Vermillion

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xác suất để tôi gặp và yêu em

(Đang ra)

Xác suất để tôi gặp và yêu em

吉月 生

Một câu chuyện tình thuần khiết, với cái kết đắng lòng không khỏi khiến độc giả rơi lệ.

9 107

Vermillion, Étranger À L'arc Rouge

(Đang ra)

Vermillion, Étranger À L'arc Rouge

甘木智彬

Trong trò chơi đó, nhân vật chính Kei, một người chơi hardcore và là một cung thủ bậc thầy trên lưng ngựa, một ngày nọ bị dịch chuyển cùng người bạn đồng hành 『Russian NINJA』 đến một thế giới giống hệ

1 3

Sakurada Reset

(Đang ra)

Sakurada Reset

Kouno Yutaka - 河野裕

Sakurada - nơi mà hơn một nửa dân số sở hữu những năng lực đặc biệt. Asai Kei có một trí nhớ tuyệt vời, còn Haruki Misora có thể quay ngược thời gian.

16 1703

The Hidden Strongest Knight Executed in the Kingdom as a Traitor

(Đang ra)

The Hidden Strongest Knight Executed in the Kingdom as a Traitor

相模優斗

Đây là câu chuyện quay ngược thời gian của chàng hiệp sĩ từng bị hành quyết và trở lại làm người mạnh nhất thêm một lần nữa!

127 15080

Cô hậu bối hơi mũm mĩm đã có bạn trai, nhưng lại ngọt ngào dễ dãi cho lên giường.

(Đang ra)

Cô hậu bối hơi mũm mĩm đã có bạn trai, nhưng lại ngọt ngào dễ dãi cho lên giường.

♂ Senpai: Mang khí chất soái ca, con nhà giàu.♀ Ryoko Nakano: Hơi mũm mĩm, sở hữu vòng một khủng.

6 1

Tôi mới là người cứu cô vào ngày hôm ấy

(Đang ra)

Tôi mới là người cứu cô vào ngày hôm ấy

心音ゆるり

Vậy nhưng, Atami Michika cũng đã ấp ủ tình cảm với một người trong suốt bảy năm trời. Vào một ngày trong quá khứ, cô đã được người ấy cứu nhưng không thể tỏ rõ lòng biết ơn của mình.

17 4

DEMONDAL - 0. DEMONDAL

Làn gió mát rượi thổi qua những đồng cỏ trải dài. Bầu trời xanh bao phủ bởi những đám mây bồng bềnh lười nhác trôi. Vài người cưỡi ngựa có bề ngoài thô ráp nổi bật so với cảnh vật nên thơ này. Có mười người bọn họ. Hai người dẫn đầu khác so với tám người kia. Họ đều đeo cùng một loại áo da và đang cưỡi thứ trông như là một giống của ngựa nâu đen. Một trong số họ có một cái túi lớn buộc vào yên ngựa, nhưng những trang bị còn lại sơ sơ giống nhau. Tám người kia, trái lại, trang bị rất thảm. Họ cưỡi những con ngựa thuộc nhiều giống khác nhau. Trang bị của họ bao gồm giáp da và miếng áo rách, còn lại là họ bán khỏa thân. Vũ khí của họ cũng chỉ là những cây cung đơn sơ hoặc giáo xương, nếu không thì kiếm gỉ sét. Mặc dù trang bị của họ thì tệ và thiếu sự đồng bộ, tất cả tám người đều có một ánh mắt thèm khát.

Khoảng cách giữa hai người đang chạy khỏi những người kia và tám người thu hẹp lại mỗi khắc.

“Đừng để chúng thoát! Theo chúng!”

“Bắt chúng!”

“Giết chúng!”

Tám người cưỡi ngựa đang rượt đuổi giương vũ khí của chúng và hét những từ tục tĩu lẫn chút giễu cợt. Dựa vào trang bị và tính cách của chúng, không ngờ gì danh “những tên cướp đường” và “cướp du kích” lại phù hợp với chúng. Tuy nhiên, trái với vẻ ngoài xộc xệch, chúng phối hợp rất tốt. Hai người còn lại như đang bị thúc chạy đi bởi tám người kia đã dàn thành một hình quạt. Mỗi người bọn chúng giữ một khoảng cách nhất định giữa mỗi người, và trong chớp mắt, hai người đã bị nửa bao vây.

“Bắn!”

Người đàn ông đeo giáp da đi đầu nhóm giương giáo và hét. Trông như hắn ta là thủ lĩnh toán cướp. Theo lệnh của hắn, hai người cầm cung ở mỗi bên sườn đã tra tên vào cây cung ngắn của họ.

