọng nói của ngài, tôi mới chợt nhận ra mình đã quá nhiều lời.

Không ổn rồi. Mình đang làm cái gì thế này?

Tôi tự hỏi bằng cách nào mà bản thân lại dám hành xử như thế trước mặt người đàn ông đã khiến mình lúng túng đến mức cắn phải lưỡi chẳng biết bao nhiêu lần.

“Bây giờ đuổi theo con bé thì có làm được gì không?”

Khi mồ hôi lạnh đang túa ra khắp người, tôi chợt chạm phải ánh mắt dịu dàng đến mức đáng sợ của đức vua.

“Đáng lẽ mọi thứ đã có thể diễn ra tốt đẹp hơn. Là lỗi của ta.”

Lời nói của ông ấy không hề chứa đựng một chút thù ghét hay trách móc gì cả. Ông ấy chỉ đang cố nói lời xin lỗi và làm cho tôi bình tĩnh trở lại. Thái độ của ông ấy khiến tôi kinh ngạc đến mức chẳng thể thốt ra thành lời.

***

“Tiểu thư Aisa đã có lệnh không cho anh vào.”

“... Tôi hiểu rồi.”

Tôi đã tìm đến phòng của Aisa để xin lỗi vì những gì đã nói, nhưng lại bị cô hầu gái đứng ngoài cửa ngăn lại. Chẳng biết phải làm sao, tôi đành tìm đến một nơi khác.

Giờ thì khi đã bình tĩnh trở lại, tôi mới nhận ra cơn nóng giận của mình tệ hại đến chừng nào. Xoa xoa bên má bị tát, tôi cố vắt óc nghĩ cách khắc phục những gì mình đã gây ra.

Tại sao anh không chịu hiểu rằng có thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống của tôi!? Anh muốn giễu cợt Chúa trời và bao nhiêu người ở đây sao!?

Aisa không hề sai. Bởi em thấy rằng việc bản thân bị ăn thịt là một điều may mắn tột cùng, còn tôi là kẻ độc đoán đã vội vã phủ nhận và chà đạp lên niềm tin ấy.

Từ khi còn ở Trái Đất, tôi đã hiểu, không… Đúng hơn là tôi luôn biết việc áp đặt quan điểm của ai đó lên người khác là một điều tối kỵ, kể cả việc chỉ trích quan điểm của họ dù cho bản thân có không đồng tình. Vậy mà tôi lại phạm phải cả hai. Xem ra, tôi vẫn chỉ là một thằng ích kỷ như từ trước đến nay mà thôi.

Giờ thì tôi đã làm tổn thương Aisa. Tôi làm cho em phải khóc. Và điều đó thật là tệ hại.

Nhưng, dù có nói gì đi chăng nữa thì tôi vẫn chẳng biết phải làm sao với cái phong tục sakla này.

Nếu chuyện tương tự xảy ra với tôi trên Trái Đất thì tôi sẽ tôn trọng nó và không làm gì để đối phương phải chịu tổn thương, dù cho bản thân có không đồng tình. Tôi cũng đã định làm thế sau khi đến thế giới này.

Nhưng, chiếu theo quan điểm đó, tôi không biết phải làm sao để đối diện với cái chết của Aisa cả. Vừa ngẫm nghĩ về điều đó, tôi vừa lê từng bước chân nặng trĩu về phía tòa dinh thự.

Cốc Cốc!

Khi bước đến hành lang, tôi chợt nghe có tiếng gõ cửa. Ai đó đang đứng trước cửa nhà tôi.

Hiện lên dưới ánh đuốc lập lòe là thân hình mảnh mai mang một vẻ đẹp thơ ngây và mái tóc đỏ được thừa hưởng từ người cha.

“Công chúa...”

“Kay Clear...”

Ngay khi nhìn thấy tôi, Isela liền để lộ rõ vẻ khó chịu cùng với sự thù ghét trong ánh mắt.

***

Tôi cùng Isela và hai hầu gái của cô ấy cùng tiến lên tầng mái của dinh thự.

Khung cảnh hoàng đô trong một đêm trăng quả thật quá mỹ miều. Tầng mái khá gần tường thành nên nó là nơi thích hợp để chiêm ngưỡng hoàng đô, hoặc là nhâm nhi chút rượu khi ngắm sao cũng không tệ. Đó là chốn yêu thích của tôi nơi hoàng cung này, nhưng giờ đây lại quá ngột ngạt dưới bầu không khi căng thẳng này.

“Công chúa, mong người thứ lỗi cho những gì tôi đã nói...”

“Tốt hơn là ngươi nên làm thế. Nếu là ta thì nhà ngươi đã bị tống vào ngục rồi.”

Isela cắt ngang lời xin lỗi của tôi và nói mà không buồn liếc mắt. Cô ấy nói phải. Bởi tôi đã xúc phạm báu vật quốc gia và cả các thành viên hoàng thất. Tôi còn có thể lành lặn đến lúc này thì đúng là một phép màu thật.

Tim tôi suýt đã ngừng đập khi nhìn thấy ba bóng đen đứng trước cửa nhà mình khi nãy. Tôi cứ tưởng đó là binh lính đến để bắt mình. Dựa theo lời lẽ của Isela, tôi cho rằng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, và chợt cảm thấy bản thân như một tên tội nhân vừa được ân xá.

“Aisa đã đến phòng ta.”

“Hở?”

Isela khiến tôi bất ngờ với câu nói đó.

“Cậu ấy đã khóc đến mệt lả đi, và giờ thì ngủ rồi. Ta đến đây sau khi đưa cậu ấy về phòng.”

Vậy ra Aisa đã ở phòng Isela khi tôi tìm đến chỗ em ấy lúc đó.

“Cậu ấy... Cậu ấy đã khóc kể từ lúc rời khỏi bữa tối vì nhà ngươi đó.”

Isela quay sang nhìn tôi với một ánh mắt dữ dội.

“Sao ngươi có thể làm vậy? Sao ngươi có thể làm cho người con gái đã đợi chờ ngươi bấy lâu nay phải khóc? Cậu ấy thậm chí... còn cứu mạng ngươi và cho ngươi uống máu của mình nữa đó!”

Tôi nhận lấy toàn bộ những lời chỉ trích của cô ấy. Tôi không có quyền phản đối hay bào chữa cho những gì đã gây ra.

“Tôi đã sai khi nói vậy với em ấy. Tôi không nên phủ nhận lẽ sống tàn nhẫn ấy của Aisa mới phải.”

“Đúng vậy.”

“Nhưng... điều đó không có nghĩa là tôi đồng tình.”

Isela thoáng cau mày trước khi tôi nói tiếp:

“Hiện tại, tôi chẳng tài nào chấp nhận được việc Aisa sẽ bị ăn thịt. Tôi chắc rằng vẫn còn cách nào đó để em ấy tiếp tục sống tiếp một cuộc đời của riêng mình. Tôi muốn được thấy em ấy bước đi trên con đường ấy.”

Tôi thấy mình cần phải đưa ra nhận định của riêng mình về chuyện đó, dù cho việc đó có khiến người khác nghĩ rằng tôi chẳng hề mảy may gì về những gì đã nói.

Tôi không thể chấp nhận hay tôn vinh việc Aisa chết như một sakla được.

Một thoáng tĩnh lặng bao trùm lên toàn bộ tầng mái. Và những lời nói tiếp theo, thoát ra từ đôi môi Isela như một cơn gió biển nhẹ nhàng.

“Vậy ra ngươi vẫn khăng khăng phủ nhận sự tồn tại của một sakla? Ngươi vẫn muốn phủ nhận sự tồn tại của Aisa, có phải không?”

“... Đó là khi nó liên quan đến cuộc sống của một sakla. Nhưng tôi tin Aisa với tư cách là một con người, em ấy xứng đáng có một cuộc sống bình thường.”

Vẻ mặt lạnh nhạt của Isela giờ lại đã trở nên lạnh lùng hơn.

“Thật chẳng hiểu tại sao cha và Aisa lại chấp nhận tên đàn ông này nữa?”

Để lại những lời nói thẳng thừng đó, Isela đảo mắt và lướt qua tôi cùng hai hầu gái để tiến xuống cầu thang.

“Công chúa...”

“Cha ta sẽ không miễn nhiệm vai trò đầu bếp cung đình của ngươi đâu.”

“Sao lại...”

“Nhưng hiện tại ông ấy sẽ tạm gác lại việc tiến cử ngươi cho vị trí người chuẩn bị sakla. Ông ấy cử ta đến để nói cho ngươi biết rằng cha ta muốn mọi thứ được tiếp tục như đã định.”

Sự kinh ngạc bao trùm lấy tôi khi phân vân không biết đức vua kỳ vọng vào mình đến mức nào. Đúng hơn là, ông ta hào hứng với ẩm thực Trái Đất đến mức nào cơ chứ. Xem ra, địa vị của tôi đã được cứu vì bản thân là một kẻ đến từ thế giới khác. Điều này chợt khiến tôi cảm thấy e ngại.

“Ngươi có muốn phản đối gì không, Kay Clear? Hay ngươi sẽ chấp nhận yêu cầu của đức vua và tiếp tục làm việc theo phong tục mà ngươi phê phán?”

Cô ấy rõ ràng đang khiêu khích tôi. Có lẽ cô ấy muốn tôi khước từ yêu cầu này và rời khỏi hoàng cung. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì tâm can tôi cũng đã có sự lựa chọn riêng.

“Vâng, kẻ hèn mọn này xin chấp nhận nhiệm vụ ấy. Hãy nói với đức vua rằng, tôi rất biết ơn vì lòng bao dung của người.”

