Chương 8
Kiếp sống thứ hai – 4
Ngay cả ta cũng biết nỗi sợ mất đi người mình yêu.
Bởi vì hơn bất kỳ ai khác, hơn bất kỳ điều gì khác, từ tận đáy lòng mình, ta sợ mất Soleil.
Đó là lý do tại sao ta đã nỗ lực hết sức để không bị ngài ấy ghét bỏ.
"Ta... ta... đã sai ở đâu đó sao?"
Những lời vô tình tuôn ra khỏi miệng ta bất ngờ vang vọng trong căn phòng đã chìm vào im lặng chết chóc.
"Tiểu thư?"
Chàng trai này đã là hiệp sĩ hộ tống của ta từ khi ta còn nhỏ, lên tiếng từ góc phòng.
Anh ấy là người duy nhất không gọi ta là "phu nhân", mà thay vào đó tiếp tục gọi ta như khi ta còn độc thân.
Ta không biết tại sao, nhưng bất kể anh ấy bị khiển trách bao nhiêu lần vì điều đó, anh ấy không bao giờ ngừng gọi ta như vậy.
Có thể là vì anh ấy đã ở bên ta từ khi ta còn nhỏ và anh ấy không thể coi ta là một người phụ nữ trưởng thành, nhưng trong lòng ta vẫn luôn có ấn tượng rằng anh ấy không chấp nhận việc ta trở thành vợ của Soleil.
Nếu là lần khác, ta có thể chống trả anh ấy bằng một nụ cười, nhưng ngay lúc này thì không thể.
Bởi vì nếu ta buông lỏng bản thân lúc này, ta sẽ bắt đầu khóc, ta nhắm chặt mắt lại để chịu đựng.
Từ khi tin tức thông báo rằng Silvia bị bệnh nặng đến nay, một tuần đã trôi qua.
Ta nghe nói rằng Silvia đã cố gắng giữ mạng sống của mình.
Tuy nhiên, có vẻ như em ấy vẫn chưa ổn định. Ngay cả bây giờ, em ấy vẫn phải được theo dõi liên tục. Ta nghe nói sẽ luôn có người ở bên cạnh em ấy.
Soleil vẫn ở bên Silvia và chưa quay trở lại điền trang.
Còn ta, do ốm nghén dữ dội, ta không thể ngẩng đầu lên được.
Từ lúc ta ngã gục ở hành lang, ta đã nằm liệt giường.
Vì có nguy cơ sẽ mất con nếu ta làm việc quá sức, bác sĩ đã giục ta nằm trên giường một khoảng thơi gian và nghỉ ngơi hoàn toàn.
Ta biết mình phải lập tức về nhà cha mẹ nhưng đây là tình huống mà ngay cả việc này cũng không thể tự mình làm được.
Sức khỏe của ta tệ đến mức đó. Nếu ta đi xe ngựa, chắc chắn bụng ta sẽ từ từ lật úp.
Mặc dù vậy, nếu ta ưu tiên Silvia, nếu ta là một người chị bình thường, ta nghĩ có lẽ ta đã đến thăm em gái mình.
Lý tưởng của ta đã nói với ta rằng đây chính là ý nghĩa của một gia đình, của một người chị cả.
Lý tưởng mà ta luôn tưởng tượng ra đã tuyên bố điều này.
Nhưng...
Ngày qua ngày, ta càng không biết nên biểu lộ cảm xúc thế nào khi gặp lại em ấy.
Càng nghe tin em ấy đang cố bám víu vào mạng sống của mình.
Càng nghe tin em ấy đã lấy lại được ý thức.
Càng nghĩ Soleil chắc chắn đang ở bên cạnh em ấy.
Ta phải đi.
Mặc dù ta nghĩ vậy, nhưng không biết nên có thái độ gì, đôi chân ta không chịu di chuyển.
Nếu đó là Silvia bất tỉnh, quả thực ta có thể nhìn thấy em ấy trong khi trưng ra bộ mặt của một người chị tốt bụng.