Ở bên sườn phải, một người đàn ông có hình săm trên mặt hét lên: “Tổ sư bọn mày!!”

Dùng đó làm kí hiệu, ba người khác cũng kéo dây dung và đồng loạt nhả tên. Những mũi tên rít lên trong gió. Dù hai người cưỡi ngựa đang chạy kia có nghe thấy nó, hay chỉ vô tình ngoảnh lại, họ lập tức đổi hướng, khéo léo điều khiển ngựa để tránh những mũi tên, lần lượt từng cái một. 

Khả năng của những kẻ rượt đuổi cầm cung, và khả năng điều khiển ngựa của những người bị truy đuổi. Sự khác biệt giữa chúng thật rõ ràng. Mục đích của hai người kia là làm bọn chúng lãng phí mũi tên.

“..tch. Nhắm đứa bên phải!”

Tên thủ lĩnh tặc lưỡi và ra mệnh lệnh. Đồng loạt, chúng tập trung vào người bên phải. Ban đầu, người bên phải đã có cái túi lớn buộc của yên của anh ta. Chuyển động của anh chậm hơn người bên trái. Người cưỡi ngựa dưới công kích dữ dội nỗ lực né tránh mũi tên. Tuy nhiên, cường độ chỉ tăng lên, và một mũi tên đột nhiên trúng đích.

“!!”

Con ngựa bị bắn trúng ở một bên rít lên và vấp xuống đất. Túi da gắn vào yên ngựa mở tung ra và những lọ thuốc chứa đầy chất lỏng màu xanh vương vãi dưới đất.

Người cưỡi ngựa có vẻ đã nhảy xuống yên kịp lúc. Anh duỗi thẳng chân, sau khi học cách rơi tự do, không bị trầy xước một vết.

“Một đứa nằm!”

“Hyahaa! Giết nó!”

Toán cướp thúc ngựa lao đi điên cuồng.

“Haahahaha, chết đi!”

Một nụ cười ác độc nở trên khuôn mặt của tên thủ lĩnh khi hắn rút cây giáo và lao thẳng tới con mồi hoảng loạn. Lưỡi giáo sắc nhọn ánh lên một tia sáng quái dị.

Trước mũi giáo đang lao đến, người đã xuống ngựa kia đã bật dậy và ném chiếc áo đi. Rồi anh quay lưng lại chạy hết sức.

Tên thủ lĩnh nhếch mép, nghĩ rằng anh ta là một kẻ đần độn. Với tốc độ của anh, anh không thể chạy khỏi một con ngựa.

Khoảng cách giữa họ khép lại trong chớp mặt. Tên thủ lĩnh đâm thẳng vào tấm lưng không phòng vệ của con mồi đang thoát chạy. Mũi giáo đã được mài dũa dễ dàng xuyên thủng chiếc áo choàng.

Tuy nhiên, nó nhẹ. Qúa nhẹ. Áo choàng quấn quanh cây giáo bởi nó không gặp phải kháng cự nào. Hắn nhận ra quá muộn. Khoảnh khắc đó, con ngựa mà tên thủ lĩnh đang cưỡi rít một tiếng, trước khi gục xuống.

Hắn ta loạng choạng.

Tên thủ lĩnh, không thể giữ trên yên, bay người về phía trước và ngã ngửa xuống đất. “Gue-!” Hắn ta kêu lên vì đau.

Cây giáo rơi khỏi tay hắn, nhưng hắn ta không để tâm, nhanh chóng đứng dậy, rút ra cây kiếm ở bên hông.

Con ngựa hắn đang cưỡi một lúc trước đang quằn lại trong đau đớn với cái chân trước bị cắt.

Ngay tiếp, một bóng đen đổ xuống. Tên thủ lĩnh, vừa thấy hình dạng kẻ địch, mở đôi mắt to trong khiếp sợ.

“Mày l-là!”

Hắn ta run rẩy, bóng đen lờ hắn đi, với thanh đao dắt bên hông. Trong suốt thời gian qua, đôi mắt xanh nước biển của bóng đen khép hờ. Bóng đen là một cậu bé tóc vàng mắt xanh. Cậu ta có thể bị hiểu nhầm là con gái với thân hình nhỏ bé. Cậu có đôi mắt xanh gan dạ, sắc bén. Cậu buộc tóc ở dạng đuôi ngựa để tránh nó cản tầm nhìn. Trên tay phải là một thanh đao đơn giản. Mặc vậy, từ thích hợp nhất cho cậu ta là-

Đen.

