*1*
“Vậy thì, gặp cô sau, Katherine.”
Mặt ửng hồng, Katherine Foxxi nhìn theo chân người con gái đeo kính với mái tóc màu hoa oải hương – Nadine Amaryllis – bước đi. Trông Nadine lúc này quá đỗi bình thản và trầm ổn – không chút liên hệ gì đến con quái vật khát máu mà cô chạm trán trên đấu trường.
Từ khi họ còn học chung đã bao năm rồi, vậy mà cô vẫn mang phong thái thanh nhã tựa đóa tường vi.
“Rrrrrgh! Rốt cuộc cô ta là ai chứ? Nào giờ có nghe ai hó hé gì vụ cô ta biết mấy trò đó đâu!” Katherine lầm bầm càu nhàu.
Cô đã tè dầm trước hàng ngàn người.
Sau trận đấu, lều y tế đưa cho cô một chiếc khăn tắm, cô nhận lấy và phóng thẳng đến nhà vệ sinh nữ, nơi cô vội vã giặt quần và mặc lại dù vẫn đang ướt. Cũng may nhìn không rõ mấy.
Trên đường tới nhà vệ sinh, cô có chạy ngang qua một vài nam mạo hiểm giả… nhưng thậm chí chẳng ai thèm ngó tới cô. Tệ hơn cả, trước trận đấu cô còn đong đưa đây đó với niềm tin bẫy được một tấm chồng ngon nghẻ, vậy nên hầu hết mấy người kia đều biết cô.
Cô đã dồn biết bao tâm huyết và nỗ lực vào đủ thứ quần áo rồi đầu tóc… tán tỉnh rồi xun xoe các kiểu… để đổi được gì chứ? Chỉ mắc có MỘT sai lầm mà giờ họ cho mình vào hư vô luôn à?
Mà nghĩ lại, mỗi lần cô say xỉn ở quán bar, đều sẽ có tên sấn tới buông lời tán tỉnh, nhưng tuyệt nhiên chẳng ma nào săn sóc cô cả. Nói ai xa, cô đã tâng bốc Ryan lên tận trời cao đó, rồi giờ hắn đâu? Chắc chắn không phải đến chỗ này giúp đỡ cô rồi.
Nhưng ngay khi lòng tự trọng trong cô đang mấp mé vực thẳm và bản thân cảm nhận được vị cay mặn nơi khoé mắt, thì bỗng có tiếng gõ cửa.
“Cô ổn chứ?”
Katherine mở hé cửa. Đứng bên ngoài không ai khác chính là Nadine Amaryllis, đối thủ trong trận ban nãy. Nhưng có vẻ cô ta không đến đây để chỉ chỏ hay cười cợt, không, cô ta mang theo quần áo dự phòng.
Không nói một lời, Nadine đặt quần áo vào tay cô. Kế đến, cô niệm chú Trị liệu lên một vết xước nhỏ trên má Katherine.
“Đội trưởng của chúng tôi có lời nhắn, thưa cô Katherine Foxxi. Cô ấy nói rằng thần chú Hỏa cầu dung hợp của cô thật phi thường, bản thân cô cũng rất tài năng và sáng tạo. Ngoài ra, cô có muốn lúc nào đó đi uống nước không?... À, vế cuối không phải lời nhắn đâu. Chỉ là câu tôi luôn muốn nói với cô thôi.”
“… Mới nói gì cơ?”
“Ngày còn ở trường mạo hiểm, tôi nhớ cô thường nán lại sau giờ học để luyện phép. Tuy tôi với cô có những quan điểm khác nhau về sự thông minh, nói riêng, nhưng,… Dù vậy tôi vẫn muốn được nói chuyện với cô.” Sau một chút ngập ngừng, cô nói nốt, “Vậy thì, gặp cô sau, Katherine.”
Ngay sau đó, cô lặng lẽ rời đi. Không móc mỉa Katherine chỉ biết xù lông dọa nạt, cô ta… khen ngợi kỹ thuật của cô.
Tức đỏ mặt, cô lầm bầm càu nhàu, đôi tai cáo rũ xuống một cách đáng thương. Và nếu ai đó với thính giác đặc biệt nhạy bén ở gần đấy, họ có thể nghe thấy những câu thoại như sau:
“Hmph... Thần chú Trị liệu còn chẳng linh nghiệm! Tức cười!”
Kèm theo:
“Rrgh... Đừng có tử tế với tôi đến thế… Cô sẽ thu phục tôi mất, chết tiệt…”
Và còn:
“… Có lẽ mình nên sống như họ… Ngừng bận tâm đến đàn ông và hôn nhân mà thay vào đó… chỉ chú trọng đến bản thân.”
