Chương 13
Kiếp sống thứ ba và những ngày tiếp sau đó – 5
“Con phải hiểu rằng không có ai thay thế được con.”
Ta nhớ lại lời vợ của hầu tước đã nói. Vì lý do đó, trước tiên, ta đã bắt đầu bằng cách nuôi dạy một người có khả năng để thay thế mình.
Trong khi tỏ ra thoải mái, giả vờ rằng không có vấn đề gì, luôn đối xử nhẹ nhàng thoải mái, với cô em gái dịu dàng của mình, với Silvia, ta đã dạy mọi thứ ta đã học được cho đến nay bằng cách giả vờ đó là đào tạo nghệ thuật nội trợ.
Có lẽ thật khắc nghiệt khi làm thế với em ấy, người thậm chí còn chưa có vị hôn phu nào. Theo góc nhìn của người thứ ba, có thể họ sẽ nghĩ ta đang bắt nạt em ấy, và thật ra thì, đó là những gì các hầu gái đã bàn tán.
Tuy nhiên, khi ta nói với em ấy rằng điều đó là cần thiết vì tương lai của em ấy, chỉ có Silvia hơi nheo mắt và nhanh chóng bắt đầu cười với niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng.
"Em... cho đến tận hôm nay, em cảm tưởng như mình đã chết rồi."
Em gái ta nhìn ta bằng đôi mắt không hề có chút u ám nào. Những từ ngữ mà em ấy lắp ghép lại với nhau trong hơi thở nghe như thể chúng mang theo một cảm giác gì đó rất kiệt quệ.
Em đã không thể làm gì với cơ thể yếu ớt của mình. Tất cả những gì mà em có thể cố gắng cải thiện là đi dạo hàng ngày. Ngay cả khi em muốn trò chuyện một chút, thì căn bệnh này sẽ luôn làm em cảm thấy mệt mỏi, thế là việc đó cũng bị cấm. Em đang được bảo vệ cẩn thận và trân trọng. Em được bảo rằng không cần phải làm gì cả thì cũng ổn thôi nên em phải sống, nhưng ngược lại, em cảm thấy như mình đang dần chết đi, Silvia nói trong khi khóc khẽ.
Và rồi em ấy nắm lấy tay ta và nói "Cảm ơn". Đúng vậy, em ấy nói cảm ơn.
Ta, người trả lời rằng không cần phải cảm ơn và mỉm cười với Silvia, ta tự hỏi mình có thể giữ được sự bình tĩnh giả tạo của mình đến bao giờ.
Lúc nào cũng vậy, các hành động của ta bị chi phối bởi lợi ích của chính mình.
Ta muốn đứng cạnh Soleil.
Ta không thể chịu đựng được ánh mắt coi thường và khinh bỉ của ngài ấy.
Ta không thể chịu đựng được việc chết một mình và cô đơn, ta cũng không thể chịu đựng được việc ai đó đổ hết lỗi lầm lên đầu ta. Ta đã chán ngấy việc luôn bị lên án ở mỗi giai đoạn cuối cuộc đời.
Đó là lý do tại sao, để điều đó lại không xảy ra một lần nữa, ta đã cố gắng cứu Silvia. Cuộc sống của ta luôn như vậy.
Ngay cả lần này cũng vậy. Không phải vì em ấy. Ta chỉ kiên trì làm những việc phải làm vì lợi ích của chính mình và lợi ích cá nhân.
Tuy nhiên, đó là lần đầu tiên một thứ gì đó giống như tội lỗi bỗng trào lên trong cảm xúc của ta.
Khi ta nhìn thấy đôi má em gái mình ửng hồng vì vui sướng khi em ấy nhìn ta, ta biết rằng chính ta là người khiến em ấy có biểu cảm như vậy, và ta nghĩ rằng đây là lần đầu tiên ta thực sự hành động như một người chị.
Đứa trẻ này một ngày nào đó sẽ cướp Soleil khỏi tay ta.
Bởi vì ta luôn biết điều đó, một mặt ta đặt mục tiêu cứu em ấy, nhưng thực tế, ta tự hỏi, tại sao ta lại phải cứu em ấy, và cảm thấy hơi mâu thuẫn.
Trong vô thức, điều này đã tạo ra khoảng cách giữa em gái ta và ta, hay đúng hơn, ta đã cư xử như thể ta muốn tránh xa em ấy.
Không chỉ cha mẹ ta và người hầu của bọn ta nói rằng em ấy phải bị nhốt trong phòng vì cơ thể em ấy yếu ớt. Họ chắc chắn lo lắng cho em gái ta, nhưng ta thì khác.
Đơn giản là vì ta cảm thấy thoải mái khi nghĩ rằng miễn là em ấy ở yên trong phòng, ta sẽ không phải gặp em ấy.
Ta luôn tìm kiếm một lý do chính đáng để tránh xa em gái mình.
Nếu ta phải suy ngẫm về thời điểm ta bắt đầu nghĩ như vậy, thì như dự đoán có lẽ là tại bữa tiệc trà đó.
Cho đến lúc đó, Silvia vẫn là cô em gái dễ thương, duy nhất của ta.
Nắm chặt tay ta, Silvia nói với giọng yếu ớt rằng em ấy đã cô đơn suốt thời gian qua.
Trong khi nhìn vào khuôn mặt vô hồn của em ấy, ta mơ hồ cảm thấy rằng thời điểm đối mặt với nhau có thể đã đến. Ta biết rằng Silvia, người có cơ thể được cho là quá yếu để sinh con, có thể mang thai.
Nói cách khác, giống như ta, em ấy cũng có đủ điều kiện để kết hôn với một gia đình quý tộc.
Một gia đình bá tước với cấp bậc thứ ba trong triều đình không phải là địa vị cao nhưng là một gia đình quý tộc, địa vị của họ không thể bị chỉ trích và hơn bất cứ điều gì, vẻ ngoài xinh đẹp của Silvia nhìn chung là được đánh giá cao.
Ban đầu, tương lai của em gái ta đáng lẽ phải được đảm bảo. Đáng lẽ phải có nhiều người đàn ông vui vẻ đón nhận, kết thân với gia đình bọn ta, và ngay cả khi Silvia rời khỏi nhà, thì việc kế vị cũng không phải là vấn đề lớn.
Vì ta đã kết hôn với gia đình hầu tước, trong trường hợp xấu nhất là Silvia qua đời vì bệnh tật, nên người ta đã quyết định rằng em trai của cha bọn ta, người có tuổi tác khá chênh lệch, sẽ thừa kế tước hiệu.
Nếu Silvia khỏe mạnh, thì sẽ không có yếu tố nào trong cuộc sống của em ấy khiến em ấy không hài lòng.
Trong trường hợp của ta, địa vị của gia đình Soleil quá cao. Chắc chắn, vì nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên chồng chất lên nhau mà vị trí hôn thê của ngài ấy rơi xuống người ta, nên ta đã tuyệt vọng bám víu vào nó.
Bởi vì ta biết cách duy nhất để đứng cạnh ngài ấy là trở thành hôn thê của ngài.
Có thể mọi chuyện đã khác nếu bọn ta cùng giới tính. Nếu Soleil mong muốn, có lẽ ta đã có thể trở thành một người bạn bình thường.
Nhưng bọn ta khác giới, nếu ta không trở thành hôn thê của ngài ấy, thì việc ở bên ngài ấy sẽ không được phép. Là con trai của một hầu tước là một địa vị xã hội cao như vậy.
Nhưng có lẽ, tất cả sự bất hòa đó xảy ra vì ta là người trở thành hôn thê của Soleil.
Nếu người kia là Silvia thì sao?
Soleil chắc chắn sẽ tình nguyện tự mình bảo vệ em ấy.
Bất kể người khác nói gì với ngài, không nghi ngờ gì nữa, ngài ấy vẫn sẽ trân trọng và bảo vệ em gái ta đến cùng, bao bọc em trong những lớp lụa như thể em ấy là một con búp bê sứ mỏng manh.
Ngay cả khi Silvia yêu dấu của ngài bị kéo vào nguy hiểm vì ngài được ban cho địa vị xã hội chỉ thấp hơn hoàng gia một chút, ngài cũng sẽ không để bất kỳ ai thoát khỏi việc gây nguy hiểm cho em ấy, và sẽ luôn ở bên cạnh em để bảo vệ em khỏi những nguy hiểm rình mò.
Ta chắc chắn ngài ấy có thể làm được điều đó. Ngay cả khi ta không ở đó để bảo vệ em ấy.
Sau ngần ấy thời gian, ta đã đi đến kết luận đó.
"Em sẽ cố gắng hết sức, chị gái. Đến mức chị sẽ cảm thấy tự hào về em..."
Những ngón tay gầy gò của em gái ta, người đang nắm chặt cây bút, viết công thức vào bên trong cuốn sổ tay.
Để học quản lý lãnh thổ, không thể bỏ qua môn kinh tế. Silvia nói rằng em ấy không giỏi tính toán, nhưng em ấy đã đủ kiên trì rồi.
Ta muốn con bé ít nhất phải ghi nhớ ngôn ngữ của các nước láng giềng thân thiện và khi ta mời một giáo viên dạy ngoại ngữ đến, con bé đã vui vẻ bắt đầu học từ vựng mới.
Lúc đầu, có lẽ đó là một gánh nặng tinh thần lớn đối với con bé, người không có bất kỳ cơ hội nào để gặp gỡ những người ngoài gia đình và người hầu cảu bọn ta, khi yêu cầu được người lạ dạy.
Nhưng Silvia với đôi mắt to lấp lánh niềm vui không hề sợ việc học. Đến tận đêm khuya, con bé vẫn ôn lại những gì đã học trong ngày, và ngay cả khi không ít lần con bé bị thiếu máu do thiếu ngủ, ta nghĩ đó cũng không phải là một dấu hiệu xấu.
Ta không biết Silvia là kiểu người có thể nỗ lực nhiều như vậy.
Ta càng đối xử tốt với con bé, Silvia càng trở nên vui vẻ hơn. Có những ngày con bé vẫn ốm như thường lệ, nhưng ít hơn đáng kể so với trước đây.
Bác sĩ riêng của nhà bá tước đã rất ngạc nhiên và đưa ra chẩn đoán sau, "cho đến bây giờ có lẽ là do ảnh hưởng của một số chứng trầm cảm".
Silvia được cho là quá yếu để có thể sống lâu. Điều này có thể đã trở thành chuyện của quá khứ.
Và sau đó, Soleil thường xuyên theo dõi Silvia và ta, họ đã càng ngày càng gần gũi hơn và trông có vẻ thân mật ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Trên khuôn mặt rạng rỡ mà ta chưa từng thấy một lần nào trong suốt cuộc đời chồng chất lặp đi lặp lại của mình, đôi mắt ngài nheo lại đầy dịu dàng.
Chỉ cần thu hẹp khoảng cách giữa Silvia và ta một chút, ngài đã hoàn toàn thay đổi vẻ mặt cứng rắn của mình. "Hai người thực sự rất hợp nhau" ngài nói trong khi hướng mắt về phía Silvia, má em ấy ửng hồng vì đang mơ về tương lai.
Dáng vẻ ngài khi nhìn em gái ta với tình yêu sâu sắc giống với một dáng vẻ mà ta đã từng thấy ở đâu đó.
Soleil đã phải lòng em gái ta.
Em gái ta sẽ nắm lấy Soleil và hạnh phúc của em ấy.
Nhưng còn ta......... Còn ta thì phải làm sao đây?
Trong những cuộc đời dường như đã thay đổi của ta nhưng thực ra chẳng có gì thay đổi, ta cảm thấy như mình đang chết đuối và hơi thở của ta đã bị nghẹn lại.
Trong tất cả những đau khổ này, chắc chắn cũng có một số ý nghĩa nào đó đúng chứ.
--------------------------------------------
Ngày ta lẻn ra khỏi dinh thự, trời đã mưa.
Không giống với lần trước, ta đã quấn một chiếc áo khoác đen quanh người để hòa vào bóng tối khi ta lẻn đi.
Ta đóng gói đủ quần áo để mặc trong vài ngày trong một chiếc túi nhỏ và mang theo đồ trang sức có thể đổi thành tiền mặt.
Tiền ta đã chuẩn bị trước đó để trong quần lót, những nhu yếu phẩm hàng ngày có thể mua ở bất cứ đâu, vì vậy gần như ta không mang theo gì, ta chạy đến nơi người sẽ làm hướng dẫn viên của ta đang đợi.
Có lẽ không ai nhận ra ta lẻn ra khỏi dinh thự.
Lý do là vì đám cưới của ta với Soleil sẽ diễn ra sau hai ngày nữa. Vì vậy, cả nhà ta và nhà hầu tước đều bị thúc ép về thời gian do phải chuẩn bị và không còn chỗ cho bất cứ thứ gì khác.
Người bảo vệ thực sự lỏng lẻo, ta rất dễ dàng lẻn ra ngoài.
Để Silvia trở thành người thay thế mình, ta đã phán đoán rằng có lẽ tốt nhất là nên trốn thoát vào ngày hôm đó.
Sau ngần ấy thời gian, không thể hủy bỏ lễ cưới, vì vậy gia tộc bá tước của bọn ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa ra một phương án thay thế.
Người phù hợp duy nhất là em gái ta Silvia. Tình hình khác với lần trước ta bỏ trốn; em ấy đã được giáo dục cần thiết để trở thành cô dâu.
Bố mẹ bọn ta có lẽ sẽ giữ được lòng tự trọng của mình. Gia tộc hầu tước cũng vậy, miễn là còn một cô dâu, sẽ quyết định phớt lờ ta.
Ngay cả hiệp sĩ hộ tống Al của ta, người đã phải hy sinh mạng sống vì ta trước đây, mặc dù anh ấy có thể bị chỉ trích một chút vì để chủ nhân của mình bỏ trốn ngay cả khi anh ấy rất ồn ào, nhưng chỉ có vậy thôi.
Ít nhất thì cũng không trở thành tình huống mà mạng sống của anh ấy bị rơi vào nguy hiểm. Bởi vì dù sao thì anh ấy cũng không biết bất cứ thứ gì về kế hoạch của ta.
Ta đã tự mình chuẩn bị mọi thứ. Từ đầu đến cuối, ta chưa bao giờ hỏi ý kiến Al về bất cứ điều gì.
Nếu ta chỉ là một thiếu nữ bình thường, có lẽ ta đã không thể nghĩ ra tất cả những điều này.
Bởi vì ta sinh ra và lớn lên trong gia đình quý tộc, nên không ai nghĩ rằng ta có thể bỏ trốn, biến mất trên đường phố và sống vất vưởng ở đâu đó.
Tuy nhiên, ta đã có những ký ức. Ký ức về những kiếp sống trước đó.
Ta đã lặp lại cùng một thời điểm, phạm sai lầm hết lần này đến lần khác, và cuối cùng ta đã tìm thấy quyết tâm của mình.
Quyết tâm chạy trốn khỏi nơi đây, quyết tâm tránh xa Soleil.
Nếu là bây giờ, ta có thể làm được, đó là những gì ta nghĩ khi ta vứt bỏ mọi thứ.
Cảm thấy như thể mình đã mọc cánh, ta cảm thấy ảo tưởng rằng mình có thể thoát khỏi số phận bất hạnh đó.
Ta đã tin rằng mình chắc chắn có thể vượt qua thời điểm này.
Đó có lẽ là lý do tại sao mọi chuyện lại diễn ra như thế này.
Thay vì ngã lăn ra cầu thang, ta cảm thấy mình như bị đẩy xuống vực thẳm hơn.
Ta bước tới trước, nghĩ rằng có lối đi nhưng dưới chân ta lại chẳng có mặt đất nào, và trước khi nhận ra mình đang ngã, cơ thể ta đã bị ném xuống đáy vực thẳm.
Ta chỉ để lại trái tim mình trên đỉnh vách đá và cảm thấy chán nản.
Ta không biết kẻ phản bội mình là ai.
Lần trước bọn ta bỏ trốn, Al tự mình tìm tới những người sẵn lòng giúp đỡ bọn ta. Họ có lẽ là đồng đội hiệp sĩ của anh ấy hoặc những người bạn thân mà anh ấy có thể tin tưởng.
Nhưng lần này, ta không nhờ đến sự giúp đỡ của những người này. Bởi vì các hiệp sĩ giao phó mạng sống của họ cho nhau, nên họ đặc biệt đoàn kết.
Nếu bạn tìm kiếm sự hợp tác của bất kỳ ai trong số họ, có khả năng kế hoạch này sẽ không chỉ được Al mà cả Soleil biết đến.
Vì vậy, lần này ta đã yêu cầu sự giúp đỡ của một trong những thương gia đáng tin cậy mà bọn ta thường xuyên giao dịch.
Có phải ngay từ đầu đã là sai lầm không? Hay là một trong những người đàn ông mà anh ta nhờ giúp đỡ đã phản bội bọn ta?
Dù sao thì, trước khi ta biết điều đó, ta đã bị một tên buôn nô lệ bắt giữ. Tất cả tài sản của ta đã bị giật khỏi người và giao cho một người nào đó.
Vào thời điểm đó, không ai tin rằng ta là một quý tộc nữa.
Điều đó là hiển nhiên. Bởi vì không thể có chuyện một cô gái trẻ của một gia đình quý tộc lại ở một mình giữa thành phố mà không có người hộ tống.
Thay quần áo giữa đường để hòa nhập vào phố là một hành động tồi tệ. Tất nhiên là đồ trang sức và tiền bạc của ta đã bị đánh cắp.
Tóc và cơ thể ta bẩn vì mưa rơi khi ta chạy trốn, và vì sợ bị truy tìm, ta đã không mang theo bất cứ thứ gì có thể chứng minh danh tính của mình.
Mọi thứ diễn ra theo chiều hướng tiêu cực.
Bây giờ Silvia đã trở thành người thay thế ta, không ai cố gắng tìm kiếm ta. Sau khi bị bán đi bán lại nhiều lần, không còn dấu vết nào để lại, và rồi ta rơi xuống nơi được gọi là nhà thổ thấp kém nhất.
Chỉ vì ta đã bỏ trốn, ta đã ném bùn vào nhà cha mẹ ta. Sau khi làm như vậy, ta không thể tìm kiếm sự giúp đỡ của họ.
Mặc dù ta nghĩ rằng lúc đầu ta đã khóc, nhưng vì không thể gọi tên bất kỳ ai để được giúp đỡ, ta bắt đầu chờ thời gian trôi qua.
Khi cơ thể và xác thịt của ta bị xâm phạm, trái tim và tâm trí của ta cũng bị cướp mất.
Ta vẫn sống, nhưng đã chết.
Mất đi lý trí và trái tim cũng giống như vậy.
Ta không nghĩ, không mơ, có lẽ cũng không hy vọng.
Ta không thể nhớ vì lý do gì mà ta đã cố chạy trốn.
Nhưng ta cũng nhớ trực giác này. Ở đâu đó trong đầu, ta nghĩ rằng mình sẽ lặp lại điều đó một lần nữa.
… … Tiếng va chạm của đồ sứ vào nhau làm ta khó chịu khi ta đang chìm vào giấc ngủ say.
Ở phía bên kia tấm ga trải giường ố màu, trên chiếc bàn cạnh giường đơn độc và hoang vắng, một cốc nước vốn được đặt trên bàn đang chuyển động.
Phản chiếu trên bề mặt của chiếc cốc này là một khuôn mặt đã mất màu, một khuôn mặt khiến ta có cảm giác như đã từng trải qua.
Có lẽ là vì đó là biểu cảm mà ta đã nhìn thấy phản chiếu trong gương, cái mà ta đã nhìn thấy ngay trước khi chết trong kiếp trước.
Ta không còn biết mình đã sống ở đây theo cách đó bao lâu nữa.
Thay vì đếm những ngày trôi qua, ta thậm chí còn không để ý đến thời gian vì ở đó không có gì để chỉ giờ.
Đó là người gác bên ngoài phòng, người đếm số tiền phải trả mỗi giờ.
Bọn ta không được trao cho chút tự do nào. Ngay cả quyền tự do biết giờ giấc cũng không tồn tại ở đây.
"Thuốc".
Có lẽ vì ta không muốn di chuyển, giọng nói nhẹ nhàng đó đã thúc giục ta uống thuốc một cách sốt ruột.
Ta nằm trên giường và chỉ ngước mắt lên, nhưng khi ta làm vậy, ta thấy một cậu bé đang nhìn ta, nửa người cậu ấy đang cúi xuống ta.
Cậu bé có vẻ khoảng 4 hoặc 5 tuổi. Một đôi mắt đen láy trên khuôn mặt trắng trẻo của cậu bé, mái tóc đen như tóc của Soleil, chiếc cổ thanh mảnh của cậu bé nghiêng chéo. Ta kiểm tra từng nét mặt bên ngoài của cậu bé và xác nhận chúng khớp với mô tả về người mà ta đang nghĩ đến.
Crow.
Cử chỉ cúi cổ khi cậu bé nhìn chằm chằm vào mắt ta hoàn toàn giống với Crow tuổi mới lớn.
Ta biết rằng cậu ấy có thể tự do thay đổi ngoại hình, nhưng ta không biết cậu ấy cũng có thể tự do thay đổi tuổi tác của mình.
Lúc đầu, ta nghĩ đó là trí tưởng tượng của chính mình. Rằng đó là một người khác vô tình trông giống cậu ấy.
Cho dù khuôn mặt của họ giống nhau đến mức nào, cậu ấy vẫn trẻ hơn nhiều so với Crow mà ta biết. Vì cậu ấy còn là một đứa trẻ, nên cậu ấy không có khả năng là người thật.
Dễ dàng hơn để kết luận rằng cậu ấy là họ hàng hoặc thứ gì đó tương tự. Cậu ấy hoàn toàn khác với Crow mà ta đã dành thời gian cùng ở cùng thời điểm trong kiếp trước của mình.
Nhưng Crow là Crow. Không còn nghi ngờ gì nữa.
Mặc dù Crow của kiếp này thậm chí còn chưa nói cho ta biết tên của cậu.
"Chị có thể đứng dậy không?"
Cậu ấy nhẹ nhàng đặt tay lên lưng ta để đỡ lấy cơ thể ta và cuối cùng ta cũng có thể nhấc người lên một chút.
Crow mở gói thuốc bột màu đỏ và đặt lên bàn tay nhỏ bé của mình.
Ta biết rằng nó chắc chắn rất đắt và cậu bé hẳn đã bí mật mua nó từ đâu đó.
Ta không nói ra vì có lẽ Crow không muốn ta biết về chuyện này. Cậu ta thậm chí còn không đòi tiền.
Cậu bé xuất hiện từ hư không ngay khi ta bị bệnh, có lẽ đã quan sát ta từ đâu đó giống như cách cậu ta đã làm khi chúng ta gặp nhau trong một kiếp nào đó trước đây.
Cậu ta xuất hiện trong cái nhà thổ giống như hang động đó, trong khi tự nhận mình là người chăm sóc ta và cư trú trong phòng ta như thể đó là điều tự nhiên nhất.
Nhưng dường như không ai khác biết về cậu ta. Ngay từ đầu, ở nơi như thế này không có nghề nghiệp nào giống như người chăm sóc. Bởi vì gái mại dâm hạng thấp nhất như bọn ta không được coi là con người.
Nhưng Crow không được ai giới thiệu và trước khi ta biết điều đó, cậu ta đã ở đây, đã luôn chăm sóc ta.
“Uống một chút thôi cũng được” Crow nói với vẻ mặt buồn bã khi ta vẫn ngậm chặt miệng bất kể thời gian trôi qua bao lâu.
Khi ta vô tình bật cười vì cậu ấy hiếm khi làm biểu cảm như vậy, cậu ấy đặt mép cốc vào khe hở giữa hai môi ta, lúc này đã hơi hé ra.
Trong khi ho nhiều lần, cuối cùng ta cũng uống được chút nước và nuốt viên thuốc.
Cổ họng ta yếu ớt. Một khi ta bắt đầu ho, nó sẽ không dừng lại. Ngực ta phát ra tiếng khò khè khó chịu.
Hôm nay khách hàng chắc chắn sẽ đến. Ta phải cố gắng hồi phục và đứng dậy bằng cách nào đó.
Khi ta lẩm bẩm và di chuyển lưỡi, trên đó vẫn còn vị đắng của thuốc, đột nhiên, Crow trèo lên giường ta.
Khi ta đang tự hỏi cậu ấy sẽ làm gì, cậu ấy chỉ im lặng và nằm xuống bên cạnh ta. Sau đó, cậu ấy nắm chặt bàn tay duỗi ra của ta. Bàn tay không có tí nhiệt độ nào như thường lệ của cậu ấy lại khiến ta cảm thấy thoải mái, có lẽ vì ta đang bị sốt.
