Chậm mà chắc, Lilium tiến từng bước trên con đường thẳng tới trận chung kết, đội của Ryan đang chờ họ ở phía bên kia. Vòng tranh chức vô địch giờ đây đang rất gần.
Tại phòng chờ được chỉ định, hai cô nằng đang nhâm nhi vài tách trà cùng chút điểm tâm trong lúc thảo luận chiến lược. Mỗi phút giây tựa như vô tận.
Laplace hiện đang đi lang thang khám phá đấu trường, sau khi tuyến bố bản thân “chờ đến phát chán rồi”. Dạo này cô (gần như) quen với việc đi lại như một người bình thường, nên họ cũng yên tâm khi để cô đi một mình. Theo nghĩa nào đó, thì sự tiến bộ của cổ thật cảm động.
“Được rồi, nhóm Ryan giờ đã sa lưới như ý, chỉ chờ đến lúc ta cho họ ăn trái đắng thôi!” Nadine hào hứng thốt lên.
Nhớ lại những trận đấu trước, Tanya rút ra một nhận xét. “Cô biết không Nadine, so với một người chỉ level 3 thì cô khá ấn tượng đấy.”
“Hử? Ấn tượng như nào?” Nadine hỏi, bím tóc màu oải hương khẽ đung đưa khi cô nghiêng đầu khó hiểu.
Theo những gì họ được kể, nàng Trị liệu sư level 3 này chưa từng được huấn luyện cách chiến đấu. Nếu không có Tanya, hẳn giờ cô vẫn đang làm việc tại quầy lễ tân tại Hiệp hội Mạo Hiểm giả.
“Tôi đang nói tới việc cô khéo léo né tránh các câu thần chú và mũi tên đến từ đủ hướng ấy!”
“O-Oh…ừm… tôi có làm thế à?” Nadine cười một cách lo lắng.
“Cô có đó! Ý tôi là, mặc dù tôi đã cố hết sức để làm chệch hướng những đòn công kích hướng tới cô, nhưng trong các trận đấu tại vòng loại, kiểu gì thì kiểu tôi chắc chắn sẽ bỏ sót một vài đòn tấn công nào đó… nhưng mà cô lại né được tất, duyên dáng như một vũ công! Tôi không biết mình nên cảm thấy bối rối hay nhẹ nhõm luôn cơ!”
“…Tôi…”
“Mà đừng có lo, dù thế nào tôi vẫn sẽ bảo vệ cô. Chỉ là lúc đó tôi chợt nghĩ, ôi, cô ấy giống dân chuyê—“
“Thôi đi!”
Tanya giật mình co rúm người lại.
“Xin lỗi, ừm… Cô nghĩ nhiều quá rồi,” Nadine lắp bắp, nụ cười cứng đờ. “Dù sao thì, ừm… Xin lỗi vì đã hét vào mặt cô. Tôi biết một Trị liệu sư level 3 không có quyền cãi lại đội trưởng của mình…”
“Không, không. Người xin lỗi là tôi mới phải. Tôi mới là người làm cô khó chịu mà,” Tanya đáp lại trong khi vén một lọn tóc màu hồng nhạt ra sau tai. Xét từ vẻ mặt của Nadine, thật không khôn ngoan nếu cứ tiếp tục cuộc trò chuyện này. Thay vào đó, cô nhấp một ngụm trà mật hoa ngọt ngào. Mmm.
“Tanya đấy à? Đúng rồi! Này!”
“Xì! Ryan!”
Cũng đủ hiểu, giờ còn ai khác lên đài ngoài Ryan chứ. Một tên yếu gà với mái đầu sắp hói? Đúng là hắn, được thôi.
“Muốn gì? Ăn đấm hả?”
“Cô thừa biết chúng ta không được phép đánh nhau bên ngoài sàn đấu mà. Dù sao thì, tôi đến đây để cho mấy người một đường lui, bởi vì tôi là người tử tế.”