*2*
Ngồi trên băng ghế dự bị, họ có thể nhận thấy sự phấn khích của đám đông khi vòng hai của trận chung kết đang tới gần.
“Tôi về rồi nèeee!” Nadine gọi “Vòng hai bắt đầu chưa, tôi kịp chứ?”
“Kịp, chưa bắt đầu đâu. Katherine thế nào?” Tanya hỏi. Hình như cô ta đã gây ra một mớ bòng bong ở cuối trận đôi, và tình cờ là, Tanya nảy ra ý kiến đưa cho cô một bộ quần áo để thay.
“Tôi nghĩ cô ấy sẽ ổn thôi, nhưng tôi không muốn làm một cuộc tâm sự “mỏng” trong phòng tắm với cô ấy đâu, nên là nói nhanh rồi về.”
“Kể tôi nghe coi, sao mà cổ lại thích nổi bộ đồ được tái thiết kế bởi Đại Phù thủy cơ chứ?”
“À thì, cô ấy nhận mà chẳng bình phẩm gì cả, nên tôi đoán cô ấy thích đủ để không chê.”
“Heh heh heh! Đương nhiên phải thích rồi! Bởi vì tôi sở hữu khiếu thẩm mĩ tuyệt đỉnh mờ!”
Quả thật, chính Laplace là người lấy chiếc áo cánh dự trù của Tanya và hô biến thành một cái áo choàng xếp nếp. Thật tình mà nói, phép thuật của cổ bí ẩn hết mức, ngay cả với thuật sư như Tanya. Cô vắt óc cũng chẳng hiểu bằng cách nào Laplace thêm được mấy cái chi tiết nhỏ nhỏ đó, kiểu như ren với đường may ấy. Và rõ rành rành mấy cái đấy chỉ đơn thuần là sở thích của cổ thôi. Rốt cuộc cô là gì thế, bà ngoại à?”
“Oh, nói này, Laplace— nhầm, Mĩ nhân Băng lãnh?”
“Vẻ đẹp của tôi chính là vinh hạnh của cô! Cô cần gì nào?”
“Thì, vòng hai cũng sớm bắt đầu thôi, nên tôi chỉ đang thắc mắc…”
“Vâng?”
“Có chắc cô muốn nhận thua không?” Tanya chau mày hỏi.
Thế nhưng Laplace chỉ cười đáp lại. “Kìa, đó là điều tôi phải làm mà? Không thì sao cô đấm cho Ryan đo đất được!”
“Cái đó tôi biết, nhưng… người xem sẽ nổi điên với cô mất…”
Dù gì Đối luyện cũng là giải đấu nổi tiếng nhất ở Ode.
“Ce n’est pas grave. Tôi không ngại nghe họ chửi bới đâu. Chỉ như gió thoảng so với 300 năm tịch mịch mà thôi!”
Họ có thể nghe loáng thoáng tiếng kèn trống rầm rộ báo hiệu sự bắt đầu của hiệp hai.
“Thôi nào, việc gì phải tự hành bản thân thế chứ!”
Laplace bật cười. “Sao đâu mà. Tôi cũng quen bị đối xử như ác nhân rồi.”
“Laplace...”
“Phòng khi cô quên, tôi là người mệnh danh Cực ác chi long đó?”
Lời vừa dứt, cô bước— à, cô bay tới đấu trường.
“Tôi đầu hànnnng!”
Đúng như dự đoán, giọng ca oanh vàng của Laplace được hồi đáp bởi hàng vạn tiếng la ó phẫn nộ đến từ những người vô cùng nôn nóng ngóng chờ trận đấu nảy lửa giữa mạo hiểm giả tối thượng, Bậc thầy Lính đánh thuê Goliath và Mỹ nhân Băng lãnh, nữ pháp sư bí ẩn. Đại loại:
“Nhảm vãi!”
“Nhát như thỏ đế!”
“Trả tiền đây!”
….lược bớt những câu bình không tiện nhắc tới. Vị trọng tài tội nghiệp kia trông cũng vô cùng bối rối.
“Đau lòng thay... Có những điều không bao giờ thay đổi.” Laplace lẩm bẩm một mình.
Giữa muôn vàn tiếng la hét chửi rủa ( và cả những lời phàn nàn muốn choảng nhau với cô lắm của Goliath), cô quay lưng và rảo bước trở lại băng ghế. Mon dieu, dân tình gì khát máu ghê.
