Vì Là Nữ Nên Bị Đuổi Khỏi Tổ Đội, Tôi Bắt Cặp Với Phù Thủy Mệnh Danh Mạnh Nhất Trong Truyền Thuyết

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

26 157

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 27

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 223

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7467

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 178

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 173

Quyển 1 - Chương 01: Cuộc gặp gỡ định mệnh với nữ phù thủy thần bí

Vùng đất hoang phía tây là một cái bẫy chết chóc khổng lồ mà bất cứ ai có tư duy bình thường đều có xu hướng tránh xa.

“Dẫn lối từ ánh rạng đông, ta triệu gọi sự hủy diệt tối thượng! Tro tàn về với tro tàn, cát bụi về với cát bụi, hãy chú ý đến lời khấn cầu của ta và giải phóng nguồn sức mạnh tối thượng chết tiệt của ngươi đi! Đồ khốn nạn chết dẫm!"

Câu thần chú đầy phẫn nộ của cô vang vọng khắp vùng đất hoang, gây rung chấn xuyên cả lớp đất bùn. Nếu bất kì pháp sư nào có mặt gần đây nghe được, họ chắc chắn sẽ phải tròn mắt dẹt khi thấy cô hoàn toàn không đếm xỉa đến việc tạo một câu thần chú phù hợp với nghi thức.

Tệ hơn cả, cô còn đang dùng phép Bộc phá thuật, một bí pháp cực kì khó sử dụng. Nói chung, đó chắc chắn không phải loại phép chú mà một người nào đó có thể dùng khi không có sự hỗ trợ của một ma pháp trận hay một cây quyền trượng. Và với câu thần chú nửa vời đó, các pháp sư thông thường hoàn toàn không có hi vọng thành công.

Nhưng Tanya không phải là một pháp sư bình thường.

Ngay sau đó, với một tiếng nổ bùm khiến mặt đất rung chuyển, cả một ngọn núi cao dốc đứng bỗng chốc hóa tan thành từng mảnh đạn, luồng gió từ vụ nổ làm rối tung chiếc áo choàng và mái tóc màu hồng phấn của cô.

“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Cái đéo gì mà: ‘Cô là đàn bà, Tanya!’ Rặt một lũ khốn kiếp! Dẫn lối từ ánh rạng đông, ta triệu gọi sự hủy diệt tối thượng! TRO TÀN VỀ VỚI TRO TÀN! CÁT BỤI VỀ VỚI CÁT BỤI!”

Cô phóng ra hết đợt Bộc phá thuật này đến đợt Bộc phá thuật khác, để lại trên mặt đất chi chít những miệng núi lửa khổng lồ như muốn thiêu rụi mọi thứ có trong tầm mắt. Cái danh xưng Pháp sư lúc này hoàn toàn chẳng hợp với cô chút nào--với cái kiểu hành động giống hệt như Chúa quỷ đó thì chắc chắn là không.

Thường thì cô ấy hay đặt ra một vài cấp độ hạn chế lên bản thân để ngăn chặn sự tàn phá quá mức đối với mọi thứ xung quanh mình. Trên thực tế, Tanya là một Pháp sư có năng lực vượt trội. Không chỉ thể hiện qua việc cô có thể sử dụng Bộc phá thuật bằng một thần chú thiếu chính xác, mà còn là cái cách cô thực hiện điều đó nhiều lần liên tiếp. Lượng Mana cô ấy sở hữu hoàn toàn không thể thể đo lường được.

Chắc chắn rằng, phần nào lý do có thể là nhờ vào tài năng bẩm sinh, nhưng đa phần là vì Tanya đã dành phần lớn cuộc đời mình dành cho việc nghiên cứu và luyện tập phép thuật. Và với tư cách là một Mạo hiểm giả, tất cả những tháng ngày rèn luyện khó khăn cuối cùng cũng được gặt hái-đúng vậy, cho đến khi---

“LẮNG NGHE LỜI KHẤN CẦU CỦA TA, GIẢI PHÓNG TOÀN BỘ SỨC MẠNH TỐI THƯỢNG CỦA NGƯƠI ĐI!” cô ấy hét lên, thả mình chìm đắm trong cơn thịnh nộ đang dâng trào. Cứ đà này có lẽ cô sẽ cạn kiệt mana rồi ngất đi.... nhưng cô không quan tâm. Dù sở hữu tất cả những kĩ năng ma pháp thuần túy nhất, vậy mà cô vẫn bị ném ra khỏi party chỉ bởi giới tính của mình... Cô cần làm gì đó có thể thỏa mãn sự tức giận của mình đối với Ryan.

Ôi thôi nào, toàn bộ lý do cho việc mình kìm hãm bản thân lại chỉ vì hắn ta liên tục phàn nàn về việc một đứa con gái không nên sử dụng quá nhiều bí pháp! Nội tâm Tanya như phát điên. Cái trò đùa dở hơi đéo gì thế! Sau tất cả những gì tao đã làm cho mày! Tao thậm chí còn an ủi khi mày khóc lóc vì mái tóc đầu đinh thảm hại đó của mày đấy, thằng khốn nạn!

"HÃY GIẢI PHÓNG TOÀN BỘ SỨC MẠNH CỦA NGƯƠI! BỘC PHÁ THUẬT! XUỐNG ĐỊA NGỤC HẾT ĐI!!!"

Nhưng vào lúc ngọn núi lớn nhất ở phía chân trời hóa thành cát bụi—

“Như vậy là khá đủ rồi, cảm ơn cô!” giọng một người phụ nữ cất lên.

Ngay lập tức, pháp chú được tạo nên bởi cơn thịnh nộ của Tanya tan biến. Cô hoàn toàn không thể tin được. Ở nơi nào trên thế giới có thể tồn tại một người dừng được cả một câu thần chú đã được thi triển cơ chứ?! Cô hoàn toàn chưa từng được nghe về điều này!

“Hử? Ai đó?!” cô hỏi một cách bối rối. Đây là vùng đất hoang phía tây đấy, làm gì có ai rảnh rỗi đến đây chỉ để giỡn chơi chứ.

Sau đó cô nhận ra - giọng nói tới từ ngay phía trên đầu mình.

“Cái gì----Cô bay được?!”

“Tất nhiên là được. Tôi là một nữ phù thủy, cô thấy đó.”

Một người phụ nữ lơ lửng giữa không trung, bay bổng lên xuống như một chiếc phao trên mặt biển, mái tóc dài đen nhánh xõa ra theo mọi hướng mang cảm giác cô ta đang ở dưới nước. Kể cả với những ma pháp sư cấp cao nhất thì chỉ số ít ỏi mới có thể sử dụng được phi thuật- vậy mà người phụ nữ này thậm chí còn chẳng dùng đến quyền trượng. Đối với Tanya điều này thật phi lý.

"Cô muốn gì? Chờ đã--cô vừa mới gọi bản thân là Nữ phù thủy?"