“Đường lui gì?”
“Giống như năm ngoái, bọn tôi đã thuê được sự hỗ trợ từ bên ngoài. Ông ấy sẽ nghiền nát cô thôi, Tanya. Cô đọ thế quái nào lại sức mạnh đàn ông thuần túy cơ chứ.”
“Khiếp hồn! Anh không có lấy một tí xíu xấu hổ nào khi phô bày cái ngu của mình ra à!”
Sức mạnh làm gì có giới tính, thằng đần! Không hẳn là tôi mong ANH hiểu được cái điều cơ bản ấy, Tanya cay đắng nghĩ.
Trong lúc đó, Nadine có vẻ bồn chồn, và thấy rõ là cổ muốn nói gì đó. Rồi, cuối cùng, cô lên tiếng. “Cho phép tôi hỏi,” cô nói, hướng về phía Pháp sư (?) của Ryan, Katherine, người xuất hiện cùng anh ta.
“Hmm? Có gì không?”
Tương tự phần lớn các nữ chiến binh khác, trang phục của cô ấy khá thiếu vải. Và giờ đây, khi Tanya đã quen với việc chiến đấu với một bộ giáp thực thụ, xét về mặt chức năng, cô cảm thấy có chút thương cảm cho cô gái này. Mặc thế không lạnh hả?
“Cô có phải… Katherine không?”
“Hmm? Đúng vậy, đó là tên tôi.”
“Tôi, ừm… Thật ra tôi có học chung trường mạo hiểm với cô. Không phải là chung lớp đâu vì tôi thuộc Class Trị liệu sư cơ, nhưng mà…”
“Cô là ai, kẻ bám đuôi hả? Hơi rợn người đấy! Tôi không hề quen biết cô!” Katherine thút thít với chất giọng ngọt như mía lùi, nép vào người Ryan.
Ngay sau đó, một giọng nói trầm, đáng sợ, nhưng không kém phần kì lạ vang lên: “Này, xin chàooo? Đội trưởng ơi? Mọi người tính đứng đó trò chuyện bao lâu nữa thếee?”
Đứng đằng đó là một người đàn ông cao lớn, khoác áo choàng, toát ra vẻ trang nghiêm, một nụ cười tự mãn nở trên khuôn mặt già nua.
“Ô, chào ngài, Master!” Ryan giở giọng xu nịnh.
“Vâng, xin chàooo, đội trưởng yêu quý của tôi! Tôi tìm ngài mãiiiiii.”
Nadine nhìn lướt qua người đàn ông mặc áo choàng rồi há hốc miệng king ngạc.
“Đó là…!”
“Whoa, sao?! Nadine, cô biết ông ta à?!”
“Ai mà chả biết ông ta-- người nổi tiếng đấy! Cô chưa bao giờ nghe thấy cái tên Bậc thầy Lính đánh thuê Goliath à? Ông ta chưa bao giờ thất bại dưới tư cách Pháp sư, hoặc đó là người ta đồn thế. Nhưng bởi ông ta chưa từng tham gia vào nhóm cụ thể nào, nên không ai có thể đo được số liệu thống kê chính xác của ông… Tuy nhiên, theo tôi đoán, ít nhất phải cỡ level 90!”
“Chín mươi?! Vậy làm sao mà ông ta có thể thi đấu ở giải Đối luyện? Luật đề là không cho phép bất kì nhóm nào có level trung bình trên 70… và đội Ryan cũng không phải dạng kém cỏi!”
Theo những gì Tanya biết, level của đội Ryan vừa đủ cao để chạm tới giới hạn bị loại ở Rank C.
“Thì, vấn đề là… bởi vì Goliath đã từ chối để Guild đo lường cấp độ, nên họ chỉ có hồ sơ cũ từ thời ông ta đăng ký lần đầu tiên… và trong hồ sơ, ông ta chỉ ở level 40.”
“Chỉ 40?!”
