Tenma à, hiện giờ ở đó đang là mùa xuân, hay đã sang hè rồi vậy?
Nhớ là đừng có bật điều hòa chạy suốt mùa hè đấy nhé. Lúc nào cậu cũng chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp nhất có thể làm tôi thấy lạnh lắm đấy.
Cho dù có than thở với cậu rằng tôi bị lạnh đi nữa, thứ cậu làm lại là mang chăn và áo khoác ra cho tôi, nghe có vẻ tốt bụng quá ha, cơ mà tôi nghĩ khác đấy. Cậu đúng là chiến thần hủy diệt hóa đơn tiền điện với biến đổi khí hậu mà.
Với lại cậu còn bảo tôi là 『Cậu là con trai mà cũng sợ lạnh sao?』, chứ cái nhiệt độ đấy thì dù có là ai cũng phải kêu lạnh hết. Chính cậu mới là tên lạc loài ở đây đấy. Kể cả vậy, cậu chỉ 『Rồi rồi』 cho có ngay cả khi tôi đã giải thích cho cậu.
Chẳng biết vì sao mà mới nghĩ tới đã thấy điên tiết rồi……
Ara, rất xin lỗi cậu nhé. Tôi lại nói chuyện theo cách cũ mất rồi.
À đúng rồi, tôi cũng đã có thể kết bạn bên thế giới này rồi đấy. Cũng nhờ vậy mà khoảng thời gian này trở nên tuyệt lắm.
Mà tôi cũng không rõ tính cách đằng ấy ra sao nữa. Mà nếu là cậu thì kiểu gì cậu chả nói rằng 『Cậu thiếu cảm quan nguy hiểm quá nhỉ. Mang tiếng là nhân viên bán hàng mà sự cảnh giác của cậu vứt đi đâu rồi ha』 với cái tông giọng mỉa mai cho mà xem. Mà tất nhiên là tôi không có hồn nhiên tới vậy đâu. Đằng ấy được chính ngài Tử tước có thân quen với gia đình tôi giới thiệu mà, vậy nên là không có gì phải lo hết. Riêng tôi thì chỉ cần như vậy là đã ổn rồi.
Chứ cứ mãi nghi ngờ, tọc mạch, chóc ngoáy vào từng vấn đề một, đâu biết là có thể tôi sẽ bỏ lỡ mất điều gì khác cơ chứ?
Mà như cậu thấy đó thôi, tôi ngày trước ấy, cứ giống một Tasuku như vậy rồi cuối cùng tôi sẽ chẳng kết bạn được với ai mất. Duy chỉ có cậu là không như bao người, và tôi cũng mong có thể được giống như cậu vậy.
Vậy gặp lại sau nhé, Tenma.
____________________
Tuy vẫn còn rất nhiều điều cô muốn viết ra, nhưng tiếng xe ngựa bên ngoài khiến cô sớm đặt bút xuống hôm nay.
Cỗ xe đó chắc chắn là của Rio.
Bữa nay chúng tôi có hẹn đi dã ngoại cùng nhau.
Cất cuốn nhật ký lại và tạm ngưng mạch cảm xúc còn chưa thể được viết ra, cô rời khỏi ghế. Cô có tính rằng sẽ viết thêm đôi chút mỗi ngày, nhưng vì hết chuyện này đến chuyện kia dạo gần đây khiến cô không còn thời gian nào để viết lách nữa. Có quá nhiều chuyện mà cô cần viết, khiến có ghi bao nhiêu vào cũng là không đủ.
Suốt vài tuần qua không thiếu chuyện đáng nói, trước hết là mẹ cô đã ăn ngon lành thức ăn được cô chế biến, sau đó là cùng đi tập thể dục, điều đó khiến cho tình trạng sức khỏe lẫn nước da của mẹ cô đều được cải thiện.
Nói thêm về chuyện nấu ăn, việc cô tự nấu ăn cuối cùng cũng bị cha mình là Edgar phát hiện ra.
Cứ ngỡ như là ông sẽ giận giữ bắt cô dừng lại do ông là người luôn tỏ ra bao bọc con gái, nhưng thậm chí ông còn bị ấn tượng bởi cách đứa con gái mình quan tâm tới mẹ. Đúng thật là chính tình trạng thể chất của mẹ cô đang ngày càng được cải thiện đã tác động đáng kể tới chuyện đó.
Ngay cả khi cha cô có phản đối, cô chỉ đơn giản là biện ra những lý do mà mình từng được học từ khóa đào tạo kinh doanh ở kiếp trước, sau đó chỉ cần tạm thời đánh lạc chủ đề là xong! Tưởng là ông ấy sẽ tức giận, nhưng hóa ra lại dễ đối phó không tưởng.
Việc cô có thể tùy thích sử dụng nhà bếp là một chuyện hệ trọng. Cô đi cùng người hầu lúc họ đi mua sắm rồi sau đó bắt đầu dùng đủ thứ nguyên liệu để thử nghiệm hết món này sang món nọ.