Tổ tiên của class Pháp sư hiện đại, Class Phù thủy đã tan thành sương khói từ rất lâu rồi. Đó là một danh hiệu dành riêng cho những người có thể dùng được ma thuật chỉ từ cái búng tay mà không cần học tập hay rèn luyện. Từ ngày xa xưa, Đế chế Pajan là quê hương của một nữ phù thủy độc nhất.

Truyền thuyết kể rằng, ả sống rất lâu, lâu đến mức người ta còn tự hỏi phải chăng ả vốt xuất thân thần tiên hay, bằng cách nào đó, đã đạt đến sự bất tử... nhưng sau đấy, vị pháp sư xuất chúng Maxwell phong ấn ả ta vĩnh viễn và được tôn lên làm vị anh hùng dân tộc, hoặc đó là những gì Tanya được nghe.

“Vâng, tôi e rằng không còn lời giải thích nào khác đâu. Tôi là một nữ phù thủy, luôn luôn là như thế.” người phụ nữ vui vẻ trả lời trong khi đang lơ lửng. “Tên tôi là Laplace. Enchantée, mademoiselle.”

Laplace…Tại sao cái tên này có vẻ rất quen…?

* 2 *

“Như vậy ý cô muốn nói là... thuật Bộc Phá của tôi đã vô tình phá hủy ngọn núi mà cô bị phong ấn hả?”

"Oui, oui."

"Và cô là Laplace, như trong, Nữ phù thủy vĩ đại Laplace, người đã bị phong ấn 300 năm trước?"

"Chính là tôi! Xin lỗi vì đã vô hiệu hóa câu thần chú của cô, nhưng muốn gọi người khác dậy cũng đâu nhất thiết phải làm đến mức đó đâu. Cô hiểu chứ "

“Không, thực ra thì không! Làm sao tôi tin được chứ?!”

Tin được chứ?! Tin được chứ! Được chứ! Giọng nói của Tanya vang vọng khắp vùng đất.

“Chỉ cần là Pháp sư thì bét nhất cũng phải nghe tới cái tên Laplace một lần, ok? Người phụ nữ đó là một phù thủy phi thường. Làm gì có chuyện phong ấn của ả được đặt ngay sát vách thủ đô của kẻ thù truyền kiếp được! Tóm lại, Laplace đó, kẻ được mệnh danh Cực ác chi long đấy. Ả bị bắt khi đang âm mưu chống lại Đế quốc! Đó là toàn bộ lý do mà Pháp sư tối thượng Maxell đã phải phong ấn ả ta vào 300 năm trước!”

Người phụ nữ - Laplace (?) - cười vui vẻ. “Ôi trời! Đó là những gì họ dạy cô trong những ngày tháng đèn sách đấy à? Hài hước thật đấy.” Sau khi lộn nhào giữa không trung cô ấy cười toe toét. "Vậy thì, nếu cô thật sự muốn bằng chứng đến thế, tại sao chúng ta không chơi một trò chơi nhỏ?"

"Chơi?"

“Đúng rồi, chơi, nãy thấy có phóng những mấy bí pháp gì đó khắp nơi, tôi cho là cô cũng không thuộc dạng vừa .”

“Chà...” Thành thật mà nói thì, đúng vậy, Tanya tự hào về kĩ năng của bản thân. Và ngay tại vùng đất hoang phía tây này, cô không cần phải kìm chế gì cả, cô tự tin rằng mình có thể đánh bại bất cứ ai..

Nhưng “bất cứ ai” này có thực sự bao gồm cả bản thân Phù thủy vĩ đại không?

“Ồ, đừng lo lắng. Tôi sẽ không tấn công cô đâu.”

"...Gì cơ?"

"Cô có nghe không đấy? Tôi đã nói rằng tôi sẽ không đánh trả cô. Tất cả những gì cô cần làm là đánh tôi ít nhất một cái, và chiến thắng thuộc về cô."

Đề nghị này khiến Tanya cảm thấy rất khó chịu. Cô còn không thèm đánh trả lại à? Tức là, cô không cho là tôi có thể đánh được cô cái nào phải không? Chẳng có vẻ gì giống như cô đang đánh giá cao tôi hết nhỉ?

Chắc chắn là dù cho Laplace (?) có thể sử dụng phi thuật, thì Tanya vẫn là một mạo hiểm giả dày dạn kinh nghiệm theo đúng nghĩa. Và cô ấy từ chối để quả bóng hình người với thái độ quan tâm quỷ quyệt này đạt được điều cô ta muốn! Xuống đây và đấu với tôi như những người phụ nữ thực thụ coi nào!

“Nếu cô thắng, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cô nói. Và nếu tôi thắng... hmmm... Tôi muốn cô thành lập một tổ đội cùng với tôi. "

"HẢ?"

“Cô là một mạo hiểm giả mà, phải không? Tôi luôn muốn thử trải nghiệm, cô biết đấy, ít nhất một lần!” Laplace giải thích, trong khi xoay người vòng tròn trong không trung.

Có thật ĐÂY là Phù thủy vĩ đại không trời? Chả tin. Về mọi mặt.

“Tốt thôi. Sao cũng được.”

Không phải theo kiểu mình không còn gì để mất. Và ngoài ra…

Tanya thủ cây quyền trượng vào thế sẵn sàng.

...Những gì mình phải làm là đánh cô ta, nghĩa là mình nên ưu tiên tốc độ hơn sức mạnh. Mà nói tới thứ mình giỏi thì đâu thể thiếu phản xạ nhanh nhạy.

Mấy tên đồng đội cũ thường ra lệnh cho cô:

“Cậu không cần phải giết nó đâu. Chỉ cần câu cho tôi một chút thời gian để tôi có thể hạ đòn kết liễu nó là được!”

"Cái gì? Chẳng phải sẽ dễ dàng và hiệu quả hơn nếu để tôi đánh bại nó sao? "

"Thôi nào, làm ơn cư xử ra dáng một thành viên hữu dụng và hỗ trợ tôi đi!"

"...Cầu lửa!"

“Đúng đấy! Đã đến lúc tôi kết thúc chuyện này rồi!”

Những cuộc hội thoại như thế xảy ra mọi lúc mọi nơi, đặc biệt là với mấy tên đấu sĩ cấp thấp và đám kị sĩ, những kẻ mà sau đó sẽ quay lại và khoe khoang khắp nơi về cách con quái vật bị đánh bại như thể đó là thành tích của họ. Thật khó hiểu.

Nhưng giờ đây, toàn bộ khoảng thời gian dành cho việc giải quyết từng vấn đề nhỏ của bản thân sắp sửa được đền đáp. Tanya có thể kiểm soát tốc độ và lượng sát thương gây ra theo ý mình. Ngay cả một Phù thủy huyền thoại cũng không thể né tránh mọi—

"Tại sao cô ta lại không hề hấn gì?!"