Ta có thể nắm lấy bàn tay bất lực của em ấy và cầu nguyện rằng em ấy sẽ sống sót.
Có lẽ ta có thể khép lại mọi suy nghĩ thực sự của mình trong lòng và đóng vai một người chị đáng khen ngợi.
Tuy nhiên, trước một Silvia đã lấy lại được ý thức, ta không thể đoán trước được mình sẽ có hành vi như thế nào.
Ta chắc chắn sẽ đổ lỗi cho đứa trẻ đó. Ngay cả khi ta niêm phong lời nói của mình, bằng đôi mắt của mình, ta sẽ nói với đứa trẻ đó.
Tại sao em vẫn còn sống?
"Này, anh có thể qua đây một chút không?"
Ta gọi người hộ tống đang đứng gần cửa.
Anh ta tỏ vẻ hơi do dự, nhưng không lâu sau, anh ta tiến lại gần, cho đến khi không còn xa giường nữa.
Vốn dĩ, ngay cả khi anh ta là người hộ tống, thì việc hai người ở một mình trong phòng ngủ cũng không phải là điều đáng khen ngợi.
Nhưng hiện tại, khi chủ gia đình vắng mặt, hầu hết mọi người đều ra ngoài, nên không ai có thể chê trách.
"Em có một yêu cầu muốn đưa ra."
"Vâng, đó là gì?"
"... Tay em, anh có thể nắm lấy nó không?"
"Ồ, nhưng, ừm... điều đó..."
Ta mỉm cười cay đắng với người hộ tống đang nhìn ta một cách bối rối.
"Phải rồi, chắc là không được nhỉ."
Bàn tay ta đưa ra đã mất hết sức lực và rơi xuống giường. Ta có thể thấy đầu ngón tay ta đã dần mất đi độ ấm.
"Nói đi, Al."
"... Vâng?"
"Em... Em còn phải kiên trì trong bao lâu?"
"Tiểu thư,"
Khi ta nhìn lên, đôi mắt xanh trong của anh dao động. Anh có mái tóc vàng và nét mặt dịu dàng.
Tấm khiên duy nhất bảo vệ ta.
Trong cuộc sống đầu tiên của ta khi ta bị bắt vì nghi vấn là sát nhân, và vì anh là hiệp sĩ hộ tống của ta, nên anh bị coi là đồng phạm.
Không thể nào mà những cáo buộc đã được đưa ra là những thứ mà một người phụ nữ có thể tự mình thực hiện.
Đương nhiên rồi. Bởi vì ngay từ đầu, chúng đã là những lời buộc tội sai trái.
Để làm cho những sự thật căng thẳng và khó giải thích này có vẻ nhất quán, anh, người ngay thẳng và sạch sẽ, đã bị bắt.
Người thông báo cho ta về điều đó là một cai ngục mà ta không biết tên. Anh ta đã không nói thế vì lòng tốt. Do lỗi của ta, một hiệp sĩ sẽ phải chết. Ta nhớ mình đã từng được nghe một câu như vậy.
Đó là lý do tại sao, trong kiếp này, để tránh không quá gần cũng không quá xa, ta cố tình tránh xa anh ta. Bởi vì ta không muốn anh ta liên quan đến cuộc sống của mình.
"Không nắm tay em cũng được, nhưng anh có thể ở lại đây không?"
"Vâng, tất nhiên rồi, thưa tiểu thư."
Với một đầu gối trên sàn, người hiêp sĩ của ta giờ đã ở cùng tầm nhìn của ta.
Anh ta có ánh mắt giống như mặt nước trong vắt của mặt hồ.
Trong căn phòng bao trùm bởi sự im lặng chết chóc, ta có cảm giác rằng tầm nhìn giao nhau của bọn ta tạo ra một tiếng động nhỏ giống như tiếng kẽo kẹt.
"Tiểu thư?"