“Hãy nhớ rằng, đo lường cấp độ một người chỉ là điều kiện cần, không phải là điều kiện tiên quyết. Hai mạo hiểm giả ở cùng một level có thể có khả năng chiến đấu khác nhau dựa trên lượng kinh nghiệm mà họ thu được. Và Goliath, thì… ông ta đánh nhiều trận lắm.”
“Nghe có vẻ… ông ta rất lợi hại.”
Nadine lo lắng gật đầu.
"Ha!" Ryan chế giễu. "Phải đấy, Master Goliath vô cùng lợi hại. Đừng có quên rằng, ngài ấy chính là Bậc thầy Lính đánh thuê! Một quân tốt hoàn hảo để đối phó với tổ đội toàn mấy đứa con gái ngơ ngơ của cô đấy."
"Ôi, Ryan, anh đúng là thiên tài! Em biết là tụi em có thể dựa vào anh mà!" Katherine xun xoe. Xét cái cách ả chăm chăm nhìn vào vết xước măng rô trên móng tay trong lúc nói ra mấy lời ca tụng, nghe giả tạo không tả được.
"Thôi, mặc kệ mấy con nhỏ này đi! Đi nào, Master!"
"Hô hô! Tôi sẽ không bại dưới tay những cô gái này đâu, bảo đảm đấyyyy!"
"Tốt hơn là thế, được chứ? Bởi tôi KHÔNG muốn phải chiến đấu, ngài hiểu mà?!"
Nịnh bợ: Kĩ năng duy nhất mà Ryan muốn tăng cấp.
"Oh, còn một điều cuối cùngggg!" Goliath quay về phía Lilium và bắt đầu châm chích. "Mấy cô nên thử mặc quần áo phụ nữ để làm mớooi hình ảnh bản thân đi. Cho chúng tôi chiêm ngưỡng ngực một ít, mông một ít. Không có người lại tưởng mấy cô là đàaaan ông đó nha!"
Tanya nuốt nghẹn cơn tức.
Có thể ông là Bậc thầy Lính đánh thuê và level của ông là một bí ẩn… nhưng tôi sẽ xé phăng cái nụ cười nhếch mép thô bỉ đấy khỏi bản mặt ông.
*2*
“Tôi trông cậy vào ngài, Master. Tôi thực sự không muốn phải đấu với họ đâu!” Ryan la lớn.
Nơi họ đang đứng bị vây quanh bởi các đội thua trận, và hắn đang được đón nhận những ánh mắt khinh bỉ từ những người xung quanh nhưng chẳng hề hay biết. Không sáng dạ cho lắm, cái tên này.
“Không chắc đâu. Mấy quý cô ấy dường như rất mạnh.”
“Sao?!”
“Đặc biệt là cái cô Tanya. Tôi cảm giác rằng level cô ta phải cao hơn vài cấp so với những gì anh nói với tôi đấy.”
Điệu bộ vui tươi của Goliath hoàn toàn tan biến, rốt cuộc thì cái tính cách kì dị ấy cũng chỉ là vỏ bọc không hơn không kém. “Tôi cảnh báo anh… có một xác suất—một xác xuất rất nhỏ-- là anh thật sự phải tham chiến.”
“Cá… Ý ông là sao?! Ông quên mất tôi đã trả ông bao nhiêu rồi à?!”
“Nghe này, tôi chỉ là người làm kinh doanh thôi. Nếu không hài lòng thì tôi sẽ hoàn tiền lại cho anh ngay tại đây.”
“Rrgh…” Nhưng Ryan không thể nào dẹp bỏ sự kiêu ngạo của bản thân. Tham vọng chính là điều duy nhất mà hắn hướng tới.
“Cầm lấy. Đừng có lo, tôi chỉ tính thêm một nghìn seculs thôi.”
“Hở?”
Goliath đưa cho hắn một mẩu giấy nhỏ.
“Gì đây?”
“Một con át chủ bài.” Goliath cười khẩy. “Chẳng phải anh không muốn bị mấy cô gái nhỏ ấy làm bẽ mặt sao? Vậy dùng nó hạ gục họ đi. Cứ tin tôi, họ chẳng thể nào ngờ tới đâu.”
*3*
Vào lúc bắt đầu vòng tranh chức vô địch, hai đội đứng đối mặt với nhau.
Tanya lườm Ryan. “Chuẩn bị tinh thần ăn đập chưa?”
“Ha! Đừng có mơ lọt được vào trận đội trưởng; các thành viên của tôi sẽ đánh bại cô. Tôi đã đổ rất nhiều tiền vào vụ này, nên không đời nào để thua cô đâu. Cơ mà nhé, cô nên vui với cái danh hạng hai đi, bởi vì cô đã tiến xa tới mức này mà không có một chàng trai nào trong đội!”
“Ô thế cơ à? Cứ nói ngoa thoải mái khi còn có thể đi, sợ rằng chút nữa muốn ngóc đầu lên cũng không được ấy.” Tanya phỉ nhổ.
Mọi con mắt đều đổ dồn vào Hiệp sĩ tóc hồng, và cả khán đài như phát điên lên.
■LỊCH THI ĐẤU■
—Trận đôi—
Bậc thầy Lính đánh thuê Goliath
Katherine Foxxi
ĐỐI ĐẦU
Mỹ nhân Băng lãnh (Biệt hiệu)
Nadine Amaryllis
—Trận đơn—
Bậc thầy Lính đánh thuê Goliath
ĐỐI ĐẦU
Mỹ nhân Băng lãnh (Biệt hiệu)
—Trận Thủ lĩnh—
Ryan Daars
ĐỐI ĐẦU
Tanya Artemiciov
Trên đường đi đến trận đấu đôi, Laplace ( hay còn gọi là Mỹ nhân Băng lãnh, biệt hiệu kiêu ngạo bậc nhất thế giới) đã vô cùng phấn chấn.
"Nếu chúng tôi thắng trận đôi, coi như tôi khỏi thi trận đơn nữa. Cơ mà nếu thua trận đôi, tôi sẽ xử đẹp trận đơn!" Cô nhắc nhở họ bằng giọng ca thường ngày.
"Trông cô có vẻ rất tự tin, Laplace"
"Heh heh! Đương nhiên. Dù sao tôi vẫn là Đại Phù thủy hàng thật giá thật." Laplace dương dương tự đắc.
Nhìn cô ấy bây giờ, Tanya tự thấy ấn tượng. Chỉ mới cách đây vài giờ, cô còn không dám mơ tới giây phút này.
*4*
Vài giờ trước…
“Laplace?” Tanya gọi, đưa tay vuốt má cô, người đang tỏ ra xa cách đến kì lạ.
“….Oh, xin lỗi. Tôi đoán rằng ngay cả Đại Phù Thủy cũng không thể tỏ ra bình tĩnh mãi được nhỉ?” Laplace cười. “Tôi chỉ là… chưa từng nghĩ tới chuyện Maxwell còn sống.”
Cách đây không lâu, vào khoảng thời gian tạm nghỉ giữa các trận, trên đấu trường vang dội những tiếng vỗ tay hoan hô khi ban tổ chức giải đấu giới thiệu dàn khách mời VIP: Công chúa Arianora và Thẩm phán Tòa án Pháp sư tối cao Maxwell.
Ngay khoảng khắc Laplace nghe thấy cái tên Maxwell, cô đã lao đến ôm lấy Tanya như đang giữ chặt lấy cuộc sống quý báu của mình. "Sao chuyện này lại xảy ra được?!" cô hét lên.
Maxwell là kẻ thù truyền kiếp của Laplace. Theo truyền thuyết, Laplace đã ấp ủ một âm mưu thâm độc nhằm hủy diệt thủ đô. Và do đó, Maxwell đã ra tay phong ấn ả ta. Đó chỉ là một trong hàng vạn chiến tích anh hùng và quả cảm của ông.