Không hiểu nổi! Từ trước tới nay chưa từng có ai có thể tránh khỏi phép Cầu lửa của mình!

Vậy mà Laplace lại khiến mọi thứ trông thật tầm thường, lộn vòng trong không khí. Cô ta thậm chí không đổ một giọt mồ hôi. Và đáng hận nhất là—

“Hahahaha! Khá giỏi đấy, cô gái nhỏ!”

—Cô ta rõ ràng đang tận hưởng.

“Tôi phải nói với cô điều này, tôi thực sự rất ấn tượng đấy... Có lẽ thế hệ Pháp sư mới rốt cuộc cũng không đến nỗi hết thuốc chữa!” Laplace trầm ngâm.

Trong khi đó, Tanya ấn một ngón tay vào môi dưới. Tại sao mình không thể đánh trúng cô ta? Phải có một lý do nào đó! Nghĩ kĩ nào!

"Khoan... Cô đang sử dụng một trường lực à?"

“Ô hô, phát hiện tốt đấy! Thành thật mà nói, tôi không nghĩ là cô sẽ nhận ra đâu!”

"Chờ đã... nghiêm túc à?!"

Trường lực là một loại rào cản phép thuật vô hình được hấp thụ trực tiếp vào địa tầng của trái đất, thường dùng để bảo vệ lâu đài, nhà thờ hoặc các tòa nhà quan trọng khác. Và vì chúng được thiết kế để lấy sức mạnh trực tiếp từ các mạch mana dưới lòng đất, nên chúng rất lớn và bất động. Tanya chưa bao giờ nghe đến bất kỳ trường lực nào đủ nhỏ cho chỉ một người, và việc một trường lực có thể di chuyển càng khó tin hơn. Cái công nghệ này không đời vào có thể tồn tại được.

Người phụ nữ này đã đạt đến trình độ vượt xa những gì mà người bình thường có thể hiểu được. Cô ta thực sự là Đại phù thủy Laplace sao?

Tanya hạ tay xuống và làm những quả cầu lửa biến mất.

"Gì thế này? Bỏ cuộc rồi à? Trong trường hợp đó-"

“Nố, nô, nồ. Có ai nói tôi bỏ cuộc đâu”.

Dù là Phù thủy hay không, tôi từ chối để bị cô đánh bại.

Tanya nhếch mép.

“Bây giờ tôi đã biết mình đang đối phó với một trường lực, vậy thì giải pháp rất đơn giản. Và cô sẽ phải hối hận vì đã dám thách thức tôi."

"...Huh?"

Hít vào một hơi thật sâu, Tanya dùng tất cả lượng mana còn lại của mình.

“Dẫn lối từ ánh sáng rạng đông, ta triệu gọi sự hủy diệt tối thượng….”

“Cái— ?!” Laplace hóa đá tại chỗ. Tất nhiên, cô biết câu thần chú này.

“Tro tàn về với tro tàn, cát bụi về với cát bụi…”

“Uh—Cái—Bộc phá thuật?! Cô tính dùng phép cấp cao á?! Lên tôi á?! Này, đừng đùa chứ! Bản thân cô cũng biết nó rất nguy hiểm mà! Chảng phải vì hiểu nên cô mới phải lặn lội tới tận đây để niệm chúng sao?! Cô muốn một nơi không có người vô tội đứng gần mà! Xin chào, ở đây có một công dân vô tội này, ngay sát luôn! Cô có nghĩ rằng mình có hơi bồng bột không?! Ê?! Cô có nghe tôi nói gì không đó?!”

Trái ngược với những câu thần chú nửa vời và mang nặng tính xả giận trước đó, lần này Tanya đảm bảo rằng mọi từ ngữ dùng đến đều hoàn toàn chính xác—tất cả những cải thiện đều tập trung vào một mục đích, tăng cường sức mạnh của câu thần chú.

Logic của cô rất đơn giản: nếu vấn đề nằm ở trường lực, thì cô chỉ cần phá vỡ nó thôi.

"Eeek...!"

Ngay từ khi họ gặp nhau, Laplace đã khoác lên mình vẻ đĩnh đạc hoàn mỹ, nhưng bây giờ nụ cười của cô đã đông cứng lại. Giờ cô đã hiểu rằng Tanya không hề có ý định đùa giỡn— không, cô ta đang thực sự chuẩn bị để tung ra bí pháp cấp độ báo động, cấp quân sự chỉ dành cho một cá thể duy nhất.

"Ch-Chà, cô biết người ta nói gì mà– sự quyết đoán chính là tố chất vượt trên lòng dũng cảm!"

Vừa nói xong Laplace đã nhanh chóng quay gót chạy đi. Không đáng ngạc nhiên cho lắm, có linh hồn mang lí trí nào lại muốn bị nổ tan xác đâu.

Tuy nhiên, có một vấn đề nhỏ- đây là Vùng đất hoang phía tây, hiện đang rải rác những miệng núi lửa khổng lồ sau hoạt động giảm căng thẳng của Tanya ban nãy. Bất cứ thứ gì có thể dùng làm lá chắn đều đã bị phá hủy từ lâu rồi.

"Chết tiệt!"

Dù cố gắng chạy hết sức, Laplace đã không còn nơi nào để trốn.

“Hãy chú ý đến lời khấn cầu của ta và giải phóng toàn bộ nguồn sức mạnh tối thượng của ngươi!”

“Gah! Không!”

"Cho tôi xem cách cô xử lý chuyện này như thế nào nào, nữ phù thủy! Explosion!"

Một khoảnh khắc im lặng. Một tia sáng. Một tiếng ầm chói tai. Một cơn lốc. Và khi lớp bụi lắng xuống... Laplace đã không còn bay bổng trong không trung nữa. Thay vào đó, cô ấy nằm sõng soài trên mặt đất.

"Hrrkkk... Tôi không thể tin được... Cô thực sự đánh được tôi...?" cô ấy rên rỉ trong khi cơ thể đang co giật.

“Ha... hahaha... HAHAHAHA! Họ đã đánh giá thấp tôi... Chà, hãy nhìn tôi bây giờ đi, đồ khốn kiếp! " Tanya gào lên, tiếng hét chiến thắng, những chiếc khóa màu hồng của cô ấy rung lên theo làn sóng mạnh mẽ. "Thừa nhận đi - tôi thắng!"

*3*

"Vậy, uh, Laplace (?) ..."

“Cô vẫn hoài nghi thật luôn đấy à— ai ui đau!”

"Xin lỗi cô! Dù sao đi nữa, tôi rất muốn nhận lỗi vì đã sử dụng Bộc phá thuật với toàn lực lên cô. Điều đó đối với tôi cũng chẳng hay ho gì."

“Ồ, đương nhiên là không! Cái phép đó được sử dụng để quét sạch toàn bộ cả một thành phố đấy, cô biết chứ!"

"Xét rằng tôi đã ngất xỉu vì hết mana ngay sau đó, tôi muốn nói rằng chúng ta hòa nhau.... nhưng về mặt lý thuyết thì tôi đã thắng, nhỉ?"

“Cô đã thắng mà cần không phải bàn cãi. Và một nữ phù thủy không bao giờ đi ngược lại lời nói của mình. "

Laplace thở dài thườn thượt. Tuy rằng cuối cùng cô ấy đã được giải thoát khỏi phong ấn ma thuật sau 300 năm, nhưng ngay cả khi đó, cô ấy cũng không bao giờ mong đợi rằng cô gái này sẽ trao những điều tốt nhất cho mình.

Quả thật không có số phận nào cô đơn hơn cô. Mắc kẹt trong viên đá khổng lồ, bị hút cạn toàn bộ mana. Thời gian tựa như ngừng trôi. Những mạo hiểm giả đi ngang qua đi lại, những bộ lạc bị đày ải khỏi quê nhà, đôi khi có cả những con chim nhỏ đến và đi, nhưng tuyệt nhiên không có ai ở lại.

Thời gian dần trôi, những người qua đường ngày càng ít dần, và nỗi sợ hãi về một số phép thuật của Đế chế Pajan thịnh vượng bắt đầu suy giảm… cho đến khi chỉ còn lại "ma thuật" cơ bản nhất, tưới mát cho những “Ma thuật” còn sót lại.

Nhưng Tanya? Bằng cách nào đó, cô ấy sở hữu những thứ mà phần còn lại của thế hệ mình thiếu: sức mạnh, độ chính xác và hơn hết là sự liều lĩnh cần thiết để thực hiện một phép bí pháp lên người khác mà không hề nao núng. Cô ấy đủ điên rồ để đứng giữa hư không và bắt đầu phóng Explosion vào vô định - và chính cái sự điên rồ đặc biệt đó đã giải phóng Laplace.

Rõ ràng là cô biết ơn cô bé pháp sư nhỏ, nhưng hơn thế nữa, cô đã thích cô ấy.

“Được rồi, tốt, trước khi tôi nói ra yêu cầu của mình… Tôi muốn xem bằng chứng rằng cô thực sự là Phù thủy vĩ đại.”

"Ô đúng rồi. Bằng chứng, hmm? Tôi cho rằng điều đó hoàn toàn hợp lý .... Rốt cuộc thì, tôi cũng tưởng tượng một người bình thường sẽ mà khó tin rằng một người chết-ngẫu nhiên nào đó lại là chính Phù thủy đã bị phong ấn trong 300 năm qua... "

“...Cô vừa tự gọi mình là một người chết-ngẫu nhiên à?”

“Chà, đó là sự thật, phải không?” Laplace nhận xét, khi đang lơ lửng trong không trung.

“Gah! Cô lại bay lên lần nữa!” Tanya lo lắng. Thật ra mà nói, việc người phụ nữ này có thể bay lên là đủ bằng chứng cho năng lực phép thuật đặc biệt của cô ta— một mức độ kỹ năng chỉ phù hợp với danh hiệu Phù thủy.

“Vẻ mặt của cô nói lên rằng cô không tin tôi nhỉ ... Chà, được rồi. Còn cái này thì sao?"

Laplace búng tay. Đồng thời, một đám mây đen bao phủ khắp bầu trời trong xanh, và cơn mưa lớn trút xuống họ. Chỉ trong vài giây, quần áo của Tanya đã ướt đẫm. Sấm sét ầm ầm phía xa.

Tanya câm nín.

“Ối! Tôi không hề có ý làm cô bị ướt!"

Với một tích tắc sau, cơn mưa đã nhanh chóng tạnh. Và ngay tại đó, một cơn gió dữ dội thổi qua, làm khô lớp vải thô trên trang phục của Tanya.

"Gah!" Cơn gió làm những bím tóc hồng nhạt bay về mọi hướng.

“Được rồi, quay lại nào...” Và với cái búng tay cuối cùng, bầu trời đầy nắng cuối cùng cũng trở lại.

"... Chuyện gì vừa xảy ra vậy ?!" Tanya hét lên khi tâm trí cô còn đang quay cuồng.

"Huh? Ồ, tôi chỉ xáo trộn thời tiết lên một chút, vậy thôi. "

“X ... xáo trộn?! Thời tiết á?! Cô không thể làm điều đó! Đó là, giống như kiểu ma thuật cực kỳ đáng bị cấm! "

“Vâng, tôi là một phù thủy, nhớ chứ? Chỉ là hệ quả bình thường và cần thiết thôi, hiểu không?” Laplace lại thực hiện một cú lộn nhào khác.

Với điều đó, Tanya đã hoàn toàn bị thuyết phục. Phi thuật, một trường lực di động cá nhân và có thể thao túng thời tiết? Cô ta hẳn là người thật. Chắc chắn chỉ có bản thân Phù thủy trong truyền thuyết mới có khả năng làm được những điều này.

Và chỉ còn lại câu hỏi cuối cùng ...

"Cô đã nhẹ tay với tôi phải không?"

"Hmm?"

 “Thì cô biết đấy, trong ‘trò chơi’ hay dù nó là cái gì. Ý tôi là, phải, tôi đã đánh bại cô bằng một vụ nổ, nhưng khoan nào! Không đời nào tôi có thể thực sự đánh bại được Phù thủy vĩ đại, đúng không? Vì vậy, cô hẳn là cố ý để tôi giành chiến thắng!”

"Gì? Không, tôi đời nào tôi làm điều đó. Đó là do cô, chắc chắn 120%.” Laplace trả lời giữa không trung.

“Tôi thừa nhận rằng, đúng là tôi không thể tấn công cô bởi vì quy tắc mà tôi đã đặt ra từ đầu, nhưng ngay cả lúc đó tôi cũng không mong đợi nhiều ở cô cho lắm, thành thật là vậy. Theo những gì tôi biết, các Pháp sư thế hệ hiện đại của cô thua xa nếu so sánh với những Người niệm phép vào thời của tôi. Nhưng cô thì sao? Kỹ thuật của cô là một thứ gì đó rất mạnh mẽ và khó đánh bại. Dù cho lúc đó tôi không đánh giá thấp cô đi nữa, thì Explosion của cô sẽ đánh bại tôi thôi.”

Ý tôi là, thì… Explosion kháaa chắc là không nên dùng để niệm lên một ai đó ngay từ ban đầu.

“Cô là một chiến binh đáng gờm, thật đấy” Laplace tiếp tục, nhìn chằm chằm vào mắt Tanya trong khi đang nhấp nhô lên xuống. “Cô rõ ràng có một vài tài năng bẩm sinh, bên cạnh đó còn có kiến thức và kinh nghiệm trong chiến đấu. Tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cô đã chăm chỉ đến mức nào để có thể đạt được điều này... Tôi phải nói rằng, tôi thực sự ấn tượng. Ngay cả thế hệ của tôi 300 năm trước cũng không có nhiều Người niệm phép đáng kinh ngạc như cô đâu.”