“... Ta hiểu rồi.”

Isela chẳng ngạc nhiên gì trước câu trả lời của tôi và gật đồng với một vẻ khó chịu.

“Ta sẽ không phiền chuyển lời thay ngươi. Nhưng ngươi cần phải đích thân đi xin lỗi Aisa.”

“Đó vốn là ý định của tôi...”

Đó là những lời cuối cùng của chúng tôi trong đêm đó. Isela đã rời khỏi tầng mái cùng với những hầu gái của cô ấy.

Từ đầu tôi đã biết, nhưng sau đêm đó, tôi mới thực sự tin rằng Isela căm ghét mình. Cô ấy đã luôn tỏ ra như thế, kể từ lần đầu thấy nhau trong đại sảnh. Tôi tự hỏi vì điều gì mà cô ấy lại ghét tôi đến thế.

***

“... Cho anh xin lỗi vì chuyện hôm trước, Aisa.”

Như đã hứa với Isela, tôi tìm đến phòng của Aisa và cúi đầu tạ tội với em ấy. Tôi đã không ngờ rằng cô hầu gái hôm qua lại cho tôi bước vào như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Đừng có mà tưởng đem thức ăn đến là mua chuộc được tôi nhé.”

Aisa ngước lên rồi tuyên bố như vậy ngay khi nhìn thấy khay thức ăn phía sau tôi. Hôm nay, tôi đã yêu cầu Hagan để mình được làm bữa trưa cho em. Dù Aisa không tỏ ra tức giận như tối qua, nhưng mắt em ấy vẫn còn đỏ và sưng húp. Điều này thật khiến tôi không khỏi áy náy.

“Không phải đâu, anh chỉ thay Hagan làm bữa trưa cho em thôi.”

“Đó là... công việc của người chuẩn bị sakla. Chẳng phải là anh không muốn sao, Kay?”

“... Phải.”

Tôi liền nhận thấy cơ thể em khẽ run lên trước cái gật đầu của tôi.

“Anh không muốn em phải chết, Aisa. Anh không thể để em trở thành thức ăn cho kẻ khác.”

Đúng như Isela đã nói, tôi là một tên ích kỷ. Tôi không thể chấp nhận việc Aisa chết như một sakla. Tôi không thể chịu đựng được cái viễn cảnh em ấy bị giết hại rồi bị những kẻ khác nuốt chửng, dù cho điều đó là lẽ thường ở thế giới này.

“Vậy sao anh lại làm bữa trưa cho tôi?”

“Anh biết mình không có tư cách để nói điều này, nhưng... anh muốn suy nghĩ về việc đó. Cho đến khi em chín muồi... Anh sẽ suy xét về việc đảm nhiệm vai trò của người chuẩn bị sakla. Anh đã cầu xin đức vua và Hagan để được nấu ăn cho em từ nay cho đến lúc đó, và được có thể trò chuyện thế này cùng em mỗi ngày. Anh mong rằng em sẽ không cảm thấy phiền lòng vì việc này.”

Đó là một yêu cầu quá ích kỷ của tôi, nhưng Hagan và Shayde đều đã đồng thuận với một vài điều kiện. Họ thực sự đã quá bao dung với kẻ đã gây nên vụ ồn ào tối qua.

“Aisa... anh không mong rằng em sẽ tha thứ, nhưng em có thể ăn bữa trưa anh làm được không?”

Tôi thừa biết là mình đã đòi hỏi quá nhiều.

Aisa thoáng lặng im khi nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Kay à, em cũng...”

Ẽo~ Ọt~

Cuối cùng, khi em ấy đã chịu cất lời thì một âm thanh chợt cắt ngang cuộc trò chuyện. Mặt Aisa đỏ bừng vì xấu hổ.

“Em sao vậy, Aisa?”

“... Không có gì. Em sẽ ăn.”

Và rồi em quay đi khi lẩm bẩm gì đó mà tôi chẳng nghe được. Tôi liền bưng khay thức ăn đến cạnh em. Bữa trưa hôm nay gồm có bánh mì trắng vân lục và một bát súp.

“Súp gì vậy? Em chưa thấy bao giờ luôn.”

Aisa liếc trộm bát súp rồi hỏi. Đôi mắt em ánh lên sự tò mò khôn tả.

“Đó gọi là cà ri, ở thế giới của anh người ta làm ra nó bằng cách trộn nhiều loại gia vị lại. Còn anh thì nấu nó từ mấy nguyên liệu tìm được ở hoàng đô.”

Đó là một biến thể rất hợp để dùng với bánh mì. Bát súp này được làm từ đủ loại nguyên nhiệu mang vô vàn màu sắc: dưa hồng ngọc, vỏ lam của một loại khoai tây độc đáo, nấm lục, lòng đỏ cùng lòng trắng trứng. Cuối cùng là thịt xương để bổ sung thêm dưỡng chất. Aisa do dự đưa thìa cà ri phiên bản thử nghiệm của tôi lên môi.

“Thế nào?”

“Ngon lắm ạ!”

“Thật sao?”

Thật nhẹ nhõm làm sao. Tôi đã cố gắng nêm gia vị vừa phải để em ấy không thấy quá đặm vị.

“Vậy, anh sẽ tiếp tục nấu các món ăn ở thế giới của anh cho em chứ, Kay?”

“Chắc chắn rồi.”

Lựa chọn duy nhất của tôi với tư cách là một kẻ ngoại lai, Kay Clear, chính là chấp nhận số phận và trở thành đầu bếp của em trong vài năm tới.

“Khi nấu em mà anh làm thêm món cà ri này thì chắc là tuyệt lắm đó.”

“Nếu anh nấu em thì sẽ là...”

***

Đây là tháng đầu tiên của năm thứ 486 theo lịch đế chế. Đã đến lúc bắt tay vào thực hiện nhiệm vụ đầu tiên mà đức vua ban cho tôi.

“Sao nào? Trông ổn chứ?”

Trước khi ra ngoài, Aisa tạo dáng trước mặt tôi rồi hỏi về trang phục em đang mặc.

Thứ em đang mặc có phần dưới màu lục, loe rộng như một chiếc váy, cùng với đó là chiếc khăn choàng mỏng nhìn như áo choàng ponsô. Còn chân em thì đi một đôi xăng đan làm từ vỏ cây. Ở thời đại này, tôi chẳng tài nào phân biệt được đâu là sành điệu và như thế nào là xuề xòa nữa, nhưng Aisa đã cho tôi thấy cái đẹp.

“Em thế này trông đẹp lắm.”

“Vâng, trang phục rất hợp với người, thưa tiểu thư Aisa.”

Cô gái mặc quân phục hoàng triều đứng cạnh tôi là Atema, cất lời khen ngợi Aisa. Vẻ mặt cô ấy lạnh như băng, nhưng lời nói thì rõ ràng có sự phấn khích. Cô ấy vừa là hầu cận và cũng là bạn đồng niên với Aisa. Khuôn mặt phi giới tính cùng mái tóc ngắn cũi ấy thường khiến người khác nhầm tưởng Atema là con trai, nhưng cô ấy thực sự am hiểu thời trang và mọi thứ liên quan đến trang phục nơi hoàng đô. Bởi chính cô ấy là người đã chọn chiếc váy đó cho Aisa mà.

“E he he, vậy thì đi thôi nhỉ, Kay, Atema?”

Để rời khỏi hoàng cung, chúng tôi sẽ đi qua cổng đông hay còn gọi là Cổng Bạch Xà. Trên con đường dẫn vào cùng điện, những tòa nhà hùng vĩ mọc lên san sát ở hai bên. Trước khung cảnh đó, Aisa dường như chẳng thể kiềm được những thanh âm đầy cảm thán ấy.

Đường phố sạch đẹp đến mức cả đám cứ ngỡ là đang ở trung tâm hoàng đô vậy. Thế nhưng, đó vốn không phải điều khiến cho Aisa tỏ ra hứng khởi.

Có lý do cho cuộc dạo chơi hôm nay; là do cuộc trò chuyện của hai đứa trên bàn ăn vào tối qua:

“Ngày mai cháu định sẽ đi chợ để mua ít nguyên liệu,” tôi nói vậy vào tối qua khi nhờ Hagan chuẩn bị bữa trưa cho Aisa thay mình.

Nhưng trước khi tôi kịp nhờ vả ông ấy thì Aisa đã xen ngang và đòi đi theo. Tôi cứ nghĩ là em muốn đi mua gì đó, nhưng xem ra Aisa chỉ là muốn ra ngoài thôi.

Cuộc sống trong cung của Aisa cứ như là bị giam lỏng vậy, mặc dù sự thật thì chẳng phải thế. Nhưng rõ ràng là em ấy chẳng mấy khi đi đến đâu đó bên ngoài cung điện cả. Tôi đã nghĩ rằng em sẽ chẳng thấy buồn chán gì vì có thể tự do dạo trong vườn, các sân chơi và cả thư viện. Nhưng chắc đó cũng là lý do khiến em muốn được ngắm nhìn cảnh vật ngoài này.

Vì hầu gái trưởng đã đồng ý, nên hôm nay Aisa đã được phép ra ngoài cùng tôi, với Atema đi theo để bảo vệ. Đó là lý do sáng nay em lại tỏ ra hí hửng đến như vậy.

Aisa vừa ngâm nga vừa nhảy chân sáo trên con đường nhỏ. Bộ váy em đang mặc hoàn toàn khác biệt với khi ở Alisia hay bất kỳ buổi tiệc nào. Có thể thấy trong lòng em đang vui vẻ đến chừng nào.