Ta hiểu rằng ta đang cảm thấy kiệt sức về mặt thể chất sau khi uống một số loại thuốc có nghĩa là ta đang bị sốt cao.
Mặc dù có khả năng mắc phải căn bệnh lạ này, nhưng việc khách hàng vẫn đến thăm căn phòng này cho thấy ham muốn của con người thực sự vô tận.
"Ilya, chị có muốn điều gì không?"
Vào thời điểm ta bị cuốn đi trong dòng người, ta đã được bảo là hãy vứt bỏ tên của mình.
Lúc đầu, ta đã làm như vậy và đổi tên vài lần. Sau đó, khi đến đây, ta bắt đầu sử dụng tên thật của mình.
Ta đã vứt bỏ họ của mình. Nhưng, dù thế nào đi nữa, ta cũng không thể từ bỏ tên của mình.
Một lần nữa, một giọng nói trẻ con gọi "Ilya". Đôi mắt đen đang nhìn chằm chằm vào ta, trong căn phòng nhỏ không có cửa sổ và bị chi phối bởi sự im lặng sâu thẳm, chúng chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào ta.
Ta biết chúng đang thúc ép ta trả lời, nhưng thực ra, việc thốt ra một từ nào đó đã trở nên quá mệt mỏi. Đó đã là giới hạn của ta, và ta gần như muốn ngủ thiếp đi ngay lập tức.
"Này, Ilya. Ta có nên giúp chị một tay không?"
Trong cơn mơ màng, ta nghe Crow khẽ lẩm bẩm điều này.
Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, Crow chắc chắn đã hỏi ta câu hỏi tương tự. Sau đó, cậu ấy trở thành tay chân của ta chính xác như cách cậu ấy đã nói và cậu đã giúp tôi trong mọi việc.
Tuy nhiên, Crow này không phải là Crow của thời đó. Không có gì để mong muốn từ con chim đen đã mang hình dáng của cậu bé này.
Cậu ấy chắc chắn là một con chim báo hiệu điềm xấu.
Tuy nhiên, trong một thế giới chỉ tồn tại tai họa, điều đó không còn là bất hạnh nữa.
“Tại sao, tại sao, tại sao chỉ có mình ta, tại sao chỉ có mình ta là phải chịu đựng những thứ như thế này……”
Ngày hôm đó, khi ta bị chất lên xe ngựa như một món hàng, cả tay và chân đều bị trói chặt. Ta, người đang than thở về tất cả những cuộc đời mà ta đã trải qua cho đến lúc đó, đã được một cô gái cũng từng bị bắt như vậy nói với ta rằng, “… Cô không phải là người duy nhất đâu.”
Đúng vậy, ánh mắt trì trệ và chán nản của cô ấy đã thầm nói với ta điều dó.
Đúng vậy. Ta không phải là người duy nhất.
Bị lừa dối, bị bắt, bị bán, bị đối xử như thể ta là một thứ gì đó, bị chất lên xe ngựa như một hành lý, bị đổi lấy tiền.
Ta không phải là người duy nhất bị trói bằng xiềng xích và bị bán.
Nhưng chắc chắn, người duy nhất không thể thoát khỏi địa ngục này, chỉ có ta và một mình ta.
Silvia chắc chắn đang sống hạnh phúc dưới sự bảo vệ của Soleil.
Không bị một băng trộm tấn công, không ngã bệnh, em ấy sẽ sinh con và nuôi con, và hoàn thành bổn phận của mình với tư cách là vợ của hầu tước.
Đứa trẻ đó chắc chắn đang cười. Ta đã dựng cảnh đó và chạy trốn.
Ta biết rằng Soleil sẽ nở nụ cười của mình khi nhìn đứa trẻ đó.
Ta biết điều đó. Bởi vì nó luôn như vậy.
Ở một nơi mà ta không có mặt, Soleil và Silvia có lẽ đang nhìn nhau trong hạnh phúc.
Đó là lý do tại sao, ta sẽ vẫn như thế này, ở nơi tối tăm này, ta sẽ ở lại đây mãi mãi.