Một lúc sau—

"Hức. ..."

"...Huh?"

"Nnn ... hhh ... waaaahaaahhhh!"

Ngay lập tức, Tanya bắt đầu nức nở như thiếu nữ mới hơn hai mươi tuổi.

"Uh ... này ... cô có ổn không thế ...?"

"Weeehhhhaaaahhh ... weh ... gggpphhhnnn!"

"Tiếng khóc kì lạ quá đấy, cô có nhận thấy không?!"

"Tôi không ... guhhuuhhh ... tôi không thể kìm nó được!" Tanya than vãn.

Những lời khen ấy chính là vết nứt lớn trên một con đập ngăn lũ. Bây giờ cô không cần phải kìm nén thứ gì cả. Cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ — đã chứng tỏ bản thân — cô ấy là người giỏi nhất trong lĩnh vực của mình — nhưng—

Cô buộc rời khỏi đội. Cô là đàn bà, Tanya, giọng nói của Ryan vang vọng trong tâm trí cô. Cô là đàn bà. Cô là đàn bà. Cô là đàn bà.

Cô phẫn nộ vì họ đã đuổi cô đi chỉ vì một điều mà cô không thể nào kiểm soát được. Cô rất tức giận.

"Um..t..ôi in lỗi, chỉ là tôooi..cần phải khóc.. mộtt…..tút à tôi sẽ gượt ua nó ...Wehhh...!”

Tanya luôn ghét sự liên quan giữa khóc và cư xử nữ tính - rằng phụ nữ được cho là người dễ xúc động -vì vậy cô luôn dấu đi nỗi buồn của mình, một cách an toàn và cẩn thận sau những cánh cửa khóa kín.

Để rồi vào lúc này, vỡ òa cùng với những giọt nước mắt không thể ngừng rơi.

“Ch-Chà, ừm ... này, này! Tôi có thể vô tình nói gì đó khơi lại nỗi đau của cô, nếu không thì cô sẽ không ra đây rồi phóng Explosion khắp nơi, phải không? Vì vậy, hãy tiếp tục khóc đi! Cả hai chúng ta đều là con gái ở đây mà, cô biết không? Và đôi khi một cô gái cần phải khóc. "

Tanya đã quá nghẹn ngào để trả lời, nhưng về bản chất cô hiểu một điều: cô phù thủy nông nổi này rất đáng tin cậy — ít nhất là 99%. Bạn hỏi làm sao cô ấy có thể biết điều đó ư? Bởi vì Laplace đang chiến đấu với từng cơn run rẩy của bản thân chỉ để xoa lưng Tanya khi cô ấy đang khóc.

Và Tanya có thể cảm nhận một hơi ấm áp nhẹ nhàng đến từ đôi bàn tay ấy.

*4*

"Phải rồi, tôi sẽ trả thù!" Tanya tuyên bố (khi cô ấy ngừng khóc).

"Trả thù, cô nói gì thế?" Laplace hỏi.

“Ừ. Tôi sẽ khiến những tên khốn đó ước gì chúng được chết.” Tanya gầm gừ, cắn môi mạnh đến nỗi làm nó chảy máu. A, hương vị ngọt ngào, đồng nội của quả báo. “Dù sao, hãy cho phép tôi tự giới thiệu bản thân. Tên tôi là Tanya Artemiciov — và tôi muốn cô, oh Nữ phù thủy hùng mạnh, giúp tôi trả thù bọn họ!”

“Rất vui được gặp cô, Tanya. Và dựa trên việc cô đã đánh bại tôi một cách công bằng và chính trực, tôi rất sẵn lòng khi được giúp cô.... nhưng bằng cách nào?”

“Tôi muốn thắng ngay trên sân nhà của kẻ thù. Nhìn này, Giải đấu Mạo hiểm giả toàn quốc sắp diễn ra, vì vậy tôi muốn tham gia cuộc và khuấy động party cũ của mình! Giã nát chúng và khiến chúng phải xấu hổ đến muôn đời!”

"Và tôi phải làm gì ...?"

“Tôi muốn cô thành lập một Party cùng với tôi. Bằng cách đó, chúng ta có thể tham gia vói tư cách một đội. "

Ngay lập tức Laplace bắt đầu cười, và với vẻ khó hiểu: “Thành lập một party hả? Tại sao, đó chính xác là những gì tôi sẽ đề nghị nếu tôi thắng!”

“Không, điều này hoàn hoàn khác, chúng ta đâu thành lập Party chỉ để vui chơi, chúng là làm là vì báo thù!”

Vào lúc đó, mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển. “Cái quái….? Chuyện gì đang diễn ra vậy?”

“Ôi trời? Nó đến rồi…. Đó là tiếng gầm của nó đấy?” Laplace thở dài.

“Gầm? Tiếng gầm của ai cơ?”

“Chà, cô thấy đó, sau khi phong ấn tôi, Maxwell yêu quý của mấy người đã để lại một thứ gì đó ở nơi này để khiến mọi người tránh xa.”

"Chờ đã ... Ý cô không phải là ..."

“Ồ, tôi e là thế đấy,” Laplace trả lời, lơ lửng trong không trung. “Cô là Mạo hiểm giả mà, không phải sao? Chắc chắn cô đã nghe nói về Vua của Vùng đất hoang phía Tây?"

Ở phía chân trời, có thứ gì đó vỗ cánh, tiếng gầm của nó tạo thành một làn sóng xung kích trong không khí.

“Dù sao thì, như tôi đã nói, nó là một con Dực long,” Laplace tiếp tục.

Lúc này, Tanya nhìn về phía Laplace hướng đến... và nhanh chóng mất hết hy vọng. Cô ấy nói đúng, đó là một con Dực long –Tràn đầy phẫn nộ, và thứ đó - đang bay với tốc độ chóng mặt về phía họ. Cho tôi nghỉ ngơi xíu đi chứ!

Dực long là một giống rồng hiếm và nguy hiểm, nhưng thường thì, Tanya có thể hạ gục một con mà không gặp chút khó khăn nào. Tuy nhiên, xảy ra một chút vấn đề: cô chỉ vừa mới ngất đi vì cạn mana, thậm chí cô còn không thể sử dụng phép thuật bằng một nửa mọi ngày. Và về phía Nữ phù thủy vĩ đại thì sao?

“Hahaha! Con Dực long này chỉ đang nổi xung lên mà thôi! Chắc cô đã đánh nó bằng Explosion đấy! Hahahaha!”

“Không vui đâu, Laplace! Chúng ta sẽ làm gì giờ?!"

"Ý cô là gì? Chỉ cần đánh bại nó thôi.”