Phía sau, trọng tài công bố chiến thắng “bị động” của Goliath, khiến tiếng chế giễu ngày một to hơn… nhưng cô chẳng buồn đoái hoài. Bằng cách này, trận đấu sẽ tiếp đến hiệp ba, trận đội trưởng. Và tại nơi đó, Tanya sẽ tiến hành trả thù.
“Laplace!”
“Chào, Tanya.”
Người con gái đối diện mang vẻ mặt u ám. Hẳn là vì phản ứng của đám đông tệ y như cô dự đoán— đâu, phải nói là tệ hơn— nên giờ cô đang lo lắng cho tinh thần của Laplace.
“Lại đây. Sao xị mặt ra thế kia?”
“Tại…!”
Thấy cô im lặng, Laplace vươn hai tay ôm trọn đôi má cô. Lòng bàn tay cảm nhận làn da mát lạnh của Tanya. Và rồi, cô kéo Tanya lại gần—
“Whoa!” cô khẽ kêu lên, mặt đỏ bừng. Cô ta lại chiếm tiện nghi nữa.
“Giờ đâu phải lúc trưng bộ mặt mếu máo đó! Giai thoại phục thù của cô đã tới hồi cao trào rồi đấy!” nữ Phù thủy nhân hậu mỉm cười thốt lên. “Phải nở nụ cười nham hiểm kia kìa!”
“Điệu cười nham hiểm nào?!”
“Cô biết mà! Cô làm cái điệu đó suốt!”
“Nào có!”
Đứng cạnh họ, Nadine cười khúc khích. Và ở phía xa xa, họ nghe tiếng reo hò báo hiệu trận chung kết sắp bắt đầu.
*3*
Trong khi đó, bên phía băng ghế dự bị của đối thủ.
“TÔI CHỊUUUU!!!” Ryan gào thét om xòm.
“Anh chỉ cần ngưng ca thán rồi vác thây ra ngoài đó thôi, thưa Đội trưởng.”
“KHÔNGGGG!!! Có ai bảo tôi phải tự thân đấu đâu!!!”
“Bởi vì đó là quy tắc.”
“Con mẹ ông, Goliath! Cả cái danh hão ‘Bậc thầy Lính đánh thuê’ đấy nữa! Ông chỉ là một kẻ lang thang, một tên ăn bám không hơn không kém! Tôi muốn hoàn tiền!” Ryan hét lên khi Goliath tiến lại băng ghế.
Nhưng Goliath vẫn bước từng bước, thậm chí còn chẳng để ý đến cái nhìn giận giữ đang treo trên mặt Ryan.
“Ê! Đừng quên tôi rót bao nhiêu tiền cho vụ này?!”
Lúc này, Goliath mới thở hắt ra một cái. Sau đó ông quay lại và quăng vật gì đó vào chân Ryan— một cái xắc cốt bằng da chứa đầy đồng bạc. Đây là khoản tạm ứng mà Ryan đưa trước cho Goliath.
"C... Đồ khốn nạn!"
“Xong xuôi rồi nhé, anh bạnnnn. Tôi tính giải trí bằng cách dần mấy tên yếu gà ra bã nên mới tham gia, mãi mới được đấu đơn, ấy thế mà quý cô đó lại đầuuuu hàng? Tôi phải dồn nén lắm đó, tưởng muốn chếtttt tới nơi,” ông giải thích với giọng điệu ê a. Nhưng trong chốc lát, âm sắc hớn hở kèm cợt nhả ấy hoàn toàn tan biến. “Mặt khác… lại có thu hoạch ngoài mong đợi, tôi nghĩ thế. Phải cảm ơn anh… giờ thì tôi có tin đáng giá cần bẩm báo với Ngài Maxwell.”
“Hả? Thu hoạch gì ngoài mong đợi? Nhờ ông mà tôi bị chơi một vố đấy!”
Nhưng người mạo hiểm giả bí ẩn ấy lại phớt lờ hắn ta và quay gót bỏ đi. “Chào nhé.”
“Rrgh... Tổ bà nó...!” Ryan nghiến răng trèo trẹo gầm ghè.
Kế hoạch ban đầu là để cho một mình tên lính đánh thuê gánh hết và cả bọn có thể dung dung ôm cúp ra về mà chẳng cần hắn phải xông pha nguy hiểm. Năm ngoái diễn ra trơn tru thế mà! Năm nay vấp chỗ nào chứ, mẹ kiếp?!
"Trời ạ... Đội mình chẳng là cái đinh gì khi thiếu Tanya," một trong những thành viên kỳ cựu than vãn.
"Kh- Không đúng! Chúng ta không cần con ả đó!"
"Nhưng nhờ thiếu con ả đó mà công việc ngày càng chồng chất, ngân sách tháng này báo động đỏ rồi đấy..."