Thường thì Nadine sẽ là người sẽ đứng ra xoa dịu tình hình, nhưng giờ cô ấy đã tạm lánh đi.
"Tôi xin lỗi, Laplace... tôi cứ ngỡ cô đã biết chuyện ông ta bất tử..."
“Ha… bất tử…” Laplace cắn môi. “Vào thời của tôi, Maxwell vẫn chưa đạt được sự bất tử. Người đạt được nó là—“
“Là cô, phải chứ?” Suy cho cùng, Nữ-Phù-Thủy-300-tuổi này nhìn cũng không quá 25.
“Phải,” Laplace gật đầu. “ Thật kinh tởm khi thú nhận điều này, tôi bất tử. Một trong những phát hiện vĩ đại được thực hiện trong thời kỳ vàng son của ma thuật cách đây 300 năm.”
Cô ấy đã phải trải qua 300 năm cô đơn ở Vùng hoang phía Tây, mắc kẹt trong một cơ thể không bao giờ phân hủy. Một sự tồn tại thống khổ… Ý nghĩ đó khiên Tanya rùng mình.
“Và sẵn Mawell đang ở đây…”
Cô chỉ có thể tưởng tượng sự nhục nhã Laplace phải gánh chịu khi ấy.
“Cô có muốn…trả lại một chút mối thù của mình không?” Tanya đề nghị.
Sau một lúc im lặng, Laplace bật ra một tràng cười tự diễu.
“Không… tự làm tự chịu thôi. Nếu tôi không muốn mọi chuyện thành ra như vậy, thì ngày đó lẽ ra tôi nên phản kháng lại. Nhưng thay vì tức giận, tôi lại thờ ơ cho qua… vậy nên trong chuyện này, phần nào cũng là lỗi của tôi.” Vẻ mặt cô ẩn chứa điều gì đó mà Tanya không thể thấu hiểu được. “Mà dù sao, người thắng trận quyết đấu ở Vùng hoang là cô, vậy có nghĩa là việc trả thù của cô được ưu tiên hằng đầu. Vả lại, hiềm khích giữa tôi và Maxwell không phải ngày một ngày hai. Nào, giờ chúng ta nên chuẩn bị cho giải— whoa!”
Cô la lên khi Tanya, người thấp bé hơn trong cả hai, kéo cô vào lòng. Ngay lập tức, khuôn mặt cô đỏ bừng.
"Er... Tanya?"
"Cứ giữ thế này thêm một phút đi."
"Đột nhiên cô sao thế? Nế...nếu Nadine quay lại và chứng kiến cảnh này thì làm thế nào?'
Nhưng Tanya chỉ lặng lẽ siết chặt hơn.
"Tôi..." cô mờ nhạt nói, "Tôi không thể nào tưởng tượng nổi những đau khổ và bất hạnh mà cô đã phải chịu. Nhưng..."
Laplace là một người lương thiện. Cô không đáng bị cô lập suốt 300 năm. Hẳn cô đã rất cô đơn, chua xót và tổn thương...
“…Xin đừng tự trách mình vì những gì đã xảy đến với cô.” Cô nói, giọng run run.
Laplace nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô. Ôi, Tanya, tôi đã rơi vào lưới tình kể từ khoảng khắc tôi thấy em giận giữ ở vùng hoang rồi.
“Tôi tự hào khi cô cảm thông với tôi…rằng cô sẽ tức giận và thương tiếc thay cho tôi.”
Và khi những ngón tay cô lướt qua mái tóc màu hồng nhạt của Tanya, cô thầm cầu nguyện: Hỡi Tanya ngọt ngào yêu dấu… Cầu chúc cho sự phẫn nộ công bình của em dành chiến thắng.
“Tôi rất mong chờ trận đấu tranh chức vô địch này đấy. Tốt hơn hết cô nên nghiền nát thằng cha Ryan đó ra nghe chưa?”