"... Chuyện gì vậy?"
"Tôi không ngại những câu chuyện ngớ ngẩn đâu."
"... Thật là một cách diễn đạt tệ hại. Nói rằng anh sẽ bỏ qua nó, cũng giống như nói rằng anh sẽ không nghe nó."
Ta cười, như thể ta đang chứng kiến một số điều bi thảm, và hơi nhướng mày.
"Nếu tiểu thư muốn, tôi sẽ đưa tay ra bất cứ lúc nào. Nếu người thực sự muốn vậy."
"Hmm..."
"Bởi vì đôi tay này sẽ luôn tồn tại vì tiểu thư."
Cho dù lời nói của anh ta có ngọt ngào dịu dàng đến đâu, thì đó cũng là những lời thốt ra như muốn nghiền nát ta, và chứng minh rằng đây là điều không bao giờ được dung thứ.
Chúng có sắc thái khác so với khi ta nói rằng ta chỉ muốn nắm tay anh ta.
Đó là sức nặng đằng sau những lời nói đó.
Nghĩa là, thực ra, anh ta sẽ đưa tay ra.
Điều đó có nghĩa là anh ta sẽ nắm lấy thanh kiếm của mình và vứt bỏ lòng kiêu hãnh của một hiệp sĩ.
Nếu ở đây và bây giờ, ta nắm lấy tay anh ta, thì việc chạy trốn có lẽ sẽ không khó.
Nhưng sự hủy diệt sẽ xảy ra với những kẻ chạy trốn thì không khó để tưởng tượng.
Bởi vì nếu biến nhà hầu tước thành kẻ thù, chúng ta sẽ không còn nơi nào để sống nữa.
Hơn nữa, vì cơ thể này đang mang trong mình người thừa kế, nên chắc chắn cả gia tộc sẽ điên cuồng tìm kiếm ta.
Với địa vị gia đình mình, với dòng dõi đó, rõ ràng là nó sẽ biến thành một cuộc truy đuổi khắp cả nước.
Ta không thể lôi một người hiền lành như vậy vào cuộc đời đó. Anh ấy là người đã nỗ lực rất nhiều để trở thành một hiệp sĩ. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh ấy cũng giống như ta, người đã được nuôi dạy để trở thành chủ nhân của một ngôi nhà hầu tước.
Con đường anh ấy đã đi cho đến tận bây giờ, ta không thể để anh ấy vứt bỏ nó chỉ vì lợi ích của ta.
"Em đã nghe rồi. Anh nói đúng, đó thực sự là một lời nói ngớ ngẩn."
"..."
Khi ta nói vậy, hiệp sĩ hộ tống của ta cười không chút sức lực.
Dụ dỗ với một cuộc bỏ trốn, với chính lời nhận xét đó, có khả năng bị buộc tội.
Đó là lý do tại sao, khi anh ấy nói rằng anh ấy sẽ đưa tay ra, anh ấy chắc chắn đã tập hợp được một lượng lớn quyết tâm.
Biết được một quyết tâm sâu sắc như vậy, ta sẽ không nắm tay anh ấy. Và từ giờ trở đi, ta sẽ không bao giờ chọn làm điều đó.
Vào thời điểm ta gặp Soleil, ta đã quyết định trở thành vợ anh ấy.
Đó là con đường đã được định sẵn bởi hoàn cảnh xung quanh ta, nhưng ta chưa bao giờ cảm thấy ngần ngại khi đi theo nó.
Trong xã hội quý tộc, nơi mà những cuộc hôn nhân chính trị không có tình cảm là chuẩn mực, ta nghĩ rằng ta, người có thể nuôi dưỡng tình cảm với Soleil, đã được ban phước lành.
Từ khi còn nhỏ, ta đã hiểu vai trò và nhiệm vụ của mình là gì, nhưng đồng thời, ta cũng có một giấc mơ.
Ta tin rằng trong tương lai, khi ta sánh bước cùng người mình yêu, sẽ không có sai sót nào.