Ở trán cậu là cái quai bảo vệ bằng sắt đen, khuôn mặt tới mũi được che phủ bởi khăn choàng đen, cậu đeo găng tay đen và bảo hộ chân màu đen. Cơ thể cậu ta bao quanh bởi lớp vải đen. Ở thắt lưng là một con dao, và trên lưng là vỏ bao cho thanh đao. Ngoại hình đó chắc chắn là của một-

“- [ Ninja ] !” Tên thủ lĩnh run rẩy kêu lên

“Ninja”

Mặc dù, cậu không phải một “Ninja” nhật. Cậu giống như một dạng ninja ngoại quốc đang bắt chước ý tưởng của [ Ninja ]. 

“Ninja! Ninja Andrei!?”

“Vãi thật! Hàng thật à!?”

“Chỉ trong khoảnh khắc đó hắn đã đổi chỗ với chiếc áo…!”

Phần còn lại cũng bắt đầu run lẩy bẩy. 

Ninja Andrei. 

Trong thế giới này, cậu ta thuộc hàng những người vĩ đại nhất, và kĩ năng của cậu thật sự xứng với hình ảnh và danh tiếng.

Trong sự hiện diện của Andrei, những thuộc hạ của hắn sợ sệt run rẩy, nhưng tên thủ lĩnh mặc kệ chúng. Cơn sốc đã lắng xuống và dần dần thay thế bởi cảm giác sôi máu. Đó là ý chí chiến đấu của hắn. Hắn ta muốn đọ kiếm với người mạnh. Hắn muốn thử sức. Đó là khát vọng mãnh liệt.

“Tao đã muốn đọ với mày lắm đấy biết không..!”

Biểu cảm sợ sệt dần dần thay thế bởi một nụ cười hung tợn. Hắn cầm thanh kiếm dài, chĩa kiếm vào Andrei. Cùng lúc, Andrei trở thành một vệt mờ màu đen. Rồi ánh bạc hiện ra và tiếng cắt gió. Hắn đã bị cắt. Tên thủ lĩnh ngơ người bật ra một tiếng “Cái-?” Rồi hắn nhận ra. 

Hắn không thể nói. Ở khóe mắt, hắn thấy máu đỏ tràn ra từ cổ. Thanh quản khả năng là đã bị phá hủy. Động mạch bị cắt thành từng mảnh. Đòn đó là một đòn một chiêu một mạng gọn và nhanh chóng. 

Tên thủ lĩnh, vẫn đơ ra, mấp máy miệng. Hắn nhận thông báo [ Chết vì chảy máu ] rồi gục xuống như búp bê. Như thế, hắn ta trở thành [ Xác ]. 

“B-Boss”

“Khốn nạn, sao mày dám-?!”

Hai tên cướp nổi bùng lên thay vì co dúm trong sợ sệt. Chúng đổ người vào ngựa và lao tới Andrei. Hai tên cướp sử dụng vũ khí hai tay như gậy và giáo. Chúng lao hết tốc lực và cố vây quanh cậu. 

Andrei chĩa thanh đao trong tay trái, rút con dao với tay phải. 

“Đỡ này!”

“Chết đi!”

Cả hai tên thuộc hạ giương vũ khí, chúng lao đi. Thoạt nhìn, Andrei đang ở trong một tình huống nghiêm trọng. Tuy nhiên, cậu bình tĩnh. Cậu biết cậu không đơn độc.

Crack! Tiếng như cành cây gãy vang lên.

“Gì vậy” tên râu ria cầm giáo nói. Với vẻ mặt bối rối, hắn quay lại nhìn phía sau.

Thứ gì đó rít lên trong gió. Sau đó, đầu tên râu ria bay. Như đài phun nước, máu bắn tung từ cổ hắn. [ Chết ngay lập tức ]. Hắn mất hết sức lực và trở thành [ Xác ], gục và té xuống ngựa.

Chỉ ai đó có thị lực tăng cường mới có thể nhìn thấy được nó. Từ xa đằng sau, một mũi tên bay đến và xuyên thủng cổ tên cướp, xẻ thành từng mảnh.

“Quái gì vậy?!”

Tên kia, đâm đầu vào Andrei với cây gậy giương, không khỏi mà dừng ngựa sau khi chứng kiến cái chết của người bạn. Hắn nhìn đằng sau, cố gắng tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Áo choàng phấp phới và một người kỵ binh hiện ra. Đó là người cưỡi ngựa mà đã trốn chạy với Andrei.