“Nát như tương luôn.”
Và giây phút yên bình cứ thế trôi qua.
*5*
….Quay lại thời điểm hiện tại.
“Đã đến lúc, thưa quí vị! Cùng đón chờ— Đỉnh cao của giải Đối luyện năm nay!”
Giọng của người phát thanh viên thổi bùng khí thể của đám đông reo hò.
“Đây là thời khắc trọng đại của chúng ta.” Tanya nói với hai người còn lại, họ gật đầu hồi đáp. Họ có thể nhận thấy áp lực đang dần dâng cao.
“Très bien! Cứ để Đại Phù thủy lo!” Laplace nói.
“Tôi… Tôi sẽ làm hết sức có thể.” Nadine phụ họa.
Đầu tiên: Trận đấu đôi.
“…Hmm?” Cảm thấy ai đó đang nhìn mình, Laplace quay lại—phát hiện ra Bậc thầy Lính đánh thuê Goliath, Pháp sư level 90 được cho là bất bại, đang nhìn chằm chằm vào cô. Oho, hiểu rồi nha… Tôi đoán: ông ta bị hớp hồn bởi nhan sắc diễm lệ của “Mỹ nhân Băng lãnh” chứ gì!
Vừa lúc đó—
“A này, là cô” Một giọng nói the thé, chói tai lên tiếng gọi. Đó là Katherine Foxxi, cô bồ của Ryan (?) với mái tóc vàng dày, thân hình đồng hồ cát cùng một đôi tai cáo trên đầu. Giống như Goliath, cô cũng là một Pháp sư—Và nếu hắn ta đưa cô vào giải đấu thì chắc hẳn cô khá mạnh.
“Ừm… Katherine…!” Nadine đáp lại với âm vực nhỏ xíu.
Katherine quay lại và nhìn cô ấy. Giây lát sau, khuôn mặt cô ta rặng rỡ khi nhận ra. “Ôi! Ôi trời ơi, tôi vừa mới nhớ ra cô! Cô là cái người Nadine đã bỏ học đó phải không? Cô làm gì ở đây thế? Tôi nghe nói cô đang làm việc ở Hội cơ mà!” cô ta chế nhạo.
“Nadine là Trị liệu sư của chúng tôi.” Laplace đáp lại.
“Pffff! Gì cơ, mấy cô hết người rồi à? Chúa ơi, tôi đã bảo cô nên câu anh nào đó rồi an cư lạc nghiệp đi mà! Cô nghĩ mình có thể trở thành mạo hiểm giả trong khi chỉ có level 3 à?! Sao cô không chạy về nhà trước khi tự làm thương bản thân đi? Tôi sẽ giới thiệu cô với một trong những chàng trai trong nhóm tôi, vậy nên hãy dẹp mấy cái bím tóc và cặp đít chai đó đi nhá? Kyahaha!” Katherine giễu cợt. “Lạy chúa, hài thật đấy!”
Nadine cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất, Laplace bước tới và vỗ nhẹ vào lưng cô.
“Cùng nhau bán hành cho bọn họ nhé.”
Lúc này, Nadine ngước lên:”Đ-Được!”
Trận tranh chức vô địch, vòng 1:
-ĐÔI-
Goliath the Master Mercenary
Katherine Foxxi
ĐỐI ĐẦU
Mỹ nhân băng lãnh (Biệt hiệu)
Nadine Amaryllis
Và rồi tiếng cồng vang lên, báo hiệu trận chiến giữa một Pháp sư mạnh mẽ và Trị liệu sư yếu nhất thế giới bắt đầu.
chắc là đơn vị tiền tệ Rất tốt Chap mới sau 5 tháng đây ạ! Xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu. Cảm ơn vì đã đọc dù cho tui để mọi người leo cây hơi lâu nhé. Như mọi khi, có góp ý gì cứ gạch đá thoải mái nha