Ta đã định chờ đến ngày ngài ấy cũng nảy sinh tình cảm với ta.
Ngay cả bây giờ, có lẽ ta vẫn đang theo đuổi giấc mơ đó.
Cho dù kỳ vọng của ta có bị phản bội đến đâu, hình ảnh về một tương lai tươi sáng từng ấp ủ trong lồng ngực ta sẽ không bao giờ rời khỏi trái tim ta. Ta hiểu điều này thật ngu ngốc.
"Đó là lý do tại sao, em xin lỗi, Al."
Ta lẩm bẩm điều này khi bóng tối dần bao quanh ta, khi ta đã ngủ thiếp đi.
Ta không biết giọng nói của mình có đến được với anh ấy không. Không có câu trả lời nào từ hiệp sĩ hộ tống của ta.
Làm ơn, hãy tha thứ cho ta, kẻ ngốc đã phớt lờ quyết tâm của anh và gọi đó là lời nói ngớ ngẩn.
-------------------------------------------------------------
Vì sức khỏe của ta đã hồi phục đáng kể, nên ta chỉ đến thăm Silvia một lần.
Soleil, người đã trở về điền trang để làm việc, đã yêu cầu ta đến thăm em ấy.
Ta nghĩ rằng ngài ấy chắc chắn sẽ khiển trách ta và hỏi tại sao ta vẫn chưa đi, nhưng mọi chuyện kết thúc theo cách hụt hẫng khi ta gật đầu đồng ý mà không có chút năng lượng nào.
Sau khi trả lời, ta nhận thấy sự không tự nhiên của cuộc trò chuyện.
Thông thường, đó phải là cảnh mà ta, người chị, phải cầu xin Soleil.
Khi ta tha thiết yêu cầu chồng cho ta đi để động viên em gái đang nằm liệt giường vì bệnh tật.
Cách đó chắc chắn là hợp lý hơn.
Ta tự hỏi sẽ tốt như thế nào nếu ta nói rằng ta định đi dù không được bảo.
Nhưng ta không thể nói ra. Nếu được phép, ta cũng không muốn gặp em ấy.
Ta nên làm mặt như thế nào; gặp đứa trẻ đó thì sẽ tốt ở góc độ nào? Ta không biết. Ta không thể hiểu được một điều gì cả.
"Làm ơn hãy đến gặp em ấy", ngài ấy yêu cầu.
Câu trả lời nảy ra trong miệng ta rồi lại biến mất.
... ... Và thế là, cuối cùng thì, sau khi được Soleil yêu cầu, ta đã đến thăm em gái mình.
Ngôi nhà của bố mẹ ta, nơi ta đã một mình đến thăm sau một thời gian dài, chìm trong im lặng.
Giờ đây, khi ánh sáng duy nhất mang tên Silvia đang mất dần sự rạng rỡ, bên trong dinh thự dường như đã mất đi ánh sáng.
Silvia vẫn nằm trên giường nhưng em ấy, em khẽ cười và nói rằng em đã hồi phục đủ để có thể đứng dậy trong khi được mẹ đỡ dậy.
Dưới ánh mắt em ấy và ở khóe mắt ngoài có một chút đỏ ửng, trông rất đau đớn.
"Bằng cách nào đó, em đã hồi phục đủ để có thể nói chuyện."
Tuy nhiên, giờ thì, nó sẽ chẳng thể kéo dài lâu đâu, em nói bằng giọng run rẩy.
Khi ta bước vào phòng em gái mình, ta có thể thấy bóng đen của cái chết không thể xua đuổi đang đến gần.
Yếu hơn nhiều so với trước đây, hình ảnh em gái ta dường như đang thở một cách khó khăn đã đâm xuyên qua tim ta.
Có thể là vì em ấy vốn có khuôn mặt xinh đẹp, hay vì em ấy dường như đang được bao phủ bởi một cái bóng, nên dù nằm ốm trên giường, em ấy vẫn thật xinh đẹp.