Chúng tôi tiếp bước trên con phố cho đến khi Aisa đột nhiên dừng lại. Đôi môi em mấp máy khi nhìn về hướng ấy. Có một đôi nam nữ đang rảo bước trên con đường phía trước.

“Aisa...”

“Chúng ta cần rẽ trái, thưa ngài Clear.”

“Hở, ờ được.”

Nghe Atema cảnh báo, tôi liền lấy bản đồ mình mang theo ra xem. Chúng tôi sẽ đến chợ nhanh hơn nếu đi thẳng, nhưng hẳn vì sẽ đi qua khu vực không an toàn nên Atema đã yêu cầu đi đường khác.

Sau khi rẽ trái và đi bộ tầm mười phút, chúng tôi đã đến cổng chợ. Đó là một cổng chào mái vòm cũ kỹ với cấu trúc khá ấn tượng để đón chào khách vào chợ.

Hoàng đô được chia làm bảy khối khổng lồ, mỗi khối đều có chợ riêng. Cổng chợ này được cựu vương Aheed tạo dựng và có tuổi đời lớn nhất trong tất thảy.

“Thượng tôn đất trời và biển cả.”

Những lời chữ Aheed khắc trên cổng chào sau hàng trăm năm đối chọi với phong hóa, giờ đây thật khó đọc.

Chúng tôi băng qua cổng chào và bước tiếp trên con đường lát gạch.

“Dưa shilda đổi akache đây!”

“Ba mươi akache cho một con cá trê đây! Quý bà đây vừa nói gì à?”

“Thằn lằn đỏ chiên đây! Ai cần thằn lằn đỏ chiên không nào?”

Con phố dài rộng tấp nập người mua, trong khi các chủ sạp thì thi nhau hét giá.

Khu chợ được lập ở ngã tư này được chia thành bốn khu vực chính: Nơi chúng tôi đang xem hàng là hai trong số đó, nơi bày bán đủ loại hàng hóa liên quan đến đồ dùng lặt vặt. Chúng được xếp thành một đường thẳng kéo dài cả cây số, cắt ngang qua toàn bộ khu chợ. Nhiều cửa hàng bày bán các loại hàng hóa khác cũng mọc đầy ở cả hai bên.

“Em không hề biết là có khu chợ lớn đến thế này...”

Aisa cũng bị choáng ngợp như tôi bởi đây là lần đầu đến đây.

Tôi đã từng lẽo đẽo theo sau Aisa khi em dẫn tôi đi tham quan chợ Asilia. Đó là tại sao lúc này dù tôi chỉ là một tên ngoại lai nhưng lại cảm thấy bản thân như là tiền bối của em ấy khi ở đây.

“Lần này để anh dẫn em đi, mà thật ra thì anh cũng không rành chỗ này lắm đâu.”

“Đồng ý nè.”

Với một vẻ thích thú, Aisa nắm lấy tay tôi và rồi cả ba đứa hòa vào khu chợ sầm uất.

Nông sản, hải sản, thịt, các loại sản phẩm từ sữa, gia vị, hương liệu rồi cả những món ăn hấp dẫn, đồ ăn vặt, rượu và mấy thứ đồ xa xỉ… Khi nhìn Aisa thích thú như vậy, tôi mới nhận ra niềm phấn khích trong mình khi được dạo trong một khu chợ đầy ắp hàng hóa vẫn chẳng hề thay đổi, dù cả hai có ở nơi đâu.

Khi chúng tôi đến sạp của một ngư dân đầy ắp hàng, Aisa tiến đến gần rồi dán mắt vào lũ cá với một ánh nhìn thích thú. Đấy cũng là điểm đến đầu tiên của em.

Aisa bị thu hút bởi một con bạch tuộc, một trong những món em yêu thích. Khi nhìn thấy nó, em cố chạm vào xúc tu và đầu nó một cách rụt rè. Tôi đã đợi xem Aisa chạm vào nó, nhưng khi thấy lão chủ sạp cứ nhìn lom lom mãi nên tôi đành kéo em sang chỗ khác.

“Anh đi mua gì vậy, Kay?”

“Anh đi gom một đống nguyên liệu để trữ trong nhà bếp ấy mà.”

“Anh hay đi mua hàng dự trữ lắm hả?”

“Cũng không hẳn.”

Nhà bếp hoàng cung vốn có thỏa thuận với nhiều thương gia cung cấp trực tiếp nguyên liệu cần thiết. Hi hữu mới phải lập thỏa thuận mới, nhưng đó vốn không phải là việc dành cho một đầu bếp bình thường như tôi.

“Hôm nay anh đến để tìm thứ mà chỉ mỗi anh mới biết mua.”

“Chỉ mỗi anh biết mua thôi á...? À, là cà ri chứ gì?”

“À ha, em nhắc anh mới nhớ đó... Cơ mà, hôm nay...”

Tôi dừng chân trước một cửa hàng bán các loại đậu. Mấy thùng hàng ngoài cửa bày đủ loại đậu mang màu sắc khác nhau. Có thể cửa hàng sẽ có loại đậu mà tôi cần. Có đủ loại từ đậu khô được thu hoạch ở những trang trại gần nhất, cho đến đậu được ngâm và tẩm sẵn.

Hagan đã nói với tôi rằng nhà bếp hoàng cung đã thỏa thuận với họ, và đây chính là cửa hàng đậu tốt nhất chốn hoàng đô này. Và đúng thực là cửa hàng có đủ loại đậu mà tôi chưa từng thấy trong hoàng cung.

Để cho Aisa cứ nhìn lom lom vào phía bên trong cửa hàng, tôi đi xem qua mấy bao đậu. Dừng lại trước một bao, tôi gọi người bán.

“Tôi có thể xem qua chứ?”

“Đậu nho miền đông à? Tất nhiên rồi!”

Tôi đợi người bán hàng đổ đầy đậu nho miền đông vào một túi nhỏ để kiểm tra chất lượng. Hạt đậu tròn, nhỏ và mang kết cấu vỏ tinh tế. Tôi cũng thử kiểm tra hương vị của chúng, nhưng cố lắm mới không đưa lên miệng cắn thử.

“Giống hệt luôn... Mình gặp may rồi.”

“Giống cái gì cơ? Nói cho em nghe đi.”

Nhìn Aisa đang rối rít hết cả lên, tôi chỉ biết cười khổ.

“Chúng giống như đậu nành ở thế giới cũ của anh. Anh vào chợ để tìm chúng.”

“Đậu nành à...”

Để hoàn thành mệnh lệnh chia sẻ văn hóa ẩm thực của Trái Đất với thế giới này mà Shayde bệ hạ đã giao phó thì việc tìm ra đậu nành là một bước tiến quan trọng.

Tôi mua cả bao với giá bảy mươi akache. Một trăm akache đổi một tupa, mà chi phí bình quân một năm ở thủ đô chỉ tốn một nghìn tupa. Vậy, bảy mươi akache cho mười lăm cân đậu xem ra khá rẻ. Cơ mà, đấy là tôi nghĩ vậy chứ với Hagan thì lại khác. Lão mắng tôi té tát sau khi nghe báo giá luôn.

“Anh định nấu gì với đống đậu này vậy?”

“Anh có thể dùng chúng để nấu mấy món cần đậu nè, nhưng để làm gia vị thì thích hơn. Mà Aisa cứ đợi đi, từ từ rồi em sẽ biết thôi.”

Những gì cần mua đã mua xong, vậy nên chúng tôi dành phần thời gian còn lại để đi dạo loanh quanh. Aisa tỏ ra rất thích thú trước mấy cửa hàng mà chúng tôi dạo qua. Cứ mỗi khi đi ngang một cửa hàng gia vị là em lại reo lên, có khi ở đây có nguyên liệu để làm cà ri đó. Và mỗi khi đi ngang qua một cửa hàng trà ngoại, Aisa sẽ lại phân vân xem có nên mua một ít để làm quà cho Isela không.

Vác túi đậu nặng được một lúc, chúng tôi quyết định tạm nghỉ chân ở ngã tư trung tâm chợ. Và thật may mắn làm sao, chỗ này cứ như một công viên thu nhỏ vậy. Có quá trời các quầy hàng, cửa hàng bán đồ ăn vặt cho người đi bộ ở đây luôn. Ba đứa chúng tôi ghé vào một cửa hàng bán đồ ăn vặt và gọi món.

“Tuy không phải là mệnh lệnh gì, nhưng hãy để tôi trả cho quý cô Aisa đây.”

“Được rồi. Nhưng đừng để hầu gái trưởng biết nhé.”

Tôi quay sang thuyết phục Atema và khéo léo đề nghị trả tiền thay cho Aisa. Tốn mười bốn akache cho cả ba. Chúng tôi gọi đồ ăn vặt làm từ dưa shilda. Nó trông như mì nâu trộn nước sốt đặc chiết ra từ dưa luộc vậy. Món này làm tôi nhớ đến một mì ống ở Trái Đất quá đi mất.

“Ở đây chỉ có dưa shilda thôi. Nhưng như vậy lại ngon hơn theo kiểu khác nhỉ?” Cô chủ cửa hàng nói khi đặt dĩa lên bàn với một nụ cười mến khách.

Suýt nữa thì tôi đã bảo cô ấy đừng có gọt bỏ vỏ dưa đi, nhưng vậy thì bất lịch sự quá.

