Sophie tỏ vẻ đắc thắng tiến ra ngoài với một người đàn ông cùng chiếc xe ngựa vốn đang đợi sẵn ở đó.
Ban đầu cô còn tưởng đó là phu lái thôi, tuy nhiên tới lúc nhìn kỹ thì đó vẫn là lái xe nhưng lại rất khác, không ai khác ngoài người hộ tống của Rio.
Một chàng trai trẻ tự xưng là Al, mặc dù tóc có ngắn hơn nhưng cả tóc lẫn mắt đều đồng màu với Rio và đồng thời khuôn mặt của chàng trai này cũng vô cùng thanh tú khiến Sophie đã phải buột miệng thốt lên rằng 『Anh em hả?』.
「Làm gì có cái chuyện đó」
Rio phủ nhận với khuôn mặt đang lộ rõ vẻ bất mãn. Chẳng phải là chuyện bị người khác nói mình và người hộ tống là anh em khiến Rio trở nên khó chịu, chính việc bị gán ghép là anh em với Al mới là điều khiến cậu cảm thấy ghê tởm.
「Rio-sama thật là, đừng nói mấy điều đáng buồn vậy chứ」
Ở phía ngược lại, Al thậm chí còn đang tươi cười hạnh phúc. Cái vẻ tươi cười của Al tạo cho người ta cái cảm giác xung quanh anh ta đang là hoa nở lóc chóc vậy.
Đồi với Sophie, cái nghề hộ tống đáng nhẽ ra phải sắc bén như lưỡi gươm và bình lặng tựa mặt hồ mới phải, còn như anh chàng Al này thì tới một chút áp lực còn chẳng thấy đâu.
「Ngài lại nói vậy rồi. Mà dù sao thì chắc hẳn ngài đang nghĩ rằng thà làm một thằng nhóc tự nhốt mình lại bên trong căn biệt thự để đọc sách còn hơn đúng không ha 」
「Tất nhiên là không rồi!」
Hahaha~, Al cười vui, điều đó khiến cho Sophie cảm thấy mối quan hệ của hai người và vô cùng tốt.
Trước giờ cô còn chẳng bao giờ thấy một Rio lại tỏ ra thô lỗ tới vậy, tuy nhiên đối với Al thì anh đều bỏ qua hết.
Trong lúc cô đang nhìn Al, Al cũng từ từ hướng mắt về phía Sophie.
「Rất vui được diện kiến quý tiểu thư xinh xắn đây. Xin hãy cứ gọi tôi là Al. Tôi sẽ vâng lời như một con chó để đáp lại quý tiểu thư đây. Dạo gần đây tình hình sức khỏe của tiểu thư đã được cải thiện chưa vậy? Tôi cũng được nghe kể rằng là nhờ có Rio-sama mà tiểu thư đã dần bình phục trở lại, nhưng do thể trạng hạn chế nên xin tiểu thư hãy cố gắng ưu tiên chăm sóc bản thân mình trước. Trước đây thôi Rio-sama cũng thường xuyên ốm yếu như vậy, thế mà bây giờ ngài ấy đã trở nên khôn lớn và bạo dạn thế này rồi đây, Al thực sự cảm thấy xúc động lắm đó」
Tuyệt thật, trông bề ngoài anh chàng trông có vẻ dịu dàng đấy, nhưng từng lời từng lời anh ta đang nói lại quá tuyệt đi.
Nhận thấy Sophie đang bị ấn tượng theo cách kỳ quặc khiến Rio cảm thấy khó chịu vô cùng.
「Trông hắn có giống một người hộ tống bình thường tí nào không chứ, lúc nào cũng ồn ào không chịu được. Hắn chỉ là một tay hạng ba còn chẳng hiểu nổi ý nghĩa của việc hộ tống thôi. Thêm vào đó là chắn chắn hắn đã tìm cách lừa gạt về chuyện của tôi rồi. Chẳng thể hiểu nổi tại sao phụ thân lại thuê hắn để hộ tống tôi chứ」
「Rio-sama, sao ngài nỡ…. Về phía tôi thì để có thể bảo vệ Rio-sama, dù cho có phải hy sinh thân mình tôi cũng dám đó ạ! Tại sao ngài lại không thể hiểu cho cảm xúc của kẻ bề tôi này kia chứ?」
「Thôi ngươi đừng có nói nữa」
「Nhắc tới chuyện này lại làm tôi nhớ về đứa em út, thằng bé chẳng hề chịu đón nhận tình yêu của anh trai tí nào cả. Chắc là do thằng bé còn nhỏ nhỉ? Trong nhà tôi cũng toàn anh em trai chứ không hề có chị em gái nào cả. Vậy nên tôi rất mong có được một đứa em gái dễ thương như Sophie-sama đây đấy. Ấy không, tất nhiên là đứa em trai của tôi hiện tại cũng quá ư là dễ thương rồi đó. Tôi cảm thấy rất mãn nguyện vì cậu em đầu có vẻ là yêu quý tôi lắm, thế nhưng tôi lại bị cuốn hút bởi cách đứa em út ghét bỏ mình kìa」
「Oi~, ngậm miệng lại đi chứ!」
Gạt phăng Rio vẫn cứ đang gây khó dễ qua một bên, Al vẫn cứ nói chuyện với Sophie như là đang muốn giãi bày về cuộc đời mình. Trước một cô bé năm nay chỉ mới lên 6, Al cứ nói liên hồi chẳng chịu ngừng nghỉ, hệt như mấy bà vợ hay thích đi tán dóc.