“Tôi không thể! Này, nghiêm túc đấy, tôi thực sự không thể! Tôi không còn chút mana nào! Tại sao cô không đánh bại nó đi, hử?! Cô là Phù thủy vĩ đại mà! Tôi cá cô có đánh bại nó dễ dàng!”

"Không, tôi e rằng điều đó là không thể."

"Sao?"

“Tôi nghĩ đó có thể là hệ quả từ phong ấn, nhưng, ừm… tôi không thể sử dụng bất kỳ thần chú tấn công nào cả.”

"CÁI GÌ?!"

Từ nãy tới giờ, cô không phải chỉ đơn giản là chọn cách không tấn công— cô thực sự KHÔNG THỂ TẤN CÔNG à?! Khi nào cô mới tính ném quả bom đấy cho tôi thế? Ôi trời, con Dực long gần như ở trên đầu chúng ta ... Chết tiệt, Laplace! Cô thực sự không hơn gì một quả bóng ngu ngốc- hình người!

“Vẻ mặt đó như muốn nói rằng cô đang nghĩ tôi chẳng khác gì một quả bóng bay hình người”.

"Chuẩn đấy!"

“Wow ... Tôi ước rằng ít nhất cô sẽ cố gắng phủ nhận cơ ... Chà, dù sao. Sau khi quan sát cách cô hành động, tôi khá chắc chắn rằng cô mới là người phải ‘đánh bại nó dễ dàng’, vốn là như vậy. Và tôi biết chính xác những gì mà cô cần.”

"Huh? Cô tính làm cái gì?"

"Cô đã bao giờ nghĩ đến việc thay đổi class chưa?"

"...Hả?"

Ngay trên đầu họ, Dực long phát ra tiếng gầm vang trời.

Chúng ta có thực sự đủ thời gian cho việc này không, Laplace?

Bởi vì tôi cảm thấy có nhiều vấn đề cấp bách hơn đấy!

"Thay đổi class làm gì?"

“Theo ý kiến quý giá của tôi trên cương vị là một Phù thủy, với tài năng xuất chúng và khả năng liên kết của cô khi là một Pháp sư, tôi tin rằng có một class khác phù hợp với cô hơn.”

"Được rồi, bây giờ thực sự không phải là lúc ..."

"Cô nên là một Ma hiệp sĩ."

“Hử?”

"Nghe thấy chứ? Một Ma hiệp sĩ! Tại sao cô lại giới hạn bản thân trong việc sử dụng phép thuật đơn thuần khi cô đã có đủ tự tin và kiến thức về chiến thuật khi phóng ra những bí pháp cấp cao mà không cần lĩnh đòn? Lãng phí tài năng quá đấy!” Cô ấy đưa một bàn tay ra và dùng những ngón tay nhợt nhạt vuốt nhẹ má Tanya.

Tanya sững người, không thể di chuyển. "Cái ... Hả ...?" Cô ấy ... Môi cô ấy ... Cô ấy đang nghiêng người ...!

“Tanya Artemiciov! Ngay lúc này, tôi yêu cầu cô chuyển sang Class Ma hiệp sĩ — Đây là class tối thượng và bậc thầy trong việc tấn công bằng cả vật lý lẫn ma pháp! Dù sao thì tôi cũng là một phù thủy, hai chúng ta không cần thêm người dùng ma thuật thuần túy nữa đâu! Và hơn thế nữa…. tôi tin chắc cô sẽ làm tốt thôi!”

“Uh, Laplace, cô đứng sát quá! Aah!”

Cô ấy nghĩ mình sẽ là một Ma hiệp sĩ giỏi ư. Class tối thượng bậc nhất?!

Môi của Laplace áp vào môi Tanya, nhẹ nhàng xoa dịu sự bối rối của cô — và một cảm giác ấm áp, mờ ảo truyền đến Tanya khi mana của Laplace chuyển vào trong cô. Có gì đó bên trong Tanya cảm thấy bồn chồn, gần giống như có một con rồng nhỏ đã thức giấc sâu trong cô. Đầu óc cô trống rỗng — đây là điều mà cô chưa bao giờ cảm thấy trước đây.

"Aah ... mmph!"

Tạm nghỉ lấy hơi, Đại phù thủy thì thầm: “Ta là Laplace Vĩ đại và Cổ đại. Ta có thể không dùng được phép tấn công nhưng ta vẫn có thể làm nên điều kỳ diệu”.

"Cá ... Mmmm ?!"

Cuối cùng khi họ tách ra, Tanya thở hổn hển. Đối với một phù thủy cổ đại, Laplace có mùi rất thơm ... và đôi môi của cô ấy thật mềm mại.

“Bây giờ thì ... Mặc dù sức mạnh thuần túy của cô rất đáng kinh ngạc, bằng cách nào đó, các mạch mana của cô lại phân bố khắp cơ thể, vì vậy tôi đã tự tiện sắp xếp lại chúng cho cô! Bây giờ hãy rút kiếm đi, hỡi Ma hiệp sĩ tôn quý!” Laplace đặt một tay xuống đất, và ngay lập tức mặt đất vô thanh tách ra. "Ta triệu hồi ngươi ... hỡi thanh kiếm tuyệt vời nhất, hoặc là cái gì đó đại loại như vậy!"

“Wow, thần chú của cô tệ quá đấy! Người ta sẽ nghĩ rằng cô giỏi nó lắm cơ, vì dù sao cô cũng có thể sử dụng mà không cần quyền trượng hoặc pháp trận mà!”

Tuy nhiên, vết nứt trên mặt đất bắt đầu phát sáng. Hãy nhìn kìa, có một thanh kiếm khổng lồ mọc lên, chiều dài của nó lớn hơn chiều cao của Tanya.

"Đó là gì thế?!"

“Tôi đã nhân bản thanh kiếm ‘Excalibur’ cho cô đó. Đây là món quà thượng hạng phải không?”

"C.….cái gì cơ ?!" Cô có bị đần không thế?! Đấy là bảo vật quốc gia! Vấn đề ở chỗ đó--- “Thanh Excalibur này còn to hơn cả tôi nữa! Làm thế quái nào mà dùng nó được chứ?!”

“Chờ đã, cái gì? Kiếm càng lớn, đòn càng mạnh, đúng không?”

“Cô bao nhiêu tuổi rồi thế, mười hai à?! Thế giới không vận hành như thế đâu đồ ngốc!” Và cô còn định nói cô là một phù thủy VĨ ĐẠI?!

Con Dực long gầm lên một tiếng rồi đập cánh, tiến gần về phía con mồi. Cơn đói có lẽ khiến nó mất hết kiên nhẫn.

"Uh-oh ... Nó đang bay về hướng này ... Tốt hơn hết là cô nên cầm lấy thanh kiếm đó và tiêu diệt nó đi!"