Bữa nay cô có làm cả bánh pho mát. Do đường rất hiếm nên cô đành chuyển sang dùng tạm mật ong. Nếu là ở thế giới cũ thì mật ong sẽ đắt hơn đường, chỉ là ở đây mật ong lại dễ kiếm hơn.
「Liệu có cách nào để sản xuất đường số lượng lớn không nhỉ?」
Mặc dù cô vẫn có thể sử dụng mật ong để thay thế, tuy nhiên giá mật ong sẽ chỉ có tăng mà chẳng thấy giảm, khiến dân thường khó lòng mà được thưởng thức.
Dạo gần đây, Sophie cũng có để ý đến đời sống của dân thường. Không chỉ đơn giản là lòng tình nguyện của quý tộc, do ý định trở thành nữ tu khiến cô muốn cải thiện đời sống của tất cả mọi người.
Cô chỉ được chứng kiến đời sống của thường dân mà mình chưa từng được chứng kiến trong lúc đi mua sắm, chất lượng sống của họ rõ ràng là không thể so bì với quý tộc được.
Cô đã từng có một cuộc sống khá đầy đủ mà không xa hoa ở kiếp trước. Thế nhưng, những điều tưởng chừng như tầm thường ở kiếp trước lại trở nên rất xa xỉ tại nơi đây.
Nếu một nữ tu mà lại chỉ đi khao khát những điều hệt như một tiểu thư quý tộc điển hình, người đó sẽ không còn phải là nữ tu nữa. Rồi một ngày nào đó, Sophie cũng sẽ thưa với cha mẹ mong muốn trở thành nữ tu, và cô chắc chắn sẽ trở thành nữ tu nếu như có thể thuyết phục được họ. Còn trước lúc đó, cô muốn cải thiện tối đa có thể đời sống cho dân thường đã. Đó tạm thời đang là mục tiêu của Sophie hiện tại. Câu chuyện đó bao gồm luôn cả 3 loại gia vị
(Hiện tại thì mình vẫn có thể lợi dụng quyền lực của một Nam tước tiểu thư được, nhưng mình vẫn cần phải tìm ra những giải pháp khác)
Tuy nhiên, sức người có hạn và Sophie cũng không ngoại lệ. Nếu được, cô cần phải tìm ra những người am hiểu rõ về đời sống thường dân để trợ giúp mình.
「――Ế, không ổn, quên mất là Rio tới!」
Cô đi ra ngoài sau khi sức nhớ tới cỗ xe ngựa đang dừng ngay trước cổng nhà.
Gặp mặt Rio vẫn đang đợi cô ngoài sảnh, cô cất lời chào và mỉm cười. Cử chỉ quý cô đó khiến chẳng ai có thể tin rằng cô vừa mới chạy hết cả hơi tới đây cả. Hay nói đúng hơn là làm gì có quý cô nào lại chạy như vậy đâu, chỉ là cô bơ phắt chuyện đó đi.
「Sophie-sama, của tiểu thư đây ạ」
Hầu gái đưa cho cô một chiếc giỏ đan mây. Bữa nay chỉ là món bánh pho mát của cô.
「Cái gì đây?」
Trong lúc cô còn đang bận nâng niu chiếc giỏ vừa được trao tay, Rio đã liền cầm lấy nó thay cho cô.
「Cảm ơn cậu. Đây là bánh pho mát. Kết quả thí nghiệm bữa nay đó」
「...Sophie, cậu nghĩ rằng cứ phủ nhận chuyện mình nấu nướng là được người khác chấp nhận chắc?」
「Ara, vậy thì Rio sẽ khỏi cần ăn nữa nhé. Mà dù sao thì vốn là tôi làm cái này cho Al cơ mà」
「Cái g~! Sao lại chỉ có mỗi hắn chứ!」
Hướng về phía Al vẫn đang đứng đợi bên dưới cầu thang, Rio gầm lên. Dường như không hiểu hai người đó đang nói chuyện gì, Al nghiêng đầu sang bên.
「Thì bởi vì, cái này là để mua chuộc Al mà」
Cô khẽ nói, còn đôi mắt xanh dương ở trước mặt cô thì đang nheo lại lộ rõ vẻ ngờ vực.
「Mua chuộc?」
「Đúng đấy, cái này sẽ giúp Al cho tôi xoay vòng thỏa thích luôn!」
Cô chỉ nói khẽ khiến Al chẳng thể nghe thấy được, còn Rio thì kinh ngạc không nói lên lời.
「......Cậu vẫn không chịu từ bỏ hả」
「Tất nhiên rồi!」
(Hôm nay là xoay vòng nằm hết trong tầm tay rồi!)
Fu~fu~fu~fu~fu~, cô cười hệt như một kẻ phản diện khiến cho Rio cũng chỉ biết thở dài mà bỏ cuộc.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại