Khoảng hai mươi năm trước có một cuộc cách mạng khoa học máy tính. Kĩ thuật xử lí thông tin có bước nhảy vọt lớn. Với sự phát triển của sinh học con người, thực tế ảo, cụ thể là VR, đã được triển khai mười năm trước.
Hiện giờ, thế giới đã tràn ngập các ứng dụng với vô số nội dung khác nhau cho VR. Một ứng dụng như vậy là của những nhà phát triển tựa game VRMMORPG [ Demondal ] người Bắc Âu. Đó là một MMORPG thực tế fantasy thời trung cổ.
Game dùng công cụ phát triển (engine) danh tiếng nhất thế giới. Tất cả khu vực PvP tự do, và người chơi mà chết sẽ rớt sạch vật phẩm ở nơi họ chết (bao gồm cả xác của họ). Những hành động của người chơi sẽ không mở khóa các khả năng khác nhau. Tất cả yếu tố game điển hình như tên người chơi, thanh máu, và những thứ tương tự, không có. Nó khá là tiên tiến.
Theo công ty phát triển trò chơi, “Chúng ta phấn đấu cho cực hạn của một thực tế viễn tưởng”
Một dòng ngăn cách [ Demondal ] tự tin vạch giữa chính nó và những game VR khác tập trung mạnh vào yếu tố game chính là trải nghiệm mô phỏng VR không xiềng xích của nó, làm nó cơ bản là một máy mô phỏng đời thực.
Menu trong game chỉ chứa ba options: [ Đăng xuất ], [ Gọi quản trị viên ] [ Thời gian thật ] . Thật dễ dàng để hiểu được rằng họ cố gắng như thế nào để trở nên thực tế.
Tuy nhiên, game VR mà theo đuổi sự chân thực nhất, buồn thay, không được tiếp nhận bởi tất cả mọi người, [ Demondal ] là một ví dụ chuẩn mực cho điều đó.
Không giống như những game khác, tính nghiêm ngặt của hệ thống, cụ thể là combat, chế tạo vật phẩm, và không có kĩ năng bị động, quá khó cho một người bình thường.
Tất cả hành động trong game là một màu, hành động thực tế. Hơn nữa, so với những game khác, nó có một đường cong học hỏi rất dốc.
Số người chơi trực tuyến của [ Demondal ] có hơn 20 ngàn một chút ít.
Trong khi tính đến các game VR khác có ít nhất 50 ngàn người chơi, cách biệt trở nên rõ ràng.
Tuy nhiên, những ‘anh hùng’, kẻ lập dị, người què, và những người không may mắn, người mà tìm kiếm một [ Thế giới ] khắc nghiệt và thật như thế tụ tập không phân biệt từ mọi nơi trên thế giới. Họ tập trung tại VRMMO khó nhằn nhất [ Demondal ]
Nogawa Keiichi, được biết đến là Kei trong [ Demondal ] , cũng là một trong số những người chơi vô phương cứu chữa mà thích thế giới lụi tàn này.
Kei cầm cây cung với một tay khi cậu phi ngựa và nói với Andrei, đang theo sau cậu “...Kể cả vậy, những người vừa rồi khí thế thật đấy”
Đã được 10 phút kể từ họ đánh đuổi toán cướp. Cảnh vật xung quanh thay đổi từ những ngọn đồi tươi đẹp đến cánh rừng thưa thớt có vô vàn loại cây. Đó là bằng chứng họ đang tiến tới pháo đài của Kei, Urvan.
Họ sẽ tới Urvan trong khoảng hai mươi phút nữa.
=====
“Cậu nói đúng… Họ chắc là những nhân vật riêng biệt việc cho nhập vai.” Andrei thở dài. Cậu cỏ vẻ hơi buồn, có lẽ vẫn buồn từ vụ vừa này.
Không giống như Andrei giận dỗi, ngựa của Andrei bước đi nhẹ nhàng sau khi được tự do khỏi đống thuốc và hồi phục.
Andrei thở dài rồi lắc đầu cứ như cố để rũ bỏ tâm trạng rồi tiếp tục “Ít nhất, phối hợp của họ không quá non. Trình độ của họ cần không ít luyện tập.”
“Ừ, teamwork của họ khá khâm phục. Nếu cung thủ khá hơn, chúng ta đã gặp phải rắc rối.”