“Urk...!”
"Không chỉ mỗi quyết toán đâu. Thủ tục giấy tờ bên Hiệp hội cũng đang trễ nải kìa. Lúc nào Tanya cũng lo trước cả tháng trời."
“Tất nhiên lần nào cũng phải sửa ngược sửa xuôi, thế nhưng… nhìn lại, thì cổ đã làm rất nhiều thứ cho chúng ta.”
Các thành viên khác đều gật đầu tán thành.
“Mà sao ta phải đuổi cô ấy…?” ai đó thì thảo.
“Để giờ phải đối chọi với cô ấy?” tiếng ai đó phàn nàn.
Chết tiệt, tại sao mấy người đều đứng về phía CÔ TA?! Tôi là một người tử tế! Tôi chỉ muốn ngăn chặn viễn cảnh cô ta thành bà cô già neo đơn! Vả lại, chính mấy người đồng ý làm thế chứ ai… và giờ nhìn cô ta đi! Cô ta sắp đập tôi một trận đấy!
Ryan ngẫm lại sát khí mà hắn cảm nhận đêm ấy tại Tiểu Hồ Lâu… và rùng mình.
“… Được thôi. Chỉ có một cách duy nhất,” Ryan lẩm nhẩm. Hắn ưỡn ngực hiên ngang, ai nấy thở phào nhẹ nhõm cho tới khi hắn thông báo: “TÔI SẼ ĐẦU HÀNG!!!”
“Đừng có ngu, đội trưởng!”
“Đúng! Cậu nghe đám người ngoài kia hò hét thế nào rồi đấy! Giờ mà đầu hàng thì bọn mình đừng mơ động tay vào bất kỳ ủy thác nào nữa!”
“Cứ bước ra đấy cho Tanya đấm một phát rồi xách hạng hai về, nhé?!”
“Câm đi! Tôi không đấm đá gì hết!” Ryan hét lên. Nhưng trước khi gã kịp rời đấu trường—
“Aww, anh sao thế, Ryan?”
“Hử?! Oh! Katherine!”
Quả thật, người đứng đó là Katherine, mặc quần áo mới và đứng chặn lối thoát của hắn. Tuy kiểu cách có phần hơi nhu mì, nhưng phần diềm xếp nếp và những đường may tinh tế lại rất phù hợp với tính cách cô. An tâm, Ryan vội vã chạy đến bên cô.
“Anh… anh lo cho em lắm!”
“Xem cái ngữ không thèm đến hỏi thăm tôi nói kìa.”
“Hả?”
“Anh toàn thề thốt những lời đường mật, nhưng những lúc tôi cần anh nhất thì toàn vắng mặt. Đúng là tên khốn.”
“Cá… Cái gì cơ. Đừng giở giọng kiểu đó với tôi! Nhờ ơn cô mà tôi vướng tình cảnh này đấy!”
“Nhắc lại coi? Là do anh suốt ngày chỉ biết nghĩ cách lủi đấy. Lủi nữa lủi mãi cũng tới lúc phải đối diện hiện thực thôi, đồ hèn! Và ngoài ra…” Cô cười nhạt. “Lắng tai nghe đám đông xem!”
“Huh?”
Hắn chuyển hướng tập trung sang âm thanh phía đằng xa. Không biết từ lúc nào mà khán đài đã ngừng chửi bới Laplace, và giờ…
“Mấy cô làm được, Lilium!”
“Tẩn hắn đi, Tanya!”
“Đá đít hắn đi!”
“Mỹ nhân Băng lãnh có ổn không?!”
“Cô ngầu lắm, Nadine!”
…gần như toàn bộ đấu trường đều reo vang lời cổ vũ Tanya và đồng đội của cô— chủ yếu giọng nữ, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe giọng nam lẫn vào.
“Chắc anh đâu cần tôi phải giải thích mới hiểu hậu quả nếu anh đánh bài chuồn lúc này nhỉ? Nên bớt kêu la lại mà bước ra ngoài đấy đi, Ryan.”
“Eeek!”
Những thành viên khác phóng ánh mắt đầy dao găm hướng về phía hắn trong khi từ từ vây hắn lại.
“Aah... kh... AAAAAAAAGGGGHHHH!!!”
Tiếng Ryan gào thét vang khắp đấu trường. Hòa cùng với tiếng kèn rầm rộ thông báo bắt đầu trận chung kết, tiếng cổ vũ của khán giả giờ đã tiến thành tiếng hét gào đinh tai...
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage Wicked Dragonwhore theo bản eng, và 大淫婦 tức “Đại dâm phụ” theo bản nhật Chúa tôi