Sợi dưa dai, ngọt kết hợp với vị mặn nhè nhẹ tạo nên một hương vị hài hòa. Hạt dưa đã được ngâm mềm, băm nhuyễn và rắc đều bên trên để lại dư vị đắng, nhưng lại rất tuyệt vời.

“Ngon quá! Cậu từng ăn thử thứ gì như vầy chưa, Aty?”

“Đây là lần đầu em được nếm thử ạ.”

“Gần đây chồng tôi mới tìm ra công thức này. Hãy thử thêm một suất nữa nếu thích nhé,” cô chủ cửa hàng vừa cười vừa khoe.

Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Aisa và Atema, tôi thấy mình đã đúng khi chọn vào đây. Trên đường về, Aisa phải ghé vào nhà vệ sinh, và hai chúng tôi đành đứng đợi.

“Cảm ơn cô vì hôm nay.”

“Ý ngài là sao?”

Tôi bày tỏ lòng thành với Atema, người đang tròn mắt nhìn tôi trong kinh ngạc.

“Những gì tôi làm chỉ là đi theo ngài và tiểu thư Aisa... Thậm chí ngài còn đãi tôi đồ ăn vặt. Tôi chẳng làm gì để đáng được cảm ơn cả.”

“Tôi không nghĩ Aisa sẽ vui vẻ thế này nếu như cô không đi cùng em ấy. Xin cảm ơn vì điều đó.”

Được nhìn thấy một Aisa hồn nhiên vui tươi như khi còn ở Alisia chính là điều tuyệt vời nhất.

“Ý tôi là, cô biết rồi đấy... sau những gì tôi đã nói...”

Người ngăn tôi vào phòng Aisa đêm ấy chính là Atema. Mặc dù cô ấy không trách móc tôi như Isela, nhưng phong thái uy nghiêm khiến ánh nhìn của cô nàng thực sự là lạnh lùng kinh khủng.

“Ưu tiên hàng đầu của tôi là hạnh phúc của tiểu thư Aisa... và cả...”

Lặng im giây lát, Atema tiếp tục với một câu nói đầy bất ngờ:

“Tôi hiểu cảm xúc của ngài Kay tối hôm đó.”

“Cô... hiểu sao?”

“Vâng.”

Cảm giác không thể chấp nhận việc Aisa như một sakla - Đây là lần đầu tiên ai đó nói ra nỗi lòng của tôi kể từ khi đến thế giới này.

“Tôi sinh ra ở vương quốc láng giềng, và không thể đến hoàng đô khi lên tám do tính chất công việc của cha tôi. Tôi được phép làm việc trong hoàng cung với tư cách là một hầu gái cũng là nhờ vào các mối quan hệ của ông ấy. Thật may mắn làm sao khi tôi chưa từng phải dự tiệc ganzara vì toàn bộ người thân vẫn còn sống.”

 Tôi hoàn toàn mù tịt về việc Atema từ nước ngoài đến đây. Ngẫm lại thì, việc một người ngoại quốc cảm thấy khiếp hãi bởi ganzara cũng là điều hiển nhiên. Nhưng vấn đề là…

“Tiểu thư Aisa yêu cầu tôi phải ăn tiểu thư khi người chín muồi… Vậy nên, khi ngày đó đến, tôi chắc chắn sẽ…”

Xét về việc chống lại tục lệ sakla, tôi thấy mấy lời Atema nói chẳng thuyết phục cho lắm, thậm chí chúng còn khiến tôi cảm thấy hoài nghi liệu cô ấy có thực sự muốn theo đuổi cái lý tưởng chung này hay không.

“Thật đáng mừng khi được thấy tiểu thư Aisa có thể thoải mái vui vẻ như vậy.”

“Thế thì tốt quá.”

Vẫn như mọi khi, vẻ mặt cô nàng chẳng để lộ chút biểu cảm nào, nhưng giọng nói thì không giấu được cảm xúc hân hoan ấy. Ít ra thì về chuyện này tôi có thể cảm thấy nhẹ lòng đôi chút khi đồng tình với cô ấy.

“Hai người trông chứ như Cha đẻ của đất nước này và người tình của ông ấy trong chuyện kể vậy.”

“Tôi... không đồng ý với cô về chuyện này đâu...”

Atema lại một lần nữa nói ra chuyện gì đó mà tôi không thể đồng tình, nhưng sao nó lại khiến tôi cảm thấy bối rối thế này. Sự chênh lệch tuổi tác giữa chúng tôi quá lớn để có thể dẫn đến bất kỳ mối quan hệ nào như thế, nhưng có lẽ Aisa chẳng muốn tôi xem em ấy như một đứa trẻ.

Aisa quay lại và ngắt mạch suy nghĩ trong tôi. Chuyến dạo chơi trong khu chợ của chúng tôi lại được tiếp tục.

“Anh có làm sao không đó, Kay? Anh nhìn em hơi nhiều rồi đó.”

“À, ừm… Xin lỗi.”

Cuộc trò chuyện trước đó với Atema khiến tôi cảm thấy hơi khó xử và ngượng ngùng. Làm sao mà lữ khách trong chuyện kể lại yêu được con gái của đức vua đầu tiên nhỉ. Liệu anh ta có làm cho cô ấy hạnh phúc khi cả hai trở về thế giới của người đàn ông đó?

Có lẽ, tôi có thể đưa Aisa đến Trái Đất... Mình đang nghĩ cái khỉ gì thế này?

Một ý tưởng ngu ngốc chợt lóe lên trong đầu tôi rồi vụt tắt.

Tôi tự hỏi, liệu ngày nào đó tôi sẽ chấp nhận số phận sakla ấy như Atema đã từng không? Và lỡ như ngày ấy không đến kịp trước khi Aisa chín muồi, thì tôi sẽ làm gì?

Mấy ý nghĩ ấy cứ bủa vây lấy tâm trí tôi nên phần còn lại của chuyến đi dạo tôi cứ như trên mây vậy. Kết quả là, Aisa đã giận tôi suốt tối hôm ấy.

***

Tôi trở lại gian bếp của riêng mình hai ngày sau đó.

“... Đây là đậu nho anh mua bữa đó hở?”

“Đúng rồi.”

Tôi đáp lời Aisa khi đang căn lửa trên bếp.

Mấy cái khay đầy ắp đậu đã được ngâm từ trước nằm rải rác trên sàn nhà. Hôm qua tôi đã phải rửa sạch chúng trước khi ngâm nước. Aisa nhặt một hạt đậu từ khay gần nhất rồi chăm chú ngắm nhìn nó.

“Hình như chúng nở ra hơn thì phải; lại còn mềm mềm dẻo dẻo nữa.”

“Thì chúng hút nước từ tận đêm qua mà… Em thử tách đôi nó ra xem có rỗng ruột không.”

“Vâng.”

Theo chỉ dẫn của tôi, Aisa tách đôi hạt đậu rồi đưa sát lên mặt để xem cho kỹ.

“Thấy nó sao nào?”

“Em nghĩ là bên trong đầy đặn lắm.”

“Tốt rồi. Vậy bắt đầu được rồi. Lửa cũng tốt luôn.”

Tôi tuyên bố như vậy sau khi đã chắc rằng khay, vạc và nồi hấp đã được chuẩn bị xong.

“Tụi mình đang làm miso từ đậu hở?”

“Đúng rồi đó.”

Đây không đơn thuần chỉ là món tôi làm riêng cho Aisa, nó còn là tiền đề để chia sẻ văn hóa ẩm thực của Trái Đất với vùng đất này.

Dự định của tôi là rửa sạch toàn bộ rồi ngâm nước một ngày trước khi đem đi hấp - thật ra là luộc.

Hôm qua tôi đã dẫn theo ba đầu bếp khác cùng theo đến cửa hàng để mua thêm vài chục cân nữa. Tôi buộc phải nhờ họ vì chẳng tài nào vác hết đống đó một mình được. Và tôi cũng nhân cơ hội này để dạy họ cách làm miso.

Tôi đã để họ luân phiên nhau học cách canh lượng nước cần dùng và điều chỉnh nhiệt độ bằng cách khuấy đậu liền liền.

“Aisa này, bộ em không thấy nóng à?” Tôi hỏi Aisa khi em đang khuấy vạc bằng cái thìa gỗ.

Anh sẽ làm miso Nhật Bản từ đậu mà tụi mình đã mua.

Ngay khi tôi nói vậy, Aisa liền nhảy cẫng lên và đòi phụ tôi nấu món đó. Tôi biết là em sẽ như vậy mà.

Quy trình hôm nay không có gì khó khăn cho lắm. Và tôi cũng đã quen với việc nấu nướng của Aisa khi còn ở Asilia, nên sẽ tạm để cho em ấy phụ trách. Cơ mà, đến cả những đầu bếp đã qua đào tạo cũng khó mà đứng gần một lò lửa đang tỏa hơi nước và nhiệt dữ dội như thế. Cổ và cánh tay Aisa đã bắt đầu đỏ bừng và ướt đẫm mồ hôi trước sức nóng ấy.

“Để tôi làm thay người… Người không cần phải cố ép bản thân đâu ạ.”

“Cậu ta nói phải đó, tiểu thư Aisa.”

Một trong ba đầu bếp học việc của tôi bước tới đề nghị thay người, để rồi bị em từ chối và buộc phải lui về chỗ cũ.

“Tôi ổn mà. Hầu như lúc nào ở đây tôi cũng được mọi người phục vụ cả; ít ra thì tôi cũng nên phụ giúp việc này.”