“Chị ơi, em xin lỗi.”
Cô em gái nhỏ nhắn của ta, người đang lẩm bẩm điều đó trong khi nhìn ta, ta rốt cuộc nên trả lời bằng giọng điệu nào đây?
Trong khi nghĩ xem nên nói gì với cô em gái nhỏ của mình, người đang cận kề cái chết, mà không khiến ta trông giống một kẻ vô nhân đạo, ta khẽ vuốt bụng mình.
Khi ta nói với ngài ấy rằng ta đã mang thai, Soleil, người đã trở về dinh thự để làm việc, chỉ mỉm cười và nói, “Vậy sao?”
Khuôn mặt ngài ấy chắc chắn đang mỉm cười, nhưng không có bất kỳ cảm xúc mạnh mẽ nào và giọng nói của ngài ấy vẫn thật lạnh lùng.
Ngài ấy không vui mừng. Ngài cũng không phủ nhận điều đó.
Có vẻ như ngài ấy đang thể hiện suy nghĩ thừa nhận của mình với cấp dưới vì đã hoàn thành nhiệm vụ.
“Em… yêu ngàiSoleil.”
Trước ngực mình, Silvia bắt chéo những ngón tay thon dài đã trở nên gầy gò trông giống như những cành cây héo úa.
Em ấy trông như đang cầu nguyện, như đang ăn năn.
Trên đôi má đã gầy đi và mất màu nhưng vẫn còn chút rạng rỡ cuối cùng, một giọt nước mắt dài đang rơi.
“Em… sẽ sớm chết thôi.”
Vậy nên, đó là lý do tại sao làm ơn, hãy tha thứ cho em.
Nghe thấy giọng nói của Silvia, vẫn rõ ràng mặc dù em ấy đang bị bệnh, một ý nghĩ không hay ho gì - từ khi nào mà em ấy đã ngừng gọi ngài là “anh trai” - thoáng qua trong đầu ta.
Hòa lẫn với mùi thuốc, ta nhận thấy mùi hương của những lá trà đen mà Soleil yêu thích đang lan tỏa trong không khí.
Đó là khoảng thời gian ngài ấy ở nơi này, ngắm nhìn đồ trang trí của một căn phòng đặc trưng của em gái ta hòa vào những sở thích của em ấy.
Thật buồn cười khi nghĩ rằng Soleil thô lỗ đã dành thời gian ở nơi này, và ta ghen tị với cô em gái nhỏ của mình, người đã giữ ngài ấy trong căn phòng không thoải mái đó.
"Chị ơi, em... sợ cô đơn. Em sợ chết một mình."
Giọng nói của em ấy xuyên qua tai ta.
Ta chưa bao giờ nghe những lời không ảnh hưởng đến trái tim mình nhiều như thế này.
Nếu số phận đã quyết định là em sẽ chết, em có được tha thứ bất kể là em có làm gì không?
Những người sắp chết, họ phải được tha thứ bất kể thế nào sao?
Cuối cùng, ta đã không thể nói một lời nào với em gái mình.
Cho dù ta có tha thứ cho em ấy hay không, cho dù ta có ghét em ấy hay oán hận em ấy, thì dù chỉ một lời cũng vậy, ta đã chắc thốt lên lời nào.
Ta thậm chí không thể nói rằng ta mừng vì em ấy còn sống.
Vào đêm hôm đó, Soleil trở về biệt thự để nói với ta rằng Silvia đang khóc.
"Ta nghe nói em đã đến gặp Silvia. Em đã nói gì với em ấy thế?”
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của ngài, ta trả lời “Chẳng gì cả".
Đó là từ duy nhất xuất hiện trong não ta, đó còn là sự thật.
Nghe vậy, Soleil làm vẻ mặt thể hiện sự thất vọng từ đến tột cùng và nói “đừng nói dối”.
Đừng nói dối.