「Dù rằng tôi đã tặng quà cho thằng bé nhân ngày sinh nhật, thằng bé vẫn cứ mặt lạnh như tiền mà chẳng chịu cười lại với tôi gì cả. Mà tất nhiên là thằng bé có nói cảm ơn anh trai rồi. Mặc cho tôi đã rất vất vả cất công chọn quà nhưng thằng bé lại chỉ liếc qua và nói 『Chẳng thể hiểu nổi cảm xúc của anh là gì nữa』, thế là tôi lại bị xa lánh mất rồi」
「Ha~... chuyện đó, nghe có vẻ cô đơn quá nhỉ」
「Al, ta bảo ngươi câm miệng luôn và ngay!」
「Trước đó tôi có ôm thằng bé nữa, nhưng rồi chỉ để nhận lại ánh mặt tựa như cá chết vậy. Mà, ngay cả cử chỉ đó cũng quá ư dễ thương nữa!」
「Dễ thương ấy hả?」
Với đôi mắt tựa như cá chết ấy hả?
「Vâng, thằng bé chỉ đứng im đó với vẻ mặt hoàn toàn điềm tĩnh như thể không có chuyện gì vậy, thế nhưng chính đôi mắt cá chết đó lại là thứ dễ thương vô cùng!」
「Mà…」
Sophie không biết được rằng cậu em trai đó nay đã bao tuổi, trong lòng Sophie chỉ biết cảm thấy tiếc thương thay cho cậu ta. Và rồi cô cất lời với một con người tội nghiệp khác cũng đang ở đây.
「Rio, cậu có một người hộ tống lạ lùng thật đấy」
「......AA, đến tôi còn chẳng hiểu sao xung quanh mình toàn là mấy kẻ như thế này nữa」
「Ara, khó cho cậu quá nhỉ」
Đối với Rio, cậu ta cũng coi cô là một trong số đám người đó, tuy nhiên Sophie bơ luôn câu ta và rồi bẽn lẽn liếc nhìn Al.
「Ano, Al-sama…」
「Hỡi quý cô xinh đẹp của tôi. Xin hãy gọi tôi là Al」
「Oi! Người đừng có giở cái giọng tán tỉnh đó mà nói với bé gái coi!」
「Rio-sama, tuổi tác chẳng hề quan trọng với một quý cô đâu ạ」
「! !」
Rio nhớ lại về câu nói 『Dù chỉ mới 6 tuổi thì quý cô vẫn là quý cô!』 trước đó, cậu đành chỉ còn biết cay đắng ngậm miệng lại. Những gì cậu vừa được nghe cũng không khác những điều mà Sophie đã nói với cậu khi trước, nhưng điều mà khiến cậu ngạc nhiên lại là khi một bé gái có thể nói ra điều đó trôi chảy đến vậy.
「Vậy thì, Al…… này nhé, tôi có một chuyện muốn được nhờ anh…」
「Có gì sao. Xin tiểu thư hãy cứ nói đi ạ」
「Là về xoay…」
「Oi, Sophie. Cứ lề mề mãi ở đây là chợ đóng mất bây giờ」
Ngay khi cô chuẩn bị nhờ được chơi xoay vòng, Rio liền cắt ngang câu chuyện.
「Hả thật sao! Vậy thì không ổn, chúng ta nhanh lên thôi nào!」
Sophie bắt đầu trở nên cuống cuồng.
Bữa nay cô thực lòng muốn được đi mua nguyên liệu.
Hơn cả mong muốn cho bản thân, cải thiện chế độ dinh dưỡng của mẹ mới là thứ được cô đặt lên hàng đầu.
「Rio-sama, cái 『Xoay』 đó có nghĩa là gì vậy?」
「Al, cho đến khi ta bảo được thì tạm thời ngươi đừng có mở miệng ra nói điều gì cả. Ngươi mà lắm lời là ta sẽ kể với đứa em trai út của ngươi rằng thằng anh biến thái của nó lại dám buông lời dụ dỗ với cả bé gái đấy」
「Rio-sama thật là…… Với một người mà đã nói là 『Chẳng thể hiểu nổi cảm xúc của anh là gì nữa』, ngài mà nói như vậy là thằng bé sẽ lại trưng ra đôi mắt cá chết đó. Lúc đó thì thằng bé kiểu gì trông cũng dễ thương lắm cho mà xem!」
Rio lẩm bẩm nguyền rủa trong miệng trong khi biểu lộ khuôn mặt đắng nghét. Sophie cạnh bên cũng chẳng thể nghe rõ được, cô chỉ biết rằng dường như Rio đang phải trải qua chuyện gì đó khó khăn lắm.