Phải thừa nhận rằng Aisa là một con người chăm chỉ kể từ khi chúng tôi còn ở Asilia. Và rồi cảm giác ấn tượng trước nụ cười rạng rỡ của em đã khiến tôi một lần nữa nhìn ra sự thật. Có vẻ như Aisa không phản đối cách sống như một sakla ấy.

“Được rồi. Nói với anh nếu em thấy mệt nhé.”

“Vâng.”

“Đừng quên lau mồ hôi nhé, không lại rơi vào vạc đấy.”

Tôi quàng một chiếc khăn sạch lên cổ Aisa rồi rời đi, để em lại với những đầu bếp khác.

Nơi tôi tìm đến là nhà tắm. Và đấy không phải nhà tắm dành cho các đầu bếp cung đình, mà là nhà tắm duy nhất không dùng tới được trao cho tôi với mục đích dĩ nhiên là chẳng phải để tắm.

Khi cửa kính mở ra, một mùi hương ngào ngạt như rượu chợt lan tỏa theo làn hơi nước. Sàn nhà chật chội đầy những hộp gỗ chứa những đóa hoa trắng đang nở. Đó là mốc gạo, hay còn gọi là koji.

Koji là một thành phần được nuôi dưỡng từ các loại ngũ cốc lên men. Đó là nguyên liệu không thể thiếu để làm miso, nước tương, giấm và cả trong nấu rượu. Tôi đã tốn không ít thời gian để chuẩn bị koji kể từ ngày bắt đầu việc rèn luyện trong cung điện.

Điều đầu tiên tôi làm là tìm hỏi bất kỳ thương nhân, đầu bếp hay phát kiến gia nào về sự tồn tại của koji ở thế giới này. Không như ở Trái Đất, nơi mà văn hóa Koji có nguồn gốc sâu rộng ở Nhật Bản, Thái Lan, Việt Nam và toàn bộ Đông Á, có khả năng là nó sẽ không tồn tại ở nơi đây. Nhưng các sản phẩm như sữa chua và pho mát có tồn tại nên tôi nghi ngờ về điều đó. Hẳn là họ cũng phải có koji.

Tôi đã khá khó khăn để giải thích từ koji bằng ngôn ngữ của đất nước này, nhưng như vậy cũng đáng khi đã có được vài tin tốt sau cả tháng. Tôi nghe đâu một đảo quốc phía nam đã sử dụng một thành phần tương tự được gọi là Karukk trong nấu rượu. Nó có màu trắng, hình dạng thô và phát triển trên hạt gạo.

Tôi đã giao dịch với một thương nhân để mang chúng cùng hạt giống của loại gạo kia đến đây.

Rõ ràng là có nhiều loại nấm men ở thế giới này thì mới có thể cho ra những hương vị rượu khác nhau, và điều đó tùy thuộc vào loại gạo sử dụng. Vậy nên tôi đã mua nhiều loại koji nhất có thể.

Ở Trái Đất, nấm men phát triển trong môi trường ẩm. Đó là lý do tôi nghĩ việc nuôi trồng chúng ở hoàng đô, nơi gần với biển sẽ hiệu quả. Tôi hấp gạo, lúa mì, đậu cùng một số loại ngũ cốc khác; để chúng ở một nơi ẩm ướt với nền nhiệt cao trong một thời gian và đợi cho đến khi những bông hoa trắng bắt đầu xuất hiện trên gạo.

Tiếp đến, tôi đưa chúng vào phòng tắm có sàn sưởi và tiếp tục theo dõi sự phát triển của koji trong những ngày tiếp theo. Dĩ nhiên là việc theo dõi nhiệt độ, độ ẩm và mật độ vi khuẩn của tôi hoàn toàn thô sơ khi mà ở Trái Đất mọi thứ đều được giao phó cho công nghệ.

Sau bao ngày quan sát koji phát triển và tích lũy những kiến thức trân quý, cuối cùng tôi cũng có đủ Karukk.

Trở lại nhà bếp khi mặt trời đã bắt đầu lặn, tôi kiểm tra chất lượng đậu của Aisa và những đầu bếp khác trước khi chuyển sang quy trình tiếp theo. Vào lúc ấy, một thành viên khác đã bất ngờ tham gia cùng chúng tôi.

“Có vấn đề gì sao, công chúa?”

“Gì cơ, bộ ta làm phiền gì à?”

“Không, hoàn toàn không…”

Tôi khá bối rối khi từ nhà vệ sinh về và thấy cô ấy đứng đấy. Ta cam đoan là cô ấy còn chẳng muốn đến gần tôi nữa là giúp làm việc gì đó.

“Em mời cậu ấy đến đó.”

Aisa giải thích tình hình trong khi Isela nhìn tới với vẻ mặt cau có rồi gật đầu.

“Cậu ấy không thể đến đây sớm được vì bận việc ạ.”

“Tớ đã làm thật là nhanh để đến chơi với cậu đó, Aisa.”

Aisa ôm chặt lấy tay Isela, khi công chúa đang để lộ vẻ xấu hổ. Và rồi, tôi bất giác mỉm cười khi thấy cô ấy trưng ra vẻ mặt như vậy với Aisa.

“Ngươi đang cười đó hả?”

“A, xin lỗi.”

Tôi cho đậu đã luộc vào khay rồi nghiền mịn trước khi nhào trộn chúng với một lượng vừa đủ muối và koji. Việc nhào trộn nguyên liệu trong nấu ăn lúc nào cũng thú vị cả. Cạnh bên Aisa, nàng công chúa mang đôi mắt long lanh ấy vốn chẳng quen với việc trộn đậu với koji, nên đã có chút bối rối khi mới bắt đầu. Nhưng rồi, chỉ ngay sau đấy cô nàng đã mê luôn cái công việc đó.

Sau khi trộn đều, chúng tôi tạo hình chúng hành những chiếc bánh bao to cỡ bàn tay rồi cho vào một cái thùng gỗ mang khối lượng một yến. Giờ thì việc còn lại là chờ nấm men chuyển hóa tinh bột thành đường, và mong rằng sẽ dẫn đến quá trình lên men để tạo ra miso thơm ngon, bổ dưỡng.

Chúng tôi chỉ kết thúc công việc sau khi dọn dẹp mọi thứ cất vào kho. Lúc làm xong thì trời cũng đã khuya mất rồi.

Để ăn mừng một chút, tôi đã chiêu đãi mọi người món sashimi tẩm koji và rượu ngọt mà mình đã làm sẵn. Cả hai món đều được đón nhận nồng nhiệt, điều này khiến tôi rất vui khi đã tiến thêm một chút với sứ mệnh chia sẻ văn hóa ẩm thực Trái Đất.

Không biết miso sẽ như thế nào sau nửa năm nữa đây.

“Nửa năm sao!?”

“Đúng rồi.”

Aisa tròn xoe mắt khi biết về chuyện đó. Em cứ nghĩ chỉ cần vài ngày là xong.

“Sao lại lâu vậy chứ?”

“Trước tiên thì nó cần ba tháng để dậy vị, thêm ba tháng nữa thì hương vị mới hoàn hảo được.”

“Ba tháng cơ à…”

Tôi có thể nói rằng nửa năm đó đã giảm xuống chỉ còn ba tháng theo lịch trình của em, nhưng trông em vẫn thất vọng.

“Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi như kiểu ngóng một đóa hoa đang nở ấy… Ý anh là, thật ra thì có tỷ lệ mình sẽ làm hỏng ngay lần đầu nên…”

“Nó khó làm thật, nhỉ…”

Em thất vọng cúi xuống và thốt ra một câu đầy nặng nề. Nhưng may thay, chỉ ngay sau đó tâm trạng em đã phấn chấn trở lại.

“Cơ mà… hứa với em sẽ làm ra loại miso ngon nhất thế gian trong hai năm tới đi!”

“Hai năm nữa…?”

Ngẫm lại những lời ấy, tôi hiểu ngay em đang muốn nói gì. Em muốn miso kịp chín muồi trước khi em làm sakla.

“Em chắc rằng anh sẽ làm ra món cà ri và miso tuyệt hảo nhất đó, Kay. Em vẫn luôn đợi đó.”

Hiển nhiên là em đang nói đến thời điểm em sẽ bị ăn thịt. Và tôi hoàn toàn không tìm được bất kỳ ngôn từ nào để đáp lại nụ cười hồn nhiên và vui tươi ấy.

Và rồi câu hỏi mà tôi đã không biết bao lần tự vấn lại lóe lên. Liệu khi thời khắc ấy đến, tôi có thể nấu Aisa sao? Và tôi có thể ăn thịt em ư?

Dù là trường hợp nào thì sớm muộn gì tôi cũng phải đối mặt với thử thách ăn thịt người, bởi dù sao thì em cũng sẽ chín muồi. Nhưng rồi, khoảnh khắc ấy đã đến với tôi chỉ sau một tháng lẻ vài ngày.

***

“Hiện tại tôi vẫn chưa thể tiếp nhận vai trò người chuẩn bị sakla. Nhưng mong Người cho phép tôi được phụ trách nấu ăn cho em ấy kể từ bây giờ.”

Buổi sáng hôm sau bữa tiệc mừng, tôi đã đề nghị với đức vua và Hagan như thế. Đó vốn dĩ là một yêu cầu khá là ích kỷ để mà nói ra, thế nhưng họ vẫn dễ dàng chấp thuận.

“Thỏa theo nguyện vọng của ngươi, ta sẽ để Hagan thay ngươi làm người chuẩn bị sakla chính thức, trong khi ngươi sẽ tiếp tục làm với tư cách là đầu bếp riêng cho con bé.”

Đức vua chấp thuận yêu cầu ấy một cách điềm tĩnh, nhưng điều đó lại khiến tôi cảm thấy hoài nghi thay vì vui mừng. Phát quyết của ông ấy thật quá bao dung, nếu như xét đến những rắc rối mà tôi đã gây ra đêm trước.

“Đổi lại, ngươi sẽ phải chia sẻ văn hóa ẩm thực của ngươi với chúng ta. Sakla của chúng ta đã chọn ngươi. Sẽ thật không hay nếu chẳng lắng nghe mong muốn thật sự của ngươi trong vấn đề này.”

Đức vua giải thích như để đáp lại sự hoài nghi trong tôi, còn Hagan thì đứng đợi phía sau như đang chờ dịp để nói thêm:

“Chỉ cần bệ hạ tha thứ cho ngươi thì ta sẽ không phản đối. Tuy nhiên, việc ngươi không còn là người chuẩn bị sakla có thể chỉ là tạm thời. Vậy nên, ta sẽ để ngươi làm việc cùng ta.”

***

Giữa tháng thứ hai, năm 486 theo lịch đế chế. Hoàng đô ấm áp nay đã bắt đầu se lạnh để đón chào một mùa đông đang đến rất nhanh.

Buổi sáng nọ, sau khi ăn sáng cùng Aisa như mọi khi, tôi cùng Hagan phải rời hoàng đô theo lệnh. Hai chúng tôi băng qua đường cái nằm sau cổng bắc.

Bên trong cỗ xe ngựa lặng như tờ, cả tôi và Hagan đang mặc một bộ đồng phục khác biệt, đều ngồi lặng thinh. Thế nhưng, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lông ngực đến nơi rồi.

Suốt mười năm mang tư cách là một đầu bếp, tôi nào có lại gì với chuyện áp lực.

Tôi đã trải qua vài tình huống khá là căng thẳng trong quá khứ, như là lần đầu được giao cho làm món chính chẳng hạn. Lần khác là khi nhà hàng có khách VIP và gần đây nhất là hôm thể hiện tài nấu nướng với đức vua trong một yến tiệc.

Thế nhưng, hoàn cảnh lúc này của tôi hoàn toàn khác xa những chuyện đó. Đấy là lần đầu tiên bị bị choáng ngợp trước áp lực… hay đúng hơn là sợ hãi.

Hôm nay chính là lần đầu tiên tôi nấu thịt người. Kỹ năng quan trọng nhất của một người chuẩn bị sakla là thành thạo việc chế biến con người, và dĩ nhiên đấy không phải là điểm mạnh nhất của tôi.

Điều kiện để tôi có thể làm đầu bếp riêng cho Aisa cho đến khi em chín muồi, chính là cùng tham dự các lễ tang với ông ấy để học hỏi kinh nghiệm nấu người đã khuất.

Điểm đến của chúng tôi là một nhà bếp chuyên làm ganzara, nơi mà gia đình người chết chắc chắn sẽ gửi xác họ đến - Một nhà bếp để biến xác chết thành thành phần chính.

Làm việc ở một nơi như thế là điều không tưởng đối với tôi khi lần đầu nghe về sự tồn tại của nó. Nhưng thật đáng buồn, vì tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận điều kiện của Hagan và làm theo chỉ dẫn của ông ấy. Trước sau gì thì chuyện này cũng sẽ đến, vì tôi sẽ phải trải qua nó khi là một người chuẩn bị sakla. Ngược lại, tôi lại thấy đức vua quá mềm mỏng khi người chấp thuận tôi chỉ với hai điều kiện.

Chúng tôi được tiếp đón bởi một đôi vợ chồng trung niên. Người chồng đã tỏ ra sửng sốt khi nhận thấy sự xuất hiện của chúng tôi.

“Có phải hai người đến từ hoàng cung không…?”

“Đúng vậy. Tên ta là Hagan, và đây là thuộc cấp của ta, Clear. Hãy cho phép chúng ta được chuẩn bị cho con gái của hai người.”

Lắng nghe lời đáp của Hagan, đôi vợ chồng ấy liền nắm chặt tay chúng tôi mà nước mắt lưng tròng. Hagan chỉ siết chặt đôi bàn tay nhăn nhúm của mình như để đáp lại cảm xúc nơi họ.

“Cảm ơn ngài rất nhiều… Xin hãy chăm sóc con gái chúng tôi.”

“Hãy biến con bé thành những món ngon nhất, làm ơn.”

Gật đầu trước yêu cầu của cả hai, chúng tôi bước vào bếp.

“Là một cô gái ư…”

“Con bé bất tỉnh sau tai nạn hai ngày trước, nó mới 16 tuổi.”

Tôi nín thở. Một sakla sẽ chín muồi vào năm 16.

Thường thì lễ tang trong cung sẽ được chỉ đạo bởi các đầu bếp cung đình, trong khi các lễ tang bên ngoài sẽ do đầu bếp địa phương phụ trách, tức là có khá nhiều chuyên gia về chế biến con người.

Hagan đã đặc biệt chọn một lễ tang bên ngoài cung điện để tôi có thể tích lũy kinh nghiệm. Ông ấy cố tình chọn một cô gái trẻ để tôi có thể liên tưởng đến Aisa.

“Xác chết đã được cho vào trong tủ mát một ngày. Giờ thì thịt cũng đủ ngon rồi.”

Tôi chẳng thể cảm nhận được chút hàm ý nào từ những lời nói đó, cứ như thể ông ấy coi cô gái vừa mất chỉ là một loại nguyên liệu thôi vậy. Tôi có cảm giác ông ấy đang muốn ám chỉ rằng, đến cuối cùng thì Aisa cũng sẽ như thế thôi.

Nhà bếp tuy chẳng lớn như trong cung điện, nhưng nó vẫn đủ rộng. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi sau khi mở cửa là cái gì đó đang được phủ bởi một tấm vải trắng mỏng ở trên bàn.

Hagan túm lấy tấm vải và để lộ thứ nằm bên dưới nó. Là chân tay đã được cắt rời và các bộ phận của cô gái. Xương và thịt được lọc thành từng phần, trong khi nội tạng đã được xử lý và rửa sạch; sẵn sàng để nấu.

Tôi đã chứng kiến quá trình giết thịt động vật rất nhiều lần, và chẳng còn lạ lẫm gì khi nói đến cá, gà và các loại nhỏ hơn khác. Nhưng rõ ràng sinh vật đã được mổ xẻ trước mặt tôi lúc này là một loại mới. Ý tôi là, trước đấy hai ngày thì đó vẫn còn là một con người khỏe mạnh và tràn đầy sức sống. Nhìn thấy bề sâu của nền văn hóa ăn thịt người ấy bày ra trước mắt mình, tôi liền cảm thấy buồn nôn.

Tôi tự hỏi sẽ như thế nào khi bản thân nhìn thấy cơ thể toàn vẹn ban đầu của cô bé. Chắc là tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.

“Thật đáng tiếc khi con bé qua đời vì tai nạn. Nhưng đối với một đám tang thì đó lại là chuyện tốt. Trong trường hợp người mất vì bệnh tật hay chất độc thì chúng ta buộc phải bỏ đi nhiều bộ phận. Xét theo phương diện này thì thực tế việc con bé có thể giữ được vóc dáng xinh đẹp và sạch sẽ sau khi chết là một điều đáng trân quý.”

Không như tôi, kẻ đang cau có cố chống lại cơn buồn nôn, Hanga chỉ nhìn xác của cô bé với một ánh mắt đầy thanh thản.

“Đừng bao giờ tỏ ra xem thường sinh mệnh, Clear.”

“Xem thường sao?”

Ông nói nghe nực cười thật đấy. Mổ xẻ cơ thể người nào đó như thế này là không xem thường sinh mệnh ư? Nấu chín từng bộ phận cơ thể, nêm nếm tất cả rồi bày biện trên đĩa như thức ăn và cuối cùng bị đào thải ra ngoài thành phân thì được coi là thiêng liêng à?

“Vậy thì, chúng ta bắt đầu thôi.”

Rốt cuộc thì đất nước này vốn là vậy mà.

“Tán tụng kẻ đã khuất. Ngợi ca những mầm sống và ôm trọn lấy vòng quay sinh tử.”

Một đoạn thánh ca về sự nuôi dưỡng được Hanga xướng lên trong bếp, làm ngắt mạch suy nghĩ trong tôi.

Hanga, người đứng đầu Bộ phận bếp trong hoàng cung đã từng tham gia các lễ tang kể từ thời của vị vua tiền nhiệm. Ông ấy đã cho thấy kỹ năng nấu nướng tài ba của bản thân và nấu cả sakla trước đó, Yuan. Và ông ấy cũng là người phụ trách việc nấu ăn cho Aisa trước khi tôi đến đây.

Với ngần ấy kinh nghiệm, ông ấy đã thể hiện nhiều kỹ thuật khi tôi làm việc dưới quyền. Với ba con dao khác biệt, Hagan dễ dàng lóc thịt khỏi xương, làm mềm và tạo hình chúng.

Trước đó tôi đã đọc hướng dẫn về chế biến con người và các món ăn sẽ làm, nhưng đến khi thực hiện thì chẳng có gì diễn ra như ý cả.

Dù vậy, tôi vẫn chẳng bất ngờ. Bởi đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với thịt con người mà. Tôi chẳng tài nào nén nổi cảm giác hoang mang trước độ dai và dính đến kỳ lạ của miếng thịt.

Ừ thì, chắc là tôi đang lấy việc không quen với miếng thịt để viện cớ thôi. Chứ còn điều khiến tôi khó chịu nhất chính là, mình đang chế biến một con người để người khác ăn. Mùi, cảm giác của da thịt, tất cả đều khiến tôi không thể làm nổi việc cần làm.

“Ngươi lơ mơ cái gì vậy? Động tay đi chứ”

“... Nhưng…”

“Ngươi đã chấp nhận điều kiện của ta. Ngươi làm vậy là để được ở cạnh tiểu thư Aisa. Chịu trách nhiệm đi.”

“Chuyện này…”

Ông ấy nói phải, tôi là người sai nếu cứ do dự như thế này. Cô bé này qua đời vì một tai nạn. Không phải bị giết hại như một sakla. Việc tôi đang làm chẳng qua chỉ là một phần của phong tục tang lễ. Không việc gì phải cảm thấy tội lỗi cả. Đúng hơn thì tôi nên vui vì có thể giúp đỡ cho gia đình cô bé.

Nhưng tôi vẫn chẳng kìm nổi sự miễn cưỡng nơi mình, dù biết rằng bản không làm gì sai trái với giá trị quan của thế giới này.

Chỉ là, tôi chẳng thể tiếp tục được. Dưới giá trị quan của riêng mình, tâm trí tôi không cho phép bản thân làm vậy. Bởi nó chẳng khác nào xúc phạm đến sinh mệnh của cô bé tội nghiệp này cả.

“Clear.”

Tôi nghe thấy giọng nói của người đang dạy việc cho mình, nhưng lần này thì nhẹ nhàng hơn.

“Ngươi nói là ngươi chôn cất người đã khuất ở thế giới của mình nhỉ. Ở đây cũng có nhiều đất nước làm vậy… Ngay cả quê hương của ta cũng thế.”

“... Quê ông cũng vậy ư?”

“Phải… Và nếu ta không nhầm thì phụ tá của Aisa cũng là người ngoại quốc. Đế chế đã thông thương với cả thế giới mà. Có rất nhiều người ngoại quốc đang làm việc trong hoàng cung đấy.”

Nói như vậy là Hagan cũng từng bị sốc văn hóa khi đến đất nước này. Tôi lẳng lặng lắng nghe lời Hagan nói trong khi ông đang nhào trộn thịt nghiền với gia vị.

“Cả cha mẹ và các anh chị em của ta đều đã được chôn cất. Và giờ khi đã già, ta chỉ muốn biến mất thay vì thối rữa dưới đất trong cô độc sau khi chết đi. Ta vẫn còn nhớ như in cái chết cô độc của mẹ công chúa Isela. Bà ấy qua đời bởi một cơn bạo bệnh nên chúng ta không thể tổ chức ganzara cho bà ấy được. Quả thực đó là một khoảng thời gian đau đớn.”

Ông kể về cái chết của nữ hoàng một cách đăm chiêu và cũng có phần hào hứng. Tôi chợt nhớ đến một cô gái cũng nói những điều tương tự như vậy trước đó.

“Công việc của chúng ta rất quan trọng, Clear à. Chúng ta kết nối linh hồn của đứa trẻ tội nghiệp này với gia đình của nó thông qua phương diện thức ăn… Và ta nghĩ đấy là một nhiệm vụ thiêng liêng.”

Lời nói của ông ấy cứ như một ngọn lửa âm ỉ.

“Linh hồn sao…”

Liệu có tồn tại linh hồn hay kiếp sau không? Dù tôi đặc biệt chẳng phải là một kẻ đeo đuổi chủ nghĩa duy vật, nhưng tôi cũng chẳng tin vào những chuyện như thế.

Tôi nhìn xuống miếng thịt trên bàn trước mặt mình. Đó là ống chân với chủ yếu là thịt nạc, chắc là bởi cô bé hơi gầy. Tôi nghĩ, cách đây hai ngày, có lẽ cô bé vẫn còn chạy nhảy với chiếc chân này.

Như Hagan nói, toàn bộ người thân của cô bé đều đang đợi chiếc chân này và cả những phần khác sau khi được nấu chín để ăn. Vậy ra, họ - những kẻ đang sống, có thể ăn một con người đã từng sống - hệt như họ.

“Ta biết thế giới của ngươi là khác biệt, nhưng… ngươi chẳng thể giúp đỡ đôi chút cho nền văn hóa của đất nước này sao?”

Lời nói của ông ấy dừng lại ở đó. Chỉ còn lại tiếng dao của ông ấy vang vọng trong nhà bếp.

Tôi tiếp tục dán mắt vào phần thịt ống chân. Tôi hoàn toàn nhận thức được ganzara là một phong tục cao quý ở đất nước này và hiểu rõ việc mình cần phải làm. Nhưng tôi vẫn chẳng tìm thấy lý do chính đáng nào để làm điều đó.

Đưa ngón tay lướt qua da thịt, tôi cảm thấy hấp dẫn trước sự mềm dẻo của các cơ, một chút còn lại từ sinh mệnh của cô bé. Tôi chẳng biết gì về cô bé này. Tất cả những gì tôi hiểu là cô bé đã từng sống, chỉ vậy thôi.

Không như tôi, sinh mệnh tình cờ được Aisa cứu vớt, cô bé này không may mắn đến vậy. Cô bé sẽ trở về với đất, hoặc tạm hoà làm một với người thân của mình. Và ganzara sẽ là lựa chọn dành cho cô bé.

Cuối cùng, tôi bày tỏ lòng biết ơn tới miếng thịt và nắm chặt con dao của mình. Đó cũng chính là lần đầu tiên tôi thực sự bày tỏ lòng thành với nguyên liệu bằng cách lẩm nhẩm câu “Cảm tạ vì bữa ăn.”

***

Đống lửa làm khu vực tang lễ tối tăm gần nhà bếp ganzara sáng lờ mờ.

Cặp vợ chồng nọ và nhiều người thân khác đã tập trung lại để dự tiệc. Trên bàn của đủ loại món ăn bằng thịt do chính tay chúng tôi làm ra.

Thịt nhồi rán được hầm cho đến khi nhừ tơi, thịt nướng, thịt muối cuộn rau diếp. Cô bé đã trở thành đủ loại món ăn để bày biện ra cho những người tham dự tang lễ.

Sau khi để phần việc còn lại cho các bồi bàn, Hagan và tôi đứng ở một góc khu vực tang lễ, không ngừng rời khỏi khung cảnh đó.

“Thấy sao hả, Clear…?”

Tôi không đáp lại câu trả lời của Hagan và tiếp tục dán mắt vào khung cảnh mọi người đang thưởng thức xác thịt của cô bé.

Vài người đang ôm mặt với những giọt nước mắt lăn dài. Vài người khác lại đang vừa nhắm nghiền mắt vừa tận hưởng từng miếng trên đĩa theo đúng nghĩa đen. Còn có một cụ ông đang nhấm nháp bát mì với vẻ một mặt hớn hở nhưng đôi mắt thì lại đỏ ngầu.

“Ngon lắm! Con ngon lắm, Yugl.”

“Cảm ơn, Yugl.”

Ai nấy trong bàn đều thốt lên cái tên ấy khi thưởng thức những món ăn. Hiển nhiên rồi, tên cô bé là Yugl.

“Ưm… Yugl… vị của em tuyệt lắm… vị của em là tuyệt nhất… Yugl ơi…”

Có một cậu nhóc, chắc là trạc tuổi cô bé vừa mất, cậu đã gào khóc hơn bất kỳ ai trong lễ tang. Tôi chỉ có thể mường tượng ra mối qua hệ trước đây giữa hai đứa mà thôi.

“Ông chú.”

“Hửm?”

Nhận ra từ “ông chú” đang ám chỉ mình, tôi cúi xuống và bắt gặp ánh mắt của một cô nhóc.

“Con gọi ta sao?”

“Vâng.”

Cô nhóc gật đầu rồi nở một nụ cười hồn nhiên đầy vui tươi… Vậy ra, mình giờ là một ông chú.

“Ông chú là người đã nấu chị gái của bé phải không?”

“Ừ, đúng rồi. Có gì không ổn sao?”

Cô bé có vẻ là em gái của Yugl, đã đưa cho tôi thứ gì đó thay vì trả lời. Đó là một xiên thịt nướng lớn. Hiển nhiên rồi, đó là thịt nướng của Yugl.

“Ta…”

“Bé nướng đó. Kayk nướng đó.”

Cô nhóc Kayk vừa nói vừa chỉ tay vào đống lửa. Cũng chẳng thấy bất ngờ lắm, vì tôi là người đã ướp thịt sống để những người tham dự tự nướng mà. Điều khiến tôi giật mình là ý nghĩa nằm sau hành động đó của con bé.

“Sao nhóc lại đưa nó cho ta…?”

“Đầu bếp ganzara dùng bữa cùng với gia đình đầu có gì lạ đâu, chỉ là không bắt buộc thôi mà.”

Tôi ngoảnh lại và thấy Hagan cũng đang ăn một xiên nướng. Trông ông ta chẳng có vẻ gì là miễn cưỡng cả.

“Nhận đi nè, vinh dự của một đầu bếp đó nha.”

“R-Ra là vậy.”

Tôi đưa mắt nhìn Kayk, cô bé vẫn đang cầm một xiên nữa.

“Ăn đi.”

Con bé cố kiễng chân lên và đẩy xiên thịt đến trước mặt tôi. Con bé thực sự nghĩ tôi sẽ ăn và bởi đó là kết nối linh hồn với chị gái nó.

“Ông chú ăn chưa nè?”

“Không đâu, ừm…”

Tôi không biết phải nói sao khi con bé nghiêng đầu nhìn mình.

Giống như lúc tôi biết về số phận của Aisa, hay lúc nhìn thấy thịt người trong bếp, thế giới này vẫn luôn thúc ép tôi. Tôi đã vượt qua mối lo âu trong lòng để nấu chín thịt, nhưng như vậy không có nghĩa là tôi sẽ chẳng ngần ngại ăn nó.

“Ông chú không muốn sao?”

“Chuyện này…”

Hàng chân mày của Kayk trùng xuống trước vẻ đắn đo nơi tôi. Theo đức tin của con bé, từ chối ăn thịt chính là xem thường sinh mệnh quý báu mà chị con bé từng có.

Vì chẳng có nghĩa vụ gì nên Hagan chẳng can thiệp vào. Ông ấy chỉ theo dõi cả hai và chờ đợi quyết định nơi tôi.

Ngươi chẳng thể giúp đỡ đôi chút cho nền văn hóa của đất nước này sao?

Câu hỏi ban nãy lại chợt vọng về trong tâm thức tôi.

“Ông chú biết sao không, Yugl ngon lắm đó.”

Ngon. Tôi đã bắt đầu xem nó là một từ cấm. Đó là từ phá vỡ luân thường đạo lý trong cái bối cảnh ăn thịt người này; đặc biệt là đối với tôi, sau khi tự thân trải nghiệm việc nấu cô gái đó.

Cậu nhóc gào khóc ban nãy chợt lọt vào tầm mắt tôi. Và rồi sau đó…

“Hoan hô!”

Kayk cười thích thú. Tôi cắn một miếng rồi ngậm trong miệng.

Đây là thịt người. Mùi vị lan tỏa khắp miệng tôi. Muối, gia vị, đặc trưng của than củi và quan trọng nhất là hương vị của chính miếng thịt.

“Thấy chưa, bé nói rồi mà. Yugl ngon lắm đó.”

Tôi chẳng còn nhớ mình đã đáp lại lời nhận xét hồn nhiên vô tội đó của Kayk như thế nào nữa.

***

“Xin lỗi vì hôm nay anh không thể làm bữa trưa và tối cho em.”

“Không sao đâu. Dù gì thì công việc cũng quan trọng hơn mà.”

Về lại hoàng cung, tôi ghé qua phòng Aisa để pha cho em chút trà. Nó cùng loại với thứ trà tôi được dùng trong lần đầu tiên gặp đức vua. Phòng Aisa trưng một bức chân dung của chính em ấy, vài con búp bê và một cái kệ đựng bộ dụng cụ pha trà bỏ túi.

“Kay này.”

“Hửm?”

Aisa gọi tên tôi khi ngồi xuống và ôm lấy chiếc gối của em.

“Anh đã nấu cho một lễ tang, phải không?”

Tay tôi đang rót trà chợt run rẩy. Tôi chỉ nói với em rằng mình có việc làm, nhưng tôi hiểu rằng, rồi em cũng sẽ biết đến chuyện này. Dù vậy, tôi lại chẳng thể kìm nổi sự nao núng khi nghe thấy câu hỏi ấy.

“... Ừ… Anh đi cùng Hagan.”

Không cần phải nói dối. Tôi thành thật thừa nhận khi rót trà vào tách.

Xếp lại bộ dụ cụ, tôi đưa cho Aisa một tách trà khi em đang nhìn tôi không chớp mắt.

“Là tang lễ của một cô gái qua đời vì tai nạn ở khối thứ bảy...”

Bị thúc giục bởi đôi mắt sáng ngời và tĩnh lặng ấy, tôi tiếp tục kể về trải nghiệm đầu tiên của bản thân khi nấu một con người. Cảm giác tội lỗi đang dày vò con tim tôi đã vơi đi phần nào khi kể lại.

Aisa lắng nghe đến hết mà chẳng nhấp một ngụm trà nào. Em chỉ uống một ngụm khi nhận định rằng tôi đã kể xong.

“Em nghĩ anh đã có một công việc tuyệt vời. Em đồng ý với ông Hagan rằng anh đã thực hiện một việc rất thiêng liêng.”

“... Cảm ơn em.”

Aisa khen tôi. Dù cảm xúc trong tôi vẫn vậy, nhưng tôi lại thấy nhẹ lòng đôi chút và cảm ơn em ấy.

Vài phút trôi qua và cả hai chẳng nói gì, chỉ có tiếng kim đồng văng vẳng trong phòng.

“Cơ mà… Em hơi ghen tị đó. Anh hiểu hông?” Aisa nói rồi đặt tách trà xuống.

“Sao cơ?”

Ánh mắt tôi chuyển từ tách trà trong tay sang Aisa khi nghe em nói chuyện gì đó khá là vô lý.

“Ghen với ai cơ?”

“Với cô gái đã mất.”

Tôi liền cảm thấy sửng sốt. Aisa lại tiếp lời, chẳng để tôi có cơ hội theo kịp những gì em đang nói.

“Em biết anh đến lễ tang đó là vì cô gái đó và cả vì em nữa. Nhưng em vẫn thấy ghen khi thấy anh nấu và ăn người khác trước khi tới lượt em. Chắc là kỳ cục lắm, nhỉ?”

Kỳ cục ư? Không biết trên đời này ai có thể trả lời được câu hỏi đó nữa. Tôi đã thừa biết sự thật này từ rất lâu rồi: Aisa mong muốn bị ăn thịt. Em khao khát được chết.

“Vậy thì, anh hãy tham dự các đám tang nhiều nhất có thể để trở thành người chuẩn bị sakla tuyệt hảo đi.”

“... Tại sao chứ?”

“Hỏi ngớ ngẩn quá đó, Kay. Sau này anh sẽ là người nấu em đó. Sẽ chẳng tốt chút nào nếu anh không làm cho em ngon hoàn hảo. Bởi rốt cuộc thì em sinh ra là để bị ăn mà.”

Em ưỡn ngực nói ra tất cả những lời ấy khi mái tóc buông lơi đang tung bay. Thật vậy, cả giọng nói và vẻ mặt em hoàn toàn chẳng mang chút sợ hãi hay nuối tiếc nào.

“Em đã được sinh ra trong hình hài đẹp đẽ và ngon ngọt nhất thế gian.”

“Ngon nhất thế gian.”

“Đúng rồi đó, toàn thế gian luôn.”

Một hương vị thần thánh. Là thứ rơi từ thiên đàng xuống miệng nhà ngươi.

Tôi nhớ lại lời giải thích của Hagan về hương vị của sakla.

Đem so sánh xác thịt người thường với sakla thật chẳng khác nào là sỉ nhục, và ông ấy cũng từng nói thế.

Vị máu của Aisa lúc em hồi sinh tôi vẫn còn khắc sâu trong tâm thức. Ngon là ác ngôn. Tàn ác đến mức khiến tôi nghĩ rằng mình đã phạm phải những tội lỗi ghê tởm nhất trần đời vậy.

Mình muốn ăn em ấy.

Ngay khi ý nghĩ chợt lướt qua tâm thức tôi, tất thảy ruột gan tôi đều cuộn trào.

“Ụa!!! Ọe!!!”

“Kay!?”

Không thể kìm nổi cơn buồn nôn lần thứ hai tìm đến trong ngày, tôi tống khứ hết mọi thứ trong bụng xuống sàn phòng của Aisa. Thức ăn chưa tiêu hóa hết bám đầy trên tấm thảm hoa văn lưới bên dưới. Và rồi tôi nhìn thấy những gì còn sót lại của miếng thịt mà tôi ăn trước đó.

“Anh có sao không?”

Aisa quỳ xuống và vuốt lưng cho tôi. Khi ngước lên, tôi đã bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng ấy của em.

“A… Ổ-Ổn mà!”

Tôi cố kìm lại cơn thứ ba và chống một tay xuống tấm thảm ố vàng mà thở hổn hển.

“Em… Em gọi thầy thuốc nhé?”

“Đ-Đừng, anh ổn mà… Xin lỗi vì làm bẩn tấm thảm nhé. Anh sẽ ra ngoài để hít thở một chút.”

Cố gắng để không nhìn thẳng vào em, tôi đứng dậy và rời khỏi căn phòng.

“Để anh một mình sẽ ổn chứ?”

“Ừm…”

Hít lấy một hơi thanh mát buổi đêm thật khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Tôi đã có thể bình tĩnh trở lại và quên đi cơn buồn nôn. Nhưng tôi vẫn chẳng thể quên được cái suy nghĩ chợt vụt qua lúc đó; nó khiến tôi bối rối và tuyệt vọng.

“Sao lại… Mình đang nghĩ cái quái gì thế này?” Tôi tự vấn khi ngước nhìn bầu trời đêm.

Dĩ nhiên là tôi đã biết câu trả lời là gì, nhưng tuyệt nhiên không muốn nghĩ về nó.

Giờ thì tôi đã có thể nhận diện các chòm sao ở thế giới này. Một thế giới mới chẳng còn mới mẻ nữa. Để thích nghi với môi trường thì phải hòa nhập cùng nó, đó là điều hiển nhiên; hít thở cùng một bầu không khí và ăn uống như bao con người ở nơi này.

Ngày mà tôi chẳng còn là kẻ xa lạ đối với thế giới này rồi cũng sẽ đến. Nhưng thứ nào sẽ đến trước đây, là chuyện này hay ngày mà Aisa chín muồi?

Lời đáp cho câu hỏi ấy thậm chí còn đáng sợ hơn cả những lo toan trong tôi về việc trở lại với Trái Đất nữa cơ.