Nếu ta nghĩ về tất cả những điều mà em đã làm cho đến nay, ta không thể tin được lời em vừa nói.
Với khuôn mặt và giọng nói đó, em đã âm mưu chống lại rất nhiều người.
Ta đã chán ngấy chuyện này rồi.
Ngay từ ban đầu, đứa trẻ đó... có phải của ta không?
… … Chắc chắn chỉ với những câu từ như vậy đã đủ kết liễu ta.
Ngài có thể giết người mà không cần phải đâm họ bằng lưỡi dao.
Ta cảm thấy muốn hét lên, nhưng sau cùng, ta cũng không muốn lên tiếng.
Thế giới dần mất đi màu sắc.
Trái tim ta vỡ vụn.
Khi ta tỉnh lại một lần nữa, ta lại nằm trên giường.
“Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này, cơ thể của người sẽ gặp nguy hiểm. Nếu là bây giờ, chúng ta vẫn còn thời gian. Người nên từ bỏ đứa con của mình đi.”
Vị bác sĩ già nắm lấy bàn tay ta với vẻ mặt chỉ có thể diễn tả là buồn bã.
Trước khi ta biết điều đó, người duy nhất không ngần ngại nắm lấy tay ta chính là ông ấy và chỉ có ông ấy.
“… Không, bác sĩ.”
Chỉ cần có một khả năng tồn tại, thì ta sẽ không từ bỏ đứa trẻ đó.
Bởi vì chắc chắn, một đứa trẻ trông giống Soleil sẽ được sinh ra.
Ta sẽ dùng đứa trẻ đó để chứng minh sự trong sạch của mình.
Ồ, tahiểu rồi.
Đó là lý do tại sao Soleil lại xa lánh ta sao?
Đột nhiên, mọi thứ trở nên hợp lý.
Đúng như Soleil đã nói.
Để chứng minh tình yêu của ta dành cho Soleil, ta đã giẫm đạp lên quá nhiều người.
Trong khi làm bộ mặt như không có gì, không quan tâm, ta đã giẫm đạp lên bất kỳ ai.
Bởi vì lúc đó, ta nghĩ đó là điều ta phải làm.
Bởi vì nếu không, sẽ rất khó để bảo vệ cảm xúc của mình.
Ta đã định đi theo con đường đúng đắn.
… … Và rồi, sau vài tháng, ta sinh ra một đứa trẻ có màu tóc giống Soleil.
Tuy nhiên, ta không biết màu mắt của đứa bé ấy như thế nào cả.
Ta gần như không thể sinh con với rất nhiều khó khăn nhưng, ta dẵ chết mà không thể bế đứa trẻ trên tay
Sau cùng, mọi chuyện diễn ra theo cách mà bác sĩ đã lo sợ.
Vào khoảnh khắc ý thức của ta dần biến mất, ta cảm thấy rằng ở tầm nhìn của ta dần mờ đi, ta nhìn thấy mái tóc vàng của người hộ tống ta, nhưng đó cũng có thể là ảo ảnh.
Trước khi ta biết điều đó, người chịu trách nhiệm hộ tống ta đã bị thay thế.
Vào những giây phút cuối cùng của ta, đã không ai ở bên ta.
Soleil đang chăm sóc em gái ta, ngay cả vào ngày đứa bé chào đời, ngài ấy thậm chí còn không quay lại để động viên vợ mình.
Ngay cả khi chỉ là một ảo ảnh, Soleil cũng không đến bên ta.
Ta cô đơn.
Ta buồn.
Bên cạnh Silvia, người đã nói rằng em ấy sợ chết một mình, Soleil cũng ở đó.
Ta sợ. Ta cũng đã sợ một cách vô vọng.
Ta đã chịu đựng quá đủ rồi. Ta không muốn những cảm xúc này nữa. Được sinh ra một lần nữa, ta không bao giờ muốn.
Trong một thế giới như vậy, chắc chắn ta không nên tồn tại.