“Cô mất trí rồi khi nghĩ rằng tôi có thể nâng được cái khối lượng lớn này—”

Sượt.

Vì lý do nào đó, thanh Excalibur-nhái nhẹ hơn nhiều so với dự đoán của Tanya – nhẹ đến mức không thể nào ngờ.

"Cái gì...? Nó chỉ nặng hơn một cây quyền trượng!"

“Trong lúc hôn, tôi đã quét qua các mẫu mạch mana của cô. Sau đó, khi tạo ra thanh kiếm này, tôi đã tối ưu hóa nó luôn để phù hợp với cô. Bằng cách này, cô luôn có thể sử dụng nó! Theo một nghĩa nào đó, nó vừa là kiếm vừa là quyền trượng — một vũ khí tối thượng! Nêu cảm nghĩ đi nào? Đây là một tác phẩm thiên tài đến từ Nữ phù thủy xinh đẹp vĩ đại Laplace đấy, cô thấy sao?"

“Tại sao tôi lại nói điều đó trong khi cô đã c….”

Cầm Excalibur-nhái trong tay- cảm nhận nguồn mana chảy trong huyết quản — bàn chân đặt vững vàng trên mặt đất —con Dực long gần như đang ở phía trên họ--

“Rrgh ... Không có thời gian để học cách sử dụng! Tôi sẽ chỉ vung vẩy nó thôi đấy ... Chà, bắt đầu với không gì cả nào! "

Rũ bỏ sự nghi ngờ và lưỡng lự (cùng với kí ức về một nụ hôn ngọt ngào) ra khỏi tâm trí, Tanya bắt đầu chạy—

"Whoa, cái gì ...?!"

Cả người cô nhẹ tênh.

Ngay lập tức, Tanya biết mình sẽ thắng.

Khi cô tập trung năng lượng vào thanh kiếm, cô hoàn toàn có thể cảm nhận thực tế rằng lượng mana của mình tăng lên ... và bằng cách nào đó, bản năng mách bảo cho cô biết phải làm gì tiếp theo.

Ma pháp gió, tấn công!

Với suy nghĩ đó, các vết khắc runes trên bề mặt của thanh Excalibur-nhái phát sáng, và nó nhanh chóng tạo lập một câu thần chú giúp nâng cao phương án gia tăng chỉ số cho phong thuật. Không cần dùng đến câu thần chú phức tạp, hoàn toàn không tốn thời gian.

“Khỉ thật! Thanh kiếm này thật tuyệt vời!”

Mana chảy khắp cơ thể cô. Cùng với ma pháp gió tập trung dưới chân. Và rồi cô ấy bắt đầu chạy, chạy, và chạy với tốc độ ánh sáng, như thể thân thể cô ấy đã hòa làm một với gió. Cô ấy đã thể hiện vượt xa cấp độ mà người ta có thể mong đợi ở một người chỉ mới trở thành Ma hiệp sĩ ba phút. Trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực.

Và khi Laplace nhìn cô rời đi, cô càng chắc chắn hơn rằng mình đã triệu hồi đúng thứ.

“Đúng, tốt nhất nên là như vậy ... Với tư cách Pháp sư, cho dù khả năng của cô ấy lớn như thế nào thì việc thi triển phép thuật của cô ấy sẽ luôn không hoạt động một cách tốt nhất. Thi triển thần chú quá lãng phí thời gian và năng lượng. Nhưng với tư cách là một Ma hiệp sĩ, cô ấy có thể chuyển đổi nguồn cung cấp năng lượng khổng lồ và thần chú vào thanh kiếm mà không lãng phí thêm một chút gì. " Laplace cười khúc khích và đặt một ngón tay lên môi. "Ồ, Tanya ... tôi yêu linh hồn của em quá đi mất.”

Trong khi đó, Tanya đã nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa mình và Dực long bằng cách nhảy lên không trung. Nụ hôn của Laplace đã kích thích lượng mana bên trong cơ thể cô và tối ưu hóa cho phù hợp với class mới. Sau đó, trước khi bộ bão của Tanya kịp xử lý thông tin, Laplace đã chế tạo cho cô một thanh kiếm từ những vật liệu thô sơ nằm xung quanh.

“Cô biết không, nếu tôi không biết cô có thể làm tốt hơn nữa thì tôi sẽ nghĩ rằng cô đã đạt đến trình độ tối đa đối với một Ma hiệp sĩ rồi đấy.” Laplace cười khúc khích, thậm chí không ngừng đề cập đến sự thật rằng cô ấy vừa cưỡng hôn người ta. Bản thân cô đang cảm thấy vừa mệt mỏi vừa tức giận.

Nhưng hóa ra, thanh kiếm cô đang cầm trong tay tạo cảm giác thân thuộc hơn bất cứ cây quyền trượng nào cô đã từng dùng. Sự khác biệt quá lớn, cô khó có thể tin được.

Tanya tập trung sức mạnh và ma pháp gió vào đôi chân - và nhảy lên.

"Haaaah!"

Cô phóng thẳng lên không trung, vượt lên cả đầu con Dực long hung hãn, và để trọng lực kéo cô xuống khi cô nhắm thẳng vào cổ con quái thú. Đây là một kỳ tích mà không một con người bình thường nào có thể hy vọng đạt được.

Cùng với sự phấn khích, Laplace đã thực hiện một cú lộn nhào giữa không trung, cô đang được ngắm pháo hoa từ xa. “Oho ... Cô ấy đang sử dụng Ma pháp gió để tạo nên một cú nào lộn. Thật ấn tượng.”

Tanya tập trung tất cả mana trong cơ thể cô ấy. Vâng, tôi muốn nói điều này là quá đủ để giết một con rồng rồi.

"RRRAAAAAAAAHHHHH !!!"

Khi chuẩn bị sử dụng bí pháp yêu thích, Explosion, cô ấy có thể cảm thấy dòng mana chảy thẳng vào lưỡi kiếm.

Tôi có thể làm điều này ... Tôi có thể sử dụng thanh kiếm thấm đẫm mana này để hạ gục con Dực long!

Với sự tự tin đã được khôi phục, Tanya hét lên: “Ăn đi này! Exploding Slash!”

Với một vết chém nhẹ nhàng giống như đang cắt qua một tờ giấy. Một dòng máu phun ra tiếp sau đó là một vụ nổ kinh hoàng khi mana thấm đẫm trong lưỡi kiếm của cô ấy phát nổ. Dực long lao thẳng xuống mặt đất mà không thể kêu lên tiếng gầm cuối cùng.

Khi lớp bụi lắng xuống, tất cả những gì còn lại là một Ma hiệp sĩ đang cầm thanh Excalibur-nhái và một Phù thủy cổ xưa đang bày ra động tác ăn mừng.

“Tôi đã làm được… Ha… Tôi thực sự đã làm được…!”

"Hahaha! Bravo! Vừa thoát khỏi giam cầm và tôi đã có một khám phá tuyệt vời!”