Cậu ta mặc giáp da được trang trí với một chiếc lông vũ trên giáp mũ. Nửa bên dưới mặt được phủ bởi chiếc vải. Tên cướp chỉ nhìn thấy đôi mắt đen láy của cậu. Bên hông cậu là một thanh đao, thứ nổi bật là cây cung màu đỏ thẫm trong tay trái cậu.

Cây cung phức hợp hơi lớn hơn những gì thường được dùng trên lưng ngựa, và nó cũng tỏa ra một hiện diện lạ lẫm.

Màu đỏ thẫm nổi bật so với đồng cỏ xanh và ánh sáng mặt trời ánh lên đường cong của cây cung.

Một tên cướp hét lên, “-Giết hắn” và lũ còn lại dần lấy lại sự tập trung.

Tuy nhiên, mọi thứ đã quá muộn. Cậu bé mắt đen đã tra một mũi. Trong một hơi, cậu kéo dây và nhả tên từ trên con ngựa đang phi. Crack! Tên bắn như một ánh bạc lướt qua đâm thẳng vào tên cướp, hắn rên rỉ.

Âm thanh đậm của thịt xé vang lên cứ như thể nó vang thẳng từ bên trong cơ thể.

Tên cướp cầm gậy đối mặt với Andrei bay ra khỏi ngựa cứ như hắn bị tông vào. Nhô ra từ bên trái ngực là mũi tên lông trắng. Tên cướp cầm gậy gục xuống. Nó đâm thẳng vào tim hắn. Hắn chỉ có thể liếc con mắt, ngạc nhiên bởi mũi tên đã đâm thủng bộ giáp da của hắn một cách dễ dàng.

“Đệch…!”

Tên cướp lẩm bẩm trước khi giọt HP cuối cùng biến mất và hắn trở thành [ Xác ]

“Khốn nạn, thật là ảo diệu”

“Không phải chỉ kĩ năng của hắn, cái cung đó cũng nguy hiểm”

Trong số tên cướp liều lĩnh, một tên với giáp da được phủ bởi vài lớp kim loại hét lên sung sức, “Được rồi, để tao!”, hắn ta lấy chiếc khiên gỗ. Rồi xông thẳng, “Thách mày đấy, thằng chó cung thủ-!!”

Hắn ta liên tiếp đập cái khiên với cây dùi cứ như để nói, ‘Cứ thử đi!’

“...”

Cậu bé có đôi mắt đen nheo mắt. Một ánh bạc rọi lên mũi tên, nó bay tới chỗ tên cầm khiên với một tốc độ kinh ngạc. Kể cả dù mũi tên quá nhanh để thấy rõ, tên cướp biết đó là bởi vì nó bay thẳng vào mình. Hắn cười khoái trá, chuẩn bị đỡ phát bắn với chiếc khiên.

Crack.

Mũi tên đập vỡ chiếc khiên ra từng mảnh, không bị mất ít lực nào nó xuyên thẳng vào bên trong. Giáp da bọc kim loại bị đâm thủng như thể nó được làm từ giấy.

“Oh…!”

Hợp lực giữa mũi tên và tên cướp đang lao khiến hắn bị phóng đi như một quả pi-a. Máu tuôn ra một hình vòng cung đẹp đẽ trong gió, hắn gục xuống. Không nhúc nhích, một mạng [ Chết ngay lập tức ].

Con ngựa không người tiếp tục lao đi. Tiếng vó vang lên khi nó tiếp tục đi qua cậu bé mắt đen.

“...Chúng tóm được James rồi-!”

“Đệch, thằng cung thủ đó thật quá lố!”

“Không ổn tí nào, mau chạy-!”

Kẹp giữa sức mạnh vô hạn của cây cung và người thi triển không bình thường, toán cướp mất ý chí chiến đấu. Chúng cúi người và bắt đầu chạy hết tốc lực.

Cậu bé mắt đen cũng phóng ngựa và bắt đầu ung dung bắn. Toán cướp chạy zig zag để tránh.

Nhưng rồi vô ích.

Tiếng dây cung vang lên hai, ba lần. Mũi bạc của tên tia qua, từng tên một bị bắn gục. Cứ như vậy, ba tên đã bị bắn chết. Tuy nhiên, tên còn lại may mắn hơn một chút. Mặc dù bị bắn trúng, bởi vì đó là phần vai, đó không phải một phát chết ngay lập tức. Bóng dáng hắn dần biến mất, chạy về phía những ngọn đồi.