“Dù sao thì, khi ông thủ lĩnh chết họ mất hết sự phối hợp.” Andrei nhăn mặt dưới chiếc khăn và nghiêng đầu trong sự bối rối. “Cậu biết đấy, họ biết về tớ, nhưng lại không biết cậu? Bọn họ từ game khác à?”
Số một phong cách Ninja, và hơn nữa một trong số ít người dùng đao, Andrei cực kì nổi tiếng. Kei không nổi tiếng bằng Andrei, nhưng vẫn là một người chơi khá nổi tiếng.
Cậu sẽ đăng nhập game lâu đến nỗi mọi người thường nói “Không phải cậu ta sống trong game à” Có thể nói cậu ta gần như là một người tàn tật. Thoạt nhìn, cậu ta là một kẻ cuồng chiến đấu và bậc thầy bắn cung trên ngựa. Cộng vào đó, cậu là một trong số ít người Nhật chơi [ Demondal ] được biết tới.
“Không, chắc chắn là lỗi của cái này.” Bên tay trái cậu, Kei cầm cây phức hợp cung màu đỏ thẫm.
Trong thế giới của [ Demondal ] tất cả vật phẩm một người chơi mang đều rơi ở nơi họ chết. Gặp phải những tên trộm hoặc cướp biển đang săn tìm những món đồ như vậy là chuyện ngày thường.
Cho lý do đó, hầu hết người chơi cường hóa bộ giáp hữu dụng và rẻ. Những người chơi dùng những vật phẩm cao cấp và độc nhất là rất ít.
Kei không phải ngoại lệ. Cả vũ khí và giáp của cậu hơi kém hơn so với trang bị cao cấp.
Cây cung yêu thích của cậu to và rất khó để sử dụng trên lưng ngựa, nhưng đổi lại nó có sát thương và tầm bắn tốt. Nó là một cây cung dài lạ lẫm đối với những cung thủ cưỡi ngựa, nhưng đó là vật phẩm đặc trưng của Kei.
Tuy nhiên, trường hợp hôm nay hơi khác.
Cây phức hợp cung đỏ thẫm.
Gân trong cánh của một con Wyvern và cành của một Elder Treant - hai nguyên liệu cực kì quý giá, được dùng để làm nó. Trong [ Demondal ] , không có cây cung nào có thể cạnh tranh với hỏa lực của nó.
Kei yêu cầu cây cung được làm bởi một thợ chế tạo tài giỏi, và nó cuối cùng đã hoàn thành. Cậu vừa mới thu hồi viên ngọc quý này từ thị trấn ven biển Kitene.
Tên của nó được khắc [ Mũi tên Rồng ] .
Kích thước hơi lớn cho việc bắn cung cưỡi ngựa, nhưng nó nhỏ hơn so với cây mà Kei đã quen. Sử dụng cây cung không phải là vấn đề đối với cậu. Mặc dù, lực căng cung cao đến nỗi mà những cây cung dài khác không thể bì được.
Dĩ nhiên, cả hỏa lực và tầm bắn cũng không bình thường.
Trong tầm bắn, [ Mũi tên Rồng ] có thể hoàn toàn xuyên thủng hai bên giáp kim loại trong tầm 200 mét.
Theo logic, trong bán kính 200 mét, nó có thể xuyên thủng [ Vảy Rồng ] , vật phẩm có phòng thủ cao nhất game. Vậy cái tên của nó, [ Mũi tên Rồng ] .
Cây cung độc nhất, cực kì mạnh, đẹp đẽ màu đỏ thẫm này có khả năng sẽ là cây đặc trưng mới của Kei.
Nhân tiện, Kei còn vài nguyên liệu thừa. Nếu mà cậu thích, cậu có thể chế thêm hai cái nữa. Kể cả trong khi nó có thể bị trộm, cậu vẫn có thể sử dụng không chút lo lắng. Vì vậy đó là một lí do nữa cho việc tại sao sử dụng [ Mũi tên Rồng ] rất đã.
“Khiên của họ khá là tàn, nhưng đập vỡ nó ra làm từng mảnh và xuyên thủng cả giáp của họ trông rất vui. Cây cung đó mạnh thật đấy.”
“Juan, chuẩn”
Không phải là Kei tự làm nó đâu, nhưng vẫn hài lòng khi thấy Andrei khen ngợi.
“Đúng như kì vọng từ Tử thần Jap…Một vũ khí phù hợp cho một thần chết, đồng ý không nào?”