“Cả tôi và cô.” Tanya lẩm bẩm.

Phi thuật, trường lực di động, thao túng thời tiết và giờ cô ấy có thể viết lại mạch mana à? Cụm từ “Không theo lẽ thường" không hề được tạo ra để làm lá chắn che đậy những điều ấy đâu! Có chúa mới biết mình sẽ những gì để trả thù khi có cô ấy bên cạnh đấy….

Laplace đã hoàn toàn cách xa những quan niệm thông thường, điều đó thực sự đáng lo ngại.

"Ôi trời ... Tôi đã làm gì ...?"

*5*

Đến khi trở về Ode, Tanya mới nhận ra:

"Chúng ta sẽ gây chú ý nếu quay lại mất!"

“Hmm? Tại sao vậy?"

“Tôi không biết cô là có biết điều này không, Laplace, nhưng hầu hết mọi người không bay lơ lửng giữa không trung!”

Nữ phù thủy nghiêng đầu. "Có lẽ hầu hết thì không, nhưng tôi chắc chắn có thể."

Cô ấy làm điều này có chủ đích hay cô ấy chỉ đơn giản là một đứa khờ? Tanya thở dài.

“Được rồi, và thanh kiếm cũng sẽ thu hút sự chú ý đấy.”

"Tại sao vậy?"

“Bởi vì các nữ hiệp sĩ thực tế rất ít. Nên mọi người sẽ chú ý tới."

"Sao?"

“Thêm nữa, nó trông to đến mức có vẻ như nó được tạo ra dành cho một người khổng lồ. Tôi đảm bảo với cô là mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào chúng ta. Và nó không phải là cách hay."

Laplace còn nghiêng đầu hơn nữa. “Hừm ... Tôi không chắc mình hiểu được. Tại sao các nữ hiệp sĩ lại trở nên hiếm như vậy? Điều này khác với thời của tôi. "

"Huh? À thì....” Tanya im lặng.

Nghĩ lại thì, cô ấy đã từng không ngừng suy nghĩ tại sao phần lớn phụ nữ không bao giờ chọn class Hiệp sĩ. Đối với cô, đó chỉ là cách mọi thứ diễn ra. Ngay cả class Pháp sư với 90% là nam giới, Rất ít nữ Mạo hiểm giả chọn class này mà đa đó họ chọn trở thành Trị liệu sư.

"Câu hỏi hay đấy, thực ra ... Các hiệp sĩ kiếm sống khá đoan chính, vì vậy tôi không chắc nữa ..."

“Chà. Tôi cũng không cần câu trả lời đâu, vì vậy đừng bận tâm làm gì. Dù sao thì cô cũng sẽ không phiền nếu tôi cứ lơ lửng thế này tiếp, đúng không? C’est bon?”

"Làm thế quái nào mà cô nghĩ ra điều đó thế?! Nghe này, đeo đôi giày dự phòng của tôi vào đi. Cô có thể đi giày cao gót không?" Tanya giật mạnh Laplace từ trên trời xuống và đưa chúng cho cô.

"Nghiêm túc đấy à? Tôi buộc phải mang mấy thứ này á? Cô đùa tôi hả? Có phải đùa không thế? Hoặc là hình thức tra tấn nào đó?

"Tất cả đều không phải. Tôi hứa với cô, chúng sẽ trông rất hợp với chiếc váy đen xếp ly cô đang mặc trên người."

"Ôi, thật đáng xấu hổ....Đừng nhìn khi mà tôi mang chúng vào nhé, có được không?"

Theo như yêu cầu, Tanya quay đi và chờ đợi, thành thật mà nói thì cô không hề thấy việc đeo giày có gì phải xấu hổ. Sau đó, một khoảng thời gian hợp lý trôi qua--

"Được rồi, cô đã xong chưa Laplace---PFFFF!

Khi cô quay lại, cảnh tượng trước mắt ngay lập tức khiến cô bắt đầu chỉ trỏ và cười lớn.

“HAHAHA! Ôi chúa ơi! Cô làm sao vậy, Laplace?!”

“Đ-Đừng có cười! Tôi không thể đi được đâu! Chân tôi đau lắm! Đôi giày này đau dã man!

Dáng đứng của Phù thủy vĩ đại Laplace, trông hệt như một chú nai sừng tấm với đôi chân vòng kiềng.

"Hee hee hee! Nhìn hay ghê đó, Laplace! Làm lại lần nữa đi!"

“Rrrrgh...Chưa gì đã chế giễu tôi, hiểu rồi. Thậm chí còn chưa được một ngày từ khi tôi được giải thoát cơ đấy. Trên quan điểm cá nhân, tôi thà không có gót chân! Ngay và luôn!" Laplace bĩu môi, rồi lại bay lên không trung.

"Được rồi! Được rồi mà! Tôi xin lỗi vì đã cười cô. Nghiêm túc mà nói, cô chưa bao giờ đi giày cao gót sao?"

“Những thứ này không tồn tại vào thời của tôi. Và với lý do chính đáng! Chúng không thể nào dùng để đi được! Vả lại, tôi còn không có nhiều kinh nghiệm trong việc đi bộ."

"...Gì cơ?"

“Cha tôi là Thẩm phán Tòa án Pháp sư tối cao, và mẹ tôi từng là trinh nữ trong đền thờ Long Thần. Tôi đã tạo dựng nên danh tiếng của bản thân là một thần đồng khá sớm sau khi tôi được sinh ra, và từ đó tôi nhận được một sự che chở lớn đến mức tôi không bao giờ cần phải tự đi bằng hai chân của mình. Với tài năng ma thuật bẩm sinh, tôi đã có trong tay mọi thứ mình muốn. Sau đó, tôi học được phi thuật, tôi dần bị ám ảnh bởi nó ... Nói chung, tôi thực sự không bao giờ có cơ hội để bước đi."

"Cứ tiếp tục từ tốn khoe khoang mọi thứ mà cô muốn đi, tôi cũng chẳng thấy ấn tượng gì cả đâu."

"Tôi không hề khoe khoang! Tôi trông thật lộng lẫy và đến từ một gia đình có sức ảnh hưởng---những điều này hoàn toàn là sự thật!"

"Cô làm ơn có thể dừng nói về việc cô nổi tiếng ra sao, có được không?"

Cuối cùng, họ đã đi đến một thỏa thuận: Laplace sẽ đi giày cao gót và giả vờ bước đi trong khi đang lơ lửng cách mặt đất vài cm. Đây là điều kiện mà Tanya đặt ra nếu muốn cô xuất hiện nơi công cộng

Tôi thực sự đã giải quyết xong phần việc của mình rồi, phải không?

Ma pháp bí mật, hiếm có ít người có thể sử dụng Magi-knight (Rất vui được gặp, thưa Quí cô) Đúng rồi đó