“...”

Cậu bé dừng ngựa trên một ngọn đồi nhỏ, không muốn theo tên cướp quá xa. Với một mũi tên vẫn được tra, cậu nhìn xung quanh.

Phía đông có những ngọn đồi xanh thoai thoải ở tầm mắt. Thi thoảng là tiếng gió rào rạc lá cây.

Phía đông một dãy núi lớn cao đến nỗi trở nên mịt mờ. Một cánh rừng trải dài từ chân núi. Ngay trước cửa rừng, một bóng dáng nhỏ của tên cướp đã bị bắn ở bên vai hiện ra đang chạy thục mạng. Hắn trở nên nhỏ dần trong con mắt của cậu bé khi hắn ta tiếp tục chạy.

Cậu vẫn giữ cảnh giác thêm khoảng mười giây. Sau khi nhận thấy không có kẻ địch nào và không ai đang phục kích, cậu trở về chỗ Andrei.

“...”

Andrei quỳ bên con ngựa nâu đen của mình, và đầu hạ xuống. Con ngựa đang trong cơn đau từ phát bắn ở mông nó.

“...Cậu ổn không?” Cậu bé nói bằng giọng Anh trôi chảy. Cậu đặt cây cung trên chân cậu và cất mũi tên vào trong bao.

Andrei bật đầu dậy, hét lên chua chát, “Tớ ổn thế nào được!!” Cậu cũng nói tiếng Anh, nhưng giọng Nga tuột ra bởi cậu gặp khó khăn trong việc phát âm âm ‘R’. “Nhìn này! Thật là tệ!” Cậu đứng dậy, giận giữ, làm mọi cử chỉ về phía những chai thủy tinh.

Những chai thủy tinh rải rác trên làn cỏ mềm, có lẽ là do tác động, phần lớn đã bị vỡ. Gần như không có một chai nào nguyên. Chất lỏng màu xanh mà chúng đựng gần như đã chảy hết ra.

“[ Thuốc cao cấp ] nát hết luôn rồi! Gần… gần như tất cả chỗ này, cậu biết chứ! Kể cả tớ mua được với giá rẻ! ‘Urvan’ thậm chí còn không cách xa đây! Thật sự là một thảm họa mà! Giờ… tớ lỗ nặng, phải không..”

Khi đang nói, Andrei dần hết khí thế đến khi quỳ sụp xuống, khóc.

“...Tớ đã bảo cậu là đừng tham lam. Mọi việc trở thành như này bởi vì cậu tham lam và mang hết chỗ đó đi.”

“Như-ưuwung!”

“Ít nhất, nếu cậu không quá tải con ngựa, chúng ta đã có thể chạy được. Tớ có sai không?”

“Ngh..”

“Nghĩ về việc đó, cậu đã bao giờ nghe về chuyện nào mà khách hàng phải bảo vệ đứa phải bảo vệ không?”

“Gu-”

“Cậu nên biết ơn là tớ đã không để cậu đằng sau. Nếu tớ đã, tớ đã chạy khỏi mà không có rủi ro gì.”

“Gununu-”

Sau khi ăn phản đòn, Andrei rỉ lên với biểu cảm bực bội.

Cậu mở miệng định nói, nhưng cậu không ở vị trí để cãi lại, cậu chỉ đành ngồi lại xuống.

“Thật sự đấy, nói là tớ là người yêu cầu hộ vệ. Nhưng đã bao nhiêu lần tớ đã định rời bỏ cậu? Tớ cũng mang đồ chứ bộ…"

Cậu bé mắt đen lẩm bẩm trong khi vỗ nhẹ cây cung trên đùi.

“Kuh…đồ khốn, Kei, đó là lỗi của cậu! Tất cả bởi vì cậu yêu cầu! Tớ đã nghĩ đấy là một cơ hội hiếm, nhưng tớ đã lầm khi chấp nhận! Nếu tớ từ chối, tớ đã có thể chạy đi mà không đụng tới đống thuốc! Khốn nạn! Khốn nạn…”

Andrei có vẻ bắn từ với bản mặt cam chịu khi cậu bình tĩnh lại. Sức lực dường như đã cạn và cậu ngã xuống. Rồi bắt đầu chọc đất với ngón tay.

Cậu chỉ đang bực. Cậu bé tên Kei thở dài.

Trong khi nhìn phía xa đằng sau họ, về phía dãy núi, Kei lẩm bẩm bằng tiếng Nhật, “Làm như tôi quan tâm..”