“...”
Trước câu đùa của Andrei, Kei đột nhiên trở nên sầu.
Tử thần Jap. Trong những biệt danh của Kei, nó được biết tới nhiều nhất.
Biệt danh được bắt nguồn từ sát nhân nổi tiếng Kẻ rạch Jack. Những người đấu với Kei thường hiếm khi quay trở lại, vì vậy cái tên được “ban cho” cậu.
Kei có khả năng sử dụng cung dài trên lưng ngựa dễ dàng. Trình của cậu là một trời so với người chơi khác. Tính toán hướng gió là một tài năng của cậu. Độ chính xác thì vô song. Giáp hạng hai là không đủ để đỡ mũi tên của cậu, đảm bảo rằng con mồi phải chết.
Vì thế, cậu được biết đến là Tử thần Jap.
Cậu tình cờ là một người Nhật, nên người ta chuyển từ Kẻ rạch Jack sang Tử thần Jap.
Không ai có thể chắc chắc là ai đã bắt đầu nó, nhưng bởi vì sự đơn giản của cái tên, nó lan như lửa, lu mờ những biệt danh đầu tiên của cậu Ong bắp cày, Cung thủ khổng lồ, và khác. Gần đây người ta con bắt đầu gọi bằng cái tên “Da Jap”. Họ không có ý xấu, nhưng là một người Nhật, gọi là “Jap” cảm giác không được hay lắm.
“...Tớ ước tớ có biệt danh khác,” Kei thầm một lời cầu nguyện.
“Ờ, một cái mới sẽ rất tuyệt,”
Andrei đồng ý từ phía sau, tay khoanh lại.
Thật ra thì, bởi vì giờ Kei đã có [ Mũi tên Rồng ] , tỉ lệ tử của những người đấu với Kei cang tăng nhiều hơn.
Nếu cậu mang cây cung này thường xuyên, số người nhắm đến nó cũng sẽ tăng. Nói cách khác, số nạn nhân sẽ tiếp tục tăng.
Andrei nghĩ, ‘Không phải cái biệt danh tử thần đó sẽ chỉ lan nhiều hơn?’
Mười phút nữa trôi khi ngựa phi. Sau khi băng qua những cánh rừng thưa, họ men theo ngược dòng một dòng sông nhỏ.
Trước mặt họ, giữa những vách đá cao là lối vào một con hẻm. Con hẻm này là thung lũng Urvan.
Nó là một đường rất tiện mà dẫn người chơi đến ngôi làng người chơi dựng, Urvan. Nếu họ tiếp tục băng qua thung lũng và men theo vách đá, họ sẽ đến ngôi làng trong vài phút, ngoại trừ việc-
“...Sương mù”.
Kei nheo lông mày trong nghi ngờ và kéo dây để dừng ngựa.
Sương.
Quãng đường trải dài từ lối vào đến cuối chặng được che phủ bởi lớp sương trắng. Lớp sương dày, cứ như được trộn lẫn vào với không khí, chặn tầm nhìn của họ.
Kei lẩm bẩm, “...Có gì đó sai sai.”
“Ừ. Thời tiết làm gì có tệ,” Andrei trả lời, nhìn lên bầu trời trong xanh.
Trong [ Demondal ], thời tiết cũng được mô phỏng. Hiện tượng sương mù không phải không phổ biến. Nhưng bởi vì game này thực tế, thật không thể hiểu nổi tại sao lại có sương mù bây giờ.
Andrei chạm mặt Kei “...[ Sương ảo ảnh ]?”
Kei bác bỏ suy nghĩ đó với cái lắc đầu. “Không, tớ không nghĩ vậy. Nghĩ về kháng phép của chúng ta.”
“...Nó không quá dày đối với chúng ta, huh.”
“Ừ, ít nhất, đó không tạo bởi người chơi. Giác quan thứ sáu của tớ cũng không phản ứng gì,” Kei nói trong khi cẩn thận quan sát xung quanh
[ Giác quan thứ sáu ] . Một trong những yếu tố giống game trong tự game thực tế [ Demondal ]. Đối với người Nhật, miêu tả nó như ‘sát khí’ sẽ dễ hiểu hơn. Đơn giản là, đó là một cơ chế mà cậu sẽ cảm thấy ‘lạnh’ khi ai đó đang định tấn công cậu.
Ảo ảnh thông thường mà không tổn hại gì cũng được coi là đòn tấn công.
“Nếu giác quan thứ sáu của cậu không động đậy…thì đây không phải việc làm của một ma pháp sư”
Andrei chống tay dưới cằm and lẩm bẩm suy nghĩ.
Tạm gác việc Kei chiến đấu từ xa sang một bên, cậu ta giỏi trong trong việc cảm nhận sát khí bằng [ Giác quan bị động ] cũng như làm giảm sát khí bằng [ Giác quan tàng hình ].
Kể cả không có kĩ năng bị động thần thánh cảm nhận được một ít tí sát khí, cậu bình thường có thể đối phó với đòn phục kích. Nhưng vì cậu quá nhạy cảm với sát khí, nó trở nên khó để đối phó với những trận hỗn chiến.
Dù sao đi nữa, Kei không cảm nhận sát khí nào bên trong lớp sương.
“Ừ thì, nếu nó là khế ước với cái gì đó khác một con tiên thì đó là một câu chuyện khác…Cứ cho là vậy đi, nếu đó là một phép không có sát khí gì thì kể cả tớ cũng không cảm nhận được.” Kei rút một mũi tên, hỏi “Cậu cảm nhận được gì không Andrei?”
“Không. Cậu biết tớ không giỏi với mấy cái bị động mà. Nếu cậu không hiểu thì sao tớ làm được.”
Andrei rút thanh đao từ bao trên lưng cậu và nhún vai.
Ngoài sử dụng đao cho việc cận chiến, Andrei là một ninja mà cũng giỏi trong việc ám sát, đột kích, và các thứ như vậy. [ Giác quan công kích ] , thứ mà áp đảo đối thủ với sát khí, là cực tây so với người bạn giảm sát khí của nó, [ Giác quan tàng hình ].
Bằng cách trộn lẫn những khả năng Active và Stealth trên thanh đao, Andrei chơi đùa với kẻ địch với phong thái không ngừng biến đổi. Cậu đâm thủng qua nhịp đấu và thống trị bầu không khí.
Nhưng bởi lối đánh của cậu chủ động, Andrei không có nhiều cơ hội để dùng kĩ năng bị động. Hơn nữa, khả năng cảm nhận sát khí của cậu khá giới hạn ở cấp độ thấp so với những người chơi cấp cao. Có nghĩa là khả năng của cậu trong lĩnh vực này cũng rất giới hạn so với Kei.
“Nhưng, kể cả vậy, tớ biết là lớp sương này rất đáng nghi.”
“Đồng ý. Ta nên làm gì giờ?”
Theo những gì Kei đã biết, chưa bao giờ xảy ra hiện tượng sương mù ở thung lũng Urvan trước đây. Kể cả ngày với thời tiết xấu.
Nhưng đã có sự kiện, vật phẩm, quái vật mới và những câu truyện nhỏ liên quan đến những cập nhật đã được thêm mà không có thông báo trước.
Họ nghĩ lớp sương này có thể là một phần của cái gì đó mới.
“...Đi đường vòng là lựa chọn an toàn nhất”
Andrei nói với một giọng không thể tin được, “Ta sẽ tốn 30 phút nếu ta làm vậy, cậu biết không?”
Có một cách nữa để đên Urvan là đi vòng qua dãy đá và trèo lên đường núi gập ghềnh.
“Thì cứ phi thẳng qua?”
“Kei… Sao cậu gắt thế?”
“Cậu đã tham gia bao nhiêu cuộc phiêu lưu rồi? Cậu nói vậy dù cậu muốn làm nó?”
“Heh, đúng là vậy. Giờ tớ không còn gì để sợ nữa bởi tớ đã mất hết đống thuốc rồi”
Andrei tự hào ưỡn ngực, nhưng nghiêng đầu và nói, “Thế này có ổn không? Trong trường hợp tệ nhất, cây cung…”
“Tớ không muốn đánh mất nó, dĩ nhiên rồi, nhưng tớ có nguyên liệu để làm thêm cái nữa. Với cả, lần sau mà có gì xấu xảy ra, tớ sẽ để cậu lại và chạy.”
“Đồ khốn”, Andrei đùa, giương thanh đao. Một nụ cười nở trên Kei và cậu giả vờ chạy đi trên lưng ngựa.
“Thôi được, hãy xem thử một chút nào bạn”
“Đi thôi.”
Cả hai bước vào trong sương mù